Chương 236 : Hy sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói những chứng cứ mà Tiêu Giác vừa trình lên chỉ là chứng cứ trên giấy, vẫn khiến người ta nảy sinh chút nghi ngờ, thì giờ đây, người phụ nhân này tự mình bước ra chứng thực, điều này chính là chứng cứ rõ ràng không thể chối cãi.

Hòa Yến sửng sốt nhìn Hòa nhị phu nhân, nàng chưa từng thấy Hòa nhị phu nhân có giọng điệu gay gắt như vậy, nàng cũng không ngờ đến, sẽ có một ngày, chính tai sẽ nghe thấy mình là con gái của bà. Lúc này, Hoà nhị phu nhân chẳng khác gì những người mẫu thân bình thường khác, khàn giọng kêu gào, chỉ mong đòi lại sự công bằng cho cốt nhục của mình.

Thế nhưng, làm sao bà lại có thể ở đây được ?

Tiêu Giác cũng nhìn Hòa nhị phu nhân, chân mày cau lại. Hắn từng hứa với Hòa nhị phu nhân sẽ thực hiện một giao dịch, bảo vệ Hòa Tâm Ảnh, nhưng cụ thể phải làm gì thì Hòa nhị phu nhân lại không nói với Thúy La. Tiêu Giác không biết Hòa nhị phu nhân đã đến đây bằng cách nào, cũng không biết bà thực sự muốn làm gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của bà, trong lòng hắn lập tức nổi lên một dự cảm chẳng lành.

"Đừng nghe tiện nhân này nói bậy, Bệ hạ !" Hòa Như Phi vội vàng lên tiếng: "Bà ta đã bệnh đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi, bà ta đang nói nhảm !"

"Thần phụ không nói nhảm !" Hòa nhị phu nhân đột nhiên ho dữ dội, khóe miệng dần dần chảy ra một ít máu đen.

Hòa Yến cảm thấy tim mình siết chặt, toàn thân ngay lập tức lạnh toát. Nàng muốn tiến lên, nhưng phụ nhân lại giống như không nhìn thấy nàng, không màng đến vết máu nơi khóe miệng, lớn tiếng nói: "Thần phụ không nói dối, người của Hòa gia sợ thần phụ nói ra sự thật, ngày ngày đầu độc thần phụ. Thần phụ tự biết mình chẳng còn sống được bao lâu, không muốn để sự thật cái chết oan uổng của con gái mãi mãi bị vùi sâu trong lòng đất. Bệ hạ !" Giọng bà đầy bi thảm, giống như tiếng rên rỉ đẫm máu của con thú sắp chết, "Người sắp chết nói gì cũng thật, lời thần phụ nói, từng chữ từng câu không hề dối trá. Nếu có lừa gạt, trời đánh thánh đâm, không được chết tốt, chết rồi sẽ đọa xuống mười tám tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh !"

Lời thề đã độc còn dữ dội, hơn nữa biểu cảm của bà lại bi thương tột cùng, khiến người khác kinh hãi. Máu nơi khóe miệng Hòa nhị phu nhân ngày càng nhiều, gần như không thể kiểm soát được nữa. Lâm Song Hạc muốn xông ra kiểm tra, nhưng bị Lâm Mục bên cạnh kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Hết cứu rồi."

Hòa nhị phu nhân hô lên: "Xin Bệ hạ làm chủ cho con gái thần phụ, xin Bệ hạ làm chủ cho tướng quân Phi Hồng !" Nói xong câu này, bà như không còn gượng được nữa, toàn thân mềm nhũn. Tiêu Giác đứng không xa bên cạnh, vô thức đỡ lấy thân thể bà.

Hòa nhị phu nhân nhìn Tiêu Giác.

Chàng trai trẻ trước mặt, là người trong mộng của biết bao nữ nhi ở Đại Ngụy, là Phong Vân tướng quân. Bà từng thấy nam tử này cùng vị hôn thê sánh bước bên nhau tại chùa Ngọc Hoa, người đời đồn đại Tiêu nhị thiếu gia lạnh lùng kiêu ngạo, thực ra khi đối diện với cô nương đang tươi cười trước mặt, ánh mắt hắn dịu dàng đến mức không thể tin được.

Hắn là người khác hẳn với Hứa Chi Hằng, khác hẳn với Hòa Như Phi, khác hẳn với những nam nhân đã lợi dụng và lừa dối người bên gối. Nếu như giao Hòa Yến cho hắn, mình chắc có thể yên lòng.

Mắt của Hà Nhị phu nhân dần dâng lên vẻ ướt át, bà biết rằng Hoà Yến đang đứng từ xa nhìn mình, đó là con gái của bà. Dù Hoà Yến đã hoàn toàn trở thành một người khác, dù trong người Hoà Yến kỳ thực đã không còn chảy dòng máu của bà, dù cơ hội ở cùng nhau của hai mẹ con ở kiếp trước vô cùng ít ỏi, giống như những người xa lạ, nhưng khi Hoà Yến đứng trước mặt bà, gật đầu mỉm cười, lịch sự gọi bà là "Hoà nhị phu nhân," bà vừa nhìn đã nhận ra.

Hoà Yến thích đồ ngọt, khi ăn thứ gì đó, đũa của nàng luôn cầm ở nửa đoạn trên, lúc gặp món không thích, nàng sẽ đẩy chúng ra ngoài mép bát, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ăn hết... Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô nương đang ăn cơm trong chùa Ngọc Hoa, bà lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Giữa mẹ và con gái, hẳn là có một sự cảm ứng nào đó.

"Tiêu đô đốc...." Bà khó nhọc thở dốc, ánh mắt đầy hy vọng nhìn người thanh niên trước mặt, "Cô ấy có phải là.... có phải là...."

"Nàng là Hoà Yến," Tiêu Giác nói khẽ.

Trong khoảnh khắc, trái tim của Hoà nhị phu nhân tràn đầy sự mãn nguyện. Bà nói :"Tốt... tốt...."

Có lẽ ông trời đã nhìn thấy con gái bà quá đáng thương, một mình cô độc lớn lên, bị lừa dối, bị đầu độc, bị hại chết, người đã không còn mà vẫn bị lợi dụng triệt để, để hoàn thành danh tiếng tốt đẹp về mối quan hệ thâm tình giữa Hoà gia với Hứa gia.

Bà hận nhiều lắm, hận đến mức không còn sức lực. Có rất nhiều đêm, bà nhìn dải lụa trắng treo trên xà nhà, chỉ cần một bước nữa thôi là có thể giải thoát, đi xuống địa ngục chuộc tội. Nhưng mỗi khi đến phút cuối cùng, nghĩ đến Hoà Tâm Ảnh, bà lại chùn chân.

Bà có thể làm gì được đây?

Chỉ có thể sống như một cái xác không hồn.

Nhưng không biết có phải vì ngay cả ông trời cũng thấy bà đáng thương hay không, mà cho bà cơ hội nhìn thấy Hoà Yến một lần nữa trong cuộc đời. Khi bà nhìn thấy Hoà Yến lần đầu tiên, khi bà hiểu rằng Hoà Yến muốn báo thù, muốn lật đổ Hoà Như Phi, Hoà nhị phu nhân đã quyết định, dù phải hy sinh mạng sống của mình, bà cũng sẽ giúp Hoà Yến đạt được mục đích.

Bà hiểu rất rõ tình trạng của bản thân. Kể từ khi Hoà Yến chết đi, bà chỉ còn lại chút hơi tàn. Bà biết Thúy La là người của Tiêu Giác phái tới, cũng biết Tiêu Giác có lẽ biết rất nhiều sự thật. Bà sẵn sàng dùng mạng sống của mình để trở thành chiếc đinh cuối cùng đóng vào cỗ quan tài. Bà uống thuốc độc, bò ra ngoài qua cái hang chó mà Hoà Yến đã lén đào từ nhỏ. Hoà Yến có lẽ cả đời cũng sẽ không biết, mỗi buổi sáng khi nàng bò ra ngoài qua hang chó, Hoà Nhị phu nhân đều nhìn thấy hết.

Hoà Yến nghĩ rằng Hoà Nhị phu nhân không quan tâm đến mình, nhưng thật ra suốt bao năm qua, bà luôn âm thầm dõi theo con gái mình. Nhìn nàng đeo mặt nạ ngồi một mình chơi ở trong sân, nhìn nàng ủ rũ buồn bã sau khi Hoà đại phu nhân răn dạy không được để lộ chân tướng, nhìn ánh mắt nàng ấy nhìn mình đầy ngưỡng mộ và hy vọng rồi dần trở nên tĩnh lặng như nước, nhìn nàng thu lại tất cả nhưng gì vốn là 'bản thân' mình, để đóng vai một người khác.

Không biết bao nhiêu lần, Hoà nhị phu nhân trằn trọc suốt đêm, nếu như ban đầu bà không chỉ im lặng nhìn, mà đối với Hoà Yến tốt hơn một chút, tốt hơn một chút nữa, để Hoà Yến cảm nhận được một chút ấm áp, thì có lẽ khi Hòa Yến đối mặt với cái chết, nhìn lại cuộc đời, ít nhất cũng sẽ có một khoảnh khắc hồi tưởng và ấm áp. Chứ không phải chết trong dòng nước lạnh lẽo, cả một đời trở thành vật hiến tế cho những âm mưu.

"Đừng..... nói với con bé... ta biết... con bé là ai....." Bà gắng sức mở miệng, máu từng ngụm lớn từ khóe miệng trào ra.

"Tại sao ?" Tiêu Giác chăm chú nhìn phụ nhân trước mặt, chỉ cảm thấy như mình đang quay trở lại ngày Tiêu phu nhân ra đi năm đó, đau đớn xé lòng, người khi đã trải qua sẽ không ai muốn chịu đựng thêm lần nữa. Hắn đã nếm trải nỗi đau đó, không ngờ rằng, hôm nay Hoà Yến cũng phải đi lại con đường mà hắn đã từng đi.

Thật quá tàn nhẫn.

"Cứ để con bé hận ta....." Hoà Nhị phu nhân trong mắt ánh lên một ý cười, lại giống như là nước mắt, "Ta vốn không làm gì cả... cứ để con bé hận ta....."

Bà ở trước mặt Thúy La, chưa từng nhắc đến Hoà Yến, mà chỉ nhắc đến Hoà Tâm Ảnh. Dù là giao dịch với Tiêu Giác, bà cũng chỉ quan tâm đến tính mạng của Hoà Tâm Ảnh. Bà biết rằng những điều này đều sẽ được Tiêu Giác để vào trong mắt, đặt vào trong tai. Bà biết Tiêu Giác trọng tình trọng nghĩa, có lẽ là người duy nhất trên thế gian này thật lòng đối đãi với Hoà Yến. Bà càng thiên vị, Tiêu Giác càng đau lòng cho Hoà Yến. Vị hãn tướng dũng mãnh vô địch trên chiến trường lại không hiểu những thủ đoạn và tâm địa tinh vi của nữ nhân nơi hậu trạch. Bà định dùng chút trò này để tính kế Tiêu Giác, khiến hắn có liều mạng cũng đối tốt với Hoà Yến.

Đây là điều bà có thể làm cho Hoà Yến, một điều cuối cùng.

Tiêu Giác chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt, ngừng lại một chút, cuối cùng cũng không kìm được mà nói :"Nàng ấy chưa bao giờ hận bà."

Hoà nhị phu nhân sững sờ.

Trong khoảnh khắc, vạn vật trở nên im lặng, chỉ có câu nói của nam tử trước mặt vang vọng trong tai bà. Thân thể bà đã không còn sức lực, ngay cả việc quay đầu cũng trở nên khó khăn, duy chỉ có thể hơi chuyển động mắt, liếc nhìn bóng hình mà bà luôn muốn thấy nhưng không dám nhìn thẳng, là người mà bà cảm thấy có lỗi nhất trong đời.

Nhưng đôi mắt bà đã mờ đi rồi, không thể nhìn rõ người đó nữa, chỉ có thể thấy một bóng dáng mờ ảo, đứng trên quảng trường, cao ráo, mạnh mẽ, đẹp như một bức tranh.

Bất chợt, bà nhớ lại những ngày đầu khi vừa phát hiện mang thai. Khi đó, Hoà Nguyên Lượng vô cùng vui mừng mời tiên sinh đến xem, tiên sinh nhìn vào bụng bà, vẻ mặt thần bí nói :"Tướng tinh địa vị nhất một phương, ngày tháng tương đồng mệnh phát dương, quan cao chức trọng đời ban thưởng, an bang định quốc trấn biên cương. Bào thai trong bụng phu nhân là một lương tài tướng tinh trăm năm hiếm gặp, nếu là nam thai, chắc chắn sẽ như diều gặp gió, nếu là nữ thai, thì... gia đình sẽ không được yên ổn."

Hoà Nguyên Lượng đã chuẩn bị rất nhiều y phục cho nam hài, nhưng Hoà nhị phu nhân lại bất giác cảm thấy trong bụng mình nhất định là một tiểu cô nương.

Thế sự trớ trêu, tuy Hoà Yến là cô nương, nhưng rốt cuộc vẫn phải làm nam tử nhiều năm như vậy.

Ở chùa Ngọc Hoa, khi hai mẹ con lần nữa tương phùng lại giống như người xa lạ. Bà cố nén những cơn sóng lớn trong lòng, hỏi nữ tử trước mặt :"Hoà cô nương... tại sao cô lại tên là Hoà Yến ?"

Nữ hài tử không mấy để tâm nở một nụ cười, bâng quơ trả lời :"Ai mà biết chứ, nữ tử bình thường làm gì có ai lấy chữ 'Yến' làm tên. Hà Thanh Hải Yến, có lẽ cha nương khi sinh ra ta, đã biết rằng cuộc đời này ta sẽ phải lên chiến trường để bảo vệ bình yên cho bá tính một phương chăng."

Nước mắt Hoà nhị phu nhân cuối cùng cũng rơi xuống.

Bà thì thầm :"Bị hà đảo chi yến yến hề, nhiên hoàng dương nhi bất khả đái..."

Bà chưa bao giờ nghĩ rằng Hoà Yến sẽ phải lên chiến trường để lập công danh. Ước muốn nguyên sơ của một người mẹ chỉ đơn giản là hy vọng nàng có thể trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp, sống vô tư không lo lắng mà thôi.

Nhưng ước muốn ban đầu đó, trong bất tri bất giác, sớm đã xa rời thực tế.

Nước mắt trên gương mặt bà chưa kịp khô thì đôi tay nắm chặt đã buông lỏng, hơi thở cuối cùng của phụ nhân đã tắt, một kiếp người cũng kết thúc tại đây.

Tiêu Giác trong lòng chấn động, vô thức quay đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Hoà Như Phi đứng cạnh bên, còn Hoà Yến thì lặng lẽ đứng đó, ánh mắt dán chặt vào thân thể của Hoà nhị phu nhân trong vòng tay của hắn.

Nàng không biết Hoà nhị phu nhân và Tiêu Giác đã nói gì với nhau, giọng họ quá khẽ, gió thổi quá lớn. Nàng chỉ thấy vào khoảnh khắc cuối cùng, dường như Hoà nhị phu nhân có quay đầu nhìn về phía nàng.

Bà đang nhìn ai ? Là Hòa Yến Võ An Hầu, hay là Hoà nhị tiểu thư Hoà Yến ?

Thanh Lang đã trở lại trong tay, nhưng trong lòng Hoà Yến lúc này chẳng có chút niềm vui nào cả. Nàng nhìn chằm chằm vào người phụ nhân trong vòng tay Tiêu Giác. Nàng nóng lòng muốn lao tới ngay lập tức, nhưng nàng không thể. Nàng không thể nhấc chân lên, vì trong hoàn cảnh này, sẽ bị nghi ngờ. Nàng giờ là Võ An Hầu Hoà Yến, không có bất kỳ mối liên hệ nào với võ tướng Hoà gia. Nếu  tiến lên lúc này, ai biết được điều đó sẽ gây ra hậu quả gì.

Tiêu Giác quay lại, nhẹ nhàng đặt thân thể của người phụ nhân xuống đất, rồi nhìn về phía Văn Tuyên Đế :"Hoàng thượng, Hoà nhị phu nhân đã dùng tính mạng để chứng minh tội khi quân của Hoà Như Phi. Hoà Như Phi đã chiếm đoạt công lao, người của Hoà gia khi quân phạm thượng. Những kẻ đại nghịch bất đạo như vậy đáng bị trừng phạt. Vạn mong Bệ hạ nghiêm trị kẻ có tội,  tuyệt không nhân nhượng ."

"Bệ hạ !" Hoà Như Phi hoảng sợ nói :"Thần bị oan !"

"Hoàng thượng," Hứa Chi Hằng cũng lớn tiếng biện minh, "Thần là bị ép buộc ! Tất cả đều do Hoà Như Phi làm, không liên quan gì đến thần. Thần cũng là nạn nhân, thần hoàn toàn không biết gì cả !"

Văn Tuyên Đế cau mày, đầu đau càng lợi hại hơn, hắn trầm giọng nói :"Người đâu, đưa Hoà Như Phi và Hứa Chi Hằng xuống đi. Khám xét cả hai nhà Hoà Hứa."

Đây là muốn tính sổ rồi. Tứ hoàng tử Quảng Sóc trong lòng khẽ động, hắn tiến lên nói: "Phụ hoàng, vậy Từ tướng....?"

Hắn vẫn còn chưa quên Từ tướng, Hứa Chi Hằng và Hoà Như Phi, đều không quan trọng bằng Từ Kính Phủ. Tiêu Giác khó khăn lắm mới tạo ra được cơ hội này. Nếu không thể tận dụng nó để làm lung lay địa vị của Từ tướng, thì sau này, muốn có được thiên thời, địa lợi, nhân hòa như thế này sẽ rất khó khăn.

Sắc mặt của Từ Kính Phủ trở nên cực kỳ khó coi. Đến thời điểm này, Hoà Như Phi không thể bảo toàn được nữa. Nếu Hoà nhị phu nhân không xuất hiện, có thể sau này vẫn còn cách để xử lý, nhưng bà không chỉ xuất hiện mà còn dùng mạng sống để làm chứng. Hắn quá hiểu Văn Tuyên Đế, lòng thương xót của hoàng đế đối với Hoà nhị phu nhân sẽ chỉ làm gia tăng sự tức giận đối với hai họ Hứa - Hòa.

Liên lụy đến hắn cũng gặp phải rắc rối.

"Bệ hạ, lão thần một lòng trung thành với Bệ hạ, xin Bệ hạ minh xét !", Từ Kính Phủ nhìn Văn Tuyên Đế, ánh mắt đầy sự ngay thẳng. Nếu là trước đây, Văn Tuyên Đế có thể cảm thấy bản thân có chút hung hãn dọa người,  nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến ba lá thư mà Tiêu Hoài Cẩn đã trình lên, cùng với thái độ của Từ Kính Phủ, liền cảm thấy ghê tởm.

Văn Tuyên Đế lạnh lùng nói: "Nhốt vào đại lao, chờ thẩm."

"Vâng", Tứ Hoàng tử trong lòng vui mừng.

Thái tử biểu hiện có chút hoảng loạn. Hắn dĩ nhiên không muốn điều này xảy ra, nhưng nhìn vào tình hình trước mắt, rõ ràng hôm nay Tiêu Hoài Cẩn đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ngay cả bản thân Từ Kính Phủ cũng không thể lường trước được, Tiêu Giác rốt cuộc có bao nhiêu bằng chứng trong tay, căn bản không ai biết, một người lại một người, chỉ e ngày hôm nay sớm đã được chuẩn bị từ lâu rồi. Nếu đã như vậy, tốt hơn hết là cứ chờ xem tình hình, để Tiêu Hoài Cẩn tung hết các lá bài của mình, sau đó hắn sẽ tính đến bước tiếp theo.

Quảng Diên không nói gì, Hoà Như Phi và Hứa Chi Hằng đã bị bắt đi, Từ Kính Phủ không thể để mình rơi vào tình cảnh thảm hại như hai người bọn họ, liền chỉnh lại cổ áo, điềm tĩnh nói :"Lão thần tự đi."

Khi đi ngang qua Sở Chiêu, Từ Kính Phủ đã liếc nhìn hắn. Sở Chiêu đứng cúi đầu giữa nhóm quan văn, gần như không thể thấy khẽ gật đầu với hắn. Từ Kính Phủ cảm thấy yên tâm hơn một chút. Không thể dựa vào tên ngốc Quảng Diên kia để hành động bên ngoài, may mà còn có Sở Chiêu. Sở Chiêu tâm tư tinh tế, lại đã theo hắn nhiều năm, có Sở Chiêu ở bên ngoài, tình hình cũng không đến mức quá tồi tệ.

Chỉ là không ngờ, Tiêu Hoài Cẩn thế mà lại lợi dụng Hoà Như Phi để đối phó với mình. Lần này, là hắn đã xem thường Tiêu Giác.

"Còn về mấy vị sứ giả đến từ Ô Thác.... ", Tiêu Giác liếc nhìn họ, nói :"Việc ở Thiên Tinh Đài hôm nay thật bất ngờ. Trong vài ngày tới, xin mời các sứ giả yên tâm ở lại thành Sóc Kinh. Đợi sự việc này được giải quyết xong, rồi lại tính những chuyện sau này ". Rồi hắn quay sang Văn Tuyên Đế, "Bệ hạ nghĩ sao ?"

Văn Tuyên Đế lúc này đầu óc đã rất rối loạn và mệt mỏi, nghe vậy liền phất tay nói :"Cứ làm theo lời ngươi nói."

Mã Ninh Bố mặt biến sắc, nhận ra rằng ngay cả họ cũng không thể rời đi. Tiêu Hoài Cẩn quả thật cao tay. Mọi người đều biết đối thủ của hắn là Từ Kính Phủ, nhưng lại không ngờ hắn lại nhắm vào Hoà Như Phi để khai đao. Qua ngày hôm nay, không chỉ Hoà gia và Hứa gia gặp rắc rối, mà ngay cả Từ Kính Phủ sau này sẽ ra sao cũng khó nói. Đôi khi, trong cuộc đấu giữa các đối thủ, chỉ cần một hoặc hai quân cờ đã có thể quyết định kết cục. Từ Kính Phủ thì đã đành, nhưng việc Hoà Như Phi tiết lộ thỏa thuận trong trận Hoa Nguyên, đừng nói là mở chợ, mà ngay cả việc cầu hòa cũng có thể gặp trở ngại. Như vậy, những lợi thế mà Ô Thác quốc đã khó khăn mới có được sẽ tiêu tan hết, khó mà đảm bảo rằng trong tương lai sẽ không thất bại.

Chỉ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Lúc này không phải là thời điểm để đối đầu trực diện, vì vậy Mã Ninh Bố chỉ cười nói :"Đây là đương nhiên".

"Bệ hạ," Tiêu Giác tiến lên một bước, giọng hạ thấp một chút, "Mặc dù Hoà nhị phu nhân cũng là người của Hoà gia, nhưng hôm nay bà đã chủ động vạch trần âm mưu của Hoà gia, không tiếc dùng mạng đặt cược, công tội bù trừ. Nghĩ đến việc vị Phi Hồng tướng quân chân chính từng vì Đại Ngụy mà vượt mọi chông gai, sa trường tắm máu, xin Bệ hạ cho phép vi thần an táng thi hài của Hoà nhị phu nhân, nhập thổ vi an".

"Tiêu đô đốc, điều này có chút không ổn đúng không ?", Thái tử nhíu mày, "Nói làm sao, bà ta cũng là người biết chuyện, cũng phạm tội khi quân phạm thượng, sao ngươi có thể vì kẻ tội nhân mà cầu tình ?"

"Bà ấy là sinh mẫu của Phi Hồng tướng quân." Tiêu Giác nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, "Nên khoan dung thì hãy khoan dung, Điện hạ."

Thái tử hắng giọng một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Văn Tuyên Đế được nội thị đỡ đứng dậy, nghe thế thì liếc nhìn phụ nhân sớm đã mất trên mặt đất, trong lòng dâng lên một chút cảm thương. Một người mẹ vì minh oan cho con gái đã khuất, không tiếc hiến mạng sống của mình, rốt cuộc là có chút đáng thương. Huống hồ... người cũng đã chết, thôi thì hắn cũng không muốn tính toán thêm nữa.

Hắn nói :"Chuẩn."

Tiêu Giác trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Yến Thiên Tinh Đài hôm nay, hoàn toàn không có nửa phần vui vẻ, kẻ chết, người bị bắt, còn làm sáng tỏ một oan khuất lớn từ nhiều năm trước. Ai mà ngờ được, Phi Hồng tướng quân mang mặt nạ trên chiến trường, lại không phải là cùng một người với vị Phi Hồng tướng quân sau này được cả triều đình yêu mến. Mà nữ tử gần như trở thành huyền thoại đó lại chết một cách bi thảm như vậy, so với cuộc đời của nàng, điều này càng thêm chua chát.

Dưới đất rải rác những máu và binh khí, đế vương và các quý nhân đã rời đi, Thiên Tinh Đài trở nên một mảng hoang tàn. Gió thổi qua nghe như tiếng khóc, khiến mắt người cay xè. Tiêu Giác quay người lại, nhìn thấy Hoà Yến đang chậm rãi, từng bước từng bước một, tiến về phía thi thể của Hoà nhị phu nhân.

Nàng bước đi rất chậm, như thể mỗi bước đều tiêu tốn rất nhiều sức lực. Gương mặt nàng không còn một chút máu, giống như một lữ khách lạc lối không tìm thấy đường về, sắp bị lạc mất vào trong sa mạc.

Tiêu Giác khẽ gọi nàng :"Hoà Yến."

Hoà Yến không phản ứng, ánh mắt nàng chỉ dán chặt vào người phụ nhân trên mặt đất. Nàng bước đến trước mặt Hoà nhị phu nhân, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng muốn chạm vào tay bà, nhưng vừa đưa tay ra đã lại thu về.

Đôi mắt của phụ nhân đã khép lại, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, giống như đang cười, nhưng lại mang theo vài phần cay đắng. Đây là lần đầu tiên nàng có thể nhìn gần mẫu thân mình đến như vậy. Những năm trước, nàng chỉ có thể nhìn ở xa xa, mà còn không dám nhìn quá lâu, nếu không bị Hoà đại phu nhân phát hiện, lại sẽ bị trách mắng một phen.

Nàng muốn gọi một tiếng mẫu thân, nhưng nàng cũng biết, dù mình có gọi, cũng sẽ không bao giờ có câu hồi đáp nữa.

Một cơn đau dữ dội đột ngột xông lên ngực, mãnh liệt đến mức gần như khiến nàng ngạt thở. Hoà Yến bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.

Tiêu Giác :"Hoà Yến !"

Nàng yếu ớt ngã xuống.

Bên kia, Lâm Song Hạc chú ý đến động tĩnh bên này, vội vã chạy lại, nhìn thấy vết máu trên khóe miệng của Hoà Yến, hắn bị dọa giật mình :"Hoà muội muội làm sao thế này ? Có phải vừa rồi đã bị nội thương khi so kiếm với Hoà Như Phi không ? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ ?"

Tiêu Giác bế Hoà Yến lên từ mặt đất, nói với hắn :"Ngươi đi theo ta." Lại phân phó cho thủ hạ bên cạnh, "Hãy thu xếp cẩn thận thi thể của Hoà nhị phu nhân, đợi ta quay lại rồi nói sau."

Lâm Song Hạc lo lắng cho thương thế của Hoà Yến nên không nói thêm gì, theo Tiêu Giác lên xe ngựa. Hành động của họ rơi vào mắt những người khác, Sở Chiêu khẽ giật mình, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tiêu Giác rời xa. Hắn tựa như muốn đi theo, nhưng rồi một giọng nói vang lên bên tai: "Từ tướng giờ đang gặp chuyện, Tứ công tử, chúng ta phải nghĩ cách cứu người."

Trong khoảnh khắc, mọi cảm xúc trong mắt Sở Chiêu đều biến mất. Khi nhìn lại người trước mặt, giọng nói của hắn đã mang theo một chút lo lắng :"Đúng là nên như vậy."

Một đồng liêu bên cạnh chọc vào cánh tay của Yến Hạ, hỏi hắn :"Yến Hạ, sao ngươi đứng đó ngẩn ngơ vậy ?"

Phải một lúc lâu sau, Yến Hạ mới tỉnh lại, lắc đầu nói :"Không có gì." Hắn lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tiêu Giác, liền hỏi :"Tiêu Hoài Cẩn đâu ? Tiêu Hoài Cẩn đang ở đâu ?"

"Vừa rồi Võ An Hầu thổ huyết, có lẽ do bị thương trong trận đấu kiếm với Hoà Như Phi," Người kia thành thật trả lời, "Tiêu đô đốc đã đưa Võ An Hầu đi rồi, Lâm công tử cũng đi cùng, chắc là để trị thương. Nhưng... ta cứ nói Phi Hồng tướng quân sao lại yếu đuối đến vậy, ngay cả một nữ tử chim non mỏ trắng cũng không đánh lại, hóa ra căn bản chẳng phải là Phi Hồng tướng quân thực sự, hừ !"

"Nữ tử thì sao ?" Yến Hạ nhìn lên bầu trời, giọng có chút trầm lắng, "Bản thân Phi Hồng tướng quân, vốn chẳng phải cũng chỉ là một nữ tử sao."

Câu nói này khiến đồng liêu cứng họng. Một lúc lâu sau, người kia mới nói :"Nói cũng phải, một nữ tử kỳ tài như vậy, nếu vẫn còn sống trên đời thì tốt biết bao. Tiếc rằng hồng nhan bạc mệnh, ta còn chưa từng được gặp vị phu nhân trước đây của Hứa Chi Hằng, nếu được gặp thì giờ có thể khoe khoang rằng ta đã thấy Phi Hồng tướng quân. À đúng rồi, Nam Quang," người đó bỗng nhớ ra điều gì, liền hỏi Yến Hạ, "Khi xưa ngươi học ở Hiền Xương Quán, chẳng phải ngươi và Phi Hồng tướng quân là đồng môn sao? Lúc đó, đó hẳn là Phi Hồng Tướng quân thật sự, cô ấy là người thế nào? Đã là nữ tử, tuy có đeo mặt nạ, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra điều gì bất thường sao ?"

"Không có", Yến Hạ nói.

"Gì cơ ?"

Hắn nhớ lại cậu thiếu niên lén lút dậy vào đêm khuya để luyện kiếm trong rừng trúc ở hậu viện, bất kể mưa gió, sét đánh chẳng lay, luyện tập chăm chỉ nhưng cố chấp. Trước đây luôn cảm thấy điều đó chỉ là vô ích, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ đó là tầm mắt hắn nông cạn. Cả nhóm thiếu niên bọn họ, không ai phát hiện ra thân phận của Hoà đại công tử, không phải vì họ bất cẩn vô tình, mà là vì nàng ấy mang hết tất cả những gì thuộc về bản ngã của một nữ tử, đều vứt bỏ đi.

"Cô ấy làm còn tốt hơn cả nam tử." Yến Hạ đáp lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro