Chương 3: Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ mát mẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc phục hồi lại tinh thần, điện thoại đã bị Hà Ninh Thu lấy đi.

Không đợi Hà Tử Duật hỏi cậu ta tại sao lại giả làm Giang Thành Dư trả lời thư của anh, vì sao lại chọn nói sự thật cho anh nghe vào lúc này, Hà Ninh Thu nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: "Còn có một chuyện chắc chắn anh cũng không biết."

"Ban đầu trận hỏa hoạn đó là tôi phóng hỏa. Tôi để anh Viễn lừa anh đến nhà cũ, đổ đầy xăng trên đất, sau đó nhốt anh trong nhà.

"Vốn dĩ tôi cho rằng lửa lớn như vậy, chắc chắn anh sẽ bị thiêu chết, nhưng không ngờ rằng Giang Thành Dư lại đến, còn đạp cửa xông vào."

"Chuyện sau đó thì không cần tôi nói nữa nhỉ, có lẽ anh đều nhớ cả."

Hà Tử Duật đương nhiên nhớ.

Anh nhớ sâu sắc ngày hôm đó anh mời Giang Thành Dư đến nhà cũ chơi, Giang Thành Dư rất vui, ngay cả sinh nhật của bạn bè cũng không tham gia, đã cực kỳ hào hứng chạy đến chỗ hẹn.

Kết quả hai người bị vây trong biển lửa, trải qua mười mấy phút khó khăn nhất trong cuộc đời.

Không thể nào tin được người em trai tình như thủ túc của mình sẽ làm ra chuyện như vậy, giọng nói Hà Tử Duật: "Ninh Thu, hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư, em không cần phải đùa anh như vậy. Quan hệ của chúng ta vẫn rất tốt, sao em có thể phóng hỏa thiêu anh? Còn có Lam Viễn, anh ấy cũng không thể lừa anh...."

"Anh sẽ không cho rằng, tôi sẽ có tình cảm thật sự gì với người anh trai cùng cha khác mẹ chứ?" Hà Ninh Thu lạnh lùng đánh gãy lời tự an ủi mình của Hà Tử Duật, lại chợt cười nhẹ: "Cũng đúng, anh đã sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, sống trong tháp ngà, căn bản sẽ không quan tâm những người bên ngoài bàn luận về tôi ra sao."

"Bọn họ nói tôi là con riêng, không xứng làm con trai của cha. Nhưng đó là lỗi của tôi sao? Năm đó rõ ràng là mẹ anh tính kế mang thai anh, ép cha cưới bà ta, nhưng tôi lại phải hứng chịu những lời đồn nhảm bịa đặt đó thay anh."

"Còn có Giang Thành Dư...."

"Tôi thích anh ấy như vậy, nhưng anh mắt anh ấy chỉ dừng trên người anh. Tôi ghen tị, ghen tị đến chết, kết quả anh làm như thế nào? Căn bản anh không đặt cái tốt anh ấy đối với anh trong lòng mà lại theo đuổi Lam Viễn người không muốn nhìn thẳng anh kia."

"Bây giờ Giang Thành Dư vì anh mà chết, anh đau lòng không, buồn không?"

Hai tay Hà Tử Duật nắm chặt thảm lông, cảm thấy mỗi một chỗ trên người mình đều đang lạnh dần đi.

Anh chưa từng biết rằng Hà Ninh Thu oán hận anh nhiều như vậy, càng không biết cậu ta thích Giang Thành Dư.

"Cho nên cậu giả làm anh ấy viết những lá thư đó cho tôi, thắp lên hy vọng của tôi rồi lại nói cho tôi sự thật, đánh cho tôi một đòn nặng nhất?"

Hà Ninh Thu cười nhẹ, không trả lời mà hỏi lại: "Anh, anh xem anh bây giờ hủy dung rồi, lại biến thành tàn phế, người như vậy sống còn có ý nghĩ gì?"

"Không bằng anh đến bầu bạn với Giang Thành Dư đi, nói cho anh ấy anh có lỗi với anh ấy bao nhiêu. Còn em, em sẽ giúp ba kinh doanh tập đoàn thật tốt, cũng sẽ đối xử tốt với chồng chưa cưới của anh, tất cả những gì anh từng có, em sẽ quý trọng thay anh, như vậy cũng coi như tất cả đều vui."

"Nhân đây nói thêm một câu, anh họ kia của anh đã bị đưa vào ngục vì làm giả sổ sách. Vốn dĩ em muốn cứu anh ta ra, nhưng anh ta cứ nói em bụng dạ xấu xa. Là anh ta không muốn cơ hội này, em cũng hết cách."

Hà Tử Duật thở dồn dập, cơ thể càng ngày càng lạnh.

Lần đầu tiên trong đời, anh ý thức được mình nhỏ bé như nào.

Từ một cậu cả nhà họ Hà hô mưa gọi gió, giờ đây giống như một hạt bụi nhỏ bé không đáng nhắc đến, trơ mắt nhìn tất cả từng nắm trong tay tan thành mây khói.

Hà Ninh Thu nói xong những lời này bèn rời khỏi phòng.

Hà Tử Duật ngồi ở trong phòng một mình rất lâu, đến khi mèo trắng nhảy lên đùi anh, kêu meo meo mấy tiếng với anh, anh mới tỉnh táo lại.

Hà Tử Duật sắp xếp những lá thư này, đẩy xe lăn đến bên cửa sổ.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp, gió nhẹ mát mẻ.

Anh đuổi mèo trắng đi, mở toang cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro