Chương 238 : Quân Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Hạ rời đi rồi thì sắc trời bắt đầu tối dần, Lâm Song Hạc cũng đến lúc phải rời khỏi. Trước khi đi còn dặn dò Tiêu Giác :"Ngươi nhớ cho Hòa muội muội uống thuốc, sau khi uống thuốc, chắc không bao lâu nàng sẽ tỉnh lại. Ngày mai ta sẽ tới thăm lần nữa. Hoài Cẩn, ngươi cũng đừng quá lo lắng."

Tiễn Lâm Song Hạc đi, Hòa Tuy và Hòa Vân Sinh dù cũng lo lắng cho Hòa Yến, nhưng vì Tiêu Giác đang canh giữ trước giường nàng, họ cũng không tiện vào. Hòa Tuy đành kéo Hòa Vân Sinh ra ngoài.

Bát thuốc dần nguội đi, Tiêu Giác đỡ Hòa Yến ngồi dậy, cẩn thận múc một muỗng thuốc đưa đến miệng nàng. Thuốc chảy ra khỏi khóe miệng Hòa Yến, hắn vội đặt bát xuống, lấy khăn lau sạch dấu vết thuốc bên môi nàng, hơi khẽ nhíu mày.

Sắc mặt Hòa Yến vẫn tái nhợt. Nàng vốn luôn vui vẻ, dù bị trọng thương vẫn có thể nói cười, trấn an mọi người xung quanh đừng lo lắng. Giờ đây, lần đầu tiên hắn thấy nàng trong giấc mơ mà vẫn biểu hiện khó chịu thế này.

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt qua đỉnh đầu nàng, quay đầu nhìn bát thuốc đang dần nguội trên bàn, ngừng lại một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cầm bát lên uống một ngụm.

Nữ hài tử nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, lông mi mềm mại khẽ rủ xuống, toát lên vẻ yếu đuối mà trước đây chưa từng có. Ánh mắt thanh niên chăm chú nhìn người trên giường, thân thể hơi cứng lại, sau một hồi đấu tranh, cuối cùng cũng từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng cúi đầu xuống thấp chạm lên môi nàng.

Thuốc đã không còn nóng, chỉ vừa đủ ấm. Khi bát thuốc đã hết, tai hắn đã đỏ bừng. Thở nhẹ một hơi, hắn mới ngồi thẳng dậy, đắp chăn cho Hòa Yến.

Chuyện có phải quân tử hay không, từ trước đến nay không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tiêu Giác. Những việc làm trước đây đều theo ý muốn, duy chỉ riêng với nữ tử trước mắt này, hắn mới cẩn trọng nhiều điều. Luôn lo sợ nàng sẽ có phản ứng kháng cự trong lòng.

Tiêu Giác mang bát thuốc đã hết ra ngoài, vừa bước ra cửa, đã thấy một cậu thiếu niên đang ngồi xổm dưới mái hiên phía đối diện sân, dùng cành cây vẽ linh tinh trên tuyết.

Đó là Hòa Vân Sinh.

Hòa Vân Sinh thấy Tiêu Giác ra ngoài, ánh mắt lập tức sáng lên. Tiêu Giác đặt bát trống vào bếp, khi trở lại, Hòa Vân Sinh đã đứng trước cửa phòng của Hòa Yến, nhìn Tiêu Giác với vẻ muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

Tiêu Giác đóng cửa phòng của Hòa Yến để tránh gió lùa vào, mới quay sang nhìn Hòa Vân Sinh :"Đệ có chuyện muốn nói với ta ?"

Hòa Vân Sinh nuốt khan.

Trước đây, cậu rất ngưỡng mộ và sùng bái Tiêu Giác. Có lẽ, tất cả thiếu niên lang ở thành Sóc Kinh đều giống như cậu. Không rõ lúc nào cậu đã thay đổi, có lẽ là từ ngày Hòa Yến đứng ra lãnh tội danh giết hại Phạm Thành thay cậu, một mình dẫn dụ truy binh trên sông Xuân Lai. Hòa Vân Sinh đột nhiên nhận ra, chỉ ngưỡng mộ và sùng bái người khác thì cũng chẳng ích gì. Chỉ khi bản thân mạnh mẽ, cậu mới có thể bảo vệ được Hòa Yến, bảo vệ được Hòa Tuy, và những người mà cậu muốn bảo vệ. Thay vì đặt ánh mắt vào những người xa lắc, cậu thà dành nhiều tâm huyết hơn để nâng cao bản thân.

Sau đó, Hòa Yến trở về, trở thành Võ An Hầu, còn mang theo một vị hôn phu.

Mà vị hôn phu ấy, lại chính là Tiêu Giác.

Thực ra Hòa Vân Sinh không có địch ý gì với Tiêu Giác, cái gọi là kháng cự thể hiện ra bên ngoài, chỉ là do cậu lo lắng cho Hòa Yến mà thôi. Hòa Yến từng vì Phạm Thành suýt mất đi tính mạng, ai biết Tiêu Giác có phải là một Phạm Thành khác hay không ? Chuyện này chẳng ai có thể nói rõ được.

Nhưng hôm nay cậu cũng đã thấy, Hòa Yến ngất xỉu, Tiêu Giác canh giữ trước giường nàng, giúp nàng lau tay, phơi thuốc, không rời nửa bước. Cậu nghĩ, Tiêu Giác hẳn là thích tỷ tỷ của mình, mà cái thích ấy, còn sâu hơn những gì cậu và Hòa Tuy tưởng tượng.

"Tiêu Đô Đốc," thiếu niên rụt rè, lại có chút kiên quyết mở lời, "Ngài sẽ mãi đối xử tốt với Hòa Yến như vậy chứ ?"

Tiêu Giác có chút bất ngờ liếc nhìn cậu, rồi lặng lẽ đáp: "Sẽ."

"Tỷ tỷ ta... rất không giống những nữ tử khác." Hòa Vân Sinh nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi mở lời: "Những việc tỷ ấy muốn làm, không ai cản nổi, còn những việc tỷ ấy không muốn làm, dù ai ép cũng không được."

"Nhưng tỷ ấy là một người tốt, ngài đừng làm tổn thương tỷ ấy." Hòa Vân Sinh nói tiếp: "Nếu ngài làm tổn thương tỷ ấy, ta..." Thiếu niên trầm giọng: "Dù phải trả giá bằng mọi thứ, ta cũng sẽ đòi lại công bằng cho tỷ ấy."

Tiêu Giác nhìn cậu, im lặng một lúc rồi cười, "Có thể." Dừng lại một chút, hắn nói thêm: "Nhưng đệ sẽ không có cơ hội đó đâu."

Hòa Vân Sinh cũng cười theo, "Đây là cuộc trò chuyện giữa hai nam nhân, chờ khi Hòa Yến tỉnh lại, ngài đừng nói với tỷ ấy."

Tiêu Giác rũ mắt nhìn xuống lớp tuyết tích tụ trên mặt đất. Tuyết trong sân chưa kịp quét sạch, chỉ phủ một lớp mỏng. Hắn hỏi Hòa Vân Sinh :"Đệ rất quan tâm đến Hòa Yến ?"

Thiếu niên theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời đến miệng lại chỉ là một tiếng thở dài, "Nàng là tỷ tỷ của ta."

Là tỷ tỷ, dù từ nhỏ đến lớn, nàng ấy luôn bắt nạt cậu, mắng cậu, cướp mất những món bánh mà cậu thích, và luôn cáo trạng với Hòa Tuy. Nhưng nàng cũng sẵn sàng đứng ra bảo vệ cậu trong thầm lặng.

Trên đời này, ngoài Hòa Tuy, họ chính là người thân cận nhất, làm sao cậu có thể không quan tâm ?

"Đó là điều tốt," thanh niên nhẹ giọng nói :"Sau này, đệ cũng hãy tiếp tục quan tâm đến nàng ấy như vậy."

"Ta tất nhiên sẽ luôn quan tâm đến tỷ ấy." Hòa Vân Sinh đáp, không kiềm được lại nhìn người thanh niên đứng bên cạnh, không hiểu sao những lo lắng trước đó bỗng nhiên tan biến đi nhiều.

Tiêu Giác... là người không cùng dạng với Phạm Thành.

...........

Hòa Yến có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, nàng vẫn còn bộ dạng thuở nhỏ, đeo mặt nạ. Khi đó, nàng chưa vào học ở Hiền Xương Quán, vẫn chỉ là một kẻ đáng thương, ngoài việc lén lút chui qua lỗ chó để trốn ra ngoài mỗi ngày, chẳng còn cách nào khác ngoài việc ở lì trong phủ. Một buổi sáng nọ, khi nàng vừa giúp các hòa thượng gánh nước từ Đông Hoàng Sơn về, đang chui qua lỗ chó để trở lại, không may lại đụng phải một hạ nhân dậy sớm để dọn vệ sinh. Nàng sợ hãi quay đầu chạy, không may va phải một người.

Váy của người này tỏa ra mùi hương rất thơm, như những bông hoa mùa xuân, hương thơm dịu dàng khiến người lưu luyến. Giọng nói của bà ấy cũng thật mềm mại, mang theo mấy phần ý cười.

Một đôi tay kéo nàng đứng dậy từ trên đất.

Vị phu nhân ấy dung mạo tương tựa nàng, ánh mắt nhìn nàng rất dịu dàng. Bà kéo nàng lại gần một chút, che khuất hình dáng của nàng. Đợi khi những hạ nhân kia rời đi, bà ấy mới nhẹ nhàng vỗ tay Hòa Yến, dịu dàng nói: "Không sao rồi, cẩn thận một chút."

Hòa Yến đeo mặt nạ, đối phương không nhìn thấy mặt nàng, nhưng nàng nghĩ, lúc đó khuôn mặt nàng dưới lớp mặt nạ chắc chắn trông rất ngây ngô, đầy khát khao muốn gần gũi.

Phụ nhân quay người rời đi, Hòa Yến lẽo đẽo theo sau, muốn gọi bà một tiếng nương, nhưng không hiểu sao, dù khoảng cách rất gần, nàng vẫn không thể đuổi kịp. Nhìn bà càng đi càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt nàng. Nàng ngã nhào xuống đất, trong lòng vừa đau buồn vừa tủi thân, không kìm được mà bật khóc nức nở.

"Hòa Yến ?". Bên tai dường như có ai đó đang gọi tên nàng.

Hòa Yến mở mắt, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tiêu Giác. Nàng cảm thấy trên mặt có gì đó lành lạnh, theo bản năng đưa tay sờ lên, thì thấy toàn là nước mắt.

Chỉ trong chớp mắt, nàng đã hiểu ra tất cả.

Những chuyện xảy ra ở Thiên Tinh Đài, từng cảnh từng cảnh tái hiện trong đầu. Hòa Yến nhắm mắt lại, cơn đau không thể tránh khỏi, thế như đào non lấp biển mà đến.

"Nương ta bà ấy..." Nàng vừa thốt ra một chữ, nước mắt đã lăn dài.

Hòa Yến từng nghĩ rằng, giữa nàng và Hòa nhị phu nhân, tuy có danh nghĩa mẹ con, nhưng lại không có tình cảm. Trong những năm tháng nàng khát khao sự quan tâm của mẫu thân, Hòa nhị phu nhân vẫn luôn vắng mặt. Không hẳn là oán hận, nhưng ít nhiều cũng có chút trách móc. Dù đã sống lại, nàng vẫn không biết phải đối mặt với Hòa nhị phu nhân bằng thái độ nào. Bây giờ, nàng đã vĩnh viễn không còn cơ hội đó nữa.

"Bệ hạ đã cho phép ta an táng Hòa nhị phu nhân," Tiêu Giác nhẹ nhàng nói, "Hòa Yến..." Hắn không biết nói gì để an ủi cô nương trước mặt, "Không cần phải kìm nén, muốn khóc thì cứ khóc đi."

Thúy La đã đến đây một lần, và đã kể lại toàn bộ sự việc. Hòa nhị phu nhân đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ lâu. Hòa Như Phi không phải là người đã đầu độc bà, mà chính bà đã tự giấu thuốc độc cho mình. Hòa nhị phu nhân sớm đã có ý định tự sát, với tình trạng sức khỏe của bà, bà cũng không thể sống thêm được bao lâu nữa. Bà đã lấy tín vật để có thể đến Thiên Tinh Đài từ Thúy La, rồi nhân lúc người Hòa gia không chú ý, bà đã bò qua lỗ chó mà Hòa Yến từng đào, và đi đến Thiên Tinh Đài, chỉ để dùng mạng sống của mình làm bằng chứng cuối cùng cho Hòa Yến.

Cái gọi là giao dịch với Tiêu Giác thực chất chỉ là một chiếc bùa hộ mệnh cuối cùng mà bà để lại cho Hòa Tâm Ảnh, cũng là lối thoát cuối cùng mà bà đã sắp xếp cho Hòa Yến.

Những thủ đoạn tính toán lòng người của phụ nhân hậu trạch, Tiêu Giác trước giờ không hề coi trọng. Chỉ là, thủ đoạn của Hòa nhị phu nhân vốn dĩ cũng không phải là thủ đoạn cao minh. Bà muốn tạo ra ảo giác rằng mình thiên vị Hòa Tâm Ảnh, nhưng lại không thể kiềm chế được mà quan tâm đến Hòa Yến. Cuối cùng, bà không tiếc hy sinh mạng sống của mình để minh oan cho Hòa Yến kiếp trước. Nếu không phải là một mẫu thân yêu thương con gái, bà tuyệt đối sẽ không làm được đến mức này.

Chỉ là... nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của bà, hắn sẵn lòng phối hợp để bà có được chút thỏa mãn với mưu kế của mình.

Cả cuộc đời Hòa nhị phu nhân, trải qua đều là thân bất do kỷ, rất hiếm khi bà có thể tự quyết định số phận của mình. Bà không thể quyết định sự ra đời của mình, nhưng lại có thể quyết định cái chết của mình, dùng cái chết để mở ra một con đường tương lai cho hai người con gái, dù rằng bà căn bản không thể nhìn thấy được.

Hòa Yến nghẹn ngào nói: "Tiêu Giác, ta không còn mẫu thân nữa rồi... Từ nay về sau, ta không còn mẫu thân nữa."

Chữ "mẫu thân" này, dù trong cuộc đời nàng không xuất hiện nhiều, nhưng chỉ cần bà còn, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng. Nhưng Hòa nhị phu nhân đã rời đi, từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Cái gọi là tình cảm mẹ con mãi mãi chỉ có thể trở thành một ảo vọng, không bao giờ có thể trở thành hiện thực.

Ông trời tàn nhẫn đến mức không cho nàng cả cơ hội này, cũng khiến nàng vô cùng hối hận vì lần trước ở Ngọc Hoa Tự, nàng đã không nói nhiều hơn với Hòa nhị phu nhân mấy câu.

Tiêu Giác rũ mắt nhìn nàng, trong lòng cảm thấy khó chịu. Hắn đương nhiên hiểu được nỗi đau trong lòng Hòa Yến lúc này, vì chính hắn cũng từng trải qua điều đó.

Nếu là nỗi đau xác thịt, hắn có thể chịu đựng thay Hòa Yến, nhưng nỗi đau mất đi người thân thì không ai có thể chịu đựng thay nàng được.

"Bà ấy nói gì với chàng vào phút cuối cùng ?" Hòa Yến hỏi.

Lúc ấy chỉ có Tiêu Giác ở bên cạnh Hòa nhị phu nhân, không ai nghe được cuộc trò chuyện giữa họ, Hòa Yến cũng không biết rốt cuộc Hòa nhị phu nhân đã nói gì trước khi qua đời, liệu có câu nào là dành cho nàng không?

"Bà nói," Tiêu Giác ngừng một chút rồi chậm rãi nói, "Bị hà đảo chi yến yến hề, nhiên hoàng dương nhi bất khả đái...."

"Bà ấy yêu nàng, hy vọng nàng sẽ sống tốt."

Trong phòng bỗng vang lên tiếng nức nở kìm nén của Hòa Yến.

Không biết đã qua bao lâu, căn phòng dần trở nên yên tĩnh, Hòa Yến lau khô nước mắt trên mặt, giọng nói gắng gượng bình tĩnh lại: "Tiêu Giác, Hoàng thượng đã tra thu tài sản của hai nhà Hòa Hứa, còn muội muội Hòa Tâm Ảnh của ta thì sao ?"

"Muội ấy không liên quan đến việc này, nếu như..."

"Ta sẽ nói rõ chuyện này với Hoàng thượng, không cần lo lắng." Tiêu Giác im lặng một lúc, rồi đưa tay ôm nàng vào lòng, nói khẽ: "Hòa Yến, ta sẽ luôn ở bên nàng."

..............

Trong cung.

Trong điện của Lan quý phi, Tứ hoàng tử đang nhìn ngọn nến đang cháy mà ngẩn ngơ.

"Con đến chỗ ta chỉ để phát ngốc thôi sao ?" Một câu nói của Lan Quý phi kéo Quảng Sóc trở về thực tại.

Quảng Sóc hoàn hồn, nói: "Mẫu phi, con chỉ đang nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay ở Thiên Tinh Đài."

Chuyện hôm nay đã gây chấn động triều đình, cả Đại Ngụy đều sửng sốt.

"Phi Hồng tướng quân đó thế mà lại là một nữ tử, ai có thể nghĩ đến chuyện đó chứ ?" Quảng Sóc vẫn còn chút không tin nổi khi nhắc đến chuyện này, "Hóa ra nữ tử cũng có thể đánh trận, cũng có thể làm đại tướng quân."

"Con đó, đừng coi thường nữ tử." Lan Quý phi mỉm cười nhấc tách trà trước mặt lên, giọng nhẹ nhàng: "Nam tử các người giết chóc trên chiến trường, còn nữ tử thì đấu đá trong hậu trạch, chưa chắc ai đã hơn ai. Nữ tử trong thiên hạ, những gì nam tử làm được, nữ tử cũng có thể làm. Chỉ là, người dám làm kẻ tiên phong thì quá ít mà thôi. Quảng Sóc, con phải nhớ, nếu con coi thường nữ tử, sau này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi."

Quảng Sóc cung kính đáp: "Nhi thần xin ghi nhớ." Sau đó, hắn lại than thở: "Nhưng cuối cùng, vị Hòa nhị tiểu thư Phi Hồng tướng quân đó, lại bị chính người nhà mình hợp mưu hại chết. Hòa gia thật quá nhẫn tâm, ngay cả con gái nhà mình cũng nỡ xuống tay."

Lan Quý phi chỉ cười nhẹ, không phản đối :"Không phải không đến, mà là chưa đến lúc. Cái nhân Hòa gia đã gieo, bây giờ đã đến lúc tự gặt ác quả."

"Cũng phải," Quảng Sóc nghe vậy, gật đầu nói :"Hiện giờ phụ hoàng đã tra thu tài sản của hai nhà Hòa Hứa, chứng cứ đã rõ ràng, Hòa gia không thể nào trở mình được nữa. Đây cũng coi như là một sự an ủi nhỏ cho vị Hòa tướng quân thực sự ở cửu tuyền."

Lan Quý phi nhìn hắn, chỉ mỉm cười mà không nói gì.

"Mẫu phi, sao người lại nhìn nhi thần như vậy?"

"Con nghĩ thế nào về chuyện của Từ tướng ?", Lan Quý phi hỏi.

Quảng Sóc khựng lại.

"Bây giờ giữa Tiêu Hoài Cẩn và Từ tướng đã hoàn toàn trở mặt. Tiêu Hoài Cẩn đã đưa Từ tướng vào nhà lao, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ta nghĩ hắn còn giữ trong tay những bằng chứng khác."

"Nhi thần cũng nghĩ vậy." Quảng Sóc đáp, "Chỉ là..."

"Chỉ là gì ?"

"Sợ rằng phụ hoàng sẽ không nỡ ra tay với Từ tướng."

"Phụ hoàng con là người niệm tình." Lan Quý phi nhìn về phía xa, "Khi vừa mới lên ngôi, Hoàng thượng đã được Từ tướng phò trợ vững vàng ngồi trên ngôi vị đó, nên đối với Từ tướng, đương nhiên vẫn còn một phần ân tình quân thần mà người khác không có. Bất quá, phụ hoàng con đã già rồi."

Quảng Sóc nhìn người phụ nhân trước mặt.

"Một vị đế vương già sẽ bắt đầu lo lắng cho tương lai. Dù phụ hoàng con có thế nào, cũng sẽ không mong muốn giang sơn Đại Ngụy bị hủy hoại trong tay của mình. Cho dù là vì Thái tử, hay vì vị trữ quân tương lai, Hoàng thượng nhất định sẽ xử lý Từ tướng. Quảng Sóc, nếu con muốn tranh, thì phải tranh với Tiêu Hoài Cẩn."

"Cách thuyết phục người cũng giống như đạo dụng binh, lấy việc tấn công tâm lý làm trọng. Tiêu Hoài Cẩn đang muốn minh oan cho phụ thân hắn, nếu con vào lúc này thêu hoa trên gấm, chẳng khác nào mang than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."

Quảng Sóc im lặng một lúc lâu, rồi nói :"Mẫu phi, nhi thần đã hiểu."

"Con thật nhân từ giống như phụ hoàng của con," Lan Quý phi nhìn hắn dịu dàng, "Mẫu phi biết con không thích thao túng lòng người, nhưng mà Quảng Sóc, nếu con muốn trở thành một Đế vương, con phải học cách trị thần. Đây không phải là việc xấu, con sinh ra trong hoàng cung, lại muốn chọn vận mệnh của riêng mình, thì nhất định phải như vậy. Trên đời không có điều gì là lưỡng toàn kỳ mỹ cả. Con nhìn phụ hoàng của con xem, cả đời ngài ấy phóng khoáng, nhưng đến lúc này chẳng phải cũng bị ràng buộc rồi sao ?"

Quảng Sóc im lặng.

Sáp nến chảy tràn đầy trên bàn như những giọt nước mắt đỏ rực. Trong đại điện tĩnh lặng, chỉ còn lại mùi hương nhẹ từ tay áo của nữ tử lan tỏa, tạo nên một cảm giác trống trải và lạnh lẽo.

.............

Tiêu Giác vào cung là lúc nửa đêm.

Khi nội thị tuyên hắn vào Ngự Thư Phòng, Văn Tuyên Đế vẫn chưa nghỉ ngơi, trên bàn đầy những tấu chương, án thư bừa bộn, hắn đã không còn tâm trí để xem.

Hắn không phải là một vị quân chủ cần mẫn. Có lẽ trong hai năm đầu sau khi đăng cơ, hắn đã cố gắng như vậy, nhưng sau đó thì buông bỏ. Thế gian có những vị Đế vương chăm lo trị nước, và cũng có những vị quân vương tầm thường vô lực, chẳng làm được gì nổi bật. Văn Tuyên Đế suốt đời nghĩ rằng làm một Đế vương bình thường cũng không có gì là xấu. Hắn chỉ muốn sống một cuộc đời bình bình đạm đạm, đến khi thời điểm đến, sẽ truyền ngôi cho con trai mình, như thế cũng đã đủ rồi.

Quả thật, hắn đã sống như vậy suốt nửa đời người. Đôi khi, Văn Tuyên Đế còn thấy cuộc sống của mình khá là đẹp. Hắn không như phụ thân, suốt ngày lo lắng bận rộn, cũng không như Thái Thượng Hoàng, phải tự mình thân chinh bốn phương. Hắn sống thoải mái hơn họ, sống cũng lâu hơn họ.

Đại Ngụy chẳng phải vẫn ổn đấy sao ? Chỉ cần biết dùng người, để võ tướng giữ quốc thổ, văn thần lo triều chính, thì vẫn là thời đại thái bình thịnh thế. Nhưng đến hôm nay, mọi thứ mà hắn cho là đúng đều bị đảo lộn. Văn Tuyên Đế ngồi đó, chợt nhận ra rằng suốt những năm qua, hắn thế mà chưa từng thật sự làm một vị Đế vương đúng nghĩa.

Hắn vốn không có tài năng làm Đế vương. Nếu không phải sinh ra trong hoàng gia, hắn thà làm một vị vương gia nhàn hạ, một công tử con em nhà quan thông thường, thậm chí là con của một phú thương, không có tham vọng lớn, cũng chẳng có tài năng gì, chỉ cần làm thơ vẽ tranh, hưởng thụ niềm vui nhân gian là đủ. Chứ không phải như dáng vẻ hiện giờ, ngồi trên vị trí này, mỗi một hành động đều liên quan đến sinh tử của ngàn vạn người, làm không tốt thì bị chửi rủa sau lưng, làm tốt thì người ta cũng cho rằng đó là việc hắn nên làm.

Một vị Đế vương khao khát tự do là điều cấm kỵ lớn nhất của hoàng gia. Hắn đã che giấu tâm tư này thật sâu, nhưng hóa ra, ai cũng có thể nhìn thấu.

Tiêu Giác bước vào.

Văn Tuyên Đế nhìn chàng thanh niên trước mắt.

Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên khi Tiêu Trọng Vũ đưa Tiêu Giác đến gặp mình, Tiêu Giác lúc đó chỉ là một thiếu niên, sinh ra thật xinh đẹp, tuấn tú đến mức vượt xa tất cả các con em hoàng thất, thần thái kiêu ngạo, lại có chút thờ ơ lơ đãng, hoàn toàn khác biệt với người đại ca ôn hòa lễ độ của mình. Văn Tuyên Đế lúc đó còn nghĩ, một võ phu như Tiêu Trọng Vũ, lại có hai người con trai phong tư xuất chúng như vậy, thật khiến người khác ghen tị.

Không ngờ chớp mắt một cái, Tiêu Giác đã trưởng thành như thế này. Sự thanh nhã của thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn hắn bình thản mà cung kính, lại mang theo vài phần lạnh lùng.

Hắn đột nhiên nhớ đến Tiêu Trọng Vũ.

"Thật ra bây giờ nhìn lại, ngươi và cha ngươi, cũng có chút giống nhau," Văn Tuyên Đế nói.

Hắn luôn cảm thấy Tiêu Giác giống Tiêu phu nhân hơn, với đôi mắt sáng ngời, nhưng thật ra sự sắc bén và điềm tĩnh của Tiêu Giác, đều đến từ phụ thân của mình.

"Bệ hạ còn nhớ phụ thân của vi thần sao ?" Tiêu Giác mở lời một cách bình thản.

Văn Tuyên Đế hơi ngạc nhiên.

Hắn tưởng rằng sau nhiều năm, ký ức của mình có thể đã mờ nhạt, nhưng khi nhớ lại, hình ảnh của Tiêu Trọng Vũ lại hiện lên rõ nét. Đại nam nhân cao lớn, luôn mặc giáp vàng và đeo bội kiếm, khác biệt hoàn toàn với các văn thần nhàn nhã trong triều, như cơn gió Tây Bắc, lẫm liệt, tùy ý, phóng khoáng hào sảng, khiến mọi người khao khát tự do đều phải sinh lòng ngưỡng mộ.

Văn Tuyên Đế cũng đã ngưỡng mộ.

Nhưng cuối cùng, Tiêu Trọng Vũ đã chết rồi, Tiêu gia suýt bị sụp đổ. Nếu không có người trẻ tuổi trước mặt dẫn theo ba nghìn quân tới Quách Thành, có lẽ hiện tại Đại Ngụy đã không còn Tiêu gia nữa.

Hắn nhìn Tiêu Giác: "Khi đó, chắc ngươi đã hận trẫm ?"

"Vi thần không dám."

Văn Tuyên Đế khẽ cười thành tiếng, không dám, đó chính là đã có. Trên đời này, chỉ có người ở trước mặt này mới có gan nói như vậy trước mặt mình, nhưng hắn không cảm thấy tức giận. Có lẽ vì đã nhiều năm rồi, không có ai dám ở trước mặt hắn nói ra sự thật.

"Hoàng thượng," Tiêu Giác nói, "Vi thần khẩn cầu Hoàng thượng, tha cho phu nhân của Hàn lâm học sĩ Hứa Chi Hằng, Hòa Tâm Ảnh."

"Hòa Tâm Ảnh ?"

"Là tỷ muội ruột thịt với Hòa nhị tiểu thư, Phi Hồng tướng quân thật sự, " Tiêu Giác nói, "Sau khi Hòa nhị tiểu thư bị âm mưu dìm chết dưới hồ, Hòa gia đã mang muội muội của Hòa nhị tiểu thư gả sang, cho Hứa Chi Hằng tục huyền." Hắn nhìn Văn Tuyên Đế, "Hòa nhị phu nhân đã chết rồi, Hứa đại nãi nãi là người thân còn sống duy nhất trên thế gian của Phi Hồng tướng quân. Hơn nữa, vi thần đã điều tra, Hứa đại nãi nãi đối với việc hoán đổi thân phận giữa Phi Hồng tướng quân và Hòa Như Phi, hoàn toàn không biết."

"Bệ hạ nhân từ, xin hãy vì Phi Hồng tướng quân đã khuất mà nương tay với Hòa Tâm Ảnh, giữ lại mạng sống của nàng ấy."

"Phi Hồng tướng quân à..." Văn Tuyên Đế lẩm bẩm.

Mọi chuyện xảy ra tại Thiên Tinh Đài hôm nay đều là vì Phi Hồng tướng quân mà ra. Chỉ là, hắn thực sự không ngờ rằng, người được mình thân phong là Phi Hồng kia, thế mà lại là một nữ nhân.

Khi Hòa Như Phi tháo mặt nạ và lộ ra gương mặt tuấn lãng, Văn Tuyên Đế vẫn nghi ngờ lời đồn về vết bớt trên mặt, dung mạo xấu xí liệu có phải là giả hay không. Giờ thì nghĩ lại, hóa ra từ lúc đó, Hòa gia đã bắt đầu một màn lừa dối cả thiên hạ.

Nếu Hòa nhị tiểu thư còn sống, Văn Tuyên Đế có thể sẽ trừng phạt nàng, vì nàng cũng có phần tham gia vào việc khi quân. Nhưng Hòa nhị tiểu thư chết rồi, còn chết một cách thê thảm, người chết như ngọn đèn đã tắt, mọi điều không hay trước khi chết đều bị lãng quên. Khi người ta nhìn vào một người đã chết, mọi người thường có nhiều sự khoan dung, cho rằng người đó không có gì sai sót.

"Bỏ đi, giữ cho nàng một mạng." Văn Tuyên Đế thở dài, "Dù sao Phi Hồng tướng quân cũng đã từng thật sự xông pha chiến đấu vì Đại Ngụy, bình định loạn Tây Khương."

"Thần thay mặt Phi Hồng tướng quân, tạ Bệ hạ thánh ân".

Văn Tuyên Đế nhìn Tiêu Giác, lại cười, "Nghe nói ngươi và Phi Hồng tướng quân từng là bạn học, thấy ngươi lo lắng cho nàng ấy như vậy, có lẽ ngươi cũng là người niệm tình xưa. Phi Hồng tướng quân dưới suối vàng biết được, chắc cũng sẽ yên lòng."

Tiêu Giác không nói gì, Văn Tuyên Đế huơ huơ tay, "Ngươi lui xuống đi."

Khi người trẻ tuổi hành lễ, quay người chuẩn bị rời đi, Văn Tuyên Đế gọi hắn lại.

Giọng của Đế vương chứa đựng sự mệt mỏi sâu sắc, "Bao nhiêu năm qua, trẫm hậu đãi Từ tướng, sao Từ tướng lại sinh lòng phản bội ?"

Nội thị cúi đầu, không dám lên tiếng.

Một lúc sau, người trẻ tuổi ấy mới nhàn nhạt lên tiếng, "Sủng quá mức sẽ kiêu ngạo, ân huệ nhiều sẽ thành oán. Có lẽ, Bệ hạ đã quá hậu đãi ông ấy rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro