Chương 8: Quay lại trường học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, Hà Tử Duật giúp thu dọn bát đũa vào phòng bếp, còn chủ động muốn rửa bát.

Nhìn con trai thường ngày không bao giờ phải làm việc nhà đột nhiên muốn giúp đỡ, Chu Doanh có chút vừa mừng vừa lo, lại thêm các biểu hiện khác với ngày thường của Hà Tử Duật vào buổi chiều hôm nay, luôn cảm thấy con trai có chuyện gì đó giấu mình.

"Anh à, chuyện nhận nuôi quan trọng như vậy, anh phải suy nghĩ cho rõ, a Duật đã lớn như vậy rồi, trong nhà đột nhiên có nhiều thêm một người, trong lòng nó chắc chắc khó chịu."

"Mới bắt đầu sẽ khó chịu nhưng quen dần thì sẽ tốt thôi, hơn nữa em xem nhà lão Triệu, không phải cũng có hai đứa con, náo nhiệt, ăn tết cũng có không khí hơn."

"Hai đứa nhà lão Triệu đều là con ruột của lão Triệu....."

"Con ruột mới không cái gì, em gả cho anh đã bao nhiêu năm rồi tư tưởng còn cổ hủ như vậy? Cũng khó trách con trai em dạy dỗ ra lại chơi bời lêu lổng, hay ăn lười làm, còn ngày ngày chạy theo sau con trai của nhà họ Lam, mất mặt xấu hổ...."

"Sao nói đi nói lại lại kéo lên người em?"

Cùng với tiếng nước chảy ào ào, Hà Tử Duật nghe tiếng cãi nhau loáng thoàng của ba mẹ trong phòng khách, trong lòng cực kỳ khó chịu như có một tảng đá lớn đè lên.

Đời trước quả thật cậu không được coi là một đứa con "ngoan."

Bởi vì từ nhỏ hoàn cảnh gia đình đã tốt, cha lại cưng chiều, Hà Tử Duật được nuông chiều từ bé giống như hoàng tử nhỏ.

Bình thường cậu không làm việc nhà, học tập cũng có thể miễn cưỡng, sau này thích Lam Viễn, lại bắt đầu trở nên điên cuồng theo đuổi anh ta, tóm lại không làm được chuyện gì đứng đắn, gặp phải không ít chuyện phiền phức.

Ba không ưa cái tính kiêu căng của cậu, cảm thấy cậu lớn lên cũng ăn bám ba mẹ, thế là cũng dần dần chuyển sự quan tâm đến Hà Ninh Thu.

Hà Tử Duật rửa bát xong, lau khô giọt nước trên bếp, quay người ra khỏi phòng bếp.

"Ba, mẹ, con rửa bát xong rồi, con lên phòng học từ đơn đây."

"À, ừ...."

Trong ánh mắt không thể tưởng tượng của Chu Doanh và Hà Lương Hàn, Hà Tử Duật quay về phòng ngủ, ngồi lên giường gửi tin nhắn cho Giang Thành Dư.

{Ba nhận nuôi một đứa em trai về cho em, muốn được an ủi. _(3")_}

Gửi tin nhắn xong, Hà Tử Duật nhớ đến có lẽ lúc này bên Giang Thành Dư là sáu bảy giờ sáng, nếu như không ngoài ý muốn, anh ấy có lẽ còn đang lệch múi giờ.

Nghĩ vậy, cậu lại quả quyết xóa tin nhắn đi, đặt điện thoại xuống thở dài.

Nghỉ hè những năm trước Hà Tử Duật đều chê quá ngắn, chớp mắt đã khai giảng rồi, nhưng kỳ nghỉ năm nay lại dài dằng dặc, dài đằng đẵng như trôi qua một thế kỷ.

Để thay đổi hình tượng bất tài kém cỏi của mình trong mắt ba mẹ, Hà Tử Duật tận dụng thời gian gần hai tháng này nỗ lực học chương trình học cấp ba, còn dành thời gian giúp mẹ làm việc nhà, quả thực là phát huy phẩm chất con trai ngoan đến nhuần nhuyễn.

Cuối cùng ngày 31 tháng 8, ngày Hà Tử Duật mong ngóng quay trở lại trường học.

Hôm đó cậu dậy từ rất sớm, mặc lên đồng phục sạch sẽ, lại mân mê tóc nửa ngày, trước khi đi, còn không quên xịt ít nước hoa lên măng-sét.

Mặc dù cậu và Giang Thành Dư đã bắt đầu quấn lấy nhau từ mẫu giáo, sớm đã nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhách của nhau, nhưng ngày hôm nay có ý nghĩ đặc biệt với Hà Tử Duật sau khi sống lại, cậu nhất định phải chào đón ngày hôm nay thật tốt.

Cấp hai của Bát Trung thành phố Nguyệt liên thông với cấp ba, phần lớn sau khi học sinh thi cấp ba đều có thể lên thẳng cấp ba, trừ những học sinh thành tích học tập cực kém.

Thành tích học tập của Hà Tử Duật chẳng ra sao, nhưng thắng ở chỗ nhà họ Hà có quyền có thể, một câu nói của Hà Lương Hàn, có thể đưa thẳng Hà Tử Duật vào.

Đến cấp ba của Bát Trung, Hà Tử Duật có cảm giác thân quen đã lâu, cậu mỉm cười cúi chào bảo vệ ở cổng trường, nắm chặt hai quai cặp, bước chân nhẹ nhàng đi về hướng lớp 10-7.

Chia lớp lúc khai giảng của Bát Trung là dựa vào xếp hạng thành thích thi cấp ba; người có thành tích tốt nhất được phân vào lớp chọn 1, sau đó là lớp 2, lớp 3 cứ theo đó mà suy ra.

Xếp hạng thành tích thi cấp ba của Hà Tử Duật đứng cuối toàn trường, do đó lúc chia lớp, cậu không chút hồi hộp được xếp vào lớp 7 kém nhất trường. Mà Giang Thành Dư thành tích luôn xếp hàng đầu hồi cấp hai, cũng vì phát huy thất thường mà chia vào cùng lớp với cậu.

Hà Tử Duật nhớ đời trước cậu cười nhạo Giang Thành Dư rất lâu, nói anh vất vả học nửa ngày vậy mà lại cùng trình độ như một tên học kém như mình, nhưng sau khi sống lại nhớ lại nụ cười hàm ý sâu xa của Giang Thành Dư lúc đó, Hà Tử Duật đột nhiên ý thức được, có thể căn bản không phải là anh phát huy thất thường, mà là vì học cùng mình nên mới cố ý vào lớp 7.

Đến lớp 7, trong phòng học không có một ai.

Hà Tử Duật tìm được tên Giang Thành Dư ở trên danh sách chỗ ngồi dán trên phía bên phải bảng đen, đi thẳng về chỗ ngồi của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro