9. Tuỳ tiện ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Táp quay đầu lại nhìn người đang đi về phía mình, hơi nhướng mày, "Có chuyện gì?" Phó Ngọc Thành nhìn chằm chằm Lãnh Táp một lúc sau mới mở miệng, "Cô đang làm gì ở đây vậy?" Lãnh Táp liếc mắt nhìn Phó Ngọc Thành, đối với mấy người đang đi tới sau lưng hắn nói, "Trịnh tiểu thư nói tiệm này rất không tệ, mời chúng tôi tới xem một chút." Đi theo bên người Trịnh Anh, Trịnh Tiêm lập tức đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Cô đừng nói bậy!"

"Cô không có mời chúng tôi sao?" Lãnh Táp không hiểu hỏi. 

"......" Trịnh Tiêm không phản bác được, có chút lo lắng kéo tay Trịnh Anh, "Đường tỷ, em... em không có......" Trịnh Anh ôn nhu vỗ vỗ tay của nàng, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, đây là nơi công cộng, tất cả mọi người đều có thể tới." 

Trịnh Anh không hổ là Trịnh gia Đại tiểu thư, mỹ nhân danh chấn Ung Thành. Phụ thân của Trịnh Anh là Cục trưởng Cục Tài chính của sáu tỉnh phía nam, cũng xem như là một nhân vật hết sức quan trọng tại phía nam. Trịnh Anh cũng đang học tại Đại học An Lan, nhưng theo học ở khoa Kinh doanh. Nàng xuất thân danh môn, dung mạo xuất sắc, tính cách lại ôn nhu hào phóng, tự nhiên cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường học, có thể xưng là hoa hậu giảng đường.

Trịnh Anh buông Trịnh Tiêm ra, đi đến bên cạnh Phó Ngọc Thành, "Lãnh tiểu thư, hiếm thấy gặp cô ở chỗ này, không biết cô có thích cái nào không, hay là để tôi cùng Ngọc Thành tặng cho cô, xem như nhận lỗi với cô được không?" 

Lãnh Táp hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt, có lẽ là ánh mắt quá mức rõ ràng nên Phó Ngọc Thành tiến lên một bước, đem Trịnh Anh chắn sau lưng, ánh mắt cảnh giác trừng Lãnh Táp, "Cô tính làm cái gì?" 

"......" Lãnh Táp im lặng, nàng tính làm cái gì? 

Phó Ngọc Thành ánh mắt cao ngạo nhìn Lãnh Táp, "Tôi mặc kệ cô có chủ ý gì, nhưng cô đã đáp ứng gả cho anh tôi thì tốt nhất nên an phận, đừng suy nghĩ nhiều. Nếu cô dám tổn thương A Anh......" 

"Ngọc Thành." Trịnh Anh bất đắc dĩ nói, "Anh đừng nói bậy, Lãnh tiểu thư không phải là người như thế." 

Phó Ngọc Thành khẽ hừ một tiếng nói: "Ai biết cô ta là hạng người gì, tình nguyện gả cho... Hừ, cũng chỉ là thèm muốn vinh hoa phú quý của Phó gia chúng ta mà thôi." 

Lãnh Táp một phát bắt lại Bạch Hi đang muốn tiến lên phía trước để lý luận, nhìn lướt qua Phó Ngọc Thành đang phát ngôn bừa bãi trước mắt, mỉm cười nhìn về phía Trịnh Anh, "Trịnh tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một vấn đề."

"Mời Lãnh tiểu thư hỏi." Nụ cười của Trịnh Anh hơi dừng lại. 

Mọi người trong tiệm cũng nhao nhao dựng lỗ tai lên, đây chính là lần đầu tiên Lãnh gia tiểu thư đối đầu với Trịnh gia tiểu thư sau chuyện xảy ra mấy ngày trước. Nàng sẽ hỏi gì đây?

Chỉ nghe Lãnh Táp thản nhiên nói: "Cô vừa mới nói, đây là nơi công cộng ai cũng có thể tới?" 

Trịnh Anh hơi nghi hoặc một chút, "Đúng vậy." 

"Nói như vậy, trong mắt cô, Phó Ngọc Thành cũng là nơi công cộng, cho nên có thể tùy tiện ngủ phải không?" 

Oanh! 

Trong cửa hàng rộng rãi sáng sủa, một nửa ngơ ngác, một nửa đỏ mặt, nhưng đều cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh gì, lại nhịn không được mà quay đầu xem sắc mặt của hai nhân vật chính. Vị Lãnh tiểu thư này... Cũng thô bạo quá đi! Ngay cả bên trong nhóm nữ sinh đi theo Trịnh Tiêm cũng có người nhịn không được mà siết chặt quần áo để kiềm nén sự hưng phấn của mình. 

Trong nháy mắt Trịnh Anh nghĩ là mình nghe lầm, "Cô nói cái gì?!" 

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lãnh Táp, cô biết rõ là mình cũng không có nghe lầm, Lãnh Táp thật sự hỏi như thế ở trước mặt mọi người, cô ta dám hỏi như vậy, sắc mặt cô ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Phó Ngọc Thành vội vàng đỡ lấy cô, quay đầu nổi giận với Lãnh Táp: "Cô đang nói bậy bạ gì đó?!" 

Lãnh Táp mỉm cười, "Trước khi ta còn chưa huỷ hôn với hắn, cô muốn ngủ với hắn thì ít nhất cũng nên thương lượng với ta một chút chứ?" 

Phó Ngọc Thành muốn lên phía trước, Trịnh Anh cẩn thận bắt lại hắn, con mắt đã đỏ lên, "Ngọc Thành, anh... anh đừng trách Lãnh học muội, là chúng ta, đều là em sai......" 

Bạch Hi nắm lấy ống tay áo của Lãnh Táp, con mắt lóe sáng lấp lánh, sùng bái nhìn qua tiểu đồng bọn của mình. Táp Táp nhà cô quả nhiên là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì sẽ gây chấn động a.

"Chớ nói nhảm, không liên quan tới em." Phó Ngọc Thành ôm Trịnh Anh, ôn nhu an ủi cô, "Cha mẹ đã đồng ý hôn sự này, không bao lâu nữa chúng ta sẽ kết hôn. A Anh, trong lòng anh chỉ có một mình em." 

Trịnh Anh hơi hạ đôi mắt xuống, một giọt nước mắt đọng lại trên khoé mi, mười phần làm người ta thương tiếc. Trịnh Anh vô lực dựa vào trong ngực Phó Ngọc Thành, nhìn qua Lãnh Táp, trong mắt tràn đầy áy náy, "Lãnh học muội, tôi......" 

Lãnh Táp cắt đứt lời cô ta, "Cám ơn, Tôi cùng cấp với Trịnh tiểu thư."

Trịnh Anh dừng một chút, gượng cười nói: "Tôi đã quên, Lãnh tiểu thư cũng là sinh viên ưu tú của trường học chúng ta. Chuyện này...... Cũng là lỗi của chúng tôi, chỉ cần cô nói làm sao để có thể đền bù cho cô, tôi đều đáp ứng. Nhưng mà... chuyện đã vậy, tôi không thể rời xa Ngọc Thành, xin cô tha thứ." 

Lãnh Táp cũng không được xem là sinh viên ưu tú, ngoại trừ năm mười lăm tuổi, cô cố gắng trực tiếp tham gia thi đầu vào đại học, thì còn lại thành tích đều ở mức bình thường, không được xem là đứng đầu.

"Cái gì đều nguyện ý đền bù sao?" Lạnh táp nhíu mày hỏi. 

Trịnh Anh gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy chân thành. 

Lãnh Táp gật đầu, quay đầu nhìn về phía Trưởng cửa hàng đang đứng cách đó không xa, "Nghe nói trong tiệm các ngươi có ba viên đá quý cực phẩm phải không?" 

Trưởng cửa hàng vội vàng gật đầu nói: "Vâng, có một viên Lam Ngọc, một viên Hồng Ngọc, một viên kim cương vàng. Vô luận là kích thước hay chất lượng đều là cực phẩm. Là bảo vật cao cấp nhất của cửa hàng chính chúng tôi." 

"Bao nhiêu tiền?" Lãnh Táp hỏi. 

"Hả?" Trưởng cửa hàng trưởng có chút ngơ ngác. 

Bạch Hi cười híp mắt nói: "Hỏi ngươi là phải trả bao nhiêu tiền thì mới bằng lòng bán." 

Trưởng cửa hàng lấy lại tinh thần, có chút ngơ ngác nói: "Chuyện này... Một trăm, 120 vạn (một triệu hai trăm nghìn) tệ ạ." 

Ở An Hạ hiện nay, 120 vạn tuyệt đối là giá trên trời. Dù sao... Cho dù là gia đình như Phó gia, tiền tiêu vặt hàng tháng của Phó Ngọc Thành khi còn đi học cũng mới có 200 tệ. Thậm chí mức lương trung bình của công nhân cũng không quá 30 tệ. 

Lãnh Táp nhìn về phía Trịnh Anh, "Trả tiền đi chứ." 

"Cô... Cô......" Trịnh Anh gần như muốn ngất đi, cô chưa bao giờ tưởng tượng người xuất thân từ thư hương môn đệ như Lãnh Minh Nguyệt, một người được cho là hiền lành và đoan trang lại có thể không biết xấu hổ như vậy. 

Lãnh Táp hỏi: "Sao vậy? Phó Ngọc Thành đều không đáng giá bằng ba viên đá quý hả?" 

Đương nhiên Trịnh Anh không thể nói là không đáng, nhưng cũng không thể nói là đáng. Đừng nói là nàng không lấy ra được số tiền đó, coi như là Trịnh gia thì cũng phải móc sạch hơn phân nửa gia sản mới lấy ra được số tiền đó. Sắc mặt Trịnh Anh đỏ lên, nức nở nghẹn ngào, cuối cùng nhịn không được mà khóc lên. 

"Lãnh Minh Nguyệt!" Phó Ngọc Thành nhịn không được mà tiến lên nắm cánh tay của Lãnh Táp, "Rốt cuộc cô muốn làm gì?" 

"Chát!" Tay của Phó Ngọc Thành còn không có đụng tới Lãnh Táp thì một cái tát vang dội liền vung đến trên mặt của hắn. Phó Ngọc Thành bị đánh sửng sốt, chưa lấy lại tinh thần. 

Lãnh Táp đưa tay thổi nhẹ đầu ngón tay của mình, thản nhiên nói: "Phó Ngọc Thành, anh quá kiêu ngạo." Cuộc sống bình thản và kiếp sống học sinh mấy năm nay đã hoà tan bớt khí chất lạnh nhạt của Ngân Hồ. Dù là vậy thì cũng chỉ là ít nói hơn, thiếu nhiệt tình hơn bình thường mà thôi. Nhưng khi nàng thực sự nổi giận thì khí thế lạnh nhạt bức người lại toả ra, không hề suy giảm chút nào.

"Cô nói cái gì?" Phó Ngọc Thành không thể tin nhìn chằm chằm thiếu nữ đột nhiên trở nên lạnh lùng trước mắt, không kìm được mà hét lên, "Cô thật to gan! Tôi......" Đang dự định tiến lên lần nữa thì Lãnh Táp không khách khí mà đạp một cước, trực tiếp đem người đá bay ra ngoài. Phó Ngọc Thành không đề phòng chút nào nên trực tiếp rơi trên mặt đất, kêu lên một tiếng đau đớn. Trên người hắn vốn bị thương, lần này bị ngã  đau đến nỗi trước mắt hắn biến thành màu đen. Ngẩng đầu liền thấy Lãnh Táp từ trên cao nhìn xuống xem hắn, "Phó Ngọc Thành, anh quá kiêu ngạo." Vẫn là câu nói đó. 

Phó Ngọc Thành giận điên lên, "Lãnh Minh Nguyệt, cô là cái thá gì, cô dám động thủ với tôi! Cô......" 

"Cô ấy không tính là gì, vậy tôi thì sao." Một âm thanh lạnh lùng đột ngột vang lên ở cửa ra vào, giọng nói âm u lạnh lẽo đó như muốn đem tất cả mọi người đều đóng băng tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro