Chương 245 : Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Chiêu đẩy chén trà về phía Hòa Yến, nhưng nàng chỉ liếc nhìn mà không động đến.

"Trước kia ở Tế Dương và Nhuận Đô, A Hòa với ta cũng coi như là bạn bè, làm sao khi về Sóc Kinh, lại trở nên xa lạ thế này ?". Sở Chiêu mỉm cười nói.

Hòa Yến nhìn hắn, "Nghe nói Tứ công tử mấy ngày trước bị trọng thương, hiện giờ đã khá hơn chưa ?"

"Không có gì nghiêm trọng," Sở Chiêu cười đáp, "Nhưng A Hòa lo lắng cho ta, ta rất vui."

Hòa Yến nhíu mày nhìn hắn. Những lời của Sở Chiêu nghe có vẻ như đang trêu ghẹo nàng ? Trước đây khi ở Tế Dương và Nhuận Đô, Hòa Yến chỉ coi đó là hắn đang nói đùa, cũng không để tâm. Nhưng giờ đây, cả nàng và Sở Chiêu đều đã được ban hôn, dù cho hôn sự của Sở Chiêu với Từ Sính Đình không còn có thể thành hiện thực, thân phận của hai người vẫn có phần tế nhị.

Chẳng lẽ hắn muốn dùng nàng để đối phó với Tiêu Giác ? Hòa Yến suy nghĩ, hiện nay dư đảng của Từ Kính Phủ vẫn chưa hoàn toàn bị diệt sạch, khả năng cao bọn chúng sẽ quy phục dưới trướng của Sở Chiêu. Vậy nên, Sở Chiêu và Tiêu Giác vẫn là đối thủ. Nếu Sở Chiêu muốn lợi dụng nàng để đối phó với Tiêu Giác... chẳng lẽ hắn định dùng mỹ nam kế ? Thế này cũng hi sinh quá lớn rồi.

Thấy ánh mắt của Hòa Yến có chút kỳ lạ, Sở Chiêu ngẩn người một lát, rồi như thể hiểu thấu suy nghĩ của nàng, hắn lắc đầu cười nhẹ: "A Hòa lại nghĩ đi đâu vậy ?"

"Tứ công tử," Hòa Yến nghiêm túc nói, "Ngài từ đâu lấy được trâm cài của Hòa tiểu thư ?"

"Hứa đại nãi nãi ?" Sở Chiêu nói, "Ta chỉ thấy A Hòa chăm sóc Hứa đại nãi nãi rất chu đáo, nên đã cho người lấy trâm cài của nàng ấy. Hành động này tuy phi quân tử, nhưng ta cũng chỉ muốn gặp A Hòa một lần." Hắn hỏi, "A Hòa đối với Hứa đại nãi nãi thật sự rất chân thành."

"Chuyện của hai nhà Hòa Hứa, suy cho cùng cũng bắt nguồn từ ta mà ra. Ta và trưởng tỷ quá cố của Hòa tiểu thư cùng tên cùng họ, lại là duyên phận, chăm sóc nhiều hơn cũng là lẽ thường." Hòa Yến đáp lại trôi chảy.

Sở Chiêu nhấp một ngụm trà, thở dài: "Vậy thì ta thật sự rất ghen tị với Hòa tiểu thư."

"Ghen tị điều gì ?"

"Ghen tị vì A Hòa có thể quan tâm nàng ấy thật lòng như vậy."

Hòa Yến: "........"

Giờ thì nàng đã hiểu, Sở Chiêu đang cố ý tán tỉnh nàng, mà so với trước đây, sự tán tỉnh này dường như vô cùng thản nhiên, không chút e dè.

Hòa Yến cúi xuống nhìn tay mình. Chẳng lẽ đã lâu rồi nàng chưa thể hiện khả năng công phu trước mặt người khác, nên họ đã quên rằng cú đấm của nàng có thể nghiền nát cả đá ?

"Tứ công tử, ngài tìm ta, chắc không phải chỉ để nói mấy lời này chứ ?" Hòa Yến hỏi, "Có gì thì cứ nói thẳng ra."

Sở Chiêu cười nhẹ, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Giờ đây A Hòa đối xử với ta giống như kẻ thù, có phải vì Tiêu đô đốc không ?"

Hòa Yến nhìn hắn, không nói gì.

"Sắp đến Tết rồi," ánh mắt của Sở Chiêu nhìn nàng đầy dịu dàng, như còn có chút buồn bã mà khó nhận ra, "Không lâu nữa, A Hòa sẽ thành thân với Tiêu đô đốc rồi."

"Tứ công tử định chúc mừng ta sao ?"

Sở Chiêu lắc đầu: "Không, ta muốn hỏi nàng... nàng thật sự muốn thành thân với Tiêu đô đốc sao ?"

Hòa Yến: "....Tất nhiên rồi."

"Không thể không thành thân sao ?"

Hòa Yến quả là không sao hiểu nổi :"Tại sao lại không thành thân ?"

"Bởi vì," hắn nhìn nàng mỉm cười, "Ta thích A Hòa."

Hòa Yến: "....."

Kiếp trước khi còn là Hòa nhị tiểu thư, dù tiếp xúc nhiều với nam nhân, nhưng nàng chưa từng được ai thổ lộ tình cảm, ngay cả khi đã cùng với Hứa Chi Hằng làm phu thê, hắn cũng chưa từng nói một lời "thích". Không ngờ sau khi tái sinh, hoa đào lại nở không ít, bỏ qua cành hoa xấu là Phạm Thành kia, thì dù là Mộc Di ở Tế Dương, là Tiêu Giác hiện tại, hay bây giờ là Sở Chiêu, đã khiến Hòa Yến không khỏi hoài nghi. Dù dung mạo của Hòa nhị tiểu thư có đẹp thật, nhưng cũng chưa đến mức quốc sắc thiên hương, tại sao lại thu hút nhiều người như vậy ? Tiêu Giác tốt xấu gì còn có duyên phận hai kiếp với nàng, nhưng Mộc Di và Sở Chiêu là chuyện gì đây ? Bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không nói được mấy lần, thì nói "thích" thế này, chẳng phải có chút tùy tiện sao ?

"Tứ công tử, những lời này không phải là thứ có thể tùy tiện nói đùa đâu." Hòa Yến định thần lại, lịch sự đáp.

"Ta không nói đùa," Sở Chiêu nhìn nàng một cách dịu dàng, ánh mắt trông rất nghiêm túc, "Ngay từ khi nhìn thấy A Hòa ở Lương Châu Vệ, ta đã thích A Hòa rồi."

Hòa Yến không khỏi nổi da gà.

Nàng nghĩ, nàng vẫn là chưa quen với việc nghe người ta thổ lộ một cách trắng trợn như vậy.

"Đa tạ tấm lòng của Tứ công tử, chỉ là," nàng nói, "Ta đã có người mình thích rồi."

"Là Tiêu đô đốc ?"

"Đúng." Hòa Yến trả lời ngay lập tức.

"A Hòa làm việc lúc nào cũng thẳng thắn như vậy," Sở Chiêu vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại thoáng một chút u ám, hắn hỏi: "Nàng... tại sao lại thích Tiêu đô đốc ?"

Tại sao ?

Hòa Yến chợt ngẩn người, nàng chưa từng nghĩ rằng thích một người rốt cuộc cần phải có lý do. Thích thì là thích thôi, đâu cần vì sao chứ ? Nếu thật sự phải nói, vậy có lẽ là vì Tiêu Giác thật sự rất tốt. Biết nàng thích ăn sơn tra thì lén nhét sơn tra vào túi nàng, nhờ ma ma thanh lâu đổi rượu mạnh thành Tường vi lộ ngọt ngào, biết nàng trong học quán không đủ sức nhấc đao thì cố ý chọn tiên sinh dạy kiếm thuật, thấy nàng say thuyền thì cho thuốc say sóng rồi lừa nàng rằng đó là thuốc độc... Vô số những chuyện như thế, thật kỳ lạ là, dường như hắn chưa bao giờ được người ta đối xử dịu dàng, nhưng lại rất biết cách chăm sóc người khác.

Nghĩ ngợi một lúc, nàng mới mỉm cười đáp: "Ta là người trước kia nhân duyên không quá tốt, người đối tốt với ta không nhiều, nên ta luôn ghi nhớ tất cả những ai tốt với ta. Sau này ta phát hiện ra, người đối xử tốt với ta hóa ra chỉ có một mình chàng ấy, làm sao ta lại không thích chàng ấy được ?"

"Ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng." Sở Chiêu dịu dàng nói.

Hòa Yến ngước mắt nhìn hắn : "Sở tứ công tử, chúng ta không phải người cùng đường."

Trà thất rơi vào im lặng.

Mắt của Sở Chiêu có màu hơi nhạt, điều này khiến hắn trông luôn có vẻ dịu dàng nhiều hơn mà người khác không có được, nhưng lúc này đôi mắt ấy giống như ngọc lưu ly sắp vỡ, mong manh đến mức khiến người ta đau lòng.

"A Hòa, nàng nói thế này, ta rất buồn."

Hòa Yến nói: "Xin lỗi."

Mặc dù Hòa Yến không giỏi trong việc xử lý những mối quan hệ thân mật, nhưng với Sở Chiêu, khi Hòa Yến nói ra những lời này, trong lòng nàng không hề có chút đấu tranh nào. Sự thật là nàng và Sở Chiêu không cùng đường. Vì những gì đã trải qua kiếp trước, nàng thích những người ngay thật, thẳng thắn, chứ không phải là người nói ba giữ bảy, luôn khiến người đoán mà không thấu.

Rốt cuộc cũng là người trưởng thành, không muốn để bầu không khí trở nên khó xử, Hòa Yến cũng cười :"Huống chi ta cũng sắp thành thân rồi, Tứ công tử khẩn xin Hoàng thượng giữ lại cho Từ tiểu thư một mạng, nhất định đối với Từ tiểu thư cũng có chân tình. Tứ công tử không biết chứ", nàng giọng điệu thoải mái :"Ta là một người hay ghen, người mà ta muốn gả, hậu viện sau này ngoại trừ ta thì không còn nữ nhân nào khác, Tiêu Giác có thể thú ta, cũng có cái giá phải trả".

"Này thì có gì khó ?", Sở Chiêu nhìn nàng, nghiêm túc nói :"Nếu như A Hòa nguyện ý gả cho ta, trong hậu viện của ta, tất nhiên cũng sẽ chỉ có mỗi mình A Hòa ".

"Rầm !"

Còn chưa đợi Hòa Yến lên tiếng, một tiếng động lớn bất ngờ vang lên, cánh cửa phía sau bị đá văng rồi.

"Nói không biết ngượng", ai đó cười lạnh cất lời.

Hòa Yến quay lại nhìn, thấy Tiêu Giác mặt mày xám xịt bước vào. So với Sở Chiêu, cả người Tiêu Giác mang theo cái lạnh lẽo của gió tuyết bên ngoài, nhưng cái lạnh hơn cả gió tuyết chính là biểu cảm trên mặt hắn. Hòa Yến thầm nghĩ, nếu không phải cách đây không xa có quân thủ thành, hắn có lẽ đã giết người rồi.

"Tiêu đô đốc đến thật nhanh." Sở Chiêu thở dài một tiếng, đứng dậy, mỉm cười nói :"Thiếu chút nữa là thành công rồi."

Sắc mặt Hòa Yến đại biến, thiếu chút nữa ? Thiếu chút gì chứ ? Đến lúc này rồi thì đừng có nói mấy lời khiến người khác hiểu lầm đi !

"Không có, không có !" Hòa Yến vội vàng giải thích, "Không có thành công, vừa bắt đầu đã thất bại rồi, thật đấy !"

Tiêu Giác chẳng nhìn nàng lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn Sở Tử Lan, ánh mắt như chứa dao, sắc bén đầy châm chọc.

"Tiêu đô đốc, đang ở trước mặt cô nương, tốt nhất đừng quá hung hãn." Sở Chiêu khẽ cười, lại nhìn về phía Hòa Yến, "Hôm nay những gì đã nói với A Hòa, từng câu từng chữ đều là thật tâm Sở mỗ. Nếu A Hòa thay đổi ý định, Sở mỗ nhất định sẽ nghĩ cách giúp A Hòa... Ta cũng là, thật lòng muốn thú A Hòa làm thê tử."

Câu cuối cùng, âm điệu ngọt như rượu ủ lâu năm, làm người nghe tâm hồn xao xuyến.

Nhưng sự xao xuyến ấy còn chưa kịp lan tỏa đã bị người một kiếm cắt đứt.

Chiếc bàn dài bị Ẩm Thu chém tan tành, ấm trà và chén trên bàn rơi vỡ đầy đất, vang lên những âm thanh chát chúa trong màn đêm.

Dáng người Tiêu Giác cao ráo thẳng tắp, ngón tay cầm kiếm Ẩm Thu hơi trắng bệch, giọng nói bình tĩnh nhưng lại như ẩn chứa đầy giận dữ, nhẹ nhàng cất lời :"Thứ ruồi nhặng tanh hôi, ngươi cũng xứng sao ?"

Sở Chiêu vẫn mỉm cười nhìn hắn, bầu không khí căng thẳng như sắp phát nổ.

Không xa lắm chính là quân thủ thành, Hòa Yến đoán nếu động tĩnh ở đây lớn thêm chút nữa, có lẽ họ sẽ bị phát hiện. Trước đây khi so kiếm ở Thiên Tinh Đài, Tiêu Giác đã đem Ẩm Thu ra làm phần thưởng, đã có người mắng Tiêu Giác là mê sắc mất trí. Nếu chuyện hôm nay xảy ra, há chẳng phải sẽ càng khiến danh tiếng "hồng nhan họa thủy" của nàng được khẳng định sao ? Trời đất chứng giám, nàng chẳng làm gì cả, sao mọi chuyện lại thành ra thế này ?

Hòa Yến lập tức quyết định, vừa túm lấy tay áo của Tiêu Giác kéo hắn ra ngoài, vừa quay lại nói với Sở Chiêu: "Hôm nay đã trễ lắm rồi, đừng nói nữa, Sở tứ công tử, cáo từ."

Sở Chiêu mỉm cười nói: "Được."

Hòa Yến lôi Tiêu Giác ra khỏi trà thất, hai tiểu đồng áo trắng đứng ở cửa không biết đã biến mất từ khi nào. Vừa ra khỏi tiểu uyển được vài bước, Tiêu Giác đột ngột hất tay nàng ra, Hòa Yến ngẩn người, thấy hắn quay lưng bước về hướng khác.

Không nghi ngờ gì nữa, hắn lại giận rồi.

Nhưng lần này, Hòa Yến hoàn toàn có thể hiểu được. Thành thân sắp tới gần, bị người khác bắt gặp cảnh có người cạy góc tường, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không vui. Tuy nhiên, Hòa Yến cũng cảm thấy oan ức, nàng là truy theo Hòa Tâm Ảnh mà đến, khi gặp Sở Chiêu, ban đầu còn tưởng Sở Chiêu có chuyện gì quan trọng cần nói với nàng, Hòa Yến còn suy nghĩ không biết có nên tương kế tựu kế mà lấy thông tin từ hắn hay không. Ai ngờ Sở Chiêu vừa gặp đã ném một loạt lời tỏ tình cực kỳ sến súa, khiến người đầu choáng mắt hoa, nàng cũng thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này!

Thôi... Bỏ đi, tóm lại Tiêu nhị công tử lại nổi giận rồi, nàng lại phải đi dỗ dành người mới được.

"Tiêu Giác, chàng đi chậm chút, ta đuổi không kịp nữa rồi..." Hòa Yến ở sau lưng gọi hắn.

Nhưng lần này, Tiêu Giác không có chậm bước như mọi khi.

Có lẽ là hắn giận thật rồi, Hòa Yến đuổi theo, chạy đến trước mặt hắn mà xoay người lại, vòng tay ôm lấy eo hắn :"Dừng lại, đừng đi nữa !"

Tiêu Giác bị nàng ôm chặt, nhất thời không bước tiếp được, cũng không nhìn nàng, nghiêng đầu nhìn hướng khác, nét mặt vẫn lạnh lùng.

"Chàng nghe ta giải thích," Hòa Yến vội vàng nói :"Chuyện hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn. Hắn cầm trâm cài của Tâm Ảnh đến tìm ta, ta cứ tưởng là Tâm Ảnh gặp chuyện gì nên mới đến gặp hắn, không ngờ hắn chỉ là lừa ta ra để nói chuyện. Ta tuyệt đối không có chuyện nửa đêm cùng hắn hẹn hò riêng tư, tuyệt đối không có tư tình gì với hắn !"

Nàng không nói thì thôi, vừa nói xong, không khí xung quanh lại lạnh thêm vài phần.

"Đừng tức giận nữa mà, nổi giận sẽ không tốt cho sức khỏe đâu", Hòa Yến đưa tay xoa ngực hắn, "Tuổi còn trẻ mà cứ cả ngày bực tức, coi chừng giận quá mà sinh bệnh đấy."

Tiêu Giác gạt bàn tay đang sờ loạn của nàng, nhíu mày nói :"Đừng có chạm vào ta."

"Không được," Hòa Yến vô lại bám chặt lấy người hắn, "Trừ phi chàng không giận nữa."

Tiêu Giác hít một hơi thật sâu, rũ mắt nhìn nàng, giọng nói thật lạnh lùng :"Dù cho hắn có lừa nàng, sao lại không rời đi ngay khi biết chuyện ?"

"Ta không rõ hắn rốt cuộc muốn làm gì, ta còn cho rằng hắn có chuyện chính sự cần nói với ta". Hòa Yến giải thích :"Đêm đã khuya, đến cũng đã đến rồi..."

"Đến cũng đã đến rồi ?", hắn không thể tin nổi nhìn Hòa Yến.

"Đến cũng đã đến rồi, đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng chứ !", Hòa Yến một thân chính khí lẫm liệt, "Làm sao ta biết hắn lại... Khụ... lại nói những chuyện không đâu vào đâu như vậy." Nói xong, lại thì thầm, "Dọa chết người ta".

Tiêu Giác cười lạnh một tiếng, "Ta  sớm đã nói rồi, bảo nàng tránh xa hắn một chút".

"Ta biết rồi, ta biết rồi," Hòa Yến giơ tay lên thề thốt, "Từ nay về sau ta nhất định sẽ tránh xa hắn !". Đây là điều đương nhiên, ai mà có thể ngờ Sở Chiêu lại có chủ ý như vậy với nàng, nghĩ lại cũng khiến người sởn gai ốc.

Sắc mặt Tiêu Giác dần dịu lại.

Hòa Yến đánh giá hắn, thấy hắn không còn giận dữ như lúc nãy nữa, liền hỏi :"Nhưng mà, sao chàng lại biết ta ở đây ?", Nàng kinh ngạc, "Chàng lại cho người theo dõi ta ?"

Tiêu Giác bực bội nói :"Không phải theo nàng, mà là theo Sở Tử Lan".

Hòa Yến "ồ" một tiếng, cảm thán nói :"Chàng để tâm đến Sở Tử Lan còn hơn cả ta, chàng xem ta rộng lượng biết bao, ta sao lại chẳng giận chút nào."

Tiêu Giác không nói một lời trừng mắt nhìn nàng.

"Ta đùa thôi mà." Hòa Yến cười híp mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó, "Vậy chàng đến đây từ lúc nào ?". Nàng ngẩn ra, "Ngay từ đầu chàng đã đến rồi."

Thanh niên khẽ nhướng mày.

Hòa Yến: "......"

"Chàng đã nghe được những gì ?" Nàng thăm dò hỏi.

"Ta nên nghe được gì ?"

Hòa Yến không nói gì. Nên nghe được gì ư ? Nếu Tiêu Giác đến đủ sớm, há chẳng phải cuộc nói chuyện giữa nàng và Sở Chiêu đều bị hắn nghe hết rồi sao ? Bao gồm cả lời bày tỏ kiên trinh bất khuất của nàng. Hòa Yến buông tay ra khỏi hắn, quay đầu đi, hận không thể tự tát mình một cái.

Mặc dù nàng vốn không quan tâm lắm đến mặt mũi, nhưng giờ nghĩ lại thì, năm lần bảy lượt, nàng đã bày tỏ không biết bao nhiêu lần rồi. Lần chính diện, lần gián tiếp, lần trước mặt, lần sau lưng, nàng đâu phải một cơ quan bày tỏ không có cảm tình, sao lần nào cũng bị hắn bắt gặp chứ. Thật là mất mặt, nhưng người này lòng dạ cũng quá đen rồi, còn đứng ngoài nghe lén. Nếu nàng mà tỏ ra thân mật hơn với Sở Chiêu một chút, chắc chắn sẽ bị gán cho tội danh "gian phu dâm phụ" rồi.

Thật là trăm miệng cũng không cãi lại.

Hòa Yến còn đang nghĩ lung tung, đã nghe hắn hỏi: "Còn ngẩn ra làm gì?"

Thấy Hòa Yến nhìn mình, Tiêu Giác dừng lại một chút, nói: "Đi về thôi."

Hòa Yến "ừ" một tiếng, bước đi hai bước rồi lại dừng, nghi ngờ nhìn hắn: "Tiêu Giác."

Tiêu Giác dừng bước, quay lại nhìn nàng: "Sao vậy ?"

"Ta nghĩ kỹ rồi, hình như có chút không công bằng." Hòa Yến nói.

"Cái gì không công bằng ?"

Hòa Yến chớp mắt: "Chàng đã nghe ta bày tỏ bao nhiêu lần rồi, mà ta chưa nghe chàng bày tỏ nha."

Tiêu Giác :"Cái gì?"

Hòa Yến lý lẽ đàng hoàng nói, đừng trách nàng tính toán chi li, nghĩ lại thì, Tiêu Giác hoặc là quá kín đáo, hoặc là nói chuyện vòng vo, những lời hoa mỹ đó Hòa Yến nghe mà như trong mây mù.

"Dù sao thì," nàng tiến lên một bước, nói: "Chàng cũng chưa từng nói thích."

"Thích ?" Hắn nhìn Hòa Yến chăm chú, mở miệng hỏi.

Hòa Yến gật đầu: "Đúng!"

"Hòa đại tiểu thư," hắn gọi tên nàng, tiếng gọi này khiến Hòa Yến giật mình, "Nàng muốn xác nhận điều gì ?"

Hòa Yến nhất thời nghẹn lời.

Thật ra mà nói, nàng chỉ muốn chiếm chút tiện nghi trên lời nói của Tiêu Giác, nghe hắn nói mấy lời hay ho thôi. Nhưng Tiêu Giác nghiêm túc như vậy, lại khiến nàng không biết phải nói gì, đang định tìm cớ lấp liếm cho qua, thì thấy người trước mặt tiến thêm một bước.

Gương mặt thanh niên gần trong gang tấc, đường nét sạch sẽ lại đẹp đẽ, bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt đen sâu thẳm dường như chứa đựng cảm xúc khó tả, khiến người ta mặt đỏ tim run.

"Chàng...." Hòa Yến mới thốt ra một chữ đã bị lời hắn cắt ngang.

Hắn tiến thêm một bước, "Lần đầu hái sơn tra là cho nàng, lần đầu dạy người kiếm thuật là nàng," lại tiến thêm một bước, "Lần đầu giúp người khác bôi thuốc là nàng, lần đầu cho kẹo cũng là nàng." Hắn tiếp tục tiến tới, từng bước ép sát, "Lần đầu dỗ dành cô nương là nàng, lần đầu giúp người lấp liếm cũng là nàng."

"Ta nghĩ đi nghĩ lại, người đầu tiên ta thích, cũng phải là nàng."

Hòa Yến bị hắn dồn đến vách đá phía sau lưng, không còn đường lui, ngẩng đầu lên, đã chạm ngay ánh mắt hàm chứa ý cười của hắn, "Hòa đại tiểu thư, bây giờ nàng xác nhận rồi chưa ?"

Hòa Yến nghe thấy nhịp đập tim mình, nhất thời quên mất vì sao vừa rồi lại nhắc đến chuyện này.

Ánh mắt nàng di chuyển từ mắt Tiêu Giác đến khóe môi hắn, đột nhiên rất muốn tiến tới hôn một cái.

Nàng thực sự đã làm như vậy, chỉ khẽ nhón chân, tiến lại gần người trước mặt.

Tiêu Giác thoáng sững sờ, sau đó ý cười trong mắt càng lúc càng rõ rệt, hắn khẽ cúi người, khi sắp chạm tới thì....

"Ôi! Thành Sóc Kinh đúng là thời thế sa đọa! Sao nam nhân có tình cảm với nhau lại dám công khai lộ liễu như vậy chứ ?"

"Không nhìn nổi nữa! Nhanh đi nhanh đi thôi, ngươi còn nhìn cái gì chứ ?"

"Ta muốn xem hai người đó là ai? Biết đâu chừng ta quen mặt."

Hai tên say rượu chỉ trỏ vào hai người họ, rồi loạng choạng rời đi.

Hòa Yến bị dọa giật mình, quên mất rằng tối nay ra ngoài để tiện, nàng đã mặc nam trang. Giờ trong mắt người khác, đương nhiên là hai nam nhân đang ở đây khanh khanh ta ta. Nhưng giữa đêm khuya thế này, sao vẫn còn người đi lang thang bên ngoài vậy chứ, không sợ bị vấp ngã sao ?

Trong lòng nàng bực bội, không biết là vì vừa rồi suýt hôn được Tiêu Giác nhưng lại lỡ mất mà khó chịu, hay vì bị người ta chỉ trỏ là nam tử yêu nhau mà tức giận, nàng ủ rũ, vùi đầu vào ngực Tiêu Giác, không ngẩng lên mà hậm hực nói: "Ta xác nhận rồi! Xác nhận rất rõ, được rồi, bây giờ về thôi."

Tiêu Giác cúi đầu nhìn nàng, đưa tay định kéo nàng ra, nhưng không ngờ nàng ôm chặt quá, một lúc sau, hắn đành bất lực buông tay, bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro