9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Tuân dường như không nghe thấy, vẫn cứ tiếp tục. Hạ Chí che đi ý cười trên mặt, thật không ngờ bản thân lại có thể được xem một tuồng kịch hay như thế!

Hoàng đế tức giận ngút trời, không ngờ trưởng tử và ái nữ lại làm ra chuyện đoại bại phong tục như thế, nhất thời không kiềm chế được, liền bước lên cho Hạ Tuân một cái tát thật mạnh, khiến Hạ Tuân té ngã xuống sàn ngay lập tức, đến cả tấm chăn là miếng vải che thân duy nhất cũng rơi ra. Hạ Tuân này thực sự nếu biết chuyện sẽ ấm ức đến cỡ nào!

Dường như sau cú tát, tâm trí bắt đầu trở nên bình thường trở lại, không còn cảm giác hưng phấn đó nữa, sau đó mới ý thức được áo quần trên bản thân không cánh mà bay đến tận cửa, liền lấy tấm trải bàn che thân lại. Ánh mắt để ý thấy vẻ mặt cười của Hạ Chí cùng khuôn mặt tức giận của hoàng đế, lại thêm một Diệp thái y đang hết sức sợ hãi lấp ló ở cửa làm cho Hạ Tuân không khỏi ngạc nhiên:

- Phụ hoàng, chuyện này...

Hoàng đế tức giận không muốn trả lời, hừ lạnh một tiếng rồi ngảnh mặt chỗ khác. Cảm thấy tình hình mỗi lúc một xấu, liền cắn răng hỏi Hạ Chí:

- Tam đệ, đây là chuyện gì? Ta và đệ chẳng phải lúc nãy còn đang vui vẻ uống rượu sao? Vậy tại y phục của ta lại không có trên người? Rốt cuộc là chuyện gì?

Hạ Chí thu lại vẻ mặt cười chuyển sang vẻ mặt vô tội:

- Đại ca, đệ cũng không biết nói sao... Chẳng lẽ huynh không nhớ gì sao?

Hạ Tuân ngạc nhiên:

- Nhớ cái gì?

Hạ Chí thở dài:

- Huynh nhìn trên sạp mĩ nhân đi!

Hạ Tuân cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, liền đưa mắt ngó lên sạp mĩ nhân, sau đó là biểu cảm thất thần trên mặt của Hạ Tuân. Hình ảnh người muội muội trần truồng nằm trên sạp mĩ nhân, trên thân chỉ có một miếng chăn để che phần hạ thân; vai, ngực, tay, mặt đều có những vết bằm xanh. Khuôn mặt mỹ miều kia từng là đệ nhất mỹ nhân, bây giờ chỉ biết nằm trên giường khóc không nên tiếng, chỉ muốn chết chú không chịu đựng được sự ô nhục này. Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Hạ Tuân không khỏi bàng hoàng, nhanh chóng đối diện với Hạ Chí, hỏi:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi đã làm gì Vân nhi?

Hạ Chí ngạc nhiên:

- Đệ có làm gì? Đại ca, cho dù huynh không thích đệ, nhưng cũng không được gắp của bỏ cho người, Vân nhi đã bị huynh làm ô nhục, sao lại nói đệ?

- Ta không có! Muội ấy là hoàng muội của ta, ta không thể nào...

Hạ Chí cắt ngang:

- Thì mới nói! Vân nhi là muội muội cùng mẹ cùng cha vói huynh, đệ thật không ngờ huynh lại có thể việc đó... Tội nghiệp cho hoàng muội, một đời nữ nhi của muội ấy đã bị huỷ trong tay ca ca ruột của mình.

Từng chữ từng chữ của Hạ Chí như những cây kim đâm vào lòng của hoàng đế. Đúng vậy, chuyện này đúng là chuyện trời đất khó dung, nay chính mắt ông nhìn thấy, không thể nào không tin được.

Hạ Vân từ nãy đến giờ vẫn im lặng mà khóc thầm trong lòng, cơn đau buốt ở phần hạ bộ vẫn còn quấn lấy nàng mãi, lúc này mới cất tiếng nói không còn sức:

- Phụ hoàng, xin người ban cho con cái chết!

Hạ Chí đứng nhìn mà gật đầu nhẹ, câu nói của Hạ Vân càng khiến cho vở kịch của mình trở nên càng chân thực.

Hạ Tuân hoảng hốt, vội nắm lấy bàn tay thon nhỏ của nàng, nàng chẳng qua chỉ là một cô nương mới lớn, chừng mười ba tuổi, lại trong phút chốc biến thành như thế... Thử hỏi có ai chịu được nỗi nhục này? Hạ Tuân nhấp nhấp môi:

- Hoàng muội đừng nói bậy...

Hạ Vân lạnh lùng đầy Hạ Tuân ra xa, quay mặt vào bên trong, nói:

- Ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!

- Nhưng ta là ca ca muội...

- Kể từ lúc ngươi làm nhục ta, ngươi đã không còn là ca ca của ta nữa...

Hạ Tuân nói không nên lời, rốt cuộc... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ bản thân đã làm ra chuyện đồi bại ấy với muội muội thân sinh của mình? Không! Không! Nhất định chuyện này là do Hạ Chí một tay làm nên! Nhất định là hắn!

Hạ Chí đã nhận ra tâm tư nam nhân này. Quả nhiên là hắn đã biết Hạ Chí an bày việc này, nhưng hắn biết thì làm được gì, có bằng chứng không? Hạ Vân hôm nay bị thế cũng là do một mình nàng ta kiếp trước gây nghiệt, ai bảo chính nàng ta đã giết đi người con gái mà Hạ Chí yêu thương, mà còn hành hạ nàng rất tàn nhẫn trước khi chết, sự ô nhục ngày hôm nay của Hạ Vân chỉ mới là khởi đầu thôi, kịch hay vẫn còn ở phía sau!

Hạ Tuân liều mạng mắng Hạ Chí:

- Ngươi... Ngươi... Đồ rắn độc! Phụ hoàng, chính nó, chính nó đã lập kế hại con!

Hoàng đế giờ này không còn quan tâm là ai hại ai, mà là quan tâm đến danh dự của bản thân mình, của hoàng thất. Hạ Chí sớm đã nhìn thấu tâm tư người này, liền mở miệng:

- Đại ca, lúc huynh nói bản thân mệt và đau đầu, chính ta là người gíup huynh gọi Thái y, cho dù huynh ghét đệ, huynh cũng không nên vu oan cho đệ chứ. Huynh một mình làm mất thể diện của Hoàng thất, đệ nghĩ huynh nên mau chóng sám hối!

Hạ Tuân tức giận tột cùng, muốn nói nhưng đã bị Hoàng đế ngăn:

- Được rồi! Huynh đệ các ngươi không cần trước mặt ta mà cãi nhau! Chuyện này, tự ta sẽ xử lý. Hạ Tuân, ngươi mau thay xiêm y, còn có Hạ Vân nữa, cũng thay xiêm y đi, sau đó đến điện Thừa Hy. Hạ Chí, Diệp thái y, cả hai đi theo ta đến điện Thừa Hy trước.

Hoàng đến vừa toan bước đi, Hạ Chí đã thì thầm bên tai ông:

- Phụ hoàng, chuyện này vốn không phải là chuyện hay, người không nên để người ngoài cuộc xen vào.

- Ý ngươi là...

- Diệp thái y không thể giữ lại!

Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó mới lên tiếng:

- Người đâu, đem Diệp thái y đánh đến chết!
Diệp thái y xám mặt, quỳ xuống xin tha mạng, nhưng kết cuộc cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết. Diệp thái y này, kiếp trước thâm đồng với Hạ Tuân chữa bệnh cho hài nhi của mình từ bệnh nhẹ đến mất mạng, do đó không thể giữ lại vị thái y này!

Hạ Chí cùng Hoàng đế bước đi, Hạ Tuân đã không kìm được mà hét lớn:

- Hạ Chí, ngươi sẽ chết không toàn thây!

Khoảng cách của Hạ Chí với Hạ Tuân đủ gần để nghe được những lời như thế, trong lòng liền nghĩ không biết ai sẽ là người chết không toàn thây? Hạ Chí hay Hạ Tuân đây? Cuộc chiến này càng lúc càng hấp dẫn, càng lúc càng không thể dừng lại!

( Hết chương tám )

����{���|=�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro