Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: nhi nhi
P/s : truyện hợp gu thì thả sao đi mấy cô 👉👈😙
___________________

“Em thật đúng là bướng bỉnh a, như đứa trẻ không chịu nghe lời vậy, thôi nào, thay quần sạch sẽ, có phải hay không thoải mái rất nhiều?” trong giọng nói của anh lộ ra đầy sủng ái và ôn nhu, một chút cũng không có đối với cô ghét bỏ hay là không kiên nhẫn.

Kỳ thật từ lúc biết chính mình còn sống, ở tiềm thức của cô mang theo một loại ý tự sa ngã. Bị người mình yêu Ngụy Tiêu Nhiên lừa gạt, cha mẹ và ca ca đều chết, ở rất nhiều lần trong bóng đêm, cô nghĩ không cần phải tỉnh lại nữa thì càng tốt.

Nhưng là lúc này đây, cô lại là mong muốn cùng hy vọng trời cao có thể cho cô một cơ hội có thể mở mắt lên, cô muốn nhìn anh trông như thế nào, cô muốn đối với người yêu thầm cô cho một cái ôm, muốn từ tận đáy lòng nói với hắn tiếng cảm ơn.

Cảm ơn anh, đối với cô không rời bỏ.

Nhưng mà, trời cao lại cho cô tiếp một trận sương mù......

Từ lần đó đến nay, mỗi lần cô từ trong bóng đêm “Tỉnh lại”, Hàn Tấn Mặc đều sẽ ở bên người cô, có đôi khi là nắm tay cô cùng cô nói chuyện, có đôi khi là ôm cô cùng nhau ngủ.

Từ kia lúc sau, mỗi lần nàng từ trong bóng đêm “Tỉnh lại”, Hàn Tấn Mặc đều sẽ ở nàng bên người, có đôi khi là nắm tay nàng cùng nàng nói chuyện, có đôi khi là ôm nàng cùng nàng cùng nhau ngủ.

Dần dà, anh đã trở thành bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của cô, cô có thói quen anh tồn tại, cô đối với anh cảm giác từ ban đầu chỉ là cảm kích giờ lại biến thành loại không muốn xa rời.

Tuy rằng cô không nhận thức hắn là ai, cũng không biết anh trông như nào, cô chỉ biết là anh tên Hàn Tấn Mặc, chỉ biết là anh có thanh âm dễ nghe.

Nhưng như vậy cũng không thể ngăn cô sa vào sự ấm áp của anh dành cho cô.

Cô bức thiết muốn lưu lại nhiều thời gian cùng anh ở bên nhau, nhưng chính là sương mù càng ngày càng nhiều bao quanh cô.

Thẳng đến một lần kia……

Hôm nay thời tiết có vẻ thật tốt,  cô  nghe được bên cửa sổ có tiếng chim sơn ca thanh thúy kêu.

Anh ngồi ở trên giường đem cô ôm vào trong lòng ngực, cô cảm giác trước mắt có một đạo bóng ma bao trùm mà xuống, cô biết là anh ở trên mặt cô hôn, cô thật sự rất muốn đáp lễ anh lại một cái hôn như vậy, nhưng lại là cái loại như cuồng phong sương mù lại bất thình lình xảy ra đem cô thổi quét mà đi, lúc này đây sương mù tới so ngày xưa còn muốn thâm trầm đáng sợ hơn, cô có một loại dự cảm, nếu cô lúc này đây bị sương mù làm cho thiếp đi, liền không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng cô lại không muốn chết.

Cô còn không có nhìn được người làm bạn với cô lâu như vậy là nam nhân trông như thế nào, cô còn không có tự mình ôn nhu hồi báo anh đối với cô không rời bỏ, cô thậm chí còn không kịp nói một tiếng cảm ơn.

Anh dùng hết sự kiên nhẫn cùng ôn nhu đem cô đau khổ đều loại bỏ, anh đã tiến vào bên trong mà chiếm giữ trong lòng cô, anh đã trở thành sinh mệnh không thể thiếu người cô.

Cô đã hoàn toàn mà yêu hắn.

Nhưng mà sương mù mạnh mẽ cứ quấn tới cô yếu ớt không thể chống cự được.

Cô biết, có lẽ đời này cô đều không thể cùng anh gặp lại nhau……

Hàn Tấn Mặc, nếu có kiếp sau, em nhất định phải gặp được anh, em nhất định sẽ yêu anh, em nhất định phải cùng với anh thật tốt mà ở bên nhau....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro