Chương 20: Fan cuồng quá đáng sợ (nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tình yêu, buông tay cũng không có nghĩa là từ bỏ mà nó chỉ là một cách yêu khác mà thôi. Yêu một người, có thể âm thầm từ xa chúc phúc cho họ, đó mới là đỉnh cao của tình yêu mà mọi người nên hướng đến, Uy Thâm kiếp trước đã làm được!!!! Thế còn bạn thì sao?

"Anh đang tức giận?" Tâm trạng của Mộc Kiều lập tức tốt hẳn lên, quả thực là y như bầu trời trong xanh mát mẻ không một gợn mây.

"Đến anh đây còn chưa làm gì em, mà một tên biến thái điên loạn lại dám cưỡng hiếp em trong tư tưởng hàng vô số lần, đổi lại là em thì em có tức không? Làm như thế đã là nhẹ nhàng cho hắn lắm rồi!" Anh trừng mắt lạnh lùng nói.

"Ừ!" cô rất ngoan ngoãn gật đầu, "Nếu có tên biến thái nào đó dám làm thế với anh, em tuyệt đối sẽ giết chết hắn luôn!"

Anh mỉm cười trêu ghẹo:"Vậy thì em chắc phải mệt lắm?". Mộc Kiều nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của anh, một lúc sau cô đưa ra kết luận:"Anh có suy nghĩ là chỉ cần ở nhà để em bao nuôi không hay là đi phẩu thuật để trở nên xấu hơn, dung mạo anh chết người thế kia làm em vô cùng áp lực".

Anh mỉm cười:"Thật ngốc!!!Tất cả đều là của em, sợ gì chứ!!!" Anh dịu dàng xoa đầu cô rồi quay sang nói với tên biến thái:

"Chuẩn bị tinh thần ăn cơm tù, chờ bị xử bắn đi!" Anh cầm tay cô rất tự nhiên, sau đó quay sang nhìn gã đàn ông bị khống chế bên thành suối nhưng vẫn không ngừng điên cuồng gào thét , hỏi: "Nói, Ai dẫn mày vào nơi này?"

Trong khoảnh khắc cất tiếng hỏi, khí thế của Uy Thâm lập tức thay đổi. Anh hơi cụp mắt, trên mặt không có chút cảm xúc nào, giống như một vị thần lạnh lùng hờ hững, đứng ở tít trên cao, vô cùng thần thánh mà tàn nhẫn!

Gã đàn ông kia ngẩn ra nhìn Mộc Kiều, trong mắt dần toát ra vẻ mừng rỡ và kích động: "Mộc tỷ, tín đồ tham kiến Mộc Tỷ!"

"Ai đưa mày vào trong này?". Chết tiệt, đời nào rồi mà còn có cách xưng hô quái đảng thế này, cô vừa nói vừa thầm nghĩ

"Tín đồ không quen hắn, nhưng có ảnh, tín đồ có ảnh."

Dưới ám hiệu của Uy Thâm, hai cậu trợ lý liền buông gã đàn ông ra. Hắn ta bò lên trên bờ, chạy ù té vào trong lều vải nhỏ, một lát sau lại quay lại, hai tay cung kính dâng ảnh lên.

Ảnh chụp lấy ngay, chất lượng không được tốt lắm, nhưng có thể nhận ra người tiếp xúc với gã đàn ông này trong bức ảnh chính là Tô Lâm."Mộc... Mộc tỷ, còn có cái này nữa!" Gã đàn ông lấy ra một cuộn băng ghi âm.

Hiện giờ nhìn hắn ta vô cùng điên cuồng, kích động, nhưng lúc làm việc vẫn tính toán rất kín kẽ. Chắc hẳn hắn ta sợ sau này bị Tô Lâm cắn ngược lại một cái, nên mới lén lút chụp ảnh và ghi âm lại làm bằng chứng.

"Đưa hắn ta đến Cục cảnh sát!"

"Lục tổng, có cần 'dặn dò' riêng bên trên vài câu không ạ?"

"Không cần. Thần kinh của hắn rõ ràng là không bình thường. Nếu không bị tống vào tù, thì cũng sẽ phải chui vào bệnh viện tâm thần thôi." Dứt lời, anh liền đưa Mộc Kiều về lều vải.

Hai người đi thẳng về phía lều vải của Uy Lạc vì chỉ có anh ta có thói quen mang máy ghi âm theo.

Ba người cùng nghe đoạn băng ghi âm, cuộc nói chuyện của Tô Lâm và gã đàn ông kia rất rõ ràng, hơn nữa, hắn nói xa nói gần cũng đều chỉ muốn gợi ý để gã đàn ông kia phối hợp đối phó với Uy Thâm.

Bằng chứng vô cùng xác thực!

Uy Lạc ấn nút tạm dừng, nói: "Em định xử lý thế nào?"

"Chắc chắn là phải báo công an rồi. Có điều, trước đó..." Trong mắt Uy Lục hiện lên vẻ tàn độc, lạnh lùng.

"Được." Uy Lạc rút điện thoại ra, "Mộc Mộc bị chấn kinh, việc này em cứ xử lý theo cách của em là được, tôi liên lạc với nam 2 mới đã."

Anh nhíu mày:"Sau này, anh đừng gọi em ấy là Mộc Mộc nữa, dù em biết rõ tình hướng của anh nhưng vẫn không được gọi!!!". Hai người còn lại trong lều phì cười vì sự trẻ con của Uy Thâm.

"Anh định bao giờ thì xử lý Tô Lâm?" Cô vừa đi ra ngoài theo anh, vừa hỏi.

"Người xưa có câu: Thừa thắng xông lên! Hiện giờ chắc chắn Tô Lâm đang hoảng hốt nôn nóng ngồi chờ chiêu cuối cùng!"

"Vậy thì còn chờ gì nữa." Cô cười: "Chỉ là một nguyện vọng nhỏ bé thôi mà, chúng ta cũng nên thỏa mãn hắn."

Hiển nhiên là anh bị từ 'chúng ta' của Mộc Kiều lấy lòng, gật đầu đồng ý vô cùng thoải mái.

Đúng là Tô Lâm đang lo lắng đi qua đi lại trong lều vải của mình, trán lấm tấm mồ hôi. Vừa rồi khi hắn âm thầm đi tìm gã fan cuồng của Mộc Kiều kia, mới phát hiện hắn ta đã bị mấy người bên phía Uy Thâm tóm được rồi, quá sợ hãi nên hắn vội vàng chạy về lều vải ngay.

Tô Lâm nghĩ ngược nghĩ xuôi, nghĩ mãi vẫn không bình tĩnh lại được, cuối cùng đành rút điện thoại ra, bấm số gọi đi.

"Alo, tôi đây! E rằng hiện giờ Lục Tổng đã biết chính tôi để tên fan cuồng kia vào khu vực này rồi, cô bảo phải làm sao bây giờ?"

Giọng phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia: "Chuyện này do anh tự chủ trương, chẳng liên quan gì đến tôi cả."

"Cái gì gọi là không liên quan?! Chính cô là người kêu tui gây khó dễ cho Mộc Kiều mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro