Chương 230 : Ngày Tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đại điện Kim Loan, sứ giả Ô Thác Mã Ninh Bố đứng cung kính một bên, chờ đợi đám tùy tùng phía sau lần lượt dâng lên những lễ vật tặng cho Hoàng đế Đại Ngụy.

Một cây lựu được chế tác từ vàng, một đôi khổng tước trắng, hai chiếc ngà voi, những viên đá phát sáng to bằng nắm tay... Văn Tuyên Đế nhìn với vẻ đầy hứng thú, thần thái rất hài lòng.

"Đây đều là lòng thành của bách tính Ô Thác đối với Bệ hạ," Mã Ninh Bố cung kính cúi mình, hành một đại lễ với Văn Tuyên Đế.

Văn Tuyên Đế cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Ngày xưa, tiên đế có rất nhiều con trai, hắn là người có tư chất tầm thường nhất trong số đó, nhưng vì hắn là đích trưởng tử, là Thái tử, nên tiên đế đã truyền ngôi cho hắn. Sau khi kế vị, quả thật như thời niên thiếu đã chứng minh, trong chính sự không có thành tựu đáng kể nào. Nếu không nhờ có Từ Kính Phủ trợ giúp, chỉ e rằng ngay cả ngai vàng cũng khó mà ngồi vững.

Bao năm qua, từ dã tâm hừng hực lúc ban đầu, đến việc phải thừa nhận mình chỉ là người bình thường, và sau đó là cảm thấy điều đó cũng không có gì không tốt. Từ khi ngồi lên hoàng vị đến nay, cuối cùng cũng đã làm được một việc đáng ghi vào sử sách, nâng cao uy danh của Đại Ngụy.

"Trước đây, Ô Thác quốc các ngươi đã nhân cơ hội xâm lược lãnh thổ Đại Ngụy, chút quà nhỏ này làm sao có thể tính là đủ ?" Văn Tuyên Đế trầm giọng nói.

Mã Ninh Bố cúi đầu hoảng hốt : "Bệ hạ, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, quốc lực Ô Thác quốc nhỏ bé, làm sao dám so sánh với Đại Ngụy. Ngay cả khi Ô Thác có được trăm lá gan, cũng không dám xâm lược. Chỉ là chuyện đã qua, quay lại bàn thêm cũng chẳng ích gì. Không chỉ những lễ vật này, quốc chủ còn nhờ tại hạ dâng lên Bệ hạ một phần lễ bồi tội." Hắn nhìn Văn Tuyên Đế, "Đó là cho phép thương nhân Ô Thác quốc được mở chợ trong lãnh thổ Đại Ngụy."

Văn Tuyên Đế nhíu mày: "Mở chợ trong lãnh thổ Đại Ngụy, rõ ràng là có lợi cho các ngươi, làm sao có thể tính là bồi lễ ? Người Ô Thác thật xảo trá !"

Thái tử đứng bên cạnh nói: "Phụ hoàng, không ngại nghe xem hắn nói thế nào."

Mã Ninh Bố quỳ xuống: "Bệ hạ, người Ô Thác tuyệt đối không có ý định xâm lược Đại Ngụy, việc mở chợ đối với Đại Ngụy trăm lợi mà không có hại. Bệ hạ có nhớ rằng trong sử sách đã từng ghi lại, minh quân tiền triều từng phái sứ giả đến Tây Nguyệt Quốc mở chợ, học hỏi kỹ thuật chăn ngựa, sau đó ngựa chiến trong nước trở nên mạnh mẽ, kỵ binh anh dũng." Hắn dừng lại, "Bách tính Ô Thác nghèo khó, nếu có thể mở chợ trong Đại Ngụy, trao đổi hàng hóa với Đại Ngụy, dân Ô Thác sẽ không còn phải sống trong cảnh thiếu thốn. Hơn nữa, mỗi năm lợi nhuận thu được, Ô Thác quốc nguyện dâng lên Bệ hạ năm phần."

Nếu như lời nói tâng bốc trước đây chỉ làm cho Hoàng đế Văn Tuyên cảm thấy hài lòng, thì câu cuối cùng của Mã Ninh Bố lại đúng ngay vào tâm ý của Đế Vương.

Phải biết rằng, những năm gần đây quốc khố trống rỗng. Vì trận chiến ở Hoa Nguyên và Nhuận Đô, đã tiêu tốn không ít ngân lượng. Nuôi quân rất tốn kém, Văn Tuyên Đế tại sao lại phải chấp nhận cầu hòa của Ô Thác, ngoài việc bản thân không thích chiến tranh, còn vì tình hình tài chính eo hẹp.

Đánh một trận, không biết phải bao lâu mới khôi phục lại được. Huống chi không có tiền, làm sao mà đánh ? Và bây giờ mở chợ, mỗi năm có thể nhận được năm phần lợi nhuận, Đại Ngụy rộng lớn như vậy, thương nhân Ô Thác cũng không ít... Nghe có vẻ là một vụ mua bán không tồi.

Văn Tuyên Đế vô thức nhìn sang Từ Kính Phủ ở bên cạnh.

Hắn vẫn tin tưởng Từ Kính Phủ. Nếu không có sự hỗ trợ của Từ Kính Phủ ngày trước, hắn cũng không thể ngồi vững trên ngai vàng này suốt bao năm qua.

Từ Kính Phủ chỉ mỉm cười đứng bên, không nói lời nào. Văn Tuyên Đế liền hiểu ra, bèn nói: "Chuyện cầu hòa, trẫm có thể chấp nhận. Nhưng việc thiết lập chợ là việc lớn, trẫm là thiên tử của Đại Ngụy, không thể tùy tiện đáp ứng các ngươi. Để trẫm suy nghĩ kỹ lưỡng, rồi sẽ trả lời sau."

Mã Ninh Bố cũng không thất vọng, nghe vậy liền cảm kích quỳ xuống: "Tạ Bệ hạ ban ơn."

Các sứ giả Ô Thác phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống, hô vang Hoàng đế vạn tuế. Văn Tuyên Đế rất vui vẻ, nhưng Thái tử đứng một bên lại tỏ ra không hài lòng, liếc nhìn Từ Kính Phủ, trong mắt âm u khó giấu.

Sau khi những sứ giả Ô Thác rời đi, trong điện chỉ còn lại Từ Kính Phủ và Hoàng đế. Nội thị bên cạnh đỡ Văn Tuyên Đế đi vào hậu điện, Văn Tuyên Đế hỏi: "Tướng gia nghĩ thế nào về việc mở chợ trong Đại Ngụy ?"

"Mặc dù Mã Ninh Bố đề xuất chia năm phần lợi nhuận dâng lên Bệ hạ, nhưng lão thần cho rằng, chuyện này không nên vội vàng kết luận," Từ Kính Phủ nói, "Hiện tại, trong cuộc giao phong với Ô Thác, Đại Ngụy đang ở thế thượng phong, không thể để người Ô Thác dắt mũi. Hơn nữa, bây giờ nói là năm phần, nhưng người Ô Thác xảo trá, nếu thật đến lúc đó họ che giấu lợi nhuận, Bệ hạ cũng khó lòng mà kiểm chứng. Vì vậy, lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp."

Văn Tuyên Đế nghe xong, cũng cảm thấy Từ Kính Phủ nói rất có lý, gật đầu và cảm thán :"Từ tướng, bên cạnh trẫm hiện giờ, người có thể chia sẻ gánh nặng với trẫm chỉ có ngươi."

"Trẫm tin tưởng ngươi."

Từ Kính Phủ khẽ mỉm cười: "Chia sẻ gánh nặng với Bệ hạ là trách nhiệm của thần tử, lão thần đáng nên như vậy, vì Bệ hạ, có máu chảy đầu rơi cũng cam lòng."

..............

Thái tử vừa trở về phủ đệ, liền tức giận đá đổ chiếc bàn trước mặt. Các tì tử tiểu tư xung quanh sợ hãi, lập tức quỳ xuống, không ai dám tiến lại gần. Chỉ có một tì tử áo đỏ bước ra từ bên trong, bất chấp cơn giận dữ của Thái tử, tiến đến bên cạnh hắn rồi dịu dàng nói :"Điện hạ vừa về phủ sao lại tức giận thế này, có phải đã gặp người khiến Điện hạ khó chịu không ?"

Quảng Diên nhìn mỹ nhân bên cạnh, trong cả phủ đệ này, khi tất cả mọi người đều sợ hãi trước hắn, chỉ có nữ tử này không sợ điều gì, vẫn như thường ngày bước tới. Tuy nhiên, sự không sợ hãi này không làm người ta khó chịu, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy nàng ấy là thật lòng quan tâm đến mình.

"Đúng là đã gặp người đáng ghét." Thái tử ôm Ứng Hương đi vào trong điện, vừa đi vừa nói: "Lão bất tử Tướng gia kia, dám phá hoại chuyện tốt của ta !"

Hắn ngồi xuống trước giường, tiện tay lấy bình rượu rót một chén uống cạn, cố gắng kìm nén cơn giận. Ứng Hương nép vào trong lòng hắn, cười nói :"Sao lại là Từ tướng nữa ? Gần đây nô tì nghe nói, Từ tướng đã khiến Điện hạ không vui mấy ngày liền."

"Nàng nói không sai," Quảng Diên hừ lạnh, "Lão bất tử kia hiện giờ dựa vào tuổi tác của mình, ngay cả chuyện của bổn cung cũng muốn can thiệp, bổn cung thấy, chẳng bao lâu nữa, ngay đến hậu viện của bổn cung cũng sẽ bị quản. Ta thấy ông Trời cho là hắn quản chuyện bao đồng quá, nên đời này mới khiến hắn tuyệt hậu !"

Những lời độc địa đó khiến Ứng Hương cười khúc khích, đưa bàn tay ngọc ngà, nhận lấy chén rượu từ tay Thái tử rồi uống một ngụm, cười dịu dàng nói: "Điều đó là tất nhiên, như Điện hạ thế này, ngày sau nhất định sẽ con đàn cháu đống."

"Nàng là đang ám chỉ bổn cung gì đó ?" Quảng Diên nựng má nàng, mỹ nhân cười khúc khích né tránh, khiến cơn giận trong lòng hắn không biết từ lúc nào đã chuyển thành ham muốn. Đang định kéo nàng lại để hưởng thụ, thì bên ngoài có người báo: "Điện hạ, có người cầu kiến."

"Ai vậy ?" Quảng Diên bị cắt ngang hứng thú, không khỏi tỏ ra bực bội.

"Sứ giả Ô Thác, Mã Ninh Bố tiên sinh."

Thái tử ngẩn người, rồi đặt chén rượu xuống, nhíu mày phất tay: "Cho hắn vào đi."

Ứng Hương cũng đứng dậy, chỉnh trang váy áo rồi đứng bên cạnh Thái tử.

Mã Ninh Bố bước vào.

Hắn mang dáng vẻ điển hình của người Ô Thác, thấp bé nhưng rắn chắc, nhìn có vẻ thật thà dễ mến, nhưng đôi mắt khi chuyển động lại toát lên chút gian trá. Hắn bước đến bên cạnh Thái tử, cúi người hành lễ: "Điện hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Thái tử nhìn thấy Mã Ninh Bố, chút phiền muộn trong lòng lại dâng lên, chỉ nói: "Ngồi đi."

Mã Ninh Bố ngồi xuống đối diện Thái tử.

"Chuyện mở chợ, ngươi cũng thấy rồi." Quảng Diên nói: "Không phải bổn cung không giúp ngươi, bổn cung đã cố gắng hết sức."

Mã Ninh Bố vẫn cười tươi, không hề lộ vẻ khó chịu: "Điện hạ và Quốc chủ trước đây đã nói rồi, giúp Ô Thác quốc lập chợ ở Đại Ngụy, Ô Thác quốc sẽ giúp Điện hạ đạt được mọi thứ mà Điện hạ muốn. Lẽ nào...." Hắn chậm rãi nói, "Điện hạ đã từ bỏ vị trí đó rồi sao ?"

"Nói bậy !" Quảng Diên giận dữ nói: "Ngươi biết gì mà nói !"

"Hiện nay trong triều Đại Ngụy, người ủng hộ Tứ hoàng tử không ít. Thái tử và Phong Vân tướng quân vốn có hiềm khích, hoàng đế Đại Ngụy lại thiên vị Tứ hoàng tử.... Bất kể từ góc độ nào mà nhìn, Điện hạ cũng không có lợi."

Thái tử nghiến răng không nói gì.

Dù hắn đang giữ vị trí Thái tử, nhưng chỉ cần một ngày Văn Tuyên Đế chưa hạ chiếu truyền ngôi, chức Thái tử này của hắn vẫn còn một ngày chưa yên ổn. Trước đây, hắn đã không dễ gì mới đuổi được Tiêu Hoài Cẩn khỏi Sóc Kinh, nhưng không ngờ trận chiến Tế Dương lại khiến hắn ta lấy lại danh tiếng.

Để kẻ yếu mềm Quảng Sóc kia, ngồi lên Hoàng vị, làm sao mà cam lòng?

"Đây không phải là do nơi Điện hạ," Ứng Hương bực bội nói, "Rõ ràng là Từ tướng đã cản trở. Điện hạ của chúng ta cũng rất muốn giúp Ô Thác quốc mở chợ ở Đại Ngụy mà."

Mã Ninh Bố không khỏi ngước nhìn người vừa nói, thấy nàng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hắn cũng không khỏi kinh ngạc.

Chỉ là rất nhanh chóng, hắn đã thoát khỏi sự mê hoặc của nhan sắc, nói: "Từ tướng ? Gần đây Từ tướng thường xuyên cản trở, trận chiến ở Tế Dương trước đó cũng vì ông ta mà thông tin bị lộ. Điện hạ," Mã Ninh Bố mỉm cười nói: "Ngài thật sự xác định, Từ tướng là người của ngài sao ?"

"Ý ngươi là gì ?" Quảng Diên cảnh giác hỏi.

"Không có gì," Mã Ninh Bố cười nói: "Tại hạ chỉ cho rằng, Từ tướng là một người thông minh, trước đây Tiêu Trọng Vũ cũng đã chết trong tay Từ tướng. Nếu đã là người thông minh, ông ta sẽ không bao giờ lộ hết bài tẩy của mình trước người khác. Điện hạ dựa vào đâu mà tin rằng, sự ủng hộ của Từ tướng biểu lộ ra với ngài là thật hay không chứ ?"

"Ngươi đừng hòng chia rẽ Bổn cung với Từ tướng!", Quảng Diên cười lạnh nói: "Người Ô Thác gian trá, bổn cung sao có thể mắc bẫy của ngươi ?"

"Điện hạ không tin thì cũng đành vậy," Mã Ninh Bố cười nói: "Nhưng tại hạ vẫn muốn nói thêm một câu, nếu như Điện hạ chỉ là không nỡ bỏ qua nhân mạch và quan hệ trong tay Từ tướng, mà không phải vì quá quan tâm đến bản thân ông ta, thì thật ra không cần phải khó xử như vậy. Bởi vì...." Mã Ninh Bố hạ giọng nói: "Sóc Kinh Đại Ngụy, Từ Kính Phủ không phải là người duy nhất có thể giúp Điện hạ, cũng như Tiêu Trọng Vũ có thể bị thay thế bởi Tiêu Hoài Cẩn, Từ Kính Phủ, tất nhiên cũng có thể bị thay thế bởi người trẻ tuổi hơn. Cùng một thủ đoạn và nhân mạch, những con đại bàng non, dễ dạy bảo hơn rắn độc trưởng thành, có đúng không ?"

Quảng Diên nhìn Mã Ninh Bố lòng đầy suy nghĩ. Mã Ninh Bố thế nhưng lại cười ha hả, đứng dậy nói: "Điện hạ không cần vội trả lời ta. Đợi vài ngày nữa, khi Bệ hạ tổ chức yến tiệc chiêu đãi sứ giả Ô Thác, lúc đó hồi đáp tại hạ cũng chưa muộn." Hắn dặn dò tùy tùng phía sau, "Tại hạ sẽ về trước, đợi qua vài ngày nữa, có thể nghe tin tốt từ Điện hạ."

Mã Ninh Bố đã rời đi.

Trong điện chỉ còn lại Quảng Diên và Ứng Hương.

Quảng Diên thần sắc phức tạp, suy nghĩ về những lời của Mã Ninh Bố vừa nãy. Mặc dù lúc đó hắn đã dứt khoát khẳng định rằng mình sẽ không bị lung lay bởi lời nói của Mã Ninh Bố, nhưng trong lòng, cuối cùng cũng có một chút lay động.

Từ tướng là người thông minh, gần đây hắn thường xuyên làm ngược lại những chuyện liên quan đến mình và người Ô Thác, dù biết rằng nếu mình không làm theo lời người Ô Thác nói thì có thể mất tất cả, nhưng hắn vẫn bất chấp lập trường của mình mà hành động tùy tiện. Ban đầu, Quảng Diên nghĩ rằng có lẽ hắn càng già càng bất cẩn, nhưng giờ đây.... Quảng Diên không còn chắc chắn nữa.

Phải chăng từ lâu rồi, Từ tướng đã bị Quảng Sóc mua chuộc ?

.................

Những ngày này, Hòa gia lại rất náo nhiệt.

Bạch Dung Vi và Tiêu Cảnh, vài ngày trước lại đến cửa một lần. Họ bàn về hôn sự của Hòa Yến và Tiêu Giác. Mọi người đều biết rằng trong buổi yến mừng công trước đây, Bệ hạ đã ban hôn cho Sở Chiêu và Từ Sính Đình, và cũng ban hôn cho Hòa Yến với Tiêu Giác. Sở Chiêu và Từ Sính Đình sẽ thành hôn vào tháng tới. Hôn kỳ của Tiêu Giác và Hòa Yến, sau khi Bạch Dung Vi mời cao nhân tính qua, đã chọn ra được hai ngày.

Một là mùng bảy Tết Nguyên Đán, hai là mùng mười Tết Nguyên Đán, cả hai đều là ngày tốt để gả cưới.

Hòa Yến không ở trong phủ, mặc dù chỉ là một viên quan nhỏ không có thực quyền, nhưng nàng vẫn phải làm việc mỗi ngày, dù chỉ là những công việc vặt vãnh. Hòa Vân Sinh nghe Bạch Dung Vi nói vậy, lập tức nhíu mày: "Vậy há chẳng phải chỉ có hơn một tháng để chuẩn bị, liệu có quá gấp gáp không ?"

Hòa Tuy vốn dĩ cũng rất vui mừng, nhưng nghe Hòa Vân Sinh nói vậy, ông cũng cảm thấy có phần không ổn.

"Hòa nhị công tử không cần lo lắng," Bạch Dung Vi cười nói: "Hôn sự của Hoài Cẩn thực ra ta và Như Bích đã chuẩn bị từ hai, ba năm trước rồi. Chỉ là Hoài Cẩn trước giờ không thích cô nương nào, dù đã chuẩn bị cũng chỉ để đó. Nay Bệ hạ ban hôn, Hoài Cẩn lại rất thích Hòa cô nương, đương nhiên không cần trì hoãn nữa. Danh sách sính lễ, ngày mai ta sẽ cho người đưa đến."

"Hai, ba năm trước ?" Hòa Vân Sinh vẫn còn nghi ngờ, "Các người thậm chí còn không biết Tiêu đô đốc thích ai, sao có thể chuẩn bị sẵn sính lễ ?"

Lần này, trả lời lại là Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh nói một cách nghiêm túc: "Ở Tiêu gia, chuyện nhân duyên không phụ thuộc vào môn đăng hộ đối. Chỉ cần là cô nương mà Hoài Cẩn thích, chắc chắn là người tốt nhất. Vì vậy sính lễ nhất định không thể thiếu."

"Vân Sinh không biết cách nói chuyện, mong Tiêu đại công tử đừng khiển trách." Hòa Tuy lườm Hòa Vân Sinh, "Chúng ta không phải chê sính lễ ít nhiều. Yến Yến là con gái của ta, phu nhân ta đã sớm qua đời, Yến Yến là ta đã nuôi dạy lớn lên. Dù nhà chúng ta không giàu có, nhưng Yến Yến từ nhỏ đã được nuông chiều. Ta không quan tâm đến những thứ khác, chỉ là..." Ông nhìn Bạch Dung Vi, trên khuôn mặt vốn hòa nhã hiền lành, giờ đây lại thêm mấy phần nghiêm túc, "Người mà nữ nhi ta gả, nhất định phải yêu nàng thương nàng, như cách ta đối xử với nàng. Sính lễ là cho người ngoài xem, ta và Vân Sinh thường ngày cũng không tiêu nhiều tiền, ta không để ý. Điều ta quan tâm là cuộc sống của Yến Yến khi vào Tiêu gia."

Ông mỉm cười, nói: "Ta là người thô lỗ, không biết ăn nói, ta cũng hiểu Tiêu gia có địa vị cao ở Đại Ngụy, là chúng ta trèo cao. Chỉ là... không phải ta tự kiêu, nhìn khắp cả Đại Ngụy, con gái ta cũng là người độc nhất vô nhị. Ta chỉ muốn biết..." Giọng nói của ông đột nhiên trở nên sắc bén, "Sau khi Yến Yến vào phủ, Tiêu đô đốc có còn nạp thiếp thu người không ? Nếu có, ta không ngại chờ thêm một, hai năm nữa để gả con gái đi, nếu không, ngày mùng bảy hay mùng mười, ta cũng đều không có ý kiến."

Hòa Vân Sinh ngạc nhiên nhìn lão cha mình.

Từ trước đến nay, cậu không mấy hài lòng với thái độ niềm nở của Hòa Tuy đối với Tiêu gia, luôn cảm thấy như đang cố gắng bám lấy họ. Dù Bệ hạ ban hôn, nhưng Hòa Yến là cô nương gia, dĩ nhiên cần phải giữ sự dè dặt một chút. Nếu để người ta nghĩ rằng Hòa gia bọn họ dễ bị chi phối, sau này Hòa Yến há chẳng phải sẽ bị chèn ép sao ? Đừng nói đến những gia đình cao quý, ngay cả những người dân bình thường trong con hẻm nơi họ sống, cũng thường nghe chuyện nhà chồng ức hiếp tức phụ mới về.

Cậu nghĩ rằng Hòa Tuy sẽ thuận theo lời của Tiêu đại nãi nãi, nhanh chóng đồng ý hôn sự giữa Hòa Yến và Tiêu Giác, nhưng không ngờ câu hỏi của Hòa Tuy lại sắc bén đến vậy.

Nhà họ nghèo, Hòa Tuy lấy vợ, dù sau khi vợ mất, ông cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn hay nạp thiếp, điều đó là hiển nhiên. Hòa Vân Sinh cũng chưa từng thấy có gì sai trái, nhưng đối với những gia đình nghèo khó là như vậy, việc nuôi thêm một người không phải là việc dễ dàng. Tuy nhiên, đối với những gia đình quyền quý thì khác, từ khi lên học quán, Hòa Vân Sinh đã thấy nhiều bạn học xuất thân từ những gia đình khá giả, hầu hết trong phủ đều có mấy di nương.

Gia đình giàu còn như vậy, càng đừng nói đến là con cháu quý tộc.

Hòa Vân Sinh không phải chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng mỗi khi nghĩ đến, cậu lại cố tình lảng tránh. Vì Bệ hạ đã ban hôn thì không thể đổi, và thực tế là như vậy, nhà người có tiền có thế thì việc tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nếu không có, chủ mẫu sẽ bị người khác chê bai là hay ghen ở sau lưng.

Nhưng giờ đây, Hòa Tuy không hề che giấu, cứ thế nói thẳng ra. Hơn nữa, lời nói của ông còn mang theo chút đe dọa rằng nếu Tiêu Giác dám nạp thiếp, ông sẽ không gả con gái cho hắn. Bệ hạ ban hôn thì sao, nói thẳng ra, Bệ hạ bây giờ tuổi không còn nhỏ, Hòa Yến mới đang ở tuổi xuân thì, cùng lắm là đợi vài năm nữa, khi người đều đã quy tiên, ai sẽ còn để ý đến chuyện ban hôn  hay không nữa ?

Một triều thiên tử một triều thần, ai biết ngày mai sẽ thế nào, quy củ : Khi không có lựa chọn thì chính là quy củ, nhưng khi có lựa chọn, vậy đó chính là cái rắm !

Bạch Dung Vi và Tiêu Cảnh liếc nhìn nhau, một lát sau, Bạch Dung Vi cười khẽ nói: "Hòa lão gia nói đùa, trên dưới Tiêu gia, từ trước đến nay không có quy củ nạp thiếp."

"Khi công công và bà bà còn sống, trong phủ không có tiểu thiếp. Ta và Như Bích thành thân nhiều năm, cũng không có người khác xen vào. Hoài Cẩn cũng sẽ như vậy."

Tiêu Cảnh cũng nói: "Lời này của Hòa lão gia có lẽ đã đánh giá quá thấp Hoài Cẩn. Chính vì Hòa cô nương là nữ tử độc nhất vô nhị của Đại Ngụy, nên Hoài Cẩn mới dành tình cảm sâu đậm cho nàng. Tính cách của Hoài Cẩn, ta là đại ca nên rất rõ ràng, một khi đã quyết định một việc, hắn sẽ không nhìn tới thứ gì khác nữa. Ta dám mang cả Tiêu gia ra phát thệ, cả đời này, ngoài Hòa cô nương, Hoài Cẩn sẽ không có nữ tử khác. Nếu Hòa lão gia không tin ta, có thể gặp mặt hỏi Hoài Cẩn lại một phen. Tuy nhiên," hắn cười nói, "Thứ như lời thề này, dù có nói ngàn lần, người không tuân thủ cam kết vẫn sẽ phản bội. Người thực sự trọng lời hứa, không cần nói ra, cũng sẽ giữ trong lòng."

Hòa Vân Sinh nhìn Tiêu Cảnh, thầm nói ở trong lòng, giống như cách cậu bảo vệ Hòa Yến, Tiêu Như Bích này thoạt trông cũng đặc biệt bảo vệ Tiêu Hoài Cẩn. Tình cảm giữa hai huynh đệ này tốt như vậy, gia phong hẳn cũng không tồi.

Hai vị thiếu gia Tiêu gia, một vị ôn hòa như gió xuân, một vị thanh khiết như nước thu, đều là rồng phượng chốn người . Những gì họ nói, chắc chắn sẽ thực hiện được.

Hòa Tuy cười ha hả: "Không cần đâu, ta tin tưởng Đại thiếu gia và cũng tin tưởng Tiêu đô đốc. Ngày mùng bảy hay mùng mười, ta đều không có ý kiến !"

Bạch Dung Vi cũng cười theo: "Vậy thì tốt quá, từ hôm nay, ta sẽ bắt đầu viết thiếp mời, để tránh lỡ mất giờ lành."

Sau khi thảo luận với Hòa Tuy một lúc về các chi tiết liên quan đến hôn sự, Bạch Dung Vi và Tiêu Cảnh mới đứng dậy rời đi. Chờ sau khi họ đã đi khỏi, Hòa Vân Sinh quay sang Hòa Tuy mà hỏi: "Cha, những lời Tiêu đại công tử vừa nói, rằng Tiêu đô đốc sau này sẽ không nạp thiếp, cha nghĩ có thể tin được mấy phần ?"

Hòa Tuy đáp: "Năm phần thôi."

"Cái gì?" Hòa Vân Sinh suýt nhảy dựng lên, "Không phải vừa rồi cha nói cha tin tưởng hai huynh đệ nhà họ sao ? Cha nói chắc chắn như vậy, con còn thực sự tin đó !"

"Ta có lớn lên cùng họ đâu, cũng chỉ nghe người ta nói về họ thôi. Làm sao ta biết họ nói thật hay giả, đường dài mới biết sức ngựa, sống lâu mới biết lòng người, ta mới gặp họ vài lần, con nghĩ lão tử ta biết đọc tâm thuật hả ?" Hòa Tuy mắng.

"Vậy cha....."

"Ta chỉ muốn họ đưa ra một cam kết thôi, cũng để người Tiêu gia biết rằng dù nhà ta nghèo, không phải quan chức gì, nhưng nhà chúng ta cũng không phải dễ bị bắt nạt. Nếu Yến Yến bị ức hiếp ở nhà bọn họ, dù ta có phải liều mạng này, ta cũng không để họ yên."

"Được rồi cha," Hòa Vân Sinh không tin, "Liều hai mạng của chúng ta, cũng chưa chắc động được đến đầu móng tay của họ."

Hòa Tuy vỗ mạnh lên đầu cậu, "Sao cứ mãi đề cao chí khí người khác mà hạ thấp uy phong mình vậy? Khi nào mới học được như tỷ tỷ của con?"

"Học cái gì chứ, học tỷ ấy mặt mày hớn hở khi nhìn thấy Tiêu đô đốc à ?" Hòa Vân Sinh mỉa mai, "Với lại, nếu sau này Tiêu đô đốc thật sự nạp thiếp, chúng ta có nhảy dựng lên cũng không ích gì, nói không chừng Hòa Yến không có tâm nhãn ấy cũng không quan tâm, còn ngây ngốc giúp người ta đếm tiền nữa."

"Nó sẽ không như vậy."

"Cái gì ?"

Hòa Tuy cúi đầu mỉm cười, "Yến Yến sẽ không như vậy."

"Hài tử đó, nhìn thì có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng thực ra tâm tính không xấu, đôi khi có chút cố chấp. Tiêu Như Bích nói đệ đệ hắn đã quyết tâm một việc thì sẽ không để mắt tới thứ khác. Yến Yến không phải vậy sao," ông hoài niệm nói, "Hồi nhỏ đưa nó đi chợ mua váy, nó chọn trúng chiếc váy đẹp nhất thì nhất định phải lấy được chiếc đó. Mấy thứ đắt tiền hơn, tốt hơn đưa cho nó, nó cũng không cần."

"Ta nói những lời đó chỉ để hù dọa người của Tiêu gia mà thôi. Yến Yến thật muốn gả, ta sẽ không ngăn cản. Ta có thể nhìn ra, Yến Yến thích Tiêu Hoài Cẩn, cách nó nhìn Tiêu Hoài Cẩn giống hệt cách nương con năm đó đã nhìn ta."

Hòa Vân Sinh lúc đầu còn cảm động trước lời nói của Hòa Tuy, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, cảm xúc lập tức biến mất. Cậu ê răng nói : "Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa. Và đừng có nói Hòa Yến cố chấp gì cả, trước đây tỷ ấy cũng thích tên họ Phạm kia đến chết đi sống lại, giờ có thấy tỷ ấy nhắc đến người này nữa đâu."

Còn một câu nữa Hòa Vân Sinh không dám nói, khi Phạm Thành chết, Hòa Yến bình tĩnh như thể chỉ là một con kiến chết bên đường, nước mắt cũng chẳng thèm rơi.

Hòa Tuy :"Làm sao mà giống chứ ? Họ Phạm kia đâu phải người."

Hòa Vân Sinh: "........."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro