Chương 19: Fan cuồng quá đáng sợ!!!(nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không khí tràn ngập hơi thở mờ ám, mặt Mộc Kiều đã đỏ hồng lên vì thiếu dưỡng khí.

Nhận ra sự biến hóa của cô, Uy Thâm hôn khẽ lên môi cô một cái nữa rồi mới chịu buông lỏng cô ra.

Mộc Kiều hít sâu vài hơi cho dễ thở rồi mới nói: "Khả năng nhịn thở của anh có cần phải lợi hại như thế không!" Cô thậm chí còn cảm thấy sắp tắt thở luôn rồi mà anh lại như không có chuyện gì xảy ra, hô hấp vẫn rất bình thường.

Ngón tay Uy Thâm xoa nhẹ lên đôi môi đỏ tươi của Mộc Kiều, cười khẽ: "Anh còn có nơi khác lợi hại hơn."

"Phụt!" Cô phì cười: "Lục ca, thì ra anh khoác lớp da thanh cao nhã nhặn, nhưng trong lòng lại giấu một tâm hồn lưu manh. Đúng là nên để các cô gái luôn coi anh như thần thánh chứng kiến, làm gì có vị thần nào lưu manh thế này chứ?"

Uy Thâm cũng cười, tâm trạng tốt hẳn lên. Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên. Vừa nhìn thấy người gọi tới là trợ lý, anh ngẩng đầu nói: "Nếu không buồn ngủ thì đi xem cùng anh nhé?"

"Đương nhiên." Cô đứng dậy, khóe miệng hơi cong lên nở nụ cười tươi vừa lạnh lùng, vừa tà ác, "Đánh đập hay gây sự còn có thể cho qua, nhưng muốn lấy mạng em, thì hắn cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị lột mất một lớp da là vừa."

Anh nghe điện thoại: "Ở đâu?"

Hai người cùng đi tới nơi mà trợ lý báo về, gã đàn ông kia đang bị giữ ở trong lều nhỏ để thay quần áo dựng tạm ở bên cạnh suối nước nóng.

Vừa nhìn thấy Mộc Kiều, sắc mặt hơi hoảng hốt của gã đàn ông kia lập tức trở nên kích động: "Mộc... Mộc tỷ..." Đây là cách các fan hâm mộ gọi Mộc Kiều.

Nghe cách gọi này, lông mày cô khẽ nhíu lại một chút: "Anh là fan của tôi?"

"Vâng. Vâng!" Gã đàn ông kích động gật đầu lia lịa: "Từ khi nhìn thấy poster của phim, anh đã bắt đầu làm fan của em rồi"!

Không phải là thích, mà là sùng kính! Đây chắc chắn không phải là từ mà một fan bình thường dùng để nói về thần tượng của mình. Hơn nữa, trong mắt người này trừ vẻ kích động ra, còn không thể giấu được một chút vẻ... điên cuồng đến cực đoan.

"Vì sao lại làm như vậy?"

"Vì sao à?!! Mộc tỷ, em yêu tỷ như thế mà tỷ nở lòng nào phản bội em mà yêu người đàn ông khác!!!!!!" Gã đàn ông kia vô cùng kích động, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự thù hận có cả sự điên cuồng hoang dại , cứ như cô là một món đồ mà hắn cầu mãi chẳng được vậy.

"Vậy mày có biết không?" Uy Thâm chợt bước tới một bước, đến gần gã đàn ông điên cuồng kia, "Cô ấy là người con gái mà khó khăn lắm tao mới chinh phục được, là người duy nhất mà tao yêu thương!!! Tao có thể vì cô ấy mà từ bỏ mọi thứ kể cả sinh mạng này!! Còn mày ư, có thể không? Đừng ở đó nói rằng mày yêu cô ấy ra sao vì mày vốn không xứng!!!!"

Tâm trạng gã đàn ông kia bình tĩnh hơn một chút, ngẩng đầu nhìn anh.

Uy Thâm cúi xuống, đưa tay ra giữ chặt gáy hắn ta, nói tiếp: "Cô ấy sống vui vẻ bình an, tao mới là người! Nếu cô ấy chết, tao chỉ có thể thành ma!!! Mà ma quỷ thì giết người không kể mặt đâu, mày nên nhớ điều đó!"

Hai cậu trợ lý ở bên cạnh đều giật mình kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Mộc Kiều lại tăng thêm vẻ cung kính.

Gã đàn ông kia trợn trừng mắt không thể tin nổi, một lúc sau mới điên cuồng giãy dụa, thậm chí còn rút dao găm từ trong tay áo ra, đâm về phía bụng Uy Thâm: "Không!!! Mày không phải là người đàn ông của Mộc tỷ! Cô ấy là của tao....là của tao.......!!!"

"Mộc tỷ mà mày sùng bái chẳng qua chỉ là sự huyễn hoặc trong lòng mày mà thôi! Mộc Kiều dù sao vẫn là Mộc Kiều, không phải là người mà mày có thể dâm loạn trong tư tưởng!!! Nếu như Mộc Kiều không từ bỏ, cô ấy mãi mãi là của tao, không ai và cũng chẳng ai được phép cướp lấy!!" Mộc Kiều lao tới nhanh như chớp, đưa tay ra khống chế cổ tay đang cầm dao găm của gã đàn ông kia, khẽ dùng lực bẻ "rắc" một tiếng, cổ tay gã đàn ông bị bẻ gẫy gập lại. Sau đó,cô tung chân đạp một cước vào cổ gã đàn ông, đẩy hắn ngã thẳng xuống suối nước nóng.

"Ào ào!" gã đàn ông kia rơi xuống nước làm nước bắn tung tóe khắp nơi.

Hai cậu trợ lý vội nhảy xuống theo, bẻ ngược hai tay gã đàn ông kia ra sau lưng, đè gã vào thành suối.

Bất chấp lý trí, lòng tự trọng để thỏa mãn tính ích kỷ, hiếu thắng là cách mà những kẻ có máu "yêu cuồng" lựa chọn. Họ không cần biết hậu quả, không quan tâm tới nỗi đau của đối phương, miễn sao thỏa mãn được lối nghĩ bệnh hoạn về "tình yêu" của mình. Những người như thế chẳng đáng nhận được cái thứ gọi là tình yêu. Buông tay một thứ gì đó mình yêu mến chưa bao giờ là việc dễ dàng, dù là buông tay người chúng ta yêu hay buông bỏ một ước mơ đang theo đuổi trong tim . Tuy vậy, có những thứ khi níu giữ chỉ càng khiến cho chúng ta đau khổ và mệt mỏi, buông tay không phải là một sự chọn lựa, mà nó là điều duy nhất chúng ta có thể làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro