Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : nhi nhi

Ánh sáng thật chói làm cho mắt Bạch San phát đau, cô theo bản năng dùng mu bàn tay chắn một chút, nhưng thật nhanh cô ý thức được có chút không hợp.

Cô đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt không thể tin mà nhìn cánh tay bị ánh sáng chiếu trước mặt.

Tay cô cử động được ?!!!

Không chỉ có như thế, lúc trước ngay cả mắt cô cũng không thể mở lên, Bạch San thử từ trên giường ngồi dậy, động tác này làm cô kinh ngạt đến tột độ.

Thân thể của cô…… vốn dĩ không thể   hoạt động được..… vậy mà có thể linh hoạt tự nhiên như thế ?

Chuyện này…… Đến tột cùng là như thế nào?

Chẳng lẽ là Hàn Tấn Mặc đã tìm người chữa trị cho cô ???

~

Cô lại đưa mắt nhìn bốn hướng, thấy cảnh trước mắt làm cô không thể tin nổi.

Bức màn hoa bên cửa, cái bàn gỗ, bàn học to bày album cùng sổ nhật ký, còn có trên người là cái chăn màu phấn hồng in hoa, cảnh tượng hết thảy đều quen thuộc như thế, đây rõ ràng là phòng mà cô ở suốt mười mấy năm.

Cô như thế nào có thể trở lại đây ?

Không có khả năng a, căn nhà cô đã sớm bị trận hỏa hoạn đó thiêu đốt đến không còn gì.

Cô nghĩ trăm lần cũng không ra vì sao thì có tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ, lại nghe được giọng nói quen thuộc mà lười biếng “San nha đầu mau mở cửa, anh mượn phòng WC mày dùng một chút.”

Giọng nói này……

Bạch San cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, dép cũng không kịp xuyên, té ngã chạy tới cạnh cửa từ bên trong mở ra.

Bên ngoài cửa anh trai ở trần chỉ ở dưới mặc một cái quần hoa ngang đùi, anh trai lung tung gãi gãi đầu tóc hỗn độn, không hề có hình tượng mà ngáp một cái, duỗi tay đem cô đẩy một bên, vẻ mặt đương nhiên nói: “anh mày phải dùng buồng vệ sinh.”

Bạch San trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, sao có thể? Sao có thể?

"Anh... trai ?” Trong lòng cảm xúc mạnh liệt như luồn sóng mà dập tới dập lui, tiếng anh trai cô như dùng hết sức lực của mình mà gọi, thật lâu rồi cô mới có thể gọi như vậy.

Trong nhà vệ sinh phát ra tiếng rầm rầm nhỏ của buồng vệ sinh , mày rậm của anh nhăn lại, cả người như cứng đờ mà quay đầu đi ra xem.

Lại thấy cô như là ngu ngốc, vẻ mặt dại ra, môi run rẩy, nước mắt thì cứ tuôn trào như tuyến nước mắt bị kích thích không ngừng được, lại nhìn anh đăm đăm, biểu tình kia quả thật là quá quỷ dị, như thế nào lại thấy cô giống như vừa gặp quỷ ???????

Bạch Phong theo bản năng lui về phía sau một bước, vẻ mặt đề phòng nhìn cô, “Mày…… cái biểu tình gì đây? Mày không phải là làm việc xấu gì rồi lại muốn anh đây gánh tội dùm đi ???mày cho anh xin đi Bạch San. Mày hôm nay khóc lóc trước mặt anh thì cũng đừng nghĩ anh sẽ giúp mày!"

Nhìn anh trai bộ dáng dậm chân quen thuộc, Bạch San lại càng khóc đến mãnh liệt, người này đúng là anh trai quen thuộc của cô, ngày thường chuyên môn bị cô ức hiếp lại không hề chán ghét cô Bạch Phong.

“Đây là làm sao vậy ? Mày có phải hay không lại làm gì chuyện xấu bị người phát hiện a? Chả lẽ mày đem Trần bác gái kia chỉ tới chỗ động dục của mèo?”

Cô không trả lời, chỉ là ngốc ngốc nhìn hắn, nước mắt một chút cũng không có bớt đi.

Bạch Phong tức khắc vẻ mặt như ăn phân mà nói, “ Mày sẽ không thật sự làm như vậy đi?! Trần bác gái  kia tính tình hung dữ đầy bạo lực kia mày không phải không biết !”

Cô vẫn như cũ nhìn anh, không có trả lời.

Bạch Phong đau đầu đến xoa xoa cái trán, hít sâu một hơi, vẻ mặt tráng sĩ một đi không trở lại, biểu tình bi thương về phía nàng mà nói: “Là anh mày làm! Chuyện này là anh mày làm! Chờ Trần bác gái kia tìm tới nhà liền nói là anh làm, cùng mày không liên quan? Mày trước đừng có khóc a, buổi sáng liền khóc sướt mướt nhiều sẽ không may mắn, lập tức thật tốt mà nín nha? Ai da, đều nói là anh làm, là anh giúp mày nói, cầu mày đừng có khóc nữa được không ?”

Trong giọng nói anh trai mang theo oán trách lại lộ ra nét đau lòng,bộ dáng nóng vội như hận không thể để cái người khóc là chính anh.

Đây là anh trai cô , là anh trai mà cô thương, người anh trai thường xuyên cùng cô đối nghịch, gây chuyện lại trước sau yêu thương cô như một, tuy rằng không biết chuyện này đến tột cùng là sao, có thể nhìn thấy anh trai, có thể nghe được giọng nói của anh, có thể lại được anh trai che chở như vậy, nên dù chỉ là mơ mộng hão huyền, Bạch San cũng hy vọng mơ mộng hão huyền này vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

Cô rốt cuộc cũng không thể khống chế được, đột nhiên nhào vào trong lòng ngực anh trai, nhiều năm ủy khuất như vậy, nhiều năm nhớ thương như vậy, nhiều năm ấy nấy tựa như đột nhiên tìm được rồi phát tiết ra, toàn bộ đều rất mãnh liệt, cô rốt cuộc không thể khắc chế chính mình, nên tiếng khóc lại phát ra lớn hơn.

"Anh, thật xin lỗi, là em không tốt, là em hại anh cùng ba mẹ, em là đồ bất hiếu là tội nhân, em đáng chết!”

Bạch Phong bị lời nói của cô làm cho ngốc, nhưng nghe cô nói vậy lại tức giận nhíu nhíu mày rồi quát lên : “Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Có phải là gặp ác mộng gì a ?”

Bạch ba, Bạch Kính cùng Bạch mẹ, Tề Phương nghe được trong phòng có động tĩnh cũng đều chạy tới nhìn xem là chuyện gì, vừa đến cửa phòng Bạch San liền nghe được nàng nói một câu như vậy, Bạch mẹ tức khắc sợ tới mức muốn đứng hình, vội vàng chạy tới hỏi: “Chuyện gì đấy? Sao sáng sớm liền nói chuyện không may mắn như thế???”

Bạch Kính ngày thường rất thiên vị con gái nhỏ, vừa thấy con gái bị ủy khuất mà khóc như vậy, liền lập tức đối với Bạch Phong trừng mắt mà hỏi: “Bạch Phong! Mày làm gì em gái? Có phải hay không mày khi dễ em gái?”

Bạch Phong: “……” Anh cũng ủy khuất muốn chết đây? Anh cũng muốn biết xảy ra chuyện gì a!

Bạch San vừa nghe ba mẹ đến cũng bất chấp tiếng khóc thút thít của mình, vội vàng từ trong lòng ngực Bạch Phong ló đầu ra, nàng nhìn ba mẹ ở trước mặt, đã bao năm biệt ly, vui sướng đến mức không thể hình dung được.

Cô cho rằng cả đời này cô đều không thấy được cả nhà, cho rằng cả đời này cô đều không thể nhận tội được với họ, không nghĩ rằng cô vừa mở mắt ra lại có thể lần nữa cùng ba mẹ, anh trai gặp nhau.

Đối với ba mẹ rất nhiều ấy náy, cùng đau lòng, Bạch San cầm lòng không được mà nhào vào ôm ba mẹ, vốn là có rất nhiều lời muốn nói nhưng giờ lại nói không ra, chỉ có thể ôm ba mẹ bất lực mà khóc lớn

Tề Phương thấy thế càng lo lắng nhiều hơn , vội vàng nói: “Ai da con làm sao vậy? Mau nói cho mẹ, có phải hay không là gặp ác mộng a?”

___________

Cả chương này chị khóc ít nhiều nước mắt cũng đầy được vài chai nam ngư =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro