Chương 2: Giang Thành Dư chết rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao những....những lá thư này lại ở trong tay em?" Đôi mắt trong suốt của Hà Tử Duật ngỡ ngàng nhìn Hà Ninh Thu.

Hà Ninh Thu không nói gì, đi đến bên cửa sổ, ánh mắt rơi trên những người già đang chống gậy đi dạo dưới tầng của viện điều dưỡng.

Mãi sau, cậu ta lẩm bẩm: "Anh nói xem, con người già đi là cảm giác như thế nào?"

Hà Ninh Thu thình lình hỏi một câu hỏi kỳ quái như vậy, Hà Tử Duật càng thêm ngỡ ngàng.

Anh vội vàng xoay xe lăn lại, đối diện với bóng lưng Hà Ninh Thu: "Ninh Thu, em còn chưa trả lời anh, thư anh viết cho Giang Thành Dư sao lại ở trong tay em?"

Hà Ninh Thu không để ý tới Hà Tử Duật, mà tự hỏi tự trả lời: "Một khi con người già đi, bệnh tật đầy người, còn phải cầu người khác khắp nơi. Nghĩ như vậy thôi, những người  anh hùng trẻ tuổi mất sớm cũng rất hạnh phúc."

"Ninh Thu, em đang nói gì thế...."

Hà Ninh Thu quay người, ngon tay thon dài chống lên cạnh bệ cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Anh, Giang Thành Dư chết rồi."

"Nửa năm trước anh ấy vì cứu anh đã chết trong biển lửa, lúc cảnh sát phòng cháy chữa cháy đuổi tới, anh ấy đã bị xà nhà sụp xuống đè chết rồi."

Lúc Hà Ninh Thu nói câu này cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi Hà Tử Duật cho rằng cậu ta đang kể một câu chuyện cười tồi tệ.

"Không thể nào, anh Dư vẫn còn sống, mỗi tháng anh ấy đều trả lời thư của anh." Hà Tử Duật hoảng hốt lắc đầu, dừng lại mấy giây, đột nhiên ra sức di chuyển xe lăn đến mặt bàn, dùng sức lôi ngăn kéo ra.

Anh lấy hết thư Giang Thành Dư gửi cho anh ra, bày ra cho Hà Ninh Thu xem như hiến vật quý.

"Em xem, đây đều là thư anh ấy viết cho anh, anh ấy còn nói sẽ đợi anh ở  bên ngoài..."

"Đó đều là giả, đều không phải Giang Thành Dư viết."

"Sao, sao có thể? Đây rõ ràng là...."

"Đó đều là em viết." Gió nhẹ thổi vào qua khe cửa, lướt qua sợi tóc của Hà Ninh Thu: "Những bức thư trong tay anh, mỗi một chữ trong đó, đều là em viết."

Đầu Hà Tử Duật nổ "oanh", lồng ngực giống như bị thứ gì đó đập thật mạnh vào, vừa khó chịu vừa đau.

Anh run rẩy mở thư trong tay.

"Đừng xem nữa, xem thêm trăm lần nữa cũng vô dụng. Chuyện Giang Thành Dư cứu anh mà chết người khắp thành phố Nguyệt đều biết, chỉ có anh chả hay biết gì. Nếu như không tin, anh có thể xem cái này."

Hà Ninh Thu đi đến trước mặt anh, lấy điện thoại tìm kiếm một mẩu tin tức nửa năm trước.

Giọng nói lạnh như băng của phát thanh viên vang lên:

"Theo phía bên cảnh sát cho biết, vào lúc 22 giờ 36 phút giờ địa phương, Giang Thành Dư con trai duy nhất của tập đoàn họ Giang đã được phát hiện chết trong nhà cũ ở ngoại ô, pháp y tuyên bố, lúc còn sống người chết đã lấy cơ thể chặn lại xà nhà sụp xuống cho bạn mình, tinh thần xả thân cứu người không màng sống chết khiến người ta cảm thán...."

Hà Tử Duật nhìn biển lửa cháy rừng rực trong video, đôi mắt mất hồn, ký ức phủi bụi ùn ùn kéo đến.

"Anh Dư, chúng ta sẽ chết sao...."

"Không đâu, chúng ta sẽ không chết, Tử Duật em nhìn anh, buồn ngủ cũng không được ngủ, biết không!"

"Em không ngủ, khụ khụ..... Nhưng, nhưng em buồn ngủ lắm."

"Ngoan, kiên trì thêm chút nữa, đội cứu viện sẽ đến ngay." Trong ánh lửa, người đàn ông ôm chặt lấy anh: "Tử Duật, anh hát cho em nghe nhé, không phải em nói anh hát không hay sao? Bây giờ anh hát cho em nghe, em nghe thử xem có tiến bộ hơn không."

Trong ký ức, buổi tối đỏ rực đó, anh nắm chặt lấy ống tay áo của Giang Thành Dư, tuyệt vọng chờ đợi thần chết đến. Cho dù anh cầu xin Giang Thành Dư đừng hát, giữ lại chút dưỡng khí, nhưng Giang Thành Dư vẫn hát.

Sau đó ngôi nhà bắt đầu rời ra, từng thanh gỗ đang cháy ầm ầm rơi xuống.

Trước khi anh hoàn toàn mất ý thức, Giang Thành Dư vẫn luôn bảo vệ anh trong lòng, một tấc cũng không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro