Chương 235 : Chân Tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên cao, Đế vương nhìn chằm chằm vào bức thư được cung nhân trình lên mà không nói lời nào.

Tim của Hòa Như Phi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, siết đến tim đau. Chuyện đã thế này, hắn hoàn toàn chắc chắn rằng kẻ đột nhập vào Hòa gia đêm đó, đánh cắp lá thư trong hộp Linh Lung chính là Tiêu Giác chẳng sai. Chỉ có điều... làm sao Tiêu Giác lại biết cách mở hộp Linh Lung ? Đột nhập vào Hòa gia như chốn không người, nếu không có nội gián báo tin, chẳng lẽ... Hắn nhìn về phía Hòa Yến, chợt nhớ lại vừa nãy lúc so kiếm với nữ nhân này, nàng ấy đã gọi hắn một tiếng "Đại ca".

Tiếng gọi chứa đựng ngàn vạn cảm xúc, giống như lệ quỷ đến để đòi nợ.

Chẳng lẽ nàng ấy thật sự...

"Phi Hồng tướng quân thực sự đã từng là bạn đồng môn với vi thần tại Hiền Xương quán," Tiêu Giác nói: "Sau trận chiến Hoa Nguyên, thần phát hiện ra thân phận của Hòa tướng quân có nhiều điểm đáng ngờ. Sau khi trở về kinh thành, thần đã từng đến Hiền Xương Quán một phen, có người đã phóng hỏa tàng thư các của Hiền Xương quán, cố ý đốt sạch ghi chép cũ của Phi Hồng tướng quân." Tiêu Giác trầm giọng nói :"May mà phóng hỏa không thành. Thần đã so sánh các ghi chép tại Hiền Xương quán với các binh thư mà tướng quân Phi Hồng từng xem qua, chữ viết hoàn toàn trùng khớp. Còn chữ viết của Hòa công tử thì không giống."

"Chỉ dựa vào điểm này, làm sao có thể chứng minh được thân phận của Phi Hồng tướng quân." Từ Kính Phủ chậm rãi nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Giác bí hiểm khó dò, "Chữ viết của con người không thể mãi mãi không thay đổi, theo thời gian trôi qua, nếu có thay đổi cũng không phải là không thể."

Hắn làm sao cũng không ngờ được rằng Tiêu Giác đã vòng vo một vòng lớn như vậy chỉ để nói ra chuyện này, một chuyện nghe qua đã thấy hoang đường đến mức buồn cười.

Đường muội của Hòa Như Phi mới là Phi Hồng tướng quân thật sự, còn Hòa Như Phi chỉ là kẻ giả mạo chiếm đoạt công lao ? Điều này làm sao có thể, đường muội Hòa Như Phi tên là gì cũng chẳng ai biết, huống hồ gì một nữ tử, làm sao lại có khả năng lớn như vậy chứ ?

Hắn nghĩ Tiêu Hoài Cẩn chỉ đang nói đùa, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Hòa Như Phi, trong lòng bất chợt kinh hãi.

Trong khoảnh khắc, nhiều việc trước đây không thể hiểu rõ liền sáng tỏ ngay lập tức. Hòa Như Phi vốn có tiếng tăm trong giới võ tướng, cũng không cần dựa vào một văn quan như hắn tiến cử, dù muốn tham gia vào phe phái tranh giành ngôi vị thì cũng không cần gấp gáp như vậy, cớ gì phải vội vã hợp tác với mình, ngược lại giống như muốn nhờ mình để che giấu điều gì đó.

Dù Từ Kính Phủ đã từng nghi ngờ, nhưng lệnh cho người đi tra cũng chẳng có kết quả gì, nên cũng tạm thời gạt bỏ hoài nghi. Bây giờ nhìn lại, những gì Tiêu Giác nói có lẽ là sự thật, dù không hiểu Tiêu Giác rốt cuộc làm sao biết được những bí mật này, nhưng nếu Hòa Như Phi thật sự gặp chuyện, đối với hắn chỉ có hại chứ không có lợi. Nghĩ đến đây, dù không muốn đến đâu, Từ Kính Phủ cũng chỉ có thể đứng về phía Hòa Như Phi mà lên tiếng.

"Đây chỉ là một trong những bằng chứng." Tiêu Giác bình tĩnh nói: "Đưa nhân chứng lên."

Có người được thị vệ dẫn đến quảng trường, là một phụ nhân. Bà ta rất nhát gan, vừa đến quảng trường, thấy nhiều người như vậy thì sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất.

"Tần thị," Tiêu Giác nói :"Ở trước mặt Hoàng thượng, hãy đem hết những gì ngươi biết, nói không sót một chữ."

Sắc mặt của Hứa Chi Hằng trắng bệch như giấy, lung lay sắp ngã. Hắn đã luôn tìm kiếm tung tích của Tần ma ma, trước đó rõ ràng đã có manh mối, nhưng người được phái đi lại không tìm thấy gì. Sau đó, vì chuyện của Phúc Vượng, hắn cho rằng Tần ma ma đã bị Hòa Như Phi tìm thấy, và Hòa Như Phi dự định dùng bà ấy để uy hiếp mình. Nhưng làm sao cũng không ngờ đến, Tần ma ma là bị Tiêu Giác tìm thấy.

Tần ma ma vừa thấy Hoàng thượng, lập tức quỳ xuống liên tục dập đầu, nước mắt như muốn trào ra :"Bệ hạ, bệ hạ... dân phụ thật sự không biết gì cả, dân phụ chỉ là người hầu hạ di nương của Hứa gia. Ngày hôm đó di nương nói muốn giết đại nãi nãi, là ý của đại gia... Dân phụ chỉ dám từ xa đứng nhìn, họ đã ấn đại nãi nãi xuống nước, khiến đại nãi nãi chết ngạt. Dân phụ còn nghe thấy di nương gọi đại nãi nãi là Hòa tướng quân... Đôi mắt của đại nãi nãi cũng bị họ làm mù, dân phụ không ra tay, dân phụ thật sự không biết gì cả !"

"Trời ạ ! Lời của phụ nhân này là có ý gì vậy? Vị đại nãi nãi bị chết đuối của Hứa gia trước đây mới chính là Phi Hồng tướng quân thật sự, họ đã giết người diệt khẩu sao ?"

"Vậy có nghĩa là Hứa đại gia cũng biết chuyện này? Nhưng không phải Hứa đại gia đối với vong thê tình cảm rất đậm sâu sao ?"

"Thế này mà tình cảm đậm sâu gì chứ ? Thật sự khiến người ta cảm thấy rợn người !"

Lâm Song Hạc lẩm bẩm: "Hòa huynh... là Hứa đại nãi nãi ?"

Yến Hạ cũng không thể giấu nổi sự kinh ngạc trong mắt, tự hỏi liệu mình có đang nằm mơ hay không.

Ngụy Huyền Chương bị đồng liêu bên cạnh đẩy một cái, "Ngụy tiên sinh, thì ra vị Hòa tướng quân khi đó ở học quán các người, thế mà lại là thân nhi nữ sao ? Ngài không phát hiện ra à ?"

Ngụy Huyền Chương không trả lời, trong đầu ông chỉ toàn sự không thể tin nổi. Hòa Như Phi năm đó, ông ta rất không thích, nếu không vì sư bảo cầu tình, ông đã không cho Hòa Như Phi vào học quán ngay từ đầu. Cậu thiếu niên đó tuy chăm chỉ học hành, nhưng đáng tiếc là không có tài năng đặc biệt gì về học thuật, nếu nói về võ nghệ, cũng chẳng phải là xuất sắc. Hiền Xương Quán đào tạo những anh tài tương lai của Đại Ngụy, những người bình thường như vậy, chỉ cần vào một học quán bình thường là tốt rồi.

Chỉ là sau đó, khi Hòa Như Phi dẫn dắt Phủ Việt quân đánh Tây Khương, trái lại đã khiến ông thay đổi cách nhìn. Những người có thể bảo gia vệ quốc đều là những chàng trai tốt.

Bây giờ nghĩ lại, Hòa Như Phi khi còn ở Hiền Xương Quán đã thể hiện mình khác biệt với những thiếu niên khác. Tỉ như cậu ấy luôn đeo một chiếc mặt nạ cả ngày lẫn đêm, và lúc nào cũng cô cô độc độc một mình. Các tiên sinh đều nghĩ rằng cậu ta tự ti vì diện mạo xấu xí, nhưng bây giờ thì tất cả đều đã hiểu ra.

Hóa ra, cậu thiếu niên vụng về nhưng đầy cố gắng đó là một nữ hài tử, sợ bị người khác phát hiện thân phận nên luôn hình đơn bóng chiếc.

Ông không thể nói hết tư vị trong lòng mình là gì, Ngụy Huyền Chương từ trước đến nay luôn cho rằng nữ tử vẫn nên ở nhà chăm sóc gia đình, không nên xuất đầu lộ diện. Phụ nhân đều là đầu tóc dài hiểu biết ngắn, nhưng giờ đây, ông lại không thể thốt ra một lời trách móc nào, chỉ cảm thấy vị Phi Hồng tướng quân đã mất đó thật đáng kính trọng và đáng thương.

Ngũ hoàng tử Quảng Cát khẽ kéo tay Quảng Sóc bên cạnh :"Tứ ca, những gì họ nói, ta làm sao cũng không hiểu, Phi Hồng tướng quân làm sao rồi ?"

Quảng Sóc cố gắng kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, nói :"Không có gì." Nhìn Hòa Như Phi đang quỳ trước mặt Hoàng đế, trong lòng thổn thức không thôi.

Hắn nhớ đến Hòa Như Phi, người đã ở trong Phủ Việt quân một trận thành danh, sau đó được phát hiện là đại công tử của Hòa gia, triều đình ai cũng ca ngợi. Một công tử xuất thân thế gia mà đi đánh trận, chung quy vẫn là một việc cần đến dũng khí. Huống hồ, phong thái oai hùng của Phi Hồng tướng quân đã trở thành nhiều truyền thuyết trong các bộ hạ, hắn cũng khâm phục không thôi. Nhưng bây giờ Tiêu Giác đã mang chuyện này vạch trần chân tướng, vị dũng tướng không tiếc mạng mình xông pha nơi chiến trường, dưới lớp áo giáp ấy lại là một thân nữ nhi yếu đuối.

Mà sau khi đánh thắng trận, công lao không phải của nàng, những lời tán dương cũng không phải dành cho nàng, ngay cả thân phận cũng không phải là của nàng. Cuối cùng, nàng chết dưới âm mưu của người nhà mình, nghe thấy điều này, đều khiến người ta cảm thấy trời cao tàn nhẫn.

Ánh mắt của Đế vương sâu thẳm, nhìn về phía hàng ngũ văn quan, "Hứa Chi Hằng, chuyện này ngươi cũng biết sao ?"

"Không... không... thần bị oan !", Hứa Chi Hằng hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, "Là tiện nhân này vu khống thần ! Thần căn bản không có... chính là chủ tử của bà ta! Chủ tử của bà ta là Hạ Uyển Như, vì ghen tuông với phu nhân mà ngầm hãm hại khiến phu nhân chết đuối. Sau khi thần biết chuyện này, đã giết Hạ Uyển Như để báo thù cho phu nhân, nhưng thần chưa bao giờ biết phu nhân chính là Phi Hồng tướng quân! Thần thật sự không biết !"

Hắn nước mắt ròng ròng, lời nói vô cùng chân thành, ai nhìn vào cũng cảm thấy người này thật sự vô tội ? Hòa Yến lạnh mắt nhìn Hứa Chi Hằng đang tỏ vẻ đáng thương, bỗng nhiên cảm thấy nam nhân hèn nhát trước mắt này, cùng với thiếu niên áo xanh mà nàng từng gặp ở trường săn năm xưa, đã không có nửa phần tương tự.

Thái tử không kìm được mà lên tiếng :"Tiêu đô đốc, sẽ không dựa vào mấy tờ chép tay, vài câu bịa đặt của một nô tài mà muốn định tội Hòa tướng quân chứ ? Đây là Phi Hồng tướng quân của Đại Ngụy, huống chi chân tướng từ trong miệng ngươi nói, có phải có chút quá khó tin không ? Một nữ nhân, có thể lợi hại như vậy sao ?"

Quảng Diên không có qua lại với Hòa Như Phi, chỉ là biết một chút về mối liên hệ giữa Hòa Như Phi và Từ tướng, trái lại lên tiếng không phải vì Hòa Như Phi hay là vì Từ tướng, mà là để chặn miệng Tiêu Giác. Dù sao thì Tiêu Giác đối với hắn, là thù chứ không phải bạn.

"Chỉ dựa vào những điều này, đương nhiên không thể định tội của Hòa đại công tử, hơn nữa," ánh mắt hắn đầy mỉa mai, "Tội lỗi của Hòa đại công tử cũng không chỉ có vậy."

Quảng Diên khựng lại, trong lòng Từ Kính Phủ thầm kêu không ổn. Chỉ nghe Tiêu Giác nói :"Hòa Như Phi thông địch phản quốc, vì để tránh thân phận bị vạch trần, trong trận Hoa Nguyên đã bí mật liên lạc với người Ô Thác, không tiếc hy sinh tính mạng của quân sĩ Đại Ngụy để đổi lấy sự nương tay của người Ô Thác."

Mã Ninh Bố đang thản nhiên xem kịch, ngàn vạn lần không ngờ ngọn lửa này lại đột nhiên lan đến mình, sắc mặt liền biến đổi.

Không ai lên tiếng.

Gió lạnh trên quảng trường rít qua những lá cờ bay phấp phới, như thể những linh hồn oan khuất trên chiến trường cuối cùng cũng đến để kêu oan.

"Hòa Như Phi," Tiêu Giác châm chọc, "Ngươi thật đớn hèn."

"Tiêu đô đốc, có những chuyện chưa rõ ràng thì không thể nói bừa." Từ Kính Phủ nói.

Tiêu Giác không hề dao động, chỉ lệnh cho thuộc hạ dâng chứng cứ lên, trình đến tay Hoàng đế.

"Phủ Hòa đại công tử bị trộm, nói là mất văn vật cổ, chỉ là một chút tài sản mà khiến Hòa gia hoảng loạn tay chân, khắp thành truy tìm kẻ trộm". Tiêu Giác nhàn nhạt nói :"Tại sao lại như vậy ? Bởi vì bản thân Hòa đại công tử cũng biết rõ, một khi những thứ bị đánh cắp được công khai, hắn nhất định sẽ thân bại danh liệt."

Hòa Như Phi nghiến răng nói :"Ngươi..."

"Ba bức thư," thanh niên đã quay sang Hoàng đế, "hai bức là thư từ qua lại với người Ô Thác, một bức," hắn liếc qua Từ Kính Phủ, khóe miệng nhếch lên, "Là của Từ tướng."

Văn Tuyên Đế bất ngờ ngước mắt lên.

Nếu như nói, chuyện Hòa Như Phi trước đó chỉ mang lại cho hắn sự kinh ngạc không thể tin nổi, thì câu nói cuối cùng của Tiêu Giác đã khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, cảm thấy bị phản bội sâu sắc.

Từ Kính Phủ.... và người Ô Thác ?

Hắn là một Đế vương tầm thường, thích làm chưởng quỹ vung tay, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay. Điều này chà đạp lên tôn nghiêm của thiên gia, sao có thể chịu đựng được ?

Từ Kính Phủ ngẩn người, vô thức quỳ xuống, miệng thốt lên: "Bệ hạ, lão thần tuyệt không có hai lòng, không biết Tiêu đô đốc từ đâu ngụy tạo ra thư tín này mà bôi nhọ lão thần như vậy. Lòng trung của lão thần đối với bệ hạ, đất trời có thể chứng giám !"

Hắn cũng không biết Tiêu Giác từ đâu có được những bức thư, cũng không biết Hòa Như Phi đã giấu chúng lúc nào. Với Hòa Như Phi, hắn chưa từng để tâm quá nhiều. Một võ tướng ngang ngược không đáng để phí tâm, nhưng chính sự sơ suất này đã đẩy hắn vào hố lửa. Hòa Như Phi thế mà đã giấu lại một chiêu, không biết từ đâu đã giữ lại một bức thư mà không tiêu hủy, mà lại còn bị Tiêu Giác phát hiện ra!

Văn Tuyên Đế nhìn bức thư trong tay, càng đọc, sắc mặt càng sa sầm, đến cuối cùng đã hoàn toàn vô cảm.

Việc thư tín này có thật hay không, trong lòng hắn đã có đáp án. Bấy lâu nay Từ Kính Phủ ở bên cạnh, hắn đã nhắm một mắt mở một mắt, chỉ vì nhớ đến công lao hỗ trợ khi hắn mới lên ngôi. Hắn tự cho mình là một vị hoàng đế có tình người, khác với các tiên hoàng, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn nhận ra tình nghĩa quân thần, trong mắt một số người thật chẳng đáng gì. Hắn đã trao quyền lực và địa vị cho Từ Kính Phủ, nhưng đối phương vẫn không thỏa mãn.

Thông địch phản quốc, bốn chữ này vừa vang lên, ánh mắt hắn nhìn Từ Kính Phổ đã không còn chút tình cảm nào nữa.

"Tiêu Đô đốc," Yến Hạ trong hàng  võ tướng đột nhiên cất tiếng hỏi, "Hòa Như Phi thực sự vì tư lợi mà không đoái hoài đến tính mạng của hàng vạn tướng sĩ trong trận Hoa Nguyên sao ?"

Tiêu Giác không trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn.

Đôi mắt của Yến Hạ lập tức đỏ ngầu.

Võ tướng khác với văn nhân, lên chiến trường, cầm thương cầm kiếm, huynh đệ chiến hữu vào sinh ra tử trên chiến trường, tình cảm cũng khác biệt. Khi các võ tướng tác chiến, nóng lòng có thể bảo vệ thêm một người là tốt một người, điều họ hận nhất là những sự hy sinh vô nghĩa, mà cư nhiên lại có một súc sinh như vậy, trơ mắt bán đứng người mình, nhìn bọn họ đi vào chỗ chết, mục đích, chỉ là để bảo vệ mạng tiện của mình.

Yến Hạ hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi hàng, quỳ trước Văn Tuyên Đế :"Xin bệ hạ nghiêm trị Hòa Như Phi ! Vì những tướng sĩ vô tội đã chết oan trong trận Hoa Nguyên mà báo thù !"

Các võ tướng ban đầu ngạc nhiên, sau đó im lặng, cuối cùng, lần lượt tháo kiếm, đao, thương khỏi người, quỳ xuống theo :"Xin Bệ hạ nghiêm trị Hòa Như Phi ! Vì những tướng sĩ vô tội đã chết oan trong trận Hoa Nguyên mà báo thù !"

Tiếng hô vang dội, trong lòng Mã Ninh Bố cảm thấy không ổn, liếc nhìn Văn Tuyên Đế, vẻ mặt cũng đang bị chấn động.

Tiêu Giác lạnh lùng nói :"Người Ô Thác cùng quan viên trong triều âm thầm cấu kết, khiến cho trận chiến Hoa Nguyên sinh linh đồ thán, tướng sĩ chết oan, giờ đây họ giả ý cầu hòa, nhưng thực chất đang chất chứa dã tâm. Bệ hạ," Tiêu Giác cúi mình hành lễ, "Người Ô Thác lòng lang dạ sói, đa rõ như ban ngày. Chuyện cầu hòa, xin Bệ hạ thu hồi thánh mệnh. Còn việc thiết lập chợ ở, Đại Ngụy hoàn toàn là điều viễn vông. Việc cần làm bây giờ, là thanh trừng những quan viên trong triều đã cấu kết với người Ô Thác."

Từ Kính Phủ quát :"Tiêu Hoài Cẩn, ngươi ngậm máu phun người !"

"Thanh giả tự thanh, Từ tướng hà tất phải kích động", Tiêu Giác không thèm dành cho hắn một cái nhìn, ánh mắt hướng về Văn Tuyên Đế :"Xin Bệ hạ thu hồi thánh mệnh."

Văn Tuyên Đế bỗng cảm thấy một cơn mệt mỏi xâm chiếm.

Làm Hoàng đế bao nhiêu năm nay, ngày tháng thoải mái thực ra chẳng có bao nhiêu, phần lớn thời gian hắn đều cảm thấy mệt mỏi, nhưng chưa lần nào giống như hôm nay, khiến hắn cảm thấy bản thân mình thận đã già rồi. Già đến mức ngồi ở vị trí này cũng cảm thấy quá cao, quá lạnh lẽo.

"Phụ hoàng," Tứ hoàng tử Quảng Sóc, người từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng bước lên, nói với Văn Tuyên Đế, "Bất luận lời của Tiêu đô đốc là thật hay giả, hiện tại việc kết giao với nước Ô Thác cần phải được bàn lại. Còn về Hòa đại công tử và Hứa đại nhân... trước khi sự thật được làm rõ, không thể bỏ qua. Chuyện của Phi Hồng tướng quân không thể xem thường, nếu lời của Tiêu đô đốc là thật, tất cả những người liên quan đến việc này đều không thể thoát khỏi trách nhiệm."

Lời này là bao gồm cả Từ Kính Phủ.

Từ Kính Phủ cảm thấy cổ họng ngọt ngào, một luồng khí nghẹn nơi lồng ngực khiến hắn gần như muốn thổ huyết. Tứ hoàng tử Quảng Sóc từ trước đến nay luôn quy quy củ củ, dù hắn ủng hộ thái tử Quảng Diên và đề phòng Quảng Sóc, nhưng trong lòng Từ Kính Phủ, Quảng Sóc tuyệt không có gan tranh Hoàng vị. Nếu như có, căn bản đã không kéo dài đến giờ. Tính cách của Quảng Sóc giống Văn Tuyên Đế, mang một chút lòng nhân vô dụng của nhà Đế vương, vì vậy, hắn nhất định không bằng Quảng Diên.

Nhưng Quảng Sóc mở miệng lúc này, chính là sợi rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Quả nhiên, Văn Tuyên Đế liếc nhìn Quảng Sóc, thời điểm mấu chốt này, hắn không cảm thấy khó chịu vì Quảng Sóc can thiệp vào chính sự, mà ngược lại, cảm thấy lời của Quảng Sóc như một lối thoát cho tình thế trước mắt, khiến hắn từ trong ác cảm bị phản bội tỉnh táo lại.

Từ Kính Phủ nhìn sắc mặt của Văn Tuyên Đế, trong lòng lo lắng, nếu như Văn Tuyên Đế tiếp nhận lời của Quảng Sóc, thì Hòa Như Phi sẽ không còn cơ hội để trở mình. Một khi Hòa Như Phi không thể lật ngược tình thế, bức thư kia sẽ trở thành tội chứng buộc tội hắn, hắn không thể ở tại đây, ngay lúc này để mình bị mang đi, chỉ còn lại một mình Quảng Diên bên ngoài. Tên ngốc Quảng Diên đó căn bản không thể nào cứu hắn ra được, mà Tiêu Hoài Cẩn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Ngày hôm nay qua đi, hắn sẽ hoàn toàn triệt để không còn cơ hội lật ngược thế cờ !

"Bệ hạ...." Từ Kính Phủ nước mắt giàn giụa, "Lão thần bị oan, lão thần tin rằng không có một lời nào trong những điều Tiêu đô đốc nói là sự thật, tất cả đều là những lời bịa đặt vô lý. Người ta nói Phi Hồng tướng quân và Phong Vân tướng quân xưa nay bất hòa, giờ đây chuyện này xem ra là thật. Chỉ là lão thần cũng không biết Hòa tướng quân rốt cuộc đã làm gì để chọc giận Tiêu đô đốc, mới khiến cho Tiêu đô đốc làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy !"

Dù đã đến nước này, hắn vẫn không muốn bỏ cuộc.

"Tiêu đô đốc không nói dối !", giọng một nữ tử bất ngờ vang lên, sắc bén đến chói tai.

Hòa Yến trong lòng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy từ đám đông, một phụ nhân lảo đảo chạy tới. Phụ nhân này áo quần dơ bẩn, trông như vừa lăn lộn ở đâu đó, không biết từ đâu xuất hiện. Tóc tai rối bù, nhưng khuôn mặt lại khá thanh tú.

Thế mà là Hòa nhị phu nhân.

Hòa Yến sững sờ. Muốn tiến lên, lại sợ bị người phát hiện sơ hở, đành đứng yên tại chỗ.

Tiêu Giác cũng bất ngờ, Hòa Như Phi mặt đầy hoảng hốt, Hòa nhị phu nhân thế nhưng lại không nhìn ai cả, mà trực tiếp chạy tới dưới chân Thiên Tinh Đài, cúi lạy trước Văn Tuyên Đế, cao giọng nói :"Thần phụ có thể làm chứng, Bệ hạ, thần phụ có thể làm chứng. Hòa Như Phi căn bản không phải là Phi Hồng tướng quân gì cả, hắn chỉ là một kẻ giả mạo. Lúc đầu khi Hòa Như Phi và con gái của thần phụ sinh ra cùng lúc, thế nhưng cơ thể hắn yếu đuối, đại phu đã phán rằng Hòa Như Phi sẽ không sống quá ba tuổi. Phu quân của thần phụ và đại ca vì muốn bảo toàn tước vị, đã bắt con gái thần phụ là Hòa Yến nữ cải nam trang, hoán đổi thân phận với Hòa Như Phi."

Tay của Hòa Yến khẽ run rẩy.

Hòa nhị phu nhân tiến lên thêm hai bước, "Con gái của thần phụ đã ra chiến trường khi mới mười sáu tuổi, may mắn lập được quân công, nhưng khi trở về kinh thành, sức khỏe của Hòa Như Phi đã bình phục. Khi Bệ hạ phong thưởng và điểm tướng, Hòa Yến và Hòa Như Phi đã quay về với vị trí của mình. Vốn chuyện này sẽ chẳng có gì",  bà thở hổn hển, căm hận chỉ vào Hòa Như Phi đứng cách đó không xa, "Nhưng họ ác đến điên cuồng ! Vì sợ thân phận bị vạch trần, họ đã cho con gái thần phụ uống thuốc độc, đầu tiên là làm mù đôi mắt của nó, sau đó còn dìm chết nó trong ao."

"Tiêu đô đốc không lừa ngài, Bệ hạ," Hòa nhị phu nhân hét lên :"Con gái của thần phụ, Hòa Yến, mới chính là Phi Hồng tướng quân thực sự !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro