Chương 4+5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại ở trên giường kêu, một bàn tay trắng nõn, xinh đẹp cầm lên mở điện thoại, mở thông báo lên xem.

Xem xong tin nhắn thông báo hành động của Hà Tiên Dương hai ngày này, Thường Mạn Tinh một bên lau khô tóc, một bên tùy ý xóa tin nhắn đi. Thoát khỏi giao diện tin nhắn, đập vào mắt là ảnh một cô bé mặc váy đỏ.

Đầu tóc cô bé đã được xử lí tốt, đuôi tóc khô xơ đã được cắt bỏ, nhìn vô cùng phù hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc mái được cắt ngắn lộ ra đôi mắt to, nhìn đáng yêu cực kì. Tuy vẫn là khuôn mặt không có biểu cảm nhưng vẫn có cảm giác đáng yêu kì dị.

Điều duy nhất không hoàn hảo là vết sẹo ở cạnh mắt phải, phá hủy hết khí chất gầy yếu, thanh tú. Vết sẹo ở vị trí khác nhau có thể cho ra cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Nhóc con này, có diện mạo đẹp di truyền từ cha mẹ, cho dù mặc váy cũng không hề cảm thấy quái dị.

Trên mặt Thường Mạn Tinh hiện chút ý cười, chọc chọc khuôn mặt nhỏ gầy kia.

Hiện tại Hà Vị Minh đúng là ngoan ngoãn nghe lời, cô bảo nhóc làm gì, một chút phản kháng đều không có, mà càng khiến cô kinh ngạc chính là, ngay cả cô cũng không nhìn ra nhóc này có bằng lòng hay không. Thường Mạn Tinh từng thử, nhưng nhóc không chống cự gì cả.

Trước khi nhóc con lộ ra nanh vuốt, bộ dáng ngoan ngoãn này cô còn có thể thưởng thức thật lâu.

"Cốc cốc cốc" Cửa bị gõ, mang theo âm thanh ôn nhu của Hà Tiên Dương, "Mạn Tinh, em ngủ rồi à?"

Ý cười của Thường Mạn Tinh biến mất, cô đứng cạnh mép giường một lúc, sau đó cười nhạo một tiếng, tùy tiện cầm một quyển sách ở kệ sách rồi ra mở cửa.

"Chuyện gì?"

Hà Tiên Dương nhìn thấy Thường Mạn Tinh mặc áo ngủ, tóc ướt, ánh mắt tối sầm. Thường Mạn Tinh xác thật là người phụ nữ rất xinh đẹp, chỉ tiếc là, Hà Tiên Dương yêu thích nhất là loại phụ nữ yêu kiều, nhu nhược dựa vào hắn. Tuy bề ngoài Thường Mạn Tinh phù hợp với khẩu vị của hắn, nhưng tính tình thật sự quá kiêu ngạo, không thể bị người khác khống chế.

"Gần đây công ty bận, chúng ta đã lâu không ngủ cùng nhau, hôm nay cùng nhau ngủ rồi tâm sự chút." Hà Tiên Dương mỉm cười nhìn Thường Mạn Tinh, thanh âm càng ngày càng trầm thấp.

Hai người có phòng riêng, trừ khoảng thời gian tân hôn cùng ở một phòng, sau đó liền chia phòng ngủ. Ban đầu bởi vì Hà Tiên Dương nói công việc mình bận rộn, thường xuyên làm việc đến nửa đêm, sợ quấy rầy Thường Mạn Tinh nghỉ ngơi nên tách phòng ngủ, chỉ có thi thoảng mới ngủ chung.

Chính là bây giờ, Thường Mạn Tinh căn bản không muốn ngủ cùng với tên khốn này.

Vì thế cô nhướng mày, không chút khách khí dùng quyển sách trên tay đập vào mặt hắn một cái, nói giỡn: "Ngượng ngùng, đêm nay em không rảnh, em đang làm một người mẹ tốt, chờ lát nữa em muốn đọc truyện cho Vị Minh trước khi đi ngủ, anh tự đi ngủ đi."

Nhìn thấy Hà Tiên Dương cau mày kêu một tiếng, sờ sờ mũi, Thường Mạn Tinh ra vẻ kinh ngạc, nói: "Sao vậy, làm đau anh sao?"

Sau đó không đợi Hà Tiên Dương trả lời, cô liền nhướn mày giành nói trước: "Một quyển sách sao có thể làm đau anh được. Thôi, em không phải đã nói gần đây tâm trạng không tốt sao, anh đừng chọc em tức giận."

Kể cả cô nói chuyện không hề khách khí như vậy, Hà Tiên Dương vẫn là biểu cảm ôn nhu, có vẻ thực sự sợ cô giận, tốt tính nói: "Mạn Tinh, anh biết em không vui, nhưng anh là chồng em, anh hy vọng có thể cùng em chia sẻ buồn vui. Hơn nữa, Vị Minh cũng đã mười hai tuổi, lớn như vậy rồi đâu cần em phải kể chuyện ru ngủ."

"Em muốn trải nghiệm cảm giác làm mẹ, chẳng lẽ không được sao?" Thường Mạn Tinh giả vờ đau khổ, phiền chán vẫy tay, "Được rồi, anh tự đi ngủ một mình đi, ngày mai em muốn đưa Vị Minh đi chơi, không có thời gian cùng anh nói chuyện phiếm đâu."

Nói xong liền đóng cửa, đi thẳng qua người Hà Tiên Dương, vào phòng của Hà Vị Minh.

Chờ cô đi khuất, biểu cảm ôn nhu trên mặt Hà Tiên Dương liền biến thành lạnh lùng. Trước kia, Thường Mạn Tinh chỉ là tính tình kiêu ngạo thôi, nhưng gần đây, cô càng không thèm để hắn vào mắt, mặc kệ mọi chuyện đều do hắn quyết định, nhưng thái độ tự cho mình là nhất làm Hà Tiên Dương cảm thấy khó chịu. Suy cho cùng, hắn chiều cô, nhưng cũng không muốn thật sự giống như nô lệ cung phụng cô.

Cười lạnh một tiếng, Hà Tiên Dương trở về phòng mình.

Đóng lại cửa phòng Hà Vị Minh, Thường Mạn Tinh cười lạnh. Kiếp trước, cô kết hôn với Hà Tiên Dương, vì hắn thu liễm tính tình, đối với Hà Tiên Dương luôn bắt bẻ, cô vẫn tươi cười lấy lòng. Cô - Thường Mạn Tinh từ nhỏ đến lớn đã bao giờ chịu ủy khuất, thế nhưng chịu khổ không ít vì bố mẹ hắn, còn lo lắng Hà Tiên Dương khó xử, cái gì cũng không nói. Đối với hắn cũng vậy, cô luôn nhường nhịn, tính tình tốt hơn không ít.

Nhưng những hy sinh của cô đổi lại là bộ mặt thật của Hà Tiên Dương, một câu phiền chán, "Chịu không nổi tính tình đại tiểu thư của cô."

Nực cười, nghĩ lại cô sống một đời ở kiếp trước có bao nhiêu buồn cười cơ chứ. Được rồi, kiếp này, cô sẽ cho Hà Tiên Dương mở rộng tầm mắt, xem xem tính tình đại tiểu thư của cô đến tột cùng có bao nhiêu lớn.

Thường Mạn Tinh xoay người, nhìn Hà Vị Minh đang ngồi đọc sách. Nhóc thay một bộ đồ ngủ mới, đi chân trần ngồi đó, đằng sau là cửa sổ ban công sát đất, ánh trăng từ cửa sổ chiếu rọi vào, gió thổi màn cửa nhẹ bay.

Trong phòng an tĩnh, Thường Mạn Tinh mới vừa cảm thấy tức giận giờ thì chậm rãi tiêu tan. Cô đi tới chỗ Hà Vị Minh, đem quyển sách "Hoàng tử bé" trong tay đặt lên bàn, hỏi: "Con đang chuẩn bị bài sao? Đây không phải là chương trình cấp ba sao? Mẹ nhớ con mới đi học mà?" Thường Mạn Tinh xoa xoa đầu tóc mềm mại của Hà Vị Minh, "Con rất thông minh, cũng đủ nỗ lực. Hôm nay đi ngủ sớm chút, ngày mai mẹ đưa con đi gặp ông ngoại và bác."

"Con biết không, ngủ muộn không cao được đâu." Thường Mạn Tinh nói.

Hà Vị Minh gấp sách vở lại, cũng không nói gì, càng không có biểu hiện phản kháng hay không muốn, trực tiếp đi đến mép giường nhấc chăn mỏng lên nằm xuống.

Thường Mạn Tinh nhìn mà buồn cười, từ khi trọng sinh trở về, cô còn không có nghe Hà Vị Minh nói một câu quá mười từ, mỗi ngày nhiều nhất là gật đầu hoặc nói "Được", "Vâng", "Có thể",...

Kỳ thật, kiếp trước Thường Mạn Tinh không có tiếp xúc nhiều với Hà Vị Minh. Cho dù cô không có quan hệ gì với nhóc, nhưng thật sự vẫn luôn để ý đến đứa con này của Hà Tiên Dương và Mạnh Thải Kỳ. Cô đối với nhóc rất lãnh đạm, với tính tình của nhóc con cũng sẽ không chủ động tiếp cận. Sau đó, Thường gia xảy ra chuyện, Hà Tiên Dương đem công ty giao cho Hà Vị Minh, Thường Mạn Tinh liệt hai chân bị đưa vào viện điều dưỡng, về sau cũng không gặp lại.

Chỉ biết nhóc con qua lời khoe tự mãn của Hà Tiên Dương lẫn Mạnh Thải Kỳ, cùng với đoạn phỏng vấn ngắn thi thoảng phát trên tivi.

Thường Mạn Tinh thưởng thức thủ đoạn tài hoa của nhóc, nhưng lại vô cùng để ý đến thân phận của Hà Vị Minh. Kiếp này, cô không nghĩ coi nhóc con như con ruột của mình mà chăm sóc, cô chỉ coi Hà Vị Minh như một món đầu cơ kiếm lợi mà thôi.

Cô là con nhà thương nhân, trong xương cốt cũng là thương nhân, cô hiện giờ chỉ là đầu tư. Giống như đầu tư cổ phiếu, nguy hiểm sẽ có, nhưng nếu thành công thì lợi ích nhận được vô cùng động lòng người.

"Nghe nói kể chuyện trước khi ngủ là chuyện mỗi người mẹ đều làm, mẹ nghĩ con không muốn nghe chuyện nàng tiên cá hay công chúa ngủ trong rừng, mẹ sẽ đọc cho con vài đoạn trong "Hoàng tử bé" nhé?"

Hà Vị Minh nằm ở trên giường, chăn quy củ đặt ở cổ, đôi tay duỗi thẳng đặt cạnh eo, nghe vật liền gật nhẹ đầu.

Thường Mạn Tinh cười cười, ngồi dựa cửa sổ mép giường, duỗi tay tắt đèn, chỉ mở đèn ở bàn cạnh giường, mở "Hoàng tử bé".

.....

"Tới chơi cùng ta đi." Hoàng tử bé đề nghị.

"Ta không thể chơi với ngươi," Hồ ly nói, "Ta chưa có bị thuần phục đâu."

Hoàng tử bé hỏi, "'Thuần phục' nghĩa là gì?"

"Có vẻ mọi người đã quên," Hồ ly  nói, "Nó có nghĩa là 'thành lập liên hệ'."

"Thành lập liên hệ?"

"Đúng vậy." Hồ ly nói, "Với ta mà nói, ngươi chỉ là một đứa bé trai, giống như ngàn vạn đứa bé trai khác. Ta không cần ngươi. Ngươi cũng không cần ta. Đối với ngươi mà nói, ta cũng chỉ là một con hồ ly, giống với ngàn vạn hồ ly khác. Nhưng nếu ngươi thuần phục ta, chúng ta không thể tách rời. Với ta mà nói, ngươi chính là duy nhất, đối với ngươi, ta cũng là duy nhất trên thế gian."

.....

Thường Mạn Tinh thanh âm uyển chuyển, đè thấp giọng, nghe có vẻ ôn nhu như nước, như là dòng suối trong đêm yên lặng chảy. Ánh đèn chiếu lên sườn mặt nhu hòa, mông lung, động lòng người.

Hà Vị Minh không biết nghiêng đầu nhìn từ lúc nào, nhóc nhìn người bên cạnh đang cúi đầu đọc sách, chậm rãi chớp đôi mắt, lẳng lặng nghe cô nói.

Ngày hôm sau, Hà Vị Minh theo thói quen tỉnh giấc, bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng, nghiêng đầu nhìn, phát hiện có người nằm bên cạnh. Đúng là người tối qua đọc truyện cho nhóc.

Hà Vị Minh nhìn xung quanh một lúc, xác nhận đây chính là phòng của mình, sau đó liền cẩn thận đứng dậy, không phát ra tiếng động đi vào phòng vệ sinh đánh răng. Một lát sau, chờ nhóc đi ra, nhìn thấy người nằm trên giường mình ngồi dậy, ngáp một cái rồi nhìn mình.

"Sớm nha, mẹ tối qua đọc xong mệt quá không muốn đi về, nên ngủ luôn ở đây. Con ngủ ngoan ghê, không đá chăn tí nào."

Thường Mạn Tinh vẻ mặt tự nhiên nói. Cô rất tự nhiên, đây là đứa con trên danh nghĩa của cô, vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô không cảm thấy có gì khó xử.

Nhấc chăn xuống giường, Thường Mạn Tinh chỉnh lại áo ngủ, một đầu tóc dài lộn xộn đi đến trước mặt Hà Vị Minh, sờ soạng mặt nhóc.

"Chờ mẹ đi thay quần áo, chúng ta đi chạy bộ."

Tuy hai mẹ con trên danh nghĩa này không giao tiếp với nhau nhiều, nhưng ở chung rất hài hòa. Hai người chạy bộ buổi sáng xong, lại ngồi trên bàn cơm diễn một phen mẫu từ tử hiếu cho Hà Tiên Dương xem. Thường Mạn Tinh gắp cho Hà Vị Minh đồ ăn, nhóc tuy không nói nhiều nhưng đều ăn hết đồ ăn cô gắp cho.

Trả qua cả đêm bình ổn cảm xúc, Hà Tiên Dương nghĩ hôm nay Thường Mạn Tinh về Thường gia, vài lần muốn nói chuyện với cô, ít nhất có ấn tượng tốt dù mình không đi cùng. Nhưng hắn nói chưa được hai câu, Thường Mạn Tinh liền ậm ừ có lệ rồi lại quay đầu gắp thức ăn cho Hà Vị Minh, hai người nhìn như người một nhà, còn hắn thì giống người ngoài cuộc.

Hà Tiên Dương ngậm miệng, chỉ nhìn Thường Mạn Tinh với Hà Vị Minh rồi dịu dàng nở nụ cười nhưng trong lòng sầu não không thôi vì Thường Mạn Tinh không thể sinh con mà tính tình càng trở nên mất kiểm soát và một đứa con hoang từ trên trời rơi xuống.

Càng nhìn Hà Vị Minh, hắn càng cảm thấy đau lòng cho đứa con trai Hà Trạch của mình, nhưng tưởng tượng đến tình cảnh của mình hiện giờ, Hà Tiên Dương cảm thấy khó nuốt nổi, bữa sáng ăn không vô, chỉ có thể ngồi nhìn hai người kia ăn uống ngon lành.

Thường Mạn Tinh đưa Hà Vị Minh về Thường gia, anh trai biết hôm nay cô trở về, không có đi làm mà ngồi ở phòng khách chờ.

"Anh!"

Anh trai Thường Bổn Quân nghe được em gái gọi, gương mặt nghiêm túc lộ ra ý cười. Chờ anh nhìn thấy em mình dắt một đứa bé trai mặc sơ mi trắng sơ vin vào quần với đôi giày da, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, anh cau mày lại.

CHƯƠNG 5

"Mời uống trà."

Người giúp việc rót trà, Thường Mạn Tinh vẫy tay nói: "Đổi cho Vị Minh một ly sữa bò, nhóc gần đây đang tịnh dưỡng, uống trà không tốt."

"Vâng." Người giúp việc đổi ly trà trước mặt Hà Vị Minh.

Thường Bổn Quân cau mày nhìn em gái, Thường Mạn Tinh giống như không thấy tầm mắt của anh trai, nhìn xung quanh một vòng, cười hỏi: "Chị dâu với Ích Thông đâu rồi hả anh?"

"Chị dâu em dẫn Ích Thông đi mua đồ, trưa sẽ về. Ba  đi với ông Hàn bên cạnh câu cá rồi."

Thường Mạn Tinh uống một ngụm trà, thận trọng nhìn anh, "Cũng tốt, em có chuyện muốn nói với anh."

Sắc mặt Thường Bổn Quân nghiêm túc, "Được, anh cũng có việc muốn nói với em."

Anh lớn hơn Thường Mạn Tinh mười lăm tuổi, từ nhỏ luôn chăm sóc cô như chăm con gái, luôn quan tâm đến cô. Nghĩ tới chuyện mình điều tra được, anh liền muốn nổi trận lôi đình.

Thường Mạn Tinh sờ đầu Hà Vị Minh, "Con có thể ra ngoài vườn chơi một lúc được không, mẹ với bác con có chuyện muốn nói, cần gì thì con đi tìm chú quản gia Vương nhé?"

Hà Vị Minh cầm ly sữa bò gật đầu, "Vâng."

Hai anh em Thường gia vào thư phòng, Thường Bổn Quân ngồi gõ gõ tay vào bàn, sắc mặt khó coi không thèm che giấu, "Tên Hà Tiên Dương kia, năm đó cầu hôn em anh thấy là người không tồi, không nghĩ tới là loại chẳng ra gì."
"Anh, anh điều tra Hà Tiên Dương ư?" Thường Mạn Tinh khí định thần nhàn ngồi đối diện.

Thường Bổn Quân: "Em cho con trai dì Từ đi Minh Nhã nhận nuôi đứa bé kia, là con riêng của Hà Tiên Dương đúng không? Anh vốn dĩ chỉ thấy kì quái vì sao em làm vậy, không nghĩ tới điều tra một hồi, lại phát hiện thằng chó đó ở bên ngoài nuôi tình nhân, con trai, con gái đều có đủ!"

"Ừm, em không lâu trước đã biết."

Thường Bổn Quân giận điên, nhưng ngẩng đầu thấy em gái nên tức giận hơn mình lại bình thản, trên mặt chỉ có chút trào phúng, bình tĩnh giống như người vợ bị chồng cắm sừng không phải là mình vậy. Thường Bổn Quân có chút kinh ngạc, anh biết em mình thích Hà Tiên Dương, bằng không lúc trước cũng không kiên quyết ba phản đối cũng phải gả cho Hà Tiên Dương. Mà giờ, nhìn thái độ của cô, hình như không phải thích?

Anh bình tĩnh trở lại, im lặng một lát, anh hỏi: "Mạn Tinh, giờ em muốn thế nào? Chỉ cần em muốn, em cứ ly hôn với Hà Tiên Dương, về đây sống. Còn tên Hà Tiên Dương kia, anh sẽ xả giận cho em, đảm bảo công ty Hà thị của hắn không đến một năm sẽ phá sản. Đến lúc đó, xem tên đó có khóc lóc cầu xin em trở về hay không?"

Thường Mạn Tinh lại lắc đầu, "Không cần đâu anh. Tạm thời em không ly hôn."

Thường Bổn Quân cảm thấy có chút không hiểu được em gái. Ở trong trí nhớ của anh, Thường Mạn Tinh là người trong mắt không thể chứa được một hạt cát, xảy ra chuyện này mà em ấy còn có thể tiếp tục chịu đựng?

"Mạn Tinh, em thành thật khai báo, có phải gặp phiền toái gì không?" Thường Bổn Quân tuy nghiêm túc nhưng trong mắt vẫn hiện vẻ quan tâm. Thường Mạn Tinh nhìn thấy anh trai như vậy, ánh mắt rốt cuộc buông lỏng, do dự trong lòng cũng biến mất, trở nên kiên định.

"Không có gì phiền toái." Cô lắc đầu, nói: "Anh, em không thể sinh con."

Thường Bổn Quân nghe vậy kinh ngạc, sau đó liền đau lòng cho cô, vỗ bàn nói: "Nên em đã nhận nuôi một đứa trẻ không biết từ đâu tới, tiếp tục sống cùng với tên họ Hà kia? Mạn Tinh nhà ta từ khi nào tính tình trở nên tốt như vậy thế?"

Chính Hà Tiên Dương cũng không biết Hà Vị Minh là con ruột của mình, những người khác điều tra cũng không ra. Nếu không phải cô trọng sinh về, cũng không biết được việc này. Thường Bổn Quân không biết, Thường Mạn Tinh không muốn nói với anh việc này, nếu không sẽ không có lợi cho kế hoạch của mình.

"Không phải." Thường Mạn Tinh bình tĩnh bảo: "Em chưa ly hôn với Hà Tiên Dương bởi vì còn có kế hoạch khác. Em chắc chắn sẽ không để mình chịu thiệt, anh không cần lo lắng cho em."

Tuy cô có thể ly hôn, sau đó làm cho hắn phá sản. Nhưng đơn giản đập chết Hà Tiên Dương như vậy, cô không cam lòng. Còn có cả Mạnh Thải Kỳ chưa xuất hiện, Thường Mạn Tinh muốn cho những người này phải sống không bằng chết, cho bọn họ nếm ngon ngọt, sau đó lại cướp đi hết thảy.

Huống hồ, cô từ chỗ chết hồi sinh, nỗi oán hận ngập trời không thể bình ổn, nếu không phá hủy hết xiềng xích đời trước, cô không thể nào an tâm sống tốt.

Nhìn thấy biểu cảm của em gái, Thường Bổn Quân thở dài một tiếng, "Em tự biết phải làm gì, có gì cần anh giúp thì cứ nói. Đừng khách khí với anh."

Thường Mạn Tinh cười rộ lên, "Vậy anh phải đồng ý với em, đối xử tốt với đứa trẻ em nhận nuôi kia, đừng bởi vì Hà Tiên Dương mà giận chó đánh mèo lên cháu anh. Vị Minh là đứa trẻ ngoan, em nhận nuôi coi như là có chỗ ký thác."

"Anh không hiểu em suy nghĩ gì nữa." Thường Bổn Quân thở dài, "Thôi được, anh sẽ nghe em."

Thường Mạn Tinh nhìn thấy những văn kiện xếp chồng trên bàn sách, nhìn thấy bản kế hoạch quen thuộc, nhớ tới điều gì đó, nói: "Anh, phía công ty Hà thị, em muốn anh giúp một chút. Hà Tiên Dương gần đây rất rảnh rỗi, em muốn cho anh ta bận rộn hơn."

Hai anh em ở trong thư phòng nói chuyện hơn hai giờ, nói xong chuyện của Thường Mạn Tinh, sắc mặt Thường Bổn Quân rốt cuộc khá hơn nhiều. Chẳng qua, Thường Mạn Tinh thở dài trong lòng, nhìn thời gian, rốt cuộc cũng nói đến chuyện ở Thường gia.

"Anh, có chuyện em muốn nói cho anh biết, có khả năng anh sẽ khó chịu, nhưng em không muốn lừa anh."

"Chuyện gì? Có gì cứ nói với anh trai, chẳng lẽ anh sẽ tức giận với em sao?"

Cô đưa mắt nhìn bức ảnh một nhà ba người được đóng khung đặt trên bàn. Anh cả của cô, Thường Bổn Quân với vợ Khâu Ngọc Nhiên và con trai Thường Ích Thông. Trên ảnh, người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, con trai thông minh cơ trí, một nhà ba người nhìn rất hạnh phúc.

"Anh, anh đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN với Ích Thông đi, đừng để Khâu Ngọc Nhiên biết."

Vừa nghe Thường Mạn Tinh nói, sắc mặt Thường Bổn Quân thay đổi.

Nhưng cô chưa nói xong, Thường Mạn Tinh tiếp tục nói: "Anh còn nhớ Khâu Ngọc Nhiên có anh họ không? Gần đây em vô tình nhìn thấy cô ta với anh họ gặp người ở công ty Phương Nghị, đối thủ của anh. Bí mật kinh doanh của công ty chúng ta tốt nhất không nên để Khâu Ngọc Nhiên biết. Bọn họ... em thấy rất quen thuộc, có lẽ không phải mới quen ngày một ngày hai."

Kiếp trước, bi kịch của Thường gia đều do Khâu Ngọc Nhiên tạo ra. Trước đây, Thường Mạn Tinh rất kính trọng và yêu quý người chị dâu này, chị dâu trưởng như mẹ. Cô tuy tính tình kiêu ngạo, nhưng chưa từng nặng lời với người chị dâu dịu dàng này. Chính là không ai ngờ được, người phụ nữ nhìn mảnh mai, liễu yếu đào tơ này lại ăn cắp cơ mật của công ty Thường thị rồi đưa hết cho công ty đối thủ, còn phối hợp đưa Thường Bổn Quân vào tù. Ba cô vì chuyện của anh trai và cô liên tiếp xảy ra mà ngã bệnh không dậy nổi, gia đình vì vậy mà tan đàn xẻ nghé.

Sau đó, Thường Mạn Tinh mới biết được, hóa ra từ trước đến nay Khâu Ngọc Nhiên vẫn luôn yêu người anh họ đó, vẫn luôn lén lút qua lại. Đến cả đứa trẻ mà cô ta sinh ra cũng không phải là con của anh trai, mà là của tên gian phu.

Cô ta vì hắn mà hãm hại nhà Thường gia của cô. Thường Mạn Tinh vô cùng căm thù Khâu Ngọc Nhiên, không kém Hà Tiên Dương và Mạng Thải Kỳ tí nào.

Nếu không phải vì việc điều tra, cô vừa mới trọng sinh về liền vội vàng muốn nói với anh trai. Vẫn luôn suy nghĩ rất lâu, cô mãi mới có dũng khí mà bình tĩnh nói chuyện này.

Đem mấy ảnh chụp cùng với tờ giấy  đặt ở trước mặt Thường Bổn Quân, Thường Mạn Tinh đứng dậy: "Anh, việc riêng của anh, anh tự điều tra lại rõ ràng đi."

Sau đó, cô không làm phiền anh nữa, mở cửa đi ra ngoài.

Anh em họ có vẻ như nhân duyên không tốt lắm, đều gặp phải người khốn khiếp, cuối cùng chết không tử tế. Đứng trước cửa một lát, Thường Mạn Tinh nhắm mắt lại, đi xuống lầu.

Ở phòng khách, Hà Vị Minh còn ngồi ở ghế sô pha, không khác gì lúc cô đi khỏi.

Thường Mạn Tinh cũng không hỏi vì sao nhóc không đi chơi, chỉ đi qua bảo: "Đi nào, đưa con đi ngắm vườn hoa."

Thường Mạn Tinh kéo Hà Vị Minh đi ra vườn, đi vài vòng rồi đi vào nhà kính, nhìn thấy cái xích đu vẫn còn treo trên thân cây kia, đây là do ba cô tự tay làm cho cô hồi nhỏ, sau khi lớn liền không chơi nữa. Phủi hết lá rụng đi, Thường Mạn Tinh ngồi lên đu thử.

Xích đu phát ra tiếng kẽo kẹt, nhưng cảm giác vẫn còn chắc chắn. Cô kéo Hà Vị Minh qua, ôm nhóc cùng ngồi lên, nhóc nhỏ gầy, không cảm thấy nặng. Thường Mạn Tinh thầm nghĩ quá gầy, mũi chân đẩy nhẹ cho xích đu chậm rãi đung đưa.

"Hồi nhỏ, mẹ có chuyện buồn liền đến đây ngồi một lát." Cô nói. Thân cây cao lớn trên đỉnh đầu họ vì xích đu đung đưa mà hơi hơi lay động, lá nhẹ nhàng rơi xuống.

Thường Mạn Tinh nhặt một chiếc lá vàng, đưa cho Hà Vị Minh. Nhóc ôm chiếc lá không nói lời nào. Cô cũng im lặng, chi nghe được tiếng kẽo kẹt của xích đu.

Thường Mạn Tinh không để ý, chân lấy đà hơi mạnh khiến cho dây xích đu đứt, hai người ngồi trên xích đu rớt xuống.

Cũng may xích đu không cao, phía dưới là lớp lá dày rụng xuống nên rơi xuống không đau.

Thường Mạn Tinh nằm phía dưới, hít một ngụm khí lạnh. Đầu cô hình như đụng phải thành xích đu, lưng cũng bị đập một cái, một bàn tay vẫn còn che chở cho Hà Vị Minh, tay khác thì sờ sờ đầu, kêu một tiếng.

Hà Vị Minh bị cô ôm ở trên người thì phản ứng nhanh hơn, nhóc lăn sang bên, nâng Thường Mạn Tinh dậy, do dự sờ đầu cô.

"Đau sao?"

Thường Mạn Tinh có chút buồn cười, bị nhóc con sờ đầu, miệng kêu một tiếng, "Đau."

Hà Vị Minh không chạm vào đầu cô nữa, dùng sức muốn đỡ cô dậy, Thường Mạn Tinh dựa vào nhóc đứng lên, hơi vươn vai. Thực ra cũng không đau lắm, chỉ hơi nhức một chút thôi. Cúi đầu thấy đôi mắt đen láy của Hà Vị Minh, Thường Mạn Tinh cười nhéo mặt nhóc, "Ổn rồi, giờ mẹ không đau nữa."

Hà Vị Minh nhìn thoáng qua cô, không nói chuyện, một tay còn cầm chiếc lá nãy Thường Mạn Tinh đưa cho.

Giữa trưa, tất cả mọi người đã đến đông đủ, ông lão Thường gia đã 70 tuổi, đối với đứa con gái Thường Mạn Tinh này rất yêu thương, con trai cả của ông mất sớm, người con thứ hai là Thường Bổn Quẩn tiếp nhận công ty làm rất tốt, cho nên ông liền an tâm ở nhà dưỡng lão, thi thoảng cùng với nhóm bạn già của mình chơi cờ, câu cá.

Ông thấy Hà Vị Minh, cười tủm tỉm, đưa cho một cái lì xì thật dày, nhìn qua rất hiền lành, không có nghiêm túc như Thường Bổn Quân.

Thái độ Thường Bổn Quân đối với nhóc cũng tốt, còn cho cả quà gặp mặt. Biểu cảm bình tĩnh, nhìn không ra sắc mặt khó chịu như ở thư phòng, coi như chưa từng xảy ra việc gì.

Chị dâu Khâu Ngọc Nhiên cùng Thường Ích Thông cũng đã về, mua rất nhiều đồ, đều là đồ đôi để ở phòng khách, Khâu Ngọc Nhiên mua đồ cho cả Thường Mạn Tinh cùng Hà Vị Minh.

"Nghe anh em bảo em muốn đưa Vị Minh qua, chúng ta đã lâu không gặp nên chị mua cho em ít đồ." Khâu Ngọc Nhiên lôi kéo tay Thường Mạn Tinh nói, "Vị Minh chắc cũng lớn tầm Ích Thông? Nghe em bảo mười hai tuổi, chị mua quần áo lớn hơn một chút."

Thường mạn Tinh nhìn mặt anh trai, không có lộ ra điểm gì khác thường, "Chị dâu đừng lo lắng, em đã mua cho Vị Minh ít đồ, không sợ thiếu. À đúng rồi, Vị Minh lớn hơn Ích Thông, Ích Thông còn phải kêu Vị Minh là anh."

/////khs chỗ này đáng TIT là con  của anh thì phải là anh họ của TVM chứ nhỉ @@.

Thường Ích Thông ngồi bên cạnh Khâu Ngọc Nhiên lập tức bất mãn hô: "Nó nhìn còn bé hơn cháu, dựa vào đâu mà bắt cháu gọi anh."

"Ích Thông!" Khâu Ngọc Nhiên không đợi Thường Mạn Tinh nói chuyện liền quát con trai, lại cười xin lỗi Hà Vị Minh, giọng nói dịu dàng, "Em trai Ích Thông bị bác chiều hư, Vị Minh đừng tức giận. Hai đứa là anh em, phải hòa thuận, sau này thường xuyên về đây chơi với em nha?"

Những người này, nếu không phát hiện ra bộ mặt đáng sợ của họ thì vĩnh viễn không biết họ luôn giả vờ dịu dàng.

CHƯƠNG 6

"Này, thằng nhóc xấu xí, sao mày lại có vết sẹo trên mặt như thế? Thật xấu." Thường Ích Thông thấy xung quanh không có người, chỉ có hai đứa nó, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười ác ý, nhấc chân đá Hà Vị Minh.

Thấy Hà Vị Minh không trả lời, Thường Ích Thông lại đá tiếp, dẫm  cho cái quần của Hà Vị Minh đầy dấu chân, "Này, tao đang nói chuyện với mày đó, mày điếc à?"

Hà Vị Minh đứng dậy đi vào trong phòng, Thường Ích Thông bị chiều hư, nhìn thấy Hà Vị Minh bơ mình liền tức giận, chạy vài bước đuổi theo, đi đến sau lưng nhóc đẩy mạnh. Thằng bé tuy nhỏ tuổi hơn Hà Vị Minh, nhưng lớn lên to cao, đẩy mạnh Hà Vị Minh đến cạnh vườn hoa hồng.

Thường Mạn Tinh đang uống trà với Khâu Ngọc Nhiên, đang giả bộ bình tĩnh nghe cô ta tán phét ít chuyện vặt vãnh, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, quay đầu nhìn, có một người bước tới phía sau cô, ngồi xổm bên chân.

Thường Mạn Tinh suýt thì làm đổ trà, lúc này mới phát hiện người đi đến bên cạnh mình là Hà Vị Minh. Nhóc không biết làm gì mà trông rất bẩn thỉu, quần áo nãy sạch sẽ giờ dính đầy bùn đất. Nhóc ngồi xổm cạnh cô, tay nắm lấy quần áo của cô, nhưng thấy ánh mắt cô nhìn mình liền buông ra, tự nắm lấy ống quần mình, cúi thấp đầu.

"Sao lại thế này?" Thường Mạn Tinh mới hỏi xong, liền nghe thấy âm thanh khóc lớn từ xa lại gần, Thường Ích Thông khóc đến nỗi đôi mắt đỏ bừng đi vào, vừa bước đến đã chui vào lòng Khâu Ngọc Nhiên, vừa khóc mách: "Hà Vị Minh đánh con!"

Thằng bé khóc thảm thiết, nếu không phải quần áo trên người vẫn còn sạch sẽ, còn nghĩ thằng bé bị bắt nạt thảm.

Khâu Ngọc Nhiên xấu hổ ôm con nhìn thoáng qua Thường Mạn Tinh, sau đó trách mắng Thường Ích Thông: "Không phải mẹ đã bảo con phải hòa thuận với anh Vị Minh sao? Có chuyện gì thì hai đứa nhường nhịn nhau chút, sao lại làm bẩn hết quần áo của anh vậy, còn khóc thành ra thế này."

Thường Mạn Tinh căn bản không để ý tới Thường Ích Thông lòng dạ hẹp hòi chơi xấu. Nếu thằng bé đúng là cháu trai cô, cô có thể còn lo lắng về vấn đề giáo dục của thằng bé, nhưng giờ, cô lười cùng đôi mẹ con này chơi trò lá mặt lá trái.

Cô nâng khuôn mặt Hà Vị Minh lên nhìn, mới phát hiện trên mặt nhóc có vết thương chảy máu, lại cầm tay nhóc xem, thấy trên tay cũng có ít vết thương rướm máu. Giơ tay lau máu trên mặt của Hà Vị Minh, Thường Mạn Tinh nắm tay nhóc đứng dậy, cười như không cười nhìn thoáng qua Khâu Ngọc Nhiên.

"Chị dâu dạy dỗ Ích Thông càng ngày càng thông minh." Sau đó, cô không nói lời nào nữa, lôi kéo Hà Vị Minh đang trầm mặc cúi đầu đi ra ngoài.

Khâu Ngọc Nhiên chạy theo, thấy cô muốn lên xe, vội khuyên nhủ: "Mạn Tinh, không phải em muốn ở nhà vài ngày sao, giờ em đi, chị biết ăn nói thế nào với anh trai em."

Thường Mạn Tinh để Hà Vị Minh lên xe ngồi trước, sau đó nói: "Tiếp tục ở lại để cho Vị Minh nhà em bị ăn hiếp?"

"Làm gì nghiêm trọng như vậy, chỉ là chuyện nhỏ, trẻ con chơi đùa ầm ĩ cũng bình thường, để chị bắt Ích Thông xin lỗi Vị Minh, trẻ con làm gì mà thật sự sẽ đánh nhau..."

"Chị dâu," Thường Mạn Tinh ngắt lời, cười bảo: "Đây không phải chuyện nhỏ, hôm nay em đang ở gần mà thằng bé còn dám đánh Vị Minh. Nếu lần sau em không để ý, ai biết thằng bé sẽ làm gì Vị Minh? Ích Thông ghét Vị Minh như vậy, có lẽ là do có thành kiến gì với em? Lẽ nào chị dâu không hài lòng việc ba đem hơn nửa tài sản cho em? Xem bộ dạng của Ích Thông, chắc hẳn đã bất mãn với em từ lâu, chỉ là một đứa trẻ con, không có người chỉ dạy thì sao lại như vậy." Thường Mạn Tinh há mồm liền chụp mũ cho Khâu Ngọc Nhiên.

Khâu Ngọc Nhiên nghe vậy biến sắc, miễn cưỡng nói: "Mạn Tinh, sao em lại nghĩ như vậy, trong lòng chị đâu có...."

Không đợi cô ta nói xong, Thường Mạn Tinh vừa cười liền trầm mặt, trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết, "Em ở nhà của mình cũng bị người khác bắt nạt, còn ở đây làm gì, chị dâu có rảnh thì phải dạy dỗ con mình thật tốt. Ích Thông hiện tại càng ngày càng không hiểu chuyện, chẳng giống anh em hồi nhỏ một chút nào." Sau đó, cô không thèm nhìn sắc mặt của Khâu Ngọc Nhiên, chiếc xe thể thao màu đỏ rực nghênh ngang đi ra khỏi Thường gia.

Khâu Ngọc Nhiên đuổi theo vài bước, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe dần biến mất, nghĩ đến tí nữa sẽ bị chồng tra hỏi, cô ta hung hăng cắn răng, quay đầu trừng mắt nhìn thằng con không nên thân.

"Đã bảo con đừng có mà trêu chọc Hà Vị Minh, vừa quay đầu đã quên! Chờ lát nữa ba con liền mắng con!"

Thường Ích Thông hừ một tiếng, "Nếu ba mắng con, con sẽ đi tìm chú Hàn! Chú Hàn từ trước đến nay đều không mắng con!"

Khâu Ngọc Nhiên vừa nghe hai tiếng chú Hàn từ miệng của con trai, mặt liền biến sắc, lập tức tiến lên tát thằng bé một cái, quát khẽ: "Ai cho con ở nhà nhắc tới chú Hàn? Lại quên lời mẹ dặn!"

Thường Ích Thông ôm má, bị khuôn mặt biến sắc của mẹ dọa sợ, cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ là vành mắt lại đỏ.

Bên này hai mẹ con xảy ra chuyện gì, Thường Mạn Tinh không biết, cô cũng không lái xe về nhà mà đi đến chỗ khác.

Dự định ở Thường gia vài ngày, đồ đạc cũng mang theo, nhưng xảy ra chuyện này, cô cũng không muốn nhìn thấy mặt Khâu Ngọc Nhiên, cũng chả muốn về nhà nhìn Hà Tiên Dương, dứt khoát đưa Hà Vị Minh đi biệt thự đứng tên mình ở vài ngày.

Hà Vị Minh ngồi ở ghế phụ yên lặng lau bớt bùn khô trên người mình đi. Thường Mạn Tinh cũng không còn tức giận, cô cười xoa xoa đầu nhóc, nói: "Không tồi, bị bắt nạt còn biết đi mách mẹ. Nhưng lần sau, con muốn trông mình có vẻ đáng thương thì cũng đừng biến mình thành bộ dạng như thế này. Kể cả vừa rồi trên người con không có vết thương gì, mẹ cũng sẽ bảo vệ con, hiểu chưa?"

Hà Vị Minh dừng tay, sau đó Thường Mạn Tinh cảm giác đầu nhóc hơi hơi gật nhẹ xuống, cô vừa lòng rút tay lại.

Từ nhỏ không được ai chăm sóc, kể cả bị người khác bắt nạt, cũng không ai bảo vệ nhóc, chỉ có thể làm chính mình trở nên đáng thương, yếu đuối, nhóc mmkkới có thể tìm được một chút công bằng. Kẻ yếu thế, nhóc con từ nhỏ đã hiểu, cho dù có thể đánh thắng, cũng phải chịu tổn thương.

Hà Vị Minh duỗi tay sờ vết thương mới trên mặt, lại sờ đến vết sẹo cũ dưới lông mày.

"Lá cây... bị em ấy làm hỏng rồi."

Thường Mạn Tinh lái xe, bỗng nhiên nghe được người bên cạnh nói một câu. Suy nghĩ một lát, cô mới hiểu được Hà Vị Minh đang nói gì. Hóa ra nhóc nói là lúc cô dẫn nhóc ra chơi xích đu, tiện tay đưa một chiếc lá.

Trong lòng cảm thấy buồn cười, Thường Mạn Tinh nói: "Thích lá vàng à? Vậy chờ đến nơi, mẹ đưa con đi nhặt thêm nhiều lá cây xinh đẹp, chúng ta sẽ đi đến nói có thật nhiều lá cây đẹp."

Thường Mạn Tinh hứng thú, nói với Hà Vị Minh: "Biết chúng ta đang đi đâu không? Là nơi mà bà ngoại để lại cho mẹ một ngôi biệt thự, ở giữa rừng, nơi đó tổng cộng có 30 biệt thự, cách nhau khá xa, bảo mật cũng ổn, đủ an toàn. Tuyệt nhất là phong cảnh nơi đó, chờ lát nữa con tới là biết."

Biệt thự này vẫn luôn là nơi mà cô thích nhất, chỉ là sau đó gả cho Hà Tiên Dương thì ít đến, về sau khi cô bị tai nạn giao thông làm liệt hai chân thì không còn đến nữa, muốn đi cũng không được.

Xe dừng ở bãi đỗ, Thường Mạn Tinh đưa Hà Vị Minh xuống xe.

"Đi, chúng ta đi mua ít đồ, bên kia yên tĩnh, chỉ là không tiện mua đồ. Ngày thường có người giúp việc quét dọn nhưng không có chuẩn bị đồ ăn." Thường Mạn Tinh đẩy xe đẩy, vừa suy nghĩ mua đồ gì vừa hỏi Hà Vị Minh: "Trẻ con đều thích ăn đồ ăn vặt, con muốn ăn gì?"

Hà Vị Minh nhìn những đồ vật được đóng gói rực rỡ màu sắc, lắc đầu. Cô cũng không hỏi lại nhóc nữa, thấy nhóc nhìn cái gì liền lấy ném vào xe đẩy, kết quả những đồ muốn mua còn chưa mua, xe đẩy đã chất đầy đồ ăn vặt.

Đi đại một vòng, cuối cùng cũng mua một chút đồ vật dùng được. Nhưng khi đi dạo trên tầng hai, Thường Mạn Tinh vô tình thấy tủ kính của cửa hàng bán quần áo có treo một bộ váy cho bé gái rất xinh, cô nhìn thoáng qua Hà Vị Minh bên cạnh, dịu dàng cười.

Cuối cùng, Thường Mạn Tinh cũng mua cái váy đó.

Bọn họ đi đến chỗ biệt thự ở giữa rừng kia, tổng cộng có hai tầng, nhìn không lớn, chung quanh có một mảnh đất trống nhỏ, phía trước có một đường nhỏ đi thông ra hồ, có thể nhìn thấy một đoạn cầu gỗ với một con thuyền nhỏ. Phía sau là toàn cây cối thẳng tắp, cao lớn, trên cây rủ xuống dây đằng. Có một thân cây dựa gần vào ban công tầng hai, cành cây to đâm vào lan can ban công.

Hà Vị Minh cầm đồ đi vào phòng, thấy một con sóc hôi đang đứng cách đó không xa trên cành cây, nghiêng đầu như đang đánh giá nhóc.

Hà Vị Minh: "...."

Thường Mạn Tinh đi vài bước không thấy nhóc đuổi theo, ngoái đầu thấy nhóc đang đứng mặt đối mặt với con sóc.

"Một con sóc thôi, nơi này còn có cả hươu, ngày mai mẹ dẫn con đi xem." Thường Mạn Tinh đưa người vào phòng khách.

Trong phòng nhìn rất thoải mái, nơi nơi đều toát ra không khí gần gũi, cửa kính sát đất có thể quan sát cỏ cây bên ngoài, có cảm giác thư giãn.

Phòng sạch sẽ, ngăn nắp, có vẻ mới quét dọn không lâu, Thường Mạn Tinh xếp đồ vừa mua tới gọn gàng, dẫn Hà Vị Minh lên tầng xem. Tầng hai là phòng ngủ, một bên giường lớn còn có phòng rửa mặt, phòng thay quần áo, bên kia là giá để đồ, ghế da lông trắng, còn có một cái cửa sổ đón nắng.

Ban công gần giường lớn, Thường Mạn Tinh chỉ chỉ giường, "Nơi này chỉ có một phòng ngủ, buổi tối con ngủ với mẹ. Dù sao giường lớn, không sợ bị ngã."

Hà Vị Minh cũng không có thắc mắc gì, nhóc vẫn chỉ là trẻ con. Thường Mạn Tinh cùng Hà Vị Minh làm cơm chiều, ngoài dự đoán của cô, nhóc con thế mà biết nấy ăn, dùng dao rất thuần thục, có thể thấy không phải lần đầu.

"Chẳng lẽ ở trại trẻ mồ côi các con phải tự nấu ăn?" Thường Mạn Tinh gọt vỏ khoai tây, nhìn động tác thuần thục của Hà Vị Minh hỏi.

"Thi thoảng."

Sự thật chứng minh, tư thế đẹp không đại biểu đồ ăn làm ra sẽ ngon, đối với đồ ăn nhóc nấu, Thường Mạn Tinh đánh giá: "Một chín một mười với đồ ăn mẹ làm."

Cô cũng không biết nấu ăn cho lắm, cùng với Hà Vị Minh người tám lạng, người nửa cân, nhưng tốt xấu không khó ăn. Hai người ăn cơm, Hà Vị Minh rất tự giác mà rửa sạch trái cây bưng lên.

Thường Mạn Tinh ở trên ban công ngắm sao, người ở đây ít nhưng cũng không yên tĩnh lắm, vì trong rừng luôn có tiếng chim hót, tiếng côn trùng không biết tên kêu.

Nhìn thấy Hà Vị Minh lên tầng, Thường Mạn Tinh đứng dậy lặng lẽ kéo nhóc sang một bên, ngồi xổm bên cạnh cành cây to ở ban công, chỉ cho nhóc.

Hà Vị Minh cẩn thận nhìn, phát hiện khe hở giữa tán cây có một tổ chim, cách bọn họ không xa, lắng tai nghe còn nghe được bên trong có tiếng chim kêu.

"Bên trong có chim non." Thường Mạn Tinh kề sát tai nhóc nói.

Ánh mắt Hà Vị Minh nhìn sang cô, nhìn thấy cô chăm chú quan sát tổ chim kia, trên mặt có vẻ sung sướng khi phát hiện điều thú vị.

Một lớn một nhỏ ngồi xổm nhìn tổ chim một lát, đến khi có một con chim lớn bay phành phạch về, Thường Mạn Tinh mới kéo Hà Vị Minh rời đi. Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Hà Vị Minh lại bị bắt mặc cái váy kia.

"Nơi này chỉ có chúng ta, người khác không thấy, con mặc cho mẹ xem chút đi mà."

Hà Vị Minh nhìn Thường Mạn Tinh ngồi trên giường chống cằm, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Con thấy trên tivi... có một số người có sở thích này... Mẹ nhận nuôi con là bởi vì.... cái này?"

Thường Mạn Tinh: A, nhóc con lần đầu tiên nói nhiều như vậy. Không đúng, bị xem là người có sở thích kì quái.

Cô ho khan một tiếng, "Mẹ không có sở thích gì kì quái cả, con suy nghĩ nhiều rồi, mẹ chỉ muốn chụp hình con mặc váy thôi để khi nào con lớn thì cho con xem."

Hà Vị Minh: "... Làm như vậy để làm gì?"

Thường Mạn Tinh: "Bởi vì mẹ thích!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro