13. Quá phế vật!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ung Thành, bên Phó gia cũng không yên tĩnh. 

Phó gia cũng giống với Lãnh gia, cũng không sống trong biệt thự nhiều tầng đang thịnh hành như những nhà quyền quý hiện tại, mà vẫn sống ở ngôi nhà có sân vườn truyền thống cổ xưa. Phó Đốc quân và Phu nhân đều đã có tuổi nên càng thích ở trong Dinh thự Phủ Đốc Quân cũ mà họ đã ở mấy chục năm hơn.

Từ sau khi bị thương, Phó Phượng Thành hầu như không bước chân ra khỏi nhà, ngay cả Phó Đốc quân muốn gặp hắn cũng phải xem tâm tình của hắn. Cho nên khi nghe mấy lời tố cáo của Phó Ngọc Thành thì phản ứng đầu tiên không phải tức giận mà là cảm thấy ngạc nhiên. Sau khi ngạc nhiên Phó Đốc quân liền dứt khoát tự mình đi đến viện của Phó Phượng Thành. Phó phu nhân và Phó Ngọc Thành cũng vội vàng đi theo, cùng nhau đến còn có đúng lúc ở nhà Phó gia tam thiếu gia Phó Ứng Thành và Lục tiểu thư Phó Annie. 

"Ta có chuyện muốn nói với đại ca của các con, các con cùng theo tới làm cái gì?" Phó Đốc quân liếc mắt nhìn mấy đứa con sau lưng cau mày nói. 

Phó Annie ôm cánh tay của Phó Đốc quân nũng nịu, "Cha, người ta đều có hơn mấy tháng chưa gặp đại ca, đến thăm anh ấy một chút xem có bị gì không? Đúng không, Nhị ca?" 

Phó Annie là một trong đôi long phượng thai do Tam di thái của Phó đốc quân sanh, năm nay còn chưa đầy mười lăm, bình thường rất được Phó đốc quân yêu thích nên cũng không sợ hắn. 

Phó Ứng Thành gật đầu nói: "Lục muội nói đúng, cha, nếu đại ca chịu ra cửa chắc hẳn tâm tình đã khá hơn nhiều , bọn con là em của anh ấy chẳng lẽ còn không nên đi thăm anh ấy sao?" 

Phó phu nhân thản nhiên nói: "Đốc quân, đều là người một nhà, là bọn hắn làm em yêu quý anh trai, ngài còn muốn ngăn cản sao?" 

Phó Đốc quân ít khi phản bác lại Phu nhân ở trước mặt con cái, lập tức cũng không nói thêm cái gì quay về hướng sân viện của Phó Phượng Thành đi đến. 

Trong viện vắng tanh dường như không có sinh khí, nếu không phải thấy có những bông hoa đang nở rộ trong vườn ở ngoài cửa người ta sẽ tưởng bây giờ là mùa đông chứ không phải là cuối xuân. Kỳ thực lúc trước trong viện của Phó Phượng Thành cũng không có trang trí cái gì, nhưng lúc đó chỉ làm cho người ta cảm thấy Thiếu tướng có tính cách lạnh lùng, cứng nhắc, có khí chất quân nhân, mà bây giờ lại chỉ để cho người ta cảm thấy cô đơn, hoang vắng. 

"Đốc quân." Từ Thiếu Minh tiến lên chào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua Phó Ngọc Thành, sau đó mới cung kính gật đầu với Phó Đốc quân.

Phó Đốc quân hỏi: "Lão đại đang làm cái gì?" 

Từ Thiếu Minh nói: "Đại thiếu đang ở sân sau." 

Phó Đốc quân có chút ngoài ý muốn, "Ồ? Nó thật sự chịu ra khỏi thư phòng tối tăm kia à?" 

Chẳng lẽ đi ra ngoài một chuyến có thể thật sự nghĩ thông suốt à? Đương nhiên, Phó Đốc quân rất vui khi chuyện này xảy ra. Đối với con trai trưởng Phó Phượng Thành này, Phó Đốc quân là thật tâm yêu thương cùng áy náy. 

Lúc Phó Phượng Thành còn nhỏ thì thời cuộc không an toàn, Phó phu nhân còn có hai đứa con nhỏ hơn phải chiếu cố, nên cũng chỉ có thể đem trưởng tử đưa ra nước ngoài du học. Có thể nói thời điểm trước khi Phó Phượng Thành về nước, ở Phó gia, ngoại trừ Lão thái gia đã mất và Lão thái thái thì hầu như không có người quan tâm đứa con trai này. Nhưng mà sự ưu tú của Phó Phượng Thành lại đủ để cho bất kỳ một người phụ thân nào cũng cảm thấy tự hào. Bây giờ trưởng tử trở thành như vầy, vô luận là làm cha vẫn là nhớ tới sự lo lắng cho trưởng tôn của Lão thái gia cùng Lão thái thái trước khi mất, Phó Đốc quân đều khó có khả năng không thèm để ý chút nào. 

Từ Thiểu Minh giật giật khóe miệng không nói gì, chỉ là nghiêng người nói: "Đốc quân thỉnh, Phu nhân thỉnh." 

Hậu viện cũng không tốt hơn so với phía trước bao nhiêu, vẫn là một dạng vắng vẻ yên tĩnh. 

Phó Phượng Thành đang ngồi đọc sách ở cạnh bồn hoa trong sân, nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang tiến vào. 

"Đại ca." Phó Annie tiến lên một bước nhỏ giọng kêu, "Anh có khoẻ không ạ?" 

Phó Phượng Thành nhìn Phó Annie một chút, mới hơi hơi gật đầu không nói gì. 

Phó Annie nhịn không được nín thở, ngây người ngay tại chỗ không dám nói nữa. 

Phó Phượng Thành năm nay hai mươi sáu tuổi, lúc hắn về nước Phó Annie mới 4 tuổi. Bất quá sau khi về nước, phần lớn thời gian Phó Phượng Thành đều ở kinh thành, mấy năm này mới dần dần đem mọi việc chuyển về Ung Thành. Trong trí nhớ của Phó Annie, vị Đại ca kia vẫn luôn là bộ dáng uy nghiêm lạnh lùng. Mặc dù Phó Phượng Thành đối với nàng cũng không xấu, nhưng Phó Annie ít nhiều vẫn có chút sợ hắn. 

"Có việc gì?" Phó Phượng Thành nhìn về phía Phó Đốc quân hỏi.

Nếu là mọi khi con trai có thái độ này, Phó Đốc quân đã sớm nổi giận, nhưng là bây giờ bởi vì thương thế của Phó Phượng Thành, nên Phó Đốc quân đã kiên nhẫn với hắn hơn bao giờ hết. Ông sờ lên trán, "Lão tứ nói con đi gặp nha đầu Lãnh gia kia phải không?" 

Phó Phượng Thành im lặng gật đầu. 

Phó Đốc quân tỉ mỉ quan sát hắn một hồi, cười nói: "Xem ra, con thật sự không phản đối vụ hôn nhân này phải không? Ta đã nói, nha đầu Lãnh gia kia không tệ, ánh mắt cha con rất tốt." 

Phó phu nhân đứng bên cạnh hơi hơi nhíu mày, nói: "Lão gia, ta thấy tính khí của cô nương Lãnh gia kia không tốt lắm, cùng Phượng Thành... Chỉ sợ không hợp lắm." 

Phó Đốc quân sững sờ, lúc này mới nhớ tới Phó Ngọc Thành bị người ta đạp một cước cùng với chuyện của Trịnh Anh. Nhìn Phó Ngọc Thành nhịn không được nhíu mày có chút bất mãn, Lãnh gia cô nương kia hắn cũng không phải chưa gặp qua, mặc dù không tính là người thấp trong nhóm cô nương, nhưng cũng thấp hơn nửa cái đầu so với Phó Ngọc Thành, làm sao lại có thể bị người ta đạp một cước ngã xuống đất ? Đây là con trai của Phó Chính ông sao? Cũng quá phế vật! 

Phó Ngọc Thành tự nhiên nhìn thấy ánh mắt của Phó Đốc quân, trong lòng bị đè nén không thôi. Nếu như không phải đang bị thương, làm sao hắn có thể dễ dàng bị nữ nhân Lãnh Minh Nguyệt kia đạp đến như vậy?

Phó Đốc quân nhịn không được quay đầu nhìn Phó Phượng Thành, trong lòng tràn đầy nuối tiếc. Lão đại nhà ông, làm sao lại... Đến tuổi như ông mới có thể hiểu, có một con trai siêu quần xuất chúng là một chuyện trọng yếu dường nào. Nghĩ tới lần sau đi kinh thành tham gia hội nghị, tám phần sẽ bị lão già Long Khiếu kia chèn ép, Phó Đốc quân nhìn Tứ tử càng không vừa mắt! 

Nam Phượng Bắc Long, An Hạ song bích. 

Con trai của Long Khiếu còn rất tốt, con trai của Phó Chính ông lại bị hủy! Nếu không phải là làm không được chuyện xấu nhằm vào tiểu bối, Phó Chính sẽ không nhịn được mà muốn phái người đi huỷ tiểu tử Long gia kia.

"Được rồi! Lão đại, con nói xem thế nào?" Phó Đốc quân chau mày nhìn Phó Phượng Thành nói. 

Phó Phượng Thành lãnh đạm nhìn lướt qua Phó Ngọc Thành nói: "Tứ đệ nên học một chút thế nào là tôn trọng người lớn." 

Bên cạnh Từ Thiếu Minh liền vội vàng tiến lên một bước, kể lại sự tình đã xảy ra ở trung tâm mua sắm, không nói thêm nói bớt một chi tiết nào, cũng không có tận lực thiên vị Lãnh Táp. 

Phó Ngọc Thành đỏ mặt, nhịn không được nói: "Đại ca, Lãnh Minh Nguyệt còn không có vào cửa mà đã phách lối như vậy! Có để Phó gia chúng ta vào mắt hay không?" 

"Nàng là đại tẩu tương lai của ngươi." Phó Phượng Thành thản nhiên nói. 

Phó Ngọc Thành nhịn không được nói: "A Anh cũng là con dâu tương lai của Phó gia, nàng còn mang cốt nhục của Phó gia đấy, Lãnh Minh Nguyệt có cái gì!" 

Phó Phượng Thành lạnh lùng nhìn Phó Ngọc Thành, ánh mắt không có chút nhiệt độ nào khiến Phó Ngọc Thành nhịn không được muốn lui lại. Chỉ là không biết nhớ ra cái gì đó, gắng gượng nhịn được. Chỉ nghe Phó Phượng Thành thản nhiên nói: "Con cái do ngoại tình mà có, đáng giá được Phó gia coi trọng như thế sao?" 

"Ngươi!" 

"Lãnh Minh Nguyệt cái gì cũng không cần có." Phó Phượng Thành nói: "Nàng có danh tiếng trong sạch và giáo dưỡng tốt, như vậy là đủ rồi."

"......" Đây là đang nói Trịnh Anh mang tiếng xấu, Trịnh gia không có dạy?

"Đủ rồi." Phó phu nhân thản nhiên nói: "Chuyện này đã định rồi cũng đừng nhắc lại, A Anh không có việc gì, chuyện ngày hôm nay coi như xong. Nhưng mà, Phượng Thành... Để cho người ta đi Lãnh gia nói một chút, tính khí này của Lãnh tiểu thư phải thay đổi một chút. Làm con dâu của Phó gia chúng ta thì tính tình nên dịu dàng nhã nhặn một chút vẫn tốt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro