Controversy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên cả đoạn đường, hai người đều giữ im lặng. Alhaitham thỉnh thoảng lại nhìn qua bên cạnh, đảm bảo rằng bạn vẫn theo sát mình. Liếc nhìn chiếc áo khoác che kín nửa thân trên, anh tự hỏi không biết đêm qua bạn đã chật vật thế nào.

Bước vào quán rượu Lambad, Alhaiham tiến về phía một nhân viên ở quầy rượu, người đang tỉ mỉ dùng khăn lau từng chiếc ly thủy tinh với những hình dạng khác nhau rồi cất tiếng hỏi "Xin chào, tôi muốn gặp cấp trên một lúc, có thể không?" Ngữ khí có chút khó chịu, nhưng anh cũng không muốn làm người đối diện cảm thấy không thoải mái.

Người nọ gật đầu, nhưng khi chuẩn bị quay vào trong, trong nháy mắt liền nhận ra bạn đứng sau lưng Alhaitham, ngạc nhiên cười nói. "Cô tới rồi sao? Vậy màu vào việc thôi, hôm nay tăng ca thêm một tiếng, vì có vài người bạn thân của ông chủ Lambad đặc biệt ghé qua. Bọn họ đều đang trò chuyện ở tầng trên hết rồi." Nói đoạn, anh ta đi vào trong và gọi quản lí theo yêu cầu của Haitham.

"Phải rồi, tôi quên mất, vào ngay đâ-"

Tay nhanh chóng chộp lấy gáy cổ áo khoác, ngăn bạn chạy vào phía trong quầy. Haitham chau mày nhìn bạn.

Ánh nhìn của anh thật không dễ chịu gì, bạn thở dài nói. "Chuyện cũng xảy ra rồi, nốt tối nay thôi được không? Một ca tới 3000 Mora đ-"

"Đã nói phí thuê tháng này dời lại." Anh thả cổ áo bạn ra rồi khoanh tay lại, nhìn bạn một lúc, sau đó quay mặt sang hướng khác. Bạn nghe phong thanh cái gì đó, hình như là 'nước đổ đầu vịt'.

Cảm thấy như mình lại chọc giận Haitham, bạn mím môi và ngoảnh mặt đi chỗ khác, sau lại tặc lưỡi. "Nói trước, quản lí ở đây thỉnh thoảng không mấy hòa nhã, tôi không chắc anh ta sẽ hợp tác trong chuyện này."

"Vẫn còn chính quyền địa phương."

"...Ừ nhỉ."

Quản lí lúc này từ trong bước ra phía quầy, nhìn người đàn ông trước mặt rồi hỏi. "Chà, chẳng phải Quan Thư Kí giáo viện Sumeru đây sao? Đến nhấp môi vài ly sau ngày làm việc mệt nhọc à?" Câu hỏi là vậy, nhưng có thể thấy rõ, lưu lại trong ánh mắt anh ta, chẳng có bất kỳ sự chào đón nào.

Đoạn, anh ta quay sang nhìn bạn rồi ra hiệu cho bạn đi vào quầy pha chế. "Còn cô nữa, đứng trơ ra đó làm gì? Vào ca đi."

Không bị phiền lòng bởi lời bông đùa, Haitham vẫn điềm tĩnh trình bày, không muốn tốn nhiều thời gian liền vào thẳng vấn đề. "Cô ấy bị quấy rối bởi một khách hàng trong chính quán rượu này đêm qua. Thông tin của hắn là lý do hôm nay tôi đến đây. Và một điều nữa, anh đã ở đâu khi đó, thời điểm mà nhân viên cần sự hỗ trợ của quản lí nhất?"

"Ồ...vậy sao? Tôi lại không biết đấy. Hôm qua có chút việc đành xin ông chủ Lambad nghỉ phép một hôm. Có vấn đề gì à?" Tên quản lí dường như chẳng mảy may đến việc 'cô ấy bị quấy rối', chỉ thong thả đáp lại.

"Tôi không trách sự vắng mặt có phép của anh trong thời gian đó. Vấn đề hiện giờ là sự an toàn của nhân viên ở đây đang bị đe dọa bởi hoàn cảnh tại quán rượu, và với tư cách là quản lí, tôi mong anh cần nhanh chóng tìm ra giải pháp để đảm bảo cho sự an toàn của tất cả nhân viên ở đây. Và, có thể cho tôi xem qua đoạn băng đêm qua trong máy quay an ninh ở đây để thuận tiện hơn trong việc tìm gã đó không?"

Vẻ mặt của người quản lý vẫn bỡn cợt, anh ta nhún vai, cười nói. "Thôi nào, lũ ma men đó chỉ là bị thao túng bởi men rượu nhất thời thôi, họ không nhận thức được hành vi của mình lúc đó, tức anh không đủ điều kiện để buộc tội họ hoàn toàn, phải chứ?"

Haitham phản đối với giọng điệu chắc chắn, ánh mắt sắc bén vẫn dán chặt vào người quản lý. "Họ có phải bệnh nhân tâm thần không? Những người không thể điều khiển suy nghĩ và tự chủ hành vi do tình trạng khách quan về thể chất, tinh thần? Ở đây, người say do rượu bia và các chất kích thích mạnh dẫn đến việc điều khiển hành vi không chính xác là do tự họ gây nên, tự nguyện tước bỏ, tự đặt mình vào tình trạng mất kiểm soát, cho phép bản thân phóng dật theo những ham muốn nguyên thủy. Quy cho cùng, họ vẫn là người có lỗi và phải chịu trách nhiệm đối với hành vi gây nguy hiểm đến người khác của mình. Trừ phi có ai đó ép rượu, thì có thể xem xét tùy theo mức độ 'mất nhận thức' mà tội được thuyên giảm nhẹ. Và, quan trọng là, tên say rượu đó còn là khách hàng ở đây."

Tên quản lí đảo mắt, điệu bộ nhởn nhơ đặt tay vào túi quần. "Muốn anh ta chịu tội thì tự đi mà giải quyết. Việc anh ta là khách hàng ở đây cũng không có nghĩa anh ta đại diện cho quán rượu này. Anh ấy không nằm trong công việc kinh doanh ở đây. Những gì tên đó làm trong cuộc sống cá nhân không hề liên quan gì đến quán rượu. Và tôi cũng không muốn bị kéo vào đống phiền toái này!"

Rồi hắn cười cợt liếc mắt nhìn bạn. "Xem ra cô quá nhạy cảm rồi nhỉ? Ngay khi quyết định bước vào làm việc ở đây, cô đã chịu toàn bộ trách nhiệm về sự an toàn của chính mình. Đó là thực tế phũ phàng của cuộc sống trên cái thế giới khắc nghiệt này, trên cả cái lục địa Teyvat này."

Bạn lúc này cố nuốt ngược cơn giận trôi xuống lồng ngực, hít một hơi dài rồi đáp. "Đương nhiên tôi có trách nhiệm với những quyết định của bản thân mình! Nhưng làm ơn, đừng mù quáng và thiếu trách nhiệm về an ninh lỏng lẻo ở đây nữa! Quán rượu này rồi sẽ sụp đổ dần dần nếu anh vẫn cho phép khách hàng say xỉn tiếp tục quấy rối mọi người như thế! Bởi vì những khách hàng khác sẽ không cảm thấy thoải mái và an toàn khi dành thời gian ở đây, một nơi đáng ra là để giải tỏa mọi căng thẳng, chứ không phải chuốc thêm chúng."

Đôi mắt tên quản lí trừng bạn một cách gay gắt. "Nào, ông chủ Lambad sẽ không dễ dàng để sự hiện diện và vấn đề của một nhân viên thấp cổ bé họng như cô làm ảnh hưởng đến cả công việc kinh doanh của ông ta đâu. Và chẳng phải cô nên tự cảm thấy may mắn rằng mình thậm chí vẫn còn có cơ hội đứng đây sau rắc rối đêm qua mà chẳng mất miếng da miếng thịt nào đấy sao?"

"Có thể bình thản nói được như vậy vì anh chưa trải nghiệm qua vụ việc tương tự, và đơn giản là, anh không phải là tôi, cảm xúc của anh và của tôi không phải là một, vì vậy, anh không hiểu."

Kể cả những thứ nằm dưới lớp áo khoác này, cũng không phải nằm trên da thịt anh.

Anh ta tặc lưỡi rồi tiếp. "Chậc...dù sao thì cô cũng đã tự bảo vệ được bản thân mình như một người lớn thực thụ rồi đó thôi. Đừng kéo tôi vào đống rắc rối này chứ...thật nực cười."

Bạn thở dài nặng nề trước hai chữ thờ ơ to tướng được viết trên gương mặt cấp trên của mình.

Haitham lúc này tâm tình đã tệ lại còn tệ hơn, anh nheo mắt lại rồi nói. "Thân là một người quản lí, một người giám sát, anh không nghĩ việc tạo cho các nhân viên niềm tin và môi trường làm việc an toàn là trách nhiệm quan trọng của anh sao? Anh có thật sự nhận thức được rằng vai trò của anh sẽ không bao giờ thành công và được tôn trọng nếu như anh vẫn tiếp tục lãnh đạm thế này và đặt sự an toàn của nhân viên vào vòng nguy hiểm, những cộng sự trung thành và trợ giúp vận hành quán rượu này không? Khi không có bất cứ động thái, hay cách đối phó nào để ngăn chặn, mặc những tình trạng này tiếp diễn với những nạn nhân tiếp theo trong tương lai?"

"..." Nụ cười bỡn cợt của tên quản lí dần trở nên méo mó trước những câu hỏi đanh thép của Haitham về trách nhiệm và sự thành công của anh ta.

Haitham chẳng có chút ít nào là sự nao núng trước vấn đề này rồi hắng giọng nói tiếp. "Cho tôi xem qua vụ việc đêm trước trong máy quay an ninh, hoặc tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với Lambad về anh, sau đó lập biên bản tường trình lên chính quyền địa phương, và chắc chắn rằng phía giáo viện Sumeru cũng không thích việc bất kỳ học giả nào của họ bị quấy rối cả về mặt tâm lý lẫn thể chất đâu."

Quản lí lúc này đang cố nén cơn giận vào bên trong. Anh ta đủ thông minh để hiểu rằng Haitham không phải là đối tượng mà mình nên cố chấp cãi cùn. Và hắn cũng không muốn chọc giận Lambad nếu danh tiếng của quán rượu bị ảnh hưởng một cách tiêu cực, đến lúc đó, không còn cái mác 'quản lí' nữa, mà đơn thuần chỉ là 'kẻ thất nghiệp'.

Lường trước hậu quả, anh ta nghiến răng nghiến lợi, thở hắt ra rồi nói. "Được rồi, đi theo tôi."

Khi cả ba chuẩn bị cất bước về phía phòng điều hành nằm cuối quán rượu thì bỗng đột nhiên, một tiếng 'ầm' lớn phát ra từ phía cửa quán...

"Ồ? Đây rồi~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro