Chương 239 : Song Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa lao ẩm ướt vô cùng, trên đất còn sót lại dấu máu và vết bẩn. Hòa Tâm Ảnh ngồi co ro trong góc, nhìn chằm chằm con bọ đen bò qua từ đống rơm, không kiềm được mà rùng mình.

Nơi này quá lạnh, cũng không ai đoái hoài đến nàng. Từ nhỏ, nàng đã lớn lên trong sự nuông chiều, chưa từng chịu qua sự tủi thân như thế này. Nhưng ngục tốt ở đây cũng không để ý đến nàng, Hòa Như Phi và Hứa Chi Hằng không bị giam cùng nàng, nàng không biết họ đang ở đâu, ban đầu cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi nghe các ngục tốt ở đây bắt đầu bàn tán về chuyện hôm nay trên Thiên Tinh Đài, Hòa Tâm Ảnh nhớ lại những lời Liễu Nhi nói với nàng trước khi bị bắt, từ từ mới hiểu ra vấn đề.

Trưởng tỷ quá cố của nàng mới là Phi Hồng tướng quân thực sự. Bao nhiêu năm qua, Hòa Như Phi và Hòa Yến luôn hoán đổi thân phận cho nhau, mà sau khi Hòa Yến vào kinh, Hòa Như Phi đã giả mạo lãnh công, để trừ hậu họa, thậm chí đã dìm chết Hòa Yến trong ao nhà họ Hứa.

Khó trách, khó trách mỗi lần nàng đi qua cái ao trong viện đều cảm thấy toàn thân phát lạnh. Khó trách Hứa Chi Hằng lại lục lọi khắp nơi trong viện của Hòa Yến để tìm di vật của tỷ ấy.

Hứa Chi Hằng... hắn cũng biết chuyện này sao ? Hay là nói, hắn ta cũng là một trong những tay đao phủ trong chuyện này ? Hòa Tâm Ảnh cảm thấy lạnh cả người.

Người tiết lộ sự thật là Phong Vân tướng quân Tiêu Hoài Cẩn, và trước đây ở chùa Ngọc Hoa, mẫu thân đã chủ động tiến tới nói chuyện khi nhìn thấy Tiêu Hoài Cẩn. Nghĩ đến Hòa nhị phu nhân, Hòa Tâm Ảnh lại thấy nhói đau trong lòng.

Hòa nhị phu nhân cũng biết chuyện này từ đầu đến cuối sao ? Khi phụ thân nàng bị đại bá yêu cầu điều này, chẳng lẽ ông không lên tiếng ngăn cản ? Hòa Như Phi ra lệnh dìm chết Hòa Yến, liệu phụ thân có biết nhưng không nói ra, hay hoàn toàn không hay biết gì ? Hòa Tâm Ảnh hy vọng là trường hợp sau, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất có thể là trường hợp trước.

Nàng vô lực dựa vào tường, chỉ cảm thấy nửa đời người quay đầu nhìn lại, như thể là một trò cười. Người phụ thân mà nàng tưởng yêu thương mình, hóa ra lại là người có thể bỏ qua cốt nhục tình thân vì lợi ích. Người chồng mà nàng nghĩ là lang quân như ý, hóa ra lại ẩn chứa dã tâm. Người đại ca mà nàng nghĩ là oai phong lẫm liệt, có thể mang lại sự che chở cho gia tộc, lại là một kẻ giả mạo đoạt công lao của người khác, cáo mượn oai hùm. Cuối cùng, gia đình tan nát, mẫu thân đã mất, trưởng tỷ sớm đã không còn, nàng đơn độc một mình ở đây, lòng đầy bi thảm.

Tội khi quân là tội chết, phải bị chém đầu. Hòa Tâm Ảnh khẽ khóc thút thít, bỏ đi, chết là chết, vốn dĩ trên đời này, nàng cũng chẳng còn ai để lưu luyến. Sau khi chết xuống cửu tuyền, còn có thể đoàn tụ với người thân, không hẳn là điều không tốt.

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến. Hòa Tâm Ảnh ngẩng đầu lên nhìn, thấy có ngục tốt đang theo sau một nam nhân lạ mặt.

Hai người đi đến trước cửa phòng giam của Hòa Tâm Ảnh, ngục tốt mở cửa, nói với Hòa Tâm Ảnh :"Hòa tiểu thư, xin mời."

Hòa Tâm Ảnh ngẩn ra: "Đi đâu?"

"Bệ hạ nhân từ, nhớ đến công lao của Phi Hồng tướng quân bình định Tây Khương, hàm oan mà chết, Hòa tiểu thư là đích thân muội muội của Phi Hồng tướng quân, Bệ hạ cũng cho một đường lui. Chỉ là sau này sẽ bị giáng làm thứ dân, giữ lại cho Hòa tiểu thư một mạng. Từ hôm nay trở đi, Hòa tiểu thư không cần ở lại đây nữa."

Hòa Tâm Ảnh mất một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa của những lời ngục tốt nói. Nàng từ từ đứng dậy, bước ra ngoài, đi theo hai người đó ra khỏi lao ngục.

Bên ngoài trời tối đen như mực, nàng y sam mỏng manh, đứng cô độc giữa màn đêm. Đột nhiên được tự do, thế nhưng nàng lại không biết tiếp theo nên đi đâu. Hòa gia và Hứa gia đều không còn nữa, trời đất rộng lớn mà không có chỗ nào để nàng dung thân.

Hòa Tâm Ảnh cúi đầu cười khổ, tự nhủ :"Ta còn có thể đi đâu đây."

"Hòa tiểu thư." Có người nói từ phía sau.

Hòa Tâm Ảnh quay đầu lại nhìn, thì ra là nam nhân đã đi cùng ngục tốt lúc nãy. Trông hắn giống như một thị vệ của gia đình nào đó, chỉ nói với Hòa Tâm Ảnh :"Nếu Hòa tiểu thư chưa có chỗ nào để đi, thì có thể tạm thời đến một nơi để ẩn náu."

"Là nơi nào ?", Hòa Tâm Ảnh hỏi.

"Lệnh tỷ thiếu thời từng học tại Hiền Xương Quán, Quán trưởng Hiền Xương Quán là Ngụy Huyền Chương, đã từng có nghĩa thầy trò với lệnh tỷ. Sau khi biết sự thật, đối với chuyện lệnh tỷ gặp phải thương xót không thôi. Nếu Hòa tiểu thư chưa có chỗ nào để đi, có thể tạm thời đến nhà Ngụy tiên sinh. Ngụy tiên sinh thường trú tại học quán, trong nhà chỉ có phu nhân."

Hòa Tâm Ảnh sững sờ.

Một lúc sau, nàng mới tự cười chua chát: "Hóa ra, trưởng tỷ dù đã chết rồi, vẫn còn đang che chở cho ta..."

"Mời công tử dẫn đường." Nàng nói. Hiện tại hai nhà Hòa Hứa đều gặp chuyện, không cần nghĩ cũng biết những thân thích bạn hữu trước đây đều sợ vạ lây, tránh né như tránh rắn rết. Lúc này đến tìm họ cũng chẳng ai dám thu nhận nàng. Nàng vẫn chưa nghĩ ra bước tiếp theo sẽ làm gì, nhưng trước hết cần tìm một nơi để ngồi xuống, làm rõ mọi chuyện mà nàng chưa hiểu.

Nàng thực sự cũng không còn nơi nào khác để đi.

..............

Chuyện Hòa Tâm Ảnh được người dẫn đi, Hứa Chi Hằng và Hòa Như Phi ở trong lao không hề hay biết.

Cả hai bị giam giữ riêng biệt để tránh thông đồng cung khai. Hòa Như Phi không thấy được Hứa Chi Hằng, Hứa Chi Hằng cũng không thấy được Hòa Như Phi, nhưng đối với hai người họ mà nói, điều này thế mà lại là chuyện tốt. Nếu thật sự nhốt hai người bọn họ chung một chỗ, chỉ e là sẽ đánh nhau ngay lập tức.

Hứa Chi Hằng hận Hòa Như Phi vì đã liên lụy đến mình, Hòa Như Phi hận Hứa Chi Hằng trên Thiên Tinh Đài, vừa xảy ra chuyện đã không chờ đợi mà đổ mọi tội danh lên đầu hắn.

Suy cho cùng, liên minh vì lợi ích vốn đã mong manh như tờ giấy, chỉ cần một cơn gió thổi, một trận mưa rơi, không cần xé nát, tự nó đã lộ rõ bộ mặt thật.

Hòa Như Phi ngồi trong góc phòng giam, dù đã đến nước này, hắn vẫn không từ bỏ, vẫn đang tính toán kế hoạch thoát thân. Người của Từ tướng chắc chắn sẽ không đứng yên nhìn hắn chết, nếu đã muốn cứu Từ Kính Phủ, có lẽ cũng sẽ kéo theo hắn một chút. Tệ nhất có lẽ là Từ Kính Phủ sẽ bỏ xe giữ tướng, nhưng trong tay hắn vẫn còn giữ bằng chứng Từ Kính Phủ thông địch phản quốc, Từ Kính Phủ muốn bỏ hắn mà một mình thoát thân, làm sao có thể ?

Việc ở Thiên Tinh Đài thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không ngờ rằng nữ nhân tên Hòa Yến ấy lại lợi hại như vậy, càng không ngờ Tiêu Giác đã có trong tay nhiều chứng cứ đến thế, từng bước một đẩy hắn vào con đường không thể quay đầu.

Hòa Yến... Nghĩ đến nữ nhân đó, trong mắt Hòa Như Phi thoáng hiện lên một tia âm u.

Nữ nhân đó và đường muội đã chết của hắn, rốt cuộc có liên quan gì ? Hòa Như Phi không biết. Hắn chưa từng chứng kiến sự oai phong của Hòa Yến trên chiến trường, bởi khi hắn trở về Sóc Kinh, Hòa Yến đã nhanh chóng trở lại làm một nữ nhi. Vì vậy, tất cả những truyền thuyết về "Phi Hồng tướng quân", hắn chỉ nghe qua, chứ chưa từng tận mắt thấy. Mà ở trong mắt hắn, đường muội Hòa Yến đã chết của hắn chỉ là một nữ tử kiên cường hơn những nữ nhân bình thường một chút mà thôi.

Người ta nói Phi Hồng tướng quân võ nghệ phi thường, hắn không tin, họ nói Phi Hồng tướng quân trên chiến trường lấy một địch mười, hắn cũng không tin. Nguyên nhân không tin kỳ thực rất đơn giản, vì hắn làm không được, hắn làm không được thì một nữ nhân như Hòa Yến, lại càng không thể làm được.

Cho đến trận so kiếm ở Thiên Tinh Đài.

Hòa Như Phi nhắm mắt lại, trong lòng bừng lên một cảm giác khó chịu.

Nếu Hòa Yến thật sự còn sống, khi dùng kiếm có phải cũng là bộ dạng như thế không ? Nhưng nàng làm sao có thể còn sống, nàng tuyệt đối không thể còn sống !

Trong nhà lao yên tĩnh, vang lên tiếng bước chân, Hòa Như Phi bị giam ở gian trong cùng, hắn lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cho đến khi dừng lại trước mặt mình.

Ngục tốt thế mà đã mở cửa phòng giam ra.

Hòa Như Phi ngẩng đầu, nhìn người đến.

Thanh niên mặc áo đen ánh mắt lạnh lùng lướt qua hắn, dường như không muốn lãng phí thêm một khắc nào trên người hắn. Hắn ta đứng, Hòa Như Phi ngồi, vô hình trung, như biểu thị rằng hắn kém hơn người một bậc.

"Không biết Tiêu đô đốc đến đây có việc quý hóa gì ?" Hòa Như Phi cười lạnh nói: "Không phải đến để giết người diệt khẩu chứ ?"

Chưa đợi Tiêu Giác trả lời, hắn lại nói tiếp: "Thực ra ta không hiểu, Tiêu đô đốc rốt cuộc làm sao biết được chuyện này ?"

Nếu nói Tần ma ma ở bên kia là do Hứa Chi Hằng để lộ tin tức, nhưng Tiêu Giác thế mà lại ngay lập tức đoán ra nguyên nhân trong đó, và từ sớm đã bắt đầu thu thập chứng cứ, Hòa Như Phi cho dù bây giờ nghĩ, cũng không thể hiểu nổi. Dù sao, ngoài những thứ khác, chỉ cần đem chuyện "Phi Hồng tướng quân là một nữ nhân" đi nói với người khác, người ta cũng chỉ cho rằng là hắn đang nói nhảm.

Tại sao chỉ có Tiêu Giác biết ?

Thanh niên thờ ơ nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi cho rằng, ta làm sao mà biết được ?"

"Ta không biết nha," Hòa Như Phi nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đột nhiên bật cười, hắn dựa vào tường, không nhanh không chậm nói: "Nghe nói ngươi từng học chung với muội muội đã chết đó của ta, để ta nghĩ xem, có lẽ ngươi và nàng ấy sớm đã có tư tình, bây giờ ngươi đối với ta như vậy, chẳng lẽ là vì ra mặt cho muội muội ta ?" Hắn cười khẩy một tiếng, khuôn mặt trở nên có chút vặn vẹo, "Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người thích muội muội ly kinh phản đạo của ta, nàng ấy có gì tốt chứ, căn bản còn không giống một nữ nhân....."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, mạnh mẽ bay đi, lưng va vào vách đá, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Cú đá này của Tiêu Giác không hề nhẹ, Hòa Như Phi bị đá đến nửa ngày cũng không thể lấy lại hơi thở, ngục tốt đã sớm biết trước tình huống này mà rút ra ngoài, đối với tình hình bên trong thì coi như không thấy.

Cũng phải, nếu Từ Kính Phủ ngã rồi, trong triều dã, không còn ai có thể ngăn cản được Tiêu Giác. Thời điểm quan trọng này, cũng không ai dám đắc tội với vị Hữu quân đô đốc này.

Hòa Như Phi lau vết máu ở khóe miệng, nhìn Tiêu Giác, chậm rãi mỉm cười.

Phong Vân tướng quân, Đô đốc mặt ngọc của Đại Ngụy, thật uy phong thật khí phách nha, chỉ đứng ở đây thôi đã khiến người ta không thể rời mắt, không ai có thể cướp được phong thái của hắn ta. Nếu như không phải năm đó Hòa Yến thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người, có lẽ hắn, cả đời cũng sẽ không có liên quan gì đến Tiêu Giác.

Nhưng khăng khăng lại có.

"Tại sao các ngươi đều tức giận như vậy," Hòa Như Phi cười nhạt nói: "Mọi người đều cảm thấy bất bình vì muội muội ta, nhưng còn ta thì sao chứ ?" giọng hắn đột nhiên cao lên :"Còn ta thì sao ? Cuộc đời của ta thì sao ? Không quan trọng sao ? Ta phải trả giá cả đời vì quyết định ngu ngốc đáng chết đó! Vì cái gì chứ, ta cũng có những việc mà ta muốn làm. Ngươi cho rằng ta muốn làm tướng quân lắm sao ?" Đôi mắt hắn đỏ ngầu, như một con dã thú phát cuồng, muốn xé nát mọi thứ, "Ai muốn làm tướng quân chứ ? Hả, ai muốn làm !"

Từ khi Hòa Như Phi bắt đầu có ý thức, hắn đã không còn sống trong Hòa phủ nữa. Hắn sống trong một trang viên xa xôi, hắn biết mình sức khỏe không tốt, cũng biết việc mình và đường muội hoán đổi thân phận. Hắn không thể đi quá xa, bên cạnh không thể thiếu người, vợ chồng Hòa Nguyên Thịnh thỉnh thoảng lén lút đến thăm hắn, nhưng rồi luôn vội vã rời đi.

Đại phu phán rằng hắn sống không được mấy năm, nhưng không biết có phải vì hắn có số mệnh cứng hay không mà cứ chịu đựng năm này qua năm khác. Sau đó đến năm mười sáu tuổi, cơ thể hoàn toàn bình phục, hắn nghĩ mình có thể rời trang viên, lại trở về Hòa gia, trở lại làm Hòa đại công tử, nhưng lúc đó lại có tin Hòa Yến đã ra chiến trường, hắn tạm thời không thể trở về.

Hòa Như Phi bị buộc phải tiếp tục ở lại trang viên.

Hắn cũng từng âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng Hòa Yến ngàn vạn lần đừng chết trên chiến trường, không phải vì tình cảm huynh muội sâu đậm, cũng không phải vì tâm địa hắn thiện lương, mà bởi vì Hòa Yến đội lốt thân phận của hắn, nếu như Hòa Yến chết ở chiến trường, thì Hòa đại công tử như hắn sẽ không bao giờ có thể trở về Hòa gia được nữa.

May mắn thay, Hòa Yến đã trở về.

Vốn dĩ trong nhiều năm đó, Hòa Như Phi đối với Hòa Yến cũng không có quá nhiều tình cảm, không thể nói là thích, cũng không gọi là ghét. Mãi cho đến ngày hắn trở về Hòa gia, Hòa Yến vừa trở về Hòa phủ, không nhìn thấy hắn, ngoài sân binh mã vây quanh vị phó tướng trẻ tuổi ở giữa, nàng đeo mặt nạ, đứng trong ánh mặt trời, thẳng thắn sảng khoái, bội kiếm của nàng vừa đẹp lại sắc bén, chiến mã khỏe mạnh và ngoan ngoãn, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng ánh mắt sáng ngời như sao trời.

Trong lòng Hòa Như Phi bỗng sinh ra một chút oán hận.

Nhiều năm như vậy, hắn luôn sống một cuộc sống kín đáo tại trang viên, hắn nghĩ rằng Hòa Yến cũng giống như hắn, nhưng khi thực sự nhìn thấy thì mới phát hiện hoàn toàn khác. Nàng dùng thân phận của hắn, sống một cuộc sống vui vẻ như vậy, dựa vào đâu chứ ? Nàng tự ý quyết định số phận của người khác, rồi lại đem số phận đã được sắp đặt sẵn trả lại vào tay mình.

Dựa vào đâu ?

Trong lòng Hòa Như Phi rất phức tạp, một mặt, hắn ghét phải chấp nhận số phận đã được Hòa Yến chọn sẵn, chẳng hạn như làm một võ tướng, nhưng mặt khác, khi đứng ở Kim Loan Điện, nhận lãnh sự ban thưởng của Đế vương, dưới ánh mắt ngưỡng mộ hoặc đố kỵ của các triều thần, lòng lại cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng sự thỏa mãn này luôn làm nhục hắn, vì Hòa Như Phi hiểu rất rõ, lời tán thưởng và mỹ danh là thuộc về Hòa Yến, không phải thuộc về hắn. Mỗi khi hắn nghe thấy những người đó sau lưng ca ngợi Phi Hồng tướng quân trên chiến trường anh dũng vô địch như thế nào, trong lòng hắn lại đặc biệt khổ sở, nỗi khổ sở này cuối cùng lại sinh ra sự nóng nảy, nóng nảy khiến hắn bất an, dù Hòa Yến đã xuất giá, hắn cũng không giải quyết được khối tâm bệnh này.

Giống như hắn đã trộm một viên bảo thạch đẹp, hắn đắc ý vì có thể sở hữu bảo thạch này, cũng chấp nhận ánh mắt ghen tị và khao khát của mọi người, nhưng hắn lại lo lắng sẽ có ngày bị người phát hiện, chủ nhân của bảo thạch không phải là hắn.

Ác niệm càng ngày càng lớn, cho đến một ngày, hắn nghĩ, nếu Hòa Yến chết đi thì tốt biết bao. Khi ý nghĩ này xuất hiện, Hòa Như Phi nhận ra, bản thân mình đã bình tĩnh hẳn lại.

Hắn đã tìm ra cách giải quyết tâm bệnh rồi.

Bẻ gãy đôi cánh chỉ có thể khiến Phi Hồng tướng quân không thể bay lên bầu trời, nhưng Phi Hồng vẫn là Phi Hồng, chi bằng kéo con chim trên trời xuống, dìm vào nước, chôn trong đất, ngày sau cũng sẽ không ai phát hiện ra dấu vết của con chim này nữa.

Hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nhưng tại sao chứ, những ngày bình tĩnh này chưa kịp qua bao lâu, đã bị người ta vội vàng cắt đứt rồi.

"Nói dối." Giọng nói thanh niên bình tĩnh, ánh mắt lạnh như nước, "Ngươi rất muốn làm Phi Hồng tướng quân, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi."

Giống như bị nhìn thấu bí mật sâu thẳm trong lòng, Hòa Như Phi đột ngột ngẩng đầu :"Ta không có !"

"Ngươi có."

Hòa Như Phi nghiến răng, ánh mắt của nam nhân lơ đãng thờ ơ, nhưng lại khiến sự lúng túng của hắn không nơi nào che giấu, hắn siết chặt nắm tay, cố gắng đứng dậy :"Ngươi nói cho ta biết, nàng ấy rốt cuộc có phải là Hòa Yến không ?"

"Nếu ta nói phải," thanh niên rũ mắt, ngân quan dưới ánh đèn u ám của nhà lao vạch ra một tia sáng lạnh lẽo, "Ngươi sẽ làm gì ?"

"Ta không tin." Hòa Như Phi không kiềm được run rẩy, không biết là vì hận hay vì sợ, hắn nói :"Mỗi một lời ngươi nói, ta đều không tin."

Nhưng thực ra, hắn có chút tin tưởng. 

Những sự trùng hợp kỳ lạ đó, sự thuộc đường thuộc lối với địa hình của Hòa gia, ngăn bí mật trong thư phòng, bí mật của hộp Linh Lung... còn có tiếng gọi "Đại ca" trên Thiên Tinh Đài đó. 

Vào một đêm nào đó nhiều năm về trước, hai người họ cùng lúc cùng nơi được sinh ra, từ đó vận mệnh bị buộc chặt, vô tình vướng mắc với nhau như hai sợi dây leo đan xen, hút chất dinh dưỡng của nhau. Hắn muốn sống tiếp, phải nhổ bỏ sợi dây leo bên cạnh này. Cái gọi là song sinh, không mang đến sự phụ thuộc và tin tưởng, mà là sự phản bội và thù hận. 

Hòa Yến sống trong ánh sáng mặt trời, hắn phải sống trong bóng tối, nếu hắn muốn quang minh chính đại bước đi trước mặt mọi người, thì phải nhổ bật người vốn thuộc về ánh sáng mặt trời kia. 

Hắn đã làm rất tốt... Hòa Như Phi cười thảm. 

Trong khoảnh khắc này, thế mà lại sinh ra loại giải thoát kỳ lạ. 

Hắn không biết mình đố kỵ hay oán hận Hòa Yến, nhưng trong khoảnh khắc này, chợt bừng tỉnh ngộ, hóa ra điều hắn ghét chính là cảm giác làm người thay thế. Người khác nhìn hắn, nhưng thực ra đang nhìn một người khác. Người khác nghĩ về hắn, nhưng thực ra đang nghĩ về một người khác. Buồn cười làm sao, đáng buồn làm sao. 

Cái bóng đã giết chết chủ nhân, nhưng cái bóng vẫn chỉ là cái bóng. Cuộc đời của hắn và Hòa Yến, rốt cuộc là hắn làm thế thân cho Hòa Yến, hay Hòa Yến làm thế thân cho hắn, không ai có thể nói rõ. Rốt cuộc hắn là Hòa Như Phi hay là Hòa Yến ? Cũng không ai có thể trả lời cho hắn. 

Nếu ngay từ đầu, hắn và Hòa Yến không hoán đổi thân phận thì sao ? 

Nếu ngay từ đầu, hắn là đại công tử của Hòa gia, mỗi người chọn con đường mình muốn đi, bây giờ sẽ như thế nào ? 

Hòa Như Phi dần dần bật cười, cười ngày càng lớn, cười đến nỗi cuối cùng, thế mà trào ra nước mắt. Cả đời hắn bị xô đẩy, thân bất do kỷ mà tiến về phía trước, có lẽ chỉ đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, mới có thể giải thoát. Tuy nhiên, thứ còn lại cho "Hòa Như Phi" chỉ là một ô danh lừa đời lấy tiếng. 

"Tiêu Hoài Cẩn," hắn ngẩng đầu nhìn người trước mắt, "Ta cho nàng là Hòa Yến đi. Ngươi không tiếc bất cứ giá nào để tìm ra ta thế này, chẳng phải là vì muốn ra mặt giúp nàng sao ? Ngươi muốn lấy mạng ta, được thôi, cứ lấy đi," hắn dang tay ra, như sẵn sàng chịu trói, "Nói cho cùng, đây chỉ là ân oán giữa ta và nàng, có liên quan gì đến ngươi chứ ?" 

Tiêu Giác bước đến trước mặt hắn, lặng lẽ nhìn hắn, đột nhiên giơ tay siết lấy cổ hắn. Ngón tay thanh niên thon trắng, thế nhưng lại giống như có thể bóp nát xương đầu của hắn. 

Hòa Như Phi bị bóp đến nghẹt thở, nhìn trân trối vào đối phương, cố gắng nặn ra một nụ cười lạnh lùng. 

"Có liên quan gì đến ta ?" Tiêu Giác chậm rãi hỏi lại. 

Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm vào Hòa Như Phi, như chứa đựng một cơn bão tối tăm, từng từ từng chữ nói: "Lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu Giác ta, dỗ cứu một cô nương trở về, cuối cùng lại bị các ngươi dìm chết, ngươi nói xem, có liên quan đến ta không ?" 

Hòa Như Phi giãy giụa điên cuồng, nhưng bàn tay đó càng ngày càng siết chặt, mắt hắn trợn ngược lên, giãy đạp, nỗi sợ hãi tột cùng trỗi dậy từ trong lòng, hắn biết mình sắp chết dưới tay người này. 

Nhưng ngay sau đó, bàn tay đang bóp cổ hắn đột nhiên buông ra, Hòa Như Phi ôm lấy cổ mình, ho sặc sụa. 

"Ta không giết ngươi." Tiêu Giác đứng dậy, quay lưng lại với hắn, lạnh lùng nói: "Bởi vì ngươi không xứng." 

Nói xong, hắn bỏ mặc Hòa Như Phi vẫn đang ôm cổ thở hổn hển, sải bước rời đi. 

............

Sáng sớm, khi Hòa Yến tỉnh dậy, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi. 

Thanh Mai ở trong sân gọi Xích Ô: "Xích Ô thị vệ, đừng thêm củi nữa, lửa lớn quá, thuốc sắc không tốt." 

Xích Ô lặng lẽ dùng kìm sắt lấy ra vài thanh củi. 

Lâm Song Hạc dù sao cũng là nam tử, cũng không tiện cứ ngốc lại Hòa gia, huống chi Hòa gia thực sự không có dư phòng cho hắn ở. Thuốc sáng hôm nay là do Thanh Mai tự sắc. Hòa Vân Sinh và Hòa Tuy vừa sáng sớm đã ra ngoài, Thanh Mai dùng quạt quạt lửa, vốn luôn hoạt bát, nay có chút trầm tư. 

Lúc trước Hòa Yến với Phạm Thành cũng là như vậy, sau khi trở về bị bệnh nặng một trận, mặc dù Hòa Tuy cũng mời đại phu, đại phu cũng kê đơn thuốc, nhưng Hòa Yến uống bát này đến bát khác, thân thể không thấy chuyển biến tốt, ngược lại càng ngày càng yếu đi. Khi đó Thanh Mai từng cho rằng Hòa Yến có lẽ không qua khỏi, nhưng sau đó lại hồi phục kỳ diệu, nàng còn nghĩ có lẽ là phu nhân trên trời có linh thiêng. Giờ Hòa Yến lại ngã bệnh. 

Mặc dù vị bạch y thánh thủ Lâm đại phu đó nói không có gì đáng ngại, nhưng Thanh Mai vẫn có chút lo lắng. 

Xích Ô thấy nàng tâm ở nơi nao, ngẫm nghĩ rồi an ủi: "Không cần lo lắng, Lâm công tử đã nói không sao, Hòa đại tiểu thư nhất định sẽ không sao."

"Không chỉ vậy," Thanh Mai thở dài, "Sáng nay khi ta vào phòng thay nước, thấy cô nương trong mơ cũng khóc. Lúc trước... cũng là như vậy, nếu cô nương không phải đã thương tâm, sao có thể như thế này được ? Hôm qua trên Thiên Tinh Đài, cô nương chẳng phải chỉ so kiếm với vị tướng quân Phi Hồng kia thôi sao ? Sao lại thành ra thế này ? Xích Ô thị vệ, rốt cuộc huynh có biết đã xảy ra chuyện gì không ?"

Xích Ô lắc đầu. Về Hòa Yến, trên người nàng có quá nhiều điểm khiến người ta khó hiểu. Nhưng Tiêu Giác không cho họ điều tra, họ đương nhiên cũng sẽ không cố ý đi tra.

"Lão gia và thiếu gia ngày hôm qua cũng lo lắng lắm, chỉ mong cô nương mau khỏe lại." Thanh Mai nói.

Giọng nói của hai người họ không hề cố ý hạ thấp, Hòa Yến có thính lực hơn người, liền nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của họ. Nàng ngẩn ra một lúc, người phụ nhân trong mơ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nàng, trong phòng lò sưởi đang cháy rực, bên cạnh án thư có đặt một cái bát nhỏ bằng sứ trắng, bên trong bát, đầy ắp một bát mứt.

Mứt đỏ au, ngọt lịm, nàng từ từ đưa tay, nhặt một miếng lên tay, nhìn một lúc lâu, mới cho vào miệng.

Ngọt đến mức làm miệng người đắng ngắt.

Thanh Mai bưng thuốc đẩy cửa bước vào, thấy Hòa Yến đã tỉnh, trước tiên là ngẩn người, rồi lập tức cười tươi: "Cô nương tỉnh rồi, trong người có thấy khó chịu gì không ?"

"Không sao."

"Vậy thì tốt." Thanh Mai đặt bát thuốc lên bàn, thoáng nhìn thấy bát mứt nhỏ bên cạnh, cười nói: "Đây là Tiêu đô đốc bảo nô tỳ đặt ở đây. Nói thuốc do Lâm đại phu sắc rất đắng, cô nương sau khi uống thuốc, nhớ ngậm hai viên trong miệng."

Hòa Yến cúi đầu cười nhẹ: "Được."

Thanh Mai cảm thấy cô nương nhà mình có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là kỳ lạ ở chỗ nào, đành kéo một chiếc ghế ngồi bên giường, rì rầm dặn dò Hòa Yến không được để nhiễm lạnh.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng không hiểu sao lại thêm vài phần náo nhiệt, Hòa Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc, cúi đầu xuống, che đi lệ ý trong mắt.

Mọi thứ, đã kết thúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro