11. Trò chuyện với nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khụ khụ, Đại thiếu phu nhân, cô không sợ...... vị kia sẽ xảy ra chuyện gì sao?" Từ Thiếu Minh ho nhẹ một tiếng, nhịn không được hỏi. 

Lãnh Táp nói, "Nếu xảy ra chuyện gì thì Phó gia sẽ không cần cưới hay sao? Phó Đốc quân chắc chắn sẽ không trách tội tôi, dù sao... Tôi cũng không có đụng đến cô ta. Trịnh tiểu thư biết xấu hổ, nhìn thấy người bị hại nên tự ti mặc cảm, thương tâm gần chết khiến hài tử không còn, chẳng lẽ như vậy còn muốn giả vờ bị người đụng trúng à?"

Chẳng lẽ Phó gia còn cần một cô con dâu là con gái của Cục trưởng Cục tài chính hay sao? Phó Đốc quân nhượng bộ không phải là vì thân phận của Trịnh Anh mà là vì khối thịt trong bụng cô ta mà thôi. 

Phó Đốc quân có 5 đứa con trai 4 đứa con gái, nhưng có 3 người là con vợ lẽ. Địa vị của con vợ lẽ hiện tại còn không bằng ở cổ đại, pháp luật hiện nay quy định rõ ràng là chế độ một vợ một chồng, tất cả con vợ lẽ của Phó Đốc quân đều được sinh ra sau khi luật mới được đưa ra. Mặc dù nói là dân không cáo quan, dù quan không bị truy tố thì về mặt pháp luật, những đứa bé đó cũng không có thân phận chính thức. Trừ khi được Phó phu nhân nhận nuôi, bằng không những đứa bé đó mãi mãi là con ngoài giá thú, không có quyền thừa kế hợp pháp.  

Đến thế hệ tuổi trẻ hiện nay lại càng không có thứ gọi là vợ lẽ. Cho dù là con cháu hoàng thất cũng đều là một vợ một chồng. Dù là phong lưu thành tính, cũng chỉ có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài, muốn đem về nhà cũng không được. 

Mặt khác, Phó gia nhị thiếu và tam thiếu đã thành hôn, Nhị thiếu lại không có con, Tam thiếu chỉ có một cặp con gái song sinh. Ngũ thiếu năm nay mới 14 tuổi, muốn kết hôn sinh con còn không biết tới năm nào. Phó Đốc quân cũng đã hơn năm mươi, cũng không còn trẻ nữa. 

Chính vì vậy, Phó Ngọc Thành đã lấy đứa nhỏ ra để làm cớ, lại có Phó phu nhân cầu tình, nên Phó đốc quân mới bất đắc dĩ đón nhận người con dâu này. Nếu Trịnh Anh thông minh, tuyệt đối sẽ không nhường đứa bé này có việc gì. 

Từ Thiếu Minh không thể không khuất phục trước lý lẽ hùng hồn của nàng, "Đại thiếu phu nhân nói đúng." 

"Làm phiền gọi tôi là Lãnh tiểu thư, tôi còn không có gả đến Phó gia đâu, đừng chiếm tiện nghi của tôi." 

Từ Thiếu Minh thở dài trong lòng, rốt cuộc người Ung Thành bị mù cỡ nào mới cho rằng Lãnh gia Tam tiểu thư có tính cách dịu dàng ngoan ngoãn vậy hả? Như vầy mà là dịu dàng ngoan ngoãn thì giống như Trịnh gia Đại tiểu thư  sẽ phải được xem là trinh tiết liệt nữ. 

"Đại thiếu muốn trò chuyện với Lãnh tiểu thư, không biết có thuận tiện hay không?" Từ Thiểu Minh hỏi. 

Lãnh Táp liếc mắt nhìn Phó Phượng Thành, "Được thôi." 

Từ Thiếu Minh an bài rất là chu đáo, "Lầu hai có một quán cà phê, không biết Lãnh tiểu thư có thích hay không? Vị... Tiểu thư này cũng có thể lên ngồi nghỉ một chút, hoặc lại đi dạo, hôm nay tất cả chi phí sẽ do Phó gia thanh toán." 

Bạch Hi khoát tay một cái nói: "Không cần, không cần. Tôi cũng có chút mệt mỏi, đi lên ăn gì đó thì tốt hơn." Tiện nghi của Phó gia cũng không dễ lấy, hơi làm dáng một chút là được rồi. 

Thế là một đoàn người di chuyển lên quán cà phê ở lầu hai, Từ Thiếu Minh ngồi cùng bàn với Bạch Hi, cách hai người kia hai cái bàn. Khoảng cách vừa đủ để không ảnh hưởng đến đối phương, âm thanh không lớn thì chắc chắn không nghe rõ ràng bọn họ nói cái gì. 

Khuấy nhẹ nhàng cà phê, bầu không khí giữa hai người tràn ngập một cỗ yên tĩnh mà quỷ dị. Cho đến khi Lãnh Táp cảm thấy tách cà phê đều muốn lạnh mới nghe được nam nhân đối diện thản nhiên nói: "Lãnh tiểu thư không giống người hành sự lỗ mãng." 

Lãnh Táp để thìa cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, "Phó tiên sinh cũng không giống người thuận theo dòng nước." Lãnh Táp có chút hiếu kỳ, rốt cuộc vì sao Phó Phượng Thành lại đồng ý cưới nàng. 

"Một người tàn phế thì có gì để cô mong đợi?" 

Lãnh Táp lấy tay chống cằm đánh giá Phó Phượng Thành, ánh mắt đảo qua dấu vết ở chân mày của hắn. 

Phát giác được ánh mắt của nàng, đôi mắt của Phó Phượng Thành hơi trầm xuống. 

Lãnh Táp đưa tay sờ nhẹ đuôi lông mày của mình một lần rồi hỏi, "Lúc đó, anh đang nghĩ gì?" Nàng biết rõ vết thương đó là do cái gì tạo thành, cũng biết ngay chỗ đó nguy hiểm như thế nào. Chỉ cần lệch thêm nửa tấc, chỉ sợ trên đời này sẽ không có người tên Phó Phượng Thành. 

Phó Phượng Thành trầm mặc thật lâu, mới nói: "Còn sống." 

Lãnh Táp nói: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy còn sống là quan trọng nhất, nhưng mà tôi càng muốn sống khỏe mạnh. Lãnh gia không chịu từ bỏ việc hôn nhân với Phó gia, Phó Đốc quân không muốn trở mặt với ông nội của tôi, đã như vậy... Với tôi mà nói, gả cho Phó Đại Thiếu hay là Phó Tứ Thiếu cũng không có gì khác biệt." 

Phó Phượng Thành hơi híp mắt lại, "Tôi cho là cô vẫn có chút tình cảm với Phó Ngọc Thành." Cho dù hắn không quan tâm những chuyện này thì Phó Ngọc Thành vẫn là em trai của hắn. Hắn vẫn luôn nghe người ta đồn là Phó gia Tứ thiếu gia cùng Lãnh gia Tam tiểu thư là một đôi trai tài gái sắc. Bây giờ xem ra lời đồn đại này phong phú hơn sự thật nhiều.

Lãnh Táp khẽ cười một tiếng, "Dù gì anh ta cũng từng là vị hôn phu của tôi, không thể nào gặp mặt liền đạp cho hai cước phải không? Phó tiên sinh, tôi là người văn minh." 

"......" Nhớ tới người ngã trên mặt đất không bò dậy nổi Phó Ngọc Thành...... Không thấy vậy a. 

"Cô cũng không quan tâm việc gả cho một người tàn phế sao?" Phó Phượng Thành hỏi. 

Lãnh Táp chớp mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại hắn đang nói cái gì, nhẹ giọng cười nói: "Phó tiên sinh, anh yên tâm. Tôi sẽ không cắm sừng anh đâu." 

"......" Ánh mắt của Phó Phượng Thành đột nhiên lạnh hơn, nhiệt độ xung quanh cơ hồ nhanh chóng hạ xuống.

"Thật... Thật đáng sợ." Bạch Hi đang nhìn bọn họ ở cách đó không xa, cô khẩn trương nắm chặc thìa trong tay, phảng phất chỉ cần Phó Phượng Thành có chút động tác nàng liền đem thìa đập tới, "Phó... Phó Đại Thiếu thật sự sẽ không đánh Táp Táp phải không?" 

Từ Thiếu Minh im lặng, "Đại thiếu từ trước tới giờ đều không tùy tiện động thủ với nữ nhân." Huống chi, bây giờ hắn lại lo lắng hơn là Lãnh gia Tam tiểu thư có thể đánh Đại thiếu nhà hắn đấy chứ. Dù sao đó là một nữ nhân có thể đạp một đại nam nhân một cước văng ra ngoài đấy. 

Bạch Hi có chút buồn bực, "Dáng dấp của Phó Đại thiếu tốt như vậy, nhìn bề ngoài thật sự rất xứng với Táp Táp a. Đáng tiếc......" 

Từ Thiếu Minh đưa tay khe khẽ gõ lên mặt bàn, nhắc nhở là hắn còn đang ở đây. 

Bạch Hi lườm hắn một cái. Mặc dù họ Từ nhìn không xấu, nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới Táp Táp muốn gả cho Phó Phượng Thành, cô liền không chào đón hắn nổi. 

Tự nhiên bị liên luỵ, Từ Thiếu Minh thở dài nhẹ giọng nói: "Đại thiếu của chúng tôi... Kỳ thực rất tốt." 

"Đúng vậy a, chỉ tiếc... Hồng nhan bạc mệnh......" 

"......" Vị Bạch tiểu thư này thật là sinh viên sao? Sinh viên Đại học An Lan không học ngữ văn sao? 

Trong lúc hai người nói chuyện thì ở phía bên kia Lãnh Táp đã đứng dậy. Bạch Hi cùng Từ Thiếu Minh thấy thế liền vội vàng đứng lên đi qua, "Lãnh tiểu thư, nói xong rồi sao?" 

Lãnh Táp gật đầu nói, "Nói xong rồi, Phó tiên sinh, hẹn gặp lại." 

Phó Phượng Thành trầm mặc không nói, khí tức quanh thân vẫn lạnh lùng như cũ, rõ ràng cuộc nói chuyện vừa rồi khiến hắn không vui. 

Lãnh Táp cũng không thèm để ý, phất tay với hai người rồi lôi kéo Bạch Hi, ra hiệu cho cô bước đi. Bạch Hi ngơ ngác, vội vàng hướng Từ Thiếu Minh phất phất tay theo Lãnh Táp. 

"Lãnh tiểu thư, mười ngày sau là sinh nhật của Ngũ thiếu gia cùng Lục tiểu thư, Đốc quân dự định tổ chức vũ hội, mong Lãnh tiểu thư bỏ chút thời gian đến tham dự." 

Lãnh Táp xua tay tỏ ý đã hiểu. 

"Đại thiếu?" Từ Thiếu Minh có chút chần chờ, cúi đầu nhìn về phía Phó Phượng Thành. 

"Về đi." Phó Phượng Thành thản nhiên nói. 

Từ Thiếu Minh nói, "Đại thiếu cùng... Lãnh tiểu thư nói chuyện không thoải mái sao? Nếu như Đại thiếu không muốn thì nói với Đốc quân, hẳn là Đốc quân sẽ không ép buộc đâu." 

Phó Phượng Thành nói, "Không cần, về thôi." 

Đây là đồng ý kết hôn phải không? 

"Sai người đi điều tra đi." 

"Tra cái gì?" Từ Thiếu Minh kinh ngạc. 

Phó Phượng Thành lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.

Từ Thiếu Minh giật mình vội vàng nói, "Vâng, hiểu rõ ạ." Tra Thiếu phu nhân. Vị Thiếu phu nhân tương lai này thật sự quá khác xa lời đồn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro