Chương 233 : Kiếm Của Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quảng trường trở nên yên tĩnh đến chết người.

Không ai ngờ rằng người mà Hòa Yến muốn so kiếm không phải là Tiêu Giác, mà lại là Hòa Như Phi.

Lâm Song Hạc lẩm bẩm: "Hòa muội bị điên rồi phải không ?"

Yến Hạ cũng nhíu mày, hỏi Tiêu Giác :"Cô ấy bị làm sao vậy? Không tới tìm ngươi mà lại đi tìm Hòa Như Phi."

Tiêu Giác không nói gì, gương mặt bình tĩnh, dường như đã sớm dự đoán được cảnh tượng này.

Hòa Như Phi nhìn nữ tử trước mặt. Nữ tử mặc quan phục, mỉm cười tươi tắn, giọng điệu tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù trông có vẻ gầy gò và thấp bé, nhưng không biết từ đâu lại sinh ra khí thế muốn đọ sức với hắn.

Thực sự nghĩ mình là "Hòa Yến" sao ?

Trong lòng hắn thoáng qua một nụ cười lạnh lẽo. Nữ tử trước mặt chẳng hề giống với Hòa Yến của trước kia. Nghe nói Võ An hầu Hòa Yến vốn cởi mở vui vẻ, hoàn toàn khác với vị đường muội trầm mặc ít nói của hắn. Nếu muốn giả thần giả quỷ, ít nhất cũng nên tìm hiểu tính cách của đối phương trước mới đúng. Cách bắt chước đầy lỗ hổng như vậy, vụng về đến mức khiến người ta vừa nhìn đã thấu.

"Ngươi muốn so kiếm với ta ?" Hòa Như Phi chậm rãi lên tiếng.

"Người trong thiên hạ đều nói kiếm của Phi Hồng tướng quân nhanh đến mức có thể chém đứt cả gió." Hòa Yến mỉm cười: "Đáng tiếc là ta chưa từng được thấy. Nay nếu đã có cơ hội, với Tiêu đô đốc thì ngày sau còn nhiều cơ hội để so, không cần thiết phải tranh lần này. Nhưng kiếm của Phi Hồng tướng quân, đâu phải ngày nào cũng có thể thấy được."

"Hòa công tử," nàng cười khẽ, "Có muốn cùng tại hạ đấu một trận không ?"

Hòa Như Phi nhếch miệng cười: "Đương nhiên là được, chỉ là... Đao kiếm không có mắt, nếu như thua..." Hắn liếc mắt về phía Tiêu Giác, "Tiêu đô đốc liệu có vì thế mà trách cứ ta không ?"

Trong lời này đầy tính khiêu khích trần trụi.

Mọi người đều truyền nhau rằng Phi Hồng tướng quân và Phong Vân tướng quân trời sinh đã là đối thủ không đội trời chung, từ trước đến nay bất hòa. Tuy nhiên, tin đồn chỉ là tin đồn, chưa ai từng thấy họ thực sự đối đầu nhau. Nhưng hôm nay, có lẽ tin đồn ấy không chỉ là tin đồn nữa, bởi vì tình thế này, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy được những dòng nước ngầm đang cuộn trào.

Trong hàng võ tướng, một thanh niên trẻ mặc quan phục xanh đậm với hoa văn tròn nghe vậy chỉ cười nhạt, nói: "Không đâu, chỉ là, so kiếm thì nên có phần thưởng."

"Phần thưởng ?" Hòa Như Phi hỏi, "Không bằng..."

"Phần thưởng tầm thường làm sao xứng với kiếm của Hòa tướng quân." Tiêu Giác không đợi Hòa Như Phi nói hết đã cắt ngang, "Đã là so kiếm, thì lấy kiếm làm phần thưởng."

"Ngươi thắng, ta tặng ngươi thanh Ẩm Thu này, ngươi thua," hắn nhìn chằm chằm vào Hòa Như Phi, vẻ mặt nửa cười nửa không, "Chủ nhân của Thanh Lang từ nay sẽ là Võ An hầu."

Lời này vừa dứt, quảng trường lập tức náo động.

"Thật sao? Không ngờ Tiêu đô đốc lần này lại cược lớn như vậy !"

"Đó là Thanh Lang và Ẩm Thu, chỉ vì một nữ nhân mà đem ra cược, thật là đùa quá đáng rồi."

"Ta nghĩ Ẩm Thu kiếm của Tiêu đô đốc chắc là không giữ được rồi, khó trách người ta đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân..... Nhìn bộ dạng này của Tiêu đô đốc, chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm về vị hôn thê của mình ?"

"Đó là Phi Hồng tướng quân đấy, làm sao có thể thua một nữ tử chứ !"

Văn Tuyên Đế nhíu mày, sự căng thẳng giữa Hòa Như Phi và Tiêu Giác, đương nhiên hắn đã thấy rõ. Nhưng hai người này nước sông không phạm nước giếng, chung sống hòa bình suốt bao năm, từ khi nào mối quan hệ giữa họ trở nên tồi tệ như vậy ? Sự bất hòa giữa các võ tướng, đối với hoàng triều mà nói không phải là điều tốt đẹp gì.

Hòa Như Phi nhìn Tiêu Giác :"Tiêu đô đốc, ngươi thật sự muốn dùng thanh kiếm của ngươi làm phần thưởng ?"

"Không phải chỉ kiếm của 'ta'," Tiêu Giác nói đầy ẩn ý, "còn có cả kiếm của 'ngươi'."

Hòa Như Phi chỉ cười nhạt, đối với cái nhìn của hắn, lời nói của Tiêu Giác chẳng qua chỉ là trò cười cho người khác. Hắn từng nghe về danh tiếng của Hòa Yến trên chiến trường, nhưng để thắng một trận chiến, có rất nhiều yếu tố quyết định. Có lẽ Hòa Yến có chút thông minh, nhưng trong cuộc so kiếm một đối một, mặt đối mặt như thế này, hắn tự tin rằng Hòa Yến không phải là đối thủ của mình.

Trong thiên hạ chỉ có một "Hòa Yến", mà "Hòa Yến" đó đã chết rồi.

"Nếu Tiêu đô đốc đã hào phóng như thế, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh". Hắn nói, "Mời."

"Chờ đã." Tiêu Giác lên tiếng.

"Sao vậy ?" Hòa Như Phi quay lại nhìn hắn, "Chẳng lẽ Tiêu đô đốc hối hận rồi ? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp."

Tiêu Giác nhếch miệng, mỉa mai: "Binh khí của Hòa tướng quân là bảo vật hiếm có trong thiên hạ, đối với đối thủ mà nói, có lẽ không công bằng lắm." Hắn vung tay, Ẩm Thu kiếm trong tay bay về phía Hòa Yến, được nàng đón lấy một cách vững vàng, "Dùng Ẩm Thu của bổn soái để đấu với ngươi."

Hòa Như Phi nhíu mày, còn Hòa Yến chỉ mỉm cười: "Đa tạ Đô đốc."

Nàng quay người đi về phía sân đấu, nói: "Xin mời, Hòa công tử."

Hòa Như Phi ngừng lại một chút, rồi cũng quay người theo sau.

Bách quan ở quảng trường, hoàng thân quốc thích trên Thiên Tinh Đài, lúc này đều chăm chú nhìn hai người ở giữa sân. Cảnh tượng này căng thẳng hơn nhiều so với trận đấu vật của hai võ sĩ Ô Thác vừa rồi. Mã Ninh Bố cũng nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặc quan phục đỏ kia, hắn thực sự không ngờ Hòa Yến thế mà lại không muốn đấu với người Ô Thác bọn họ, mà thay vào đó lại chọn Hòa Như Phi.

Có vẻ như mâu thuẫn giữa hai vị đại võ tướng của Đại Ngụy sâu sắc hơn họ tưởng.

Quảng Cát thì thầm hỏi Quảng Sóc bên cạnh: "Tứ ca, như vậy có phải không đúng lắm không? Hòa tướng quân làm sao có thể bắt nạt một nữ tử chứ ?"

Dù trong tâm hồn non nớt của Quảng Cát, Hòa Yến là vị hôn thê của Tiêu Giác, hiển nhiên không hoàn mỹ như Thẩm Mộ Tuyết. Nhưng những quy tắc và đạo lý học từ nhỏ cũng đã dạy cho cậu rằng nam tử không nên ức hiếp nữ tử và trẻ con yếu đuối.

Quảng Sóc lắc đầu :"Cứ chờ xem đi."

Hắn cũng không hiểu nổi. Nếu nói Hòa Yến không biết trời cao đất dày, nên mới chọn Hòa Như Phi làm đối thủ, vậy thì việc Tiêu Giác không những không ngăn cản, mà thậm chí còn đề nghị dùng kiếm làm phần thưởng càng khiến người ta khó hiểu.

Yến Hạ thấp giọng nói: "Tiêu Hoài Cẩn, ngươi điên rồi sao ? Hòa Yến làm sao có thể thắng được Hòa Như Phi ? Mặc dù Hòa Như Phi sẽ không lấy mạng cô ấy... nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu nữ nhân của ngươi chịu thiệt thòi, sau này há sẽ cam lòng ? Hiện tại cô ấy vừa mới bước chân vào triều đình làm quan, nếu ở đây bại dưới tay Hòa Như Phi, ngày sau nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ."

"Nàng sẽ thắng." Tiêu Giác nói.

"Ngươi đùa gì vậy," Yến Hạ trừng mắt nhìn hắn, như thể nhìn một kẻ ngốc, "Trước đây ta vẫn không tin người khác nói ngươi thấy sắc mắt mờ, nhưng không ngờ ngươi cũng chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi. Dù Hòa Như Phi có kém cỏi thế nào, cũng đã luyện kiếm và ra chiến trường nhiều hơn nữ nhân của ngươi vài năm. Ngươi không thương tiếc nữ nhân của ngươi thì cũng nên thương tiếc kiếm của ngươi chứ! Ta không phải muốn giúp ngươi, chỉ là không muốn để hai danh kiếm tuyệt thế rơi vào tay Hòa Như Phi, như vậy sẽ khiến ta tức chết !"

"Ồ." Giọng của Tiêu Giác vẫn mang theo chút thờ ơ, "Vậy thì ngươi có thể yên tâm, tạm thời sẽ không bị tức chết."

"Ta !", Yến Hạ tức giận, "Lười nói chuyện với ngươi !"

Trên quảng trường, Hòa Như Phi từ từ rút Thanh Lang ra khỏi vỏ.

Thanh Lang xanh biếc, ngay khi vừa rút ra khỏi vỏ, khí kiếm lạnh lẽo lập tức lan tỏa, ánh mắt Hòa Yến chợt ngừng lại, đó là thanh kiếm của nàng.

Thanh Lang kiếm đã đồng hành cùng nàng nhiều năm, chứng kiến nàng từ một tân binh ngây ngô trở thành một tướng quân dũng mãnh, trong những lúc khó khăn nhất, nàng từng ôm kiếm ngồi bên bờ sông đông cứng, suy nghĩ về con đường phía trước. Nhiều năm không gặp, thanh kiếm này cuối cùng đã được rút ra, nhưng lại nằm trong tay của Hòa Như Phi.

"Hòa công tử có một thanh kiếm tốt." Nàng nói, "Đáng tiếc."

Hòa Như Phi hỏi: "Đáng tiếc điều gì ?"

Hòa Yến chỉ cười không đáp, bất ngờ rút Ẩm Thu ra :"Xuất kiếm".

Hai đạo thân ảnh ngay lập tức quấn lấy nhau.

Thanh Lang xanh biếc, Ẩm Thu lấp lánh, hai thanh kiếm giao nhau, một xanh một trắng, như buổi sáng mùa thu trong sơn cốc, tràn ngập lạnh lẽo và tĩnh mịch, núi xanh mờ ảo, cây cối mang sắc thu. Gió kiếm làm cát bụi xung quanh bay tán loạn, rõ ràng là so kiếm, nhưng lại quyến rũ như một điệu múa.

Kiếm pháp của Phi Hồng tướng quân tất nhiên là rất tốt, vừa nhanh vừa chính xác, có một khí thế không ngừng nghỉ. Điều đáng ngạc nhiên là nữ tử cầm Ẩm Thu kiếm, đối đầu với trường kiếm của Phi Hồng tướng quân mà không hề rơi vào thế yếu.

Làm sao có thể chứ ?

Nàng chỉ là một nữ tử, mặc dù đã ra chiến trường, nhưng hiện giờ cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, làm sao có thể là đối thủ của một lão tướng trên sa trường? Có phải Phi Hồng tướng quân đã hạ thủ lưu tình không ?

Hòa Như Phi trong lòng thoáng qua sự ngạc nhiên.

Trước khi đấu kiếm, Hòa Như Phi cho rằng mình đã đánh giá quá cao kiếm pháp của Hòa Yến, nhưng lúc này xem ra, hắn vẫn là đánh giá thấp.

Kiếm pháp của nữ nhân này rất tinh thông, như thể đã luyện kiếm từ nhỏ đến lớn, kiếm phong rất vững vàng, lại thêm sự xảo quyệt, dễ dàng tránh được mỗi lần tấn công của hắn. Mà các đòn tấn công của nàng cũng không hề yếu đuối, như phong ba bão táp, không thua kém hắn, thậm chí có lúc, do thân thể nhẹ nhàng của nữ tử, thoạt nhìn còn có chút nhanh hơn.

Lâm Song Hạc nhìn đến ngẩn người, tự nói :"Hòa muội muội của ta..... lại lợi hại đến vậy sao ?"

Dù hắn biết Hòa Yến lợi hại, nhưng mỗi lần nàng đấu sống chết với người khác, hắn chỉ nghe kể chứ chưa từng chứng kiến tận mắt. Ở trong mắt hắn, Hòa Yến có thể lợi hại về binh pháp, nhưng nữ tử vì lý do thể lực, dù thế nào cũng không thể so sánh với nam tử, nhất là khi đối thủ còn là Hòa Như Phi.

Hòa Như Phi tuy có chút yếu đuối khi còn niên thiếu học ở Hiền Xương Quán, nhưng sau đó, hắn trở thành một tướng tài không phân cao thấp với Tiêu Giác ở Đại Ngụy. Sự lo lắng trong lòng giờ đã lắng xuống, nhưng tiếp theo lại dấy lên nghi ngờ sâu hơn: nếu Hòa Yến lợi hại như vậy, há không phải nói, nàng ít nhất có thể tồn tại ngang hàng với Hòa Như Phi sao ?

Tiêu Giác đã biết chuyện này từ sớm, nên mới dám tự tin dùng Ẩm Thu kiếm làm giải thưởng cho cuộc tỷ thí này ?

Ở nơi lưỡi kiếm vung đến, thực ra còn một người bị đám đông bỏ qua, đó là người lẫn trong hàng ngũ văn quan, Hứa Chi Hằng.

Kể từ khi gặp Hòa Yến ở buổi yến tiệc mừng công, Hứa Chi Hằng luôn cảm thấy bất an trong lòng. May mắn là sau đó hắn không gặp lại Hòa Yến nữa. Hôm nay khi Mã Ninh Bố nhắc đến Hòa Yến, Hứa Chi Hằng đã có dự cảm không lành.

Dự cảm này đạt đến đỉnh điểm khi Hòa Yến yêu cầu so kiếm với Hòa Như Phi.

Nếu không phải mọi người đều quy quy củ củ đứng yên ở đây, và Hoàng thượng vẫn đang xem từ trên Thiên Tinh Đài, Hứa Chi Hằng có thể sớm đã không kiềm chế nổi mà bỏ chạy. Nữ tử đó cầm kiếm cười rạng rỡ, trong một khoảnh khắc, khuôn mặt nàng trùng khớp với hình ảnh nữ tử nào đó trong ký ức của hắn.

Hứa Chi Hằng nhìn Hòa Yến đang đấu với Hòa Như Phi, nghe tiếng thán phục của người xung quanh, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Nàng đã trở lại... không phải ai khác, chỉ có nàng, Hòa Yến đã trở lại.

Hòa Yến dùng kiếm chặn mũi kiếm của Hòa Như Phi, nhẹ nhàng nhảy lên, quay người đứng ở phía sau Hòa Như Phi.

Ẩm Thu kiếm rất hiểu lòng nàng, dù là kiếm của Tiêu Giác, nhưng nàng sử dụng rất thuận tay. Nàng nhìn chăm chú vào Hòa Như Phi, thần sắc có chút lạnh lùng.

Hòa Như Phi đang bắt chước những chiêu kiếm của nàng.

Có lẽ là bởi vì Hòa Như Phi sợ mình giả làm "Phi Hồng tướng quân" sẽ bị lộ, dù đã tháo mặt nạ, dù không ra chiến trường, hắn vẫn cố ý bắt chước các động tác của Hòa Yến. Thực tế, hắn cũng bắt chước đến bảy phần, nếu không phải những người thường xuyên thấy Hòa Yến sử dụng kiếm, sợ rằng cũng không phân biệt được.

Chỉ là... Rốt cuộc cũng thiếu đi hai phần, và hai phần đó chính là hai yếu tố quan trọng nhất của Hòa Yến. Một phần là từ sự chỉ dẫn của Tiêu Giác khi còn niên thiếu, một phần là từ sự dạy dỗ của sư phụ Liễu Bất Vong. Công bằng mà nói, các kiếm chiêu của Hòa Như Phi không tồi, nhưng một người chưa từng ra chiến trường, chưa từng đứng trên bờ vực sống chết, kiếm khí luôn có phần hạn chế.

Hòa Yến khẽ cười, một kiếm hướng Hòa Như Phi đâm tới. Hòa Như Phi lòng khẽ giật mình, liền đưa kiếm đỡ, hai kiếm chạm nhau, kiếm còn chưa động, người thế nhưng đã bị đẩy lùi.

Hắn lùi lại hai bước.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng kinh ngạc trầm thấp.

Các văn quan còn chưa hiểu lắm, các võ tướng thế nhưng lại thấy rất rõ ràng. Có người nói :"Phi Hồng tướng quân thế mà lại rơi vào thế hạ phong ?"

"Chắc chắn là nương tay, mới để cho Võ An Hầu thắng được."

Nụ cười của Hòa Yến như mang theo sương giá :"Hòa công tử có một thanh kiếm tốt, tiếc rằng, ngài căn bản không biết cách làm sao dùng nó".

"Cuồng vọng!", Hòa Như Phi nghiến răng nói, xoay người lao tới.

Hòa Yến mỉm cười, cơ thể ngả ra sau, Thanh Lang xẹt qua đầu, chém đứt một lọn tóc của nàng, mà giọng nói mang theo ý cười của nàng vang vọng khắp Thiên Tinh Đài.

"Hòa tướng quân, có phải lâu không ra trận nên chiêu thức của ngài đã trở nên chậm chạp như vậy không ?", nàng ngoắc ngón tay, thái độ đầy kiêu ngạo, "Ngài còn có thể cầm nổi kiếm không ?"

Sắc mặt Hòa Như Phi đã cực kỳ khó coi.

Sắc mặt Hoàng đế cũng không dễ nhìn, Hòa Như Phi như vậy, há chẳng phải làm mất mặt Đại Ngụy sao ? Nữ tử này thật sự không biết điều, cho dù bản thân thân thủ không tồi, cũng không nên hùng hổ dọa người như vậy, hơn nữa chỉ mới tạm thời chiếm thượng phong mà đã dám mở miệng ngông cuồng như thế.

Yến Hạ ôm ngực nhìn, nhíu mày nói :"Chiêu thức của Hòa Như Phi giờ thoạt nhìn không có gì lợi hại. Nhưng chiêu thức của hai người trông có vẻ giống nhau," trong lòng hắn khẽ động, nhìn sang Tiêu Giác, "Đừng nói là ngươi cũng chỉ điểm kiếm thuật cho Hòa Yến ?"

"Ngươi thật giống như các võ sư mãi võ ngoài đường vậy," Yến Hạ vô cùng chán ghét, "ai cũng có thể bái ngươi làm thầy. Ngươi có còn nhớ bản thân ngươi chính là Tiêu Hoài Cẩn không ?"

"Ngươi ồn quá". Tiêu Giác không vui đáp.

"Ha," Yến Hạ nhìn thấu hắn, "Ngươi đây là đang giả vờ bình tĩnh đây, có phải trong lòng sớm đã sốt ruột muốn chết rồi không ? Hận không thể tự mình lên đấu giúp Hòa Yến ? Nhưng đừng lo, ta thấy Hòa Như Phi chưa chắc đã thắng, nữ nhân của ngươi nói không sai, có lẽ do lâu không ra trận, ngay cả tay cũng đã yếu rồi. Thực làm mất mặt người Hiền Xương Quán !"

Cuộc tỷ thí giữa Hòa Yến và Hòa Như Phi đã vượt ngoài dự đoán của nhiều người.

Họ tưởng rằng trận so kiếm sẽ kết thúc nhanh chóng, vì dù bỏ qua không xét đến thân phận nam nữ, một bên là tân binh chim non mỏ trắng, một bên đã là dũng tướng danh tiếng lẫy lừng, nhìn làm sao, cũng đều là Hòa Yến sẽ thua. Cho dù có thắng, cũng là Hòa Như Phi cố ý nhượng bộ.

Nếu như Hòa Yến thắng nhanh, nói rõ Phi Hồng tướng quân quan tâm nữ tử, không muốn để nữ tử gặp khó, bảo toàn danh dự cho Võ An Hầu. Nhưng khăng khăng, Hòa Yến lại đánh với Hòa Như Phi lâu như vậy.

Đã đánh lâu mà chưa phân thắng bại, rõ ràng không phải Phi Hồng tướng quân cố ý lưu tình.

Nhìn theo phản ứng của các võ tướng, Hòa Như Phi..... thậm chí không thể chiếm được thượng phong.

Là bởi vì vị hôn thê của Tiêu Giác thật sự lợi hại đến vậy ? Đến mức Hòa Như Phi cũng không thể thắng, hay là Phi Hồng tướng quân trong những năm qua, thân thủ xác thực đã thục lùi rồi ?

Trong đám đông, ngoài Hứa Chi Hằng và Hòa Như Phi, người có vẻ khó chịu nhất vẫn là Từ Kính Phủ.

Sự việc hôm nay thực sự ngoài dự liệu của Từ Kính Phủ.

Những người Ô Thác đó rất xảo quyệt, lại có quan hệ đặc biệt với Thái tử Quảng Diên. Quảng Diên tầm nhìn nông cạn, lòng dạ hẹp hòi, làm việc gì cũng không dùng não, ngoài trừ tàn nhẫn ác độc, không có phẩm chất của một trữ quân. Hắn bất quá mới chỉ nghi ngờ người Ô Thác có chừa lại đường lui hay không, Thái tử Quảng Diên đã sinh hiềm khích với hắn. Nếu không phải những năm qua hắn đã đặc cược quá nhiều công sức lên người Quảng Diên, giờ chỉ còn thiếu một bước nữa để đại công cáo thành, hắn đã sớm muốn quay đầu.

Quảng Diên có sự dè dặt với hắn, người Ô Thác từ sau trận Tế Dương đến giờ đối với hắn đã rất bất mãn. Nhưng thế thì thế nào chứ ? Tong triều đình Đại Ngụy, hắn một tay che trời, người Ô Thác dù có muốn động tay chân gì, cũng không thể gây nên sóng gió.

Hôm nay Mã Ninh Bố đề nghị tỷ thí với Hòa Yến đã khiến Từ Kính Phủ cảm thấy bất ngờ, và cuối cùng người so kiếm với Hòa Yến lại là Hòa Như Phi, càng khiến hắn cảm thấy có chút không ổn.

Hòa Yến là nữ nhi của một giáo úy cổng thành, mọi hành động chắc chắn là do Tiêu Giác chỉ thị. Tiêu Giác đề nghị dùng kiếm làm giải thưởng, rõ ràng là có ý đồ không tốt. Từ Kính Phủ đã làm đối thủ của Tiêu Giác nhiều năm như vậy, nhìn hắn từ lúc còn là thiếu niên gắng sức chống đỡ gia nghiệp khi mới bắt đầu, cho đến khi trở thành hữu quân đô đốc nhất hô bách ứng, có đôi khi còn hiểu Tiêu Giác hơn cả chính mình. Hắn và Hòa Yến rõ ràng đã bẫy Hòa Như Phi, mà Hòa Như Phi lại cứ ngốc nghếch lao đầu vào.

Hoặc có lẽ Hòa Như Phi cũng không phải không nhận ra, chỉ là hắn quá tự mãn, không tin mình sẽ thua dưới tay một nữ nhân.

Mọi người đều đang xem cuộc so kiếm giữa Hòa Yến và Hòa Như Phi, thán phục kiếm pháp ngang tài ngang sức của Hòa Như Phi và Hòa Yến, nhưng điều đó có quan trọng không ?

Có phải Tiêu Giác tạo ra màn kịch này chỉ để khiến nữ nhân của hắn công khai làm nhục Hòa Như Phi trước mặt bá quan văn võ ?

Từ Kính Phủ không cho là vậy. Hòa Như Phi và Tiêu Giác trước đây không có oán thù, nhưng sau khi Hòa Như Phi gia nhập vào phe của mình, để thể hiện thành ý hợp tác, hắn thậm chí đã cử tâm phúc của mình đến Lương Châu để ám sát Tiêu Giác, mặc dù cuối cùng thất bại.

Nhưng Từ Kính Phủ đã thấy được thành ý của Hòa Như Phi. Hắn có được sự ủng hộ của các văn thần, cũng cần sự hỗ trợ của một võ tướng, và Hòa Như Phi đã xuất hiện thật đúng lúc. Dù Từ Kính Phủ có dạo cũng không hiểu tại sao Hòa Như Phi lại chọn hắn, trong khi có thể bo bo giữ mình, nhưng sau đó hắn nhận ra rằng, chốn quan trường là nơi có thể dễ thay đổi một người nhất. Cho dù là một tướng quân dũng mãnh thiện chiến, khi đối mặt với lợi ích lớn hơn và vị trí cao hơn, cũng sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên bảo kiếm của mình.

Hòa Như Phi... Hòa Như Phi... Từ Kính Phủ cảm thấy bất an trong lòng dâng trào như một mảng mực đen, bao phủ toàn bộ tâm trí hắn. Hắn nhìn Hòa Như Phi đang chém giết với nữ tử trên sân, trái tim hắn trùng xuống.

Nếu Hòa Như Phi gặp phải vấn đề... liệu điều đó có liên lụy đến hắn không?

Suy cho cùng từ sau chuyện Viên Bảo Trấn ở Lương Châu, hắn và Hòa Như Phi đã rất gần gũi.

Mũi kiếm mang theo sát khí, từ phía sau đâm xéo tới. Người bị đâm dường như có mắt ở phía sau lưng, nhẹ nhàng nghiêng người, khiến mũi kiếm lao vào hư không.

"Kiếm pháp của Hòa công tử, trông cũng có chút quen thuộc", Hòa Yến cười nói, "Bất quá chỉ có hình thức mà chẳng có thần. Kiếm này sử dụng như thế nào," nàng nở nụ cười, mang theo sát ý không chút che giấu, "Có muốn ta dạy cho ngài không ?"

Nàng đột ngột quay người đâm tới.

"Bụp !" một tiếng, đầu mũi kiếm đâm vào ngực Hòa Như Phi, nhưng chỉ đâm vào một chút, không tiếp tục đâm sâu hơn.

"Hòa công tử đến Thiên Tinh Đài còn mặc nhuyễn giáp sao ?", Hòa Yến ngạc nhiên nói, "Đây là sợ chết bao nhiêu mới có thể làm như vậy ? Hay là ngài có quá nhiều kẻ thù, sợ giữa chừng có người tìm đến báo sao ?".

Hòa Như Phi cười lạnh :"Ngươi nói quá nhiều rồi !"

"Là kiếm pháp của ngươi quá yếu."

Luận về khiêu khích, Hòa Như Phi đúng là không phải đối thủ của Hòa Yến. Ngày trước ở Lương Châu Vệ, Hòa Yến chỉ cần vài câu đã khiến mọi tân binh đều phải nghiến răng nghiến lợi với nàng, huống chi là bây giờ.

Hòa Như Phi cảm thấy mình đang gặp khó khăn.

Kiếm pháp của nữ tử đối diện này thật sự rất xuất sắc. Không có chút sơ hở nào, cũng tìm không ra điểm yếu. Ngược lại là nàng ta luôn phát hiện ra những sai lầm của hắn, vừa nhìn đã thấu. Có nhiều lần, Hòa Yến rõ ràng có thể kết thúc trận so kiếm này một cách nhanh chóng, nhưng nàng không làm vậy. Thay vào đó, nàng thường cắt một cái nút áo của hắn, hoặc cắt đứt một phần tay áo của hắn, ung dung thông thả, giống như mèo vờn chuột, khiến hắn bị mọi người xem thường, không bằng một nữ tử.

Không bằng một nữ tử !

Rõ ràng hắn mới là Hòa Như Phi thật sự, rõ ràng hắn mới là đại thiếu gia của Hòa gia, thế nhưng hắn phải sống theo cuộc đời của Hòa Yến, hắn đã sống như thể là thế thân của Hòa Yến, đến cuối cùng còn bị người ta nói, hắn không bằng Hòa Yến.

Đừng cho rằng hắn không nhận ra, những lời chỉ trích và phê phán sau lưng, giờ Hòa tướng quân không bằng Phi Hồng tướng quân trước đây, dựa vào gì chứ ?

Dựa vào đâu mà hắn phải bị so sánh như vậy, sống dưới cái bóng của người khác, còn không bằng một nữ nhân ? Thật nực cười, nữ nhân đó, đã là một người chết rồi, người chết thì làm sao có thể so sánh với hắn được, người sống đến cuối cùng mới là người chiến thắng.

Hắn cầm kiếm, từ phía sau Hòa Yến đâm tới bằng một góc độ sắc bén. Đây là chiêu kiếm lợi hại nhất của Phi Hồng tướng quân, hắn đã học rất lâu... Nghe nói, không ai có thể tránh được một kiếm cuối cùng của Phi Hồng tướng quân cả.

Mũi kiếm sắp đâm vào lưng của nữ tử, người có mặt trong sân đều căng thẳng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Ẩm Thu chính xác đánh bay đường kiếm của hắn. Nữ tử mặc áo đỏ đầu cũng không quay lại, ngược tay một kiếm đâm về, mũi kiếm sắc bén. Hòa Như Phi trong lòng hoảng hốt, cố gắng tránh đi, nhưng nữ tử đó lại không thật sự muốn đâm hắn. Nàng xoay người nhảy đến phía sau hắn, đá mạnh vào khớp gối của hắn. Hòa Như Phi không kịp phòng bị, hai gối mềm nhũn, đã phải quỳ xuống.

Một cảm giác lạnh lẽo lập tức lướt qua cổ hắn.

Nữ tử áo đỏ trên cao nhìn xuống, cười rạng rỡ nhìn hắn, môi nàng động đậy nhưng không thành tiếng. Lúc này quá xa, người khác sẽ không nghe được, nhưng Hòa Như Phi lại nhìn thấy rõ ràng.

"Đại ca", nàng nói, "Dùng kiếm của ta, ngươi... xứng sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro