Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn hai người không ngừng cười, sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo cực kỳ, cực kỳ khó coi...

"Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Nhịn không được ý cười trên môi, Kim Tại Trung nhìn Chark đứng bên cạnh có chút ảo não, cuối cùng vẫn bật cười.

"Tiếng Hàn của tôi không tốt lắm." Chark ất đắc dĩ nhún nhún vai, ánh mắt lại khóa chặt tại lúm đồng tiền mê người của Kim Tại Trung.

Mấy ngày nay, Chark thường đến tham quan lớp học, sau đó mời Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung cùng đi ăn trưa hoặc ăn tối.

Trịnh Duẫn Hạo vốn định cự tuyệt nhưng nhìn thấy Kim Tại Trung vui vẻ ngẩng cao đầu đáp ứng, trong lòng lại không muốn để hai người kia ở cùng một chỗ.

Bởi vậy, hắn sâu sắc cảm nhận bản thân đã trở thành một cái bóng đèn cao áp...

"Nhưng anh nghe hiểu rất nhiều mà." Kim Tại Trung cười cười uống một ngụm nước, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt kiêu ngạo của Chark, cậu lại nhịn không được hắt cho y một gáo nước lạnh: "Tuy rằng đối thoại thật sự rất tệ."

Thấy Chark lại một trận kích động, Kim Tại Trung chỉ có thể nói, người này thật sự rất thú vị.

Mặc dù ấn tượng đầu tiên không tốt, nhưng từ ngày đó ở chung, cậu thật cảm thấy người này rất khôi hài .

Ít nhất so với cái tên chả ra người chả ra cẩu kia tốt hơn nhiều.

Nghĩ vậy, Kim Tại Trung nhịn không được dùng ánh mắt khinh bỉ quét lên Trịnh Duẫn Hạo.

Nhìn hai người trò chuyện vui vẻ như gà với vịt, lại nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Kim Tại Trung với mình, Trịnh Duẫn Hạo quả thật khó chịu tới cực điểm.

Hai người kia vẫn không biết họ đang bị Trịnh Duẫn Hạo mắng chửi đầy đầu, vẫn tiếp tục vui vẻ trò chuyện, không thèm để ý đến bóng đèn này.

"Kim Tại Trung, ăn no chưa? Đi thôi."

Sao có thể để họ vui vẻ trong khi bản thân áp suất thấp, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên buông dao nĩa, mặt không chút thay đổi nhìn Kim Tại Trung mở miệng.

"Cái gì?" Kim Tại Trung có chút sửng sốt, đối với chuyện Trịnh Duẫn Hạo trực tiếp quyết định, cậu thật sự tức giận.

Người này có thể đừng có bá bạo quyết định cậu phải làm gì được không?

"Tôi không đi, nếu phải đi thì anh đi trước đi, tôi với Chark còn chưa nói chuyện xong..." Kim Tại Trung cau mày, không muốn để ý đến Trịnh Duẫn Hạo.

"Kim Tại Trung, tôi là sếp của cậu, tôi nói thì cậu phải nghe." Kéo tay Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo muốn đứng dậy.

Hắn không thèm để ý cậu có đồng ý hay không, hắn nói, hắn mới là lão bản.

"Đợi chút!" Chark vẫn yên lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, y nhìn Trịnh Duẫn Hạo, dùng tiếng Anh hỏi: "Anh đang ghen sao?"

"Cậu đang kể truyện cười sao?" Trịnh Duẫn Hạo cười lạnh, đột nhiên rất muốn đấm y một phát.

Y dựa vào cái gì mà cho rằng ánh mắt hắn cũng kém như vậy?

"Nếu vậy thì đừng có biểu hiện ra vẻ mặt như đang ghen vậy. Tại Trung đã là người trưởng thành rồi, cậu ấy làm gì cũng có thể tự quyết định, không cần tuân theo quy tắc của anh đúng không? Huống chi, hiện tại là thời gian tan tầm." Chark cười rất nhẹ nhàng, bởi vì lời của y đã khiến Trịnh Duẫn Hạo buông lỏng tay.

"Cậu ta hiện tại là người mới quan trọng trong công ty chúng tôi, tôi có quyền bảo vệ "an nguy" của cậu ta." Trịnh Duẫn Hạo híp mắt, bất ngờ mở miệng.

Y đừng tưởng hắn đã quên y "không có ý đồ tốt" với Kim Tại Trung.

"Anh yên tâm, tôi cũng sẽ không ăn cậu ấy. Kim Tại Trung người mới quan trọng của công ty các anh, thì đối với công ty chúng tôi cũng vậy, anh nghĩ đi, tôi thương cậu ấy còn không kịp, không phải sao?" Chark mỉm cười, phản đối những lời của hắn.

"Hai người lại thì thầm cái gì vậy?" Phi Kim Tại Trung phiền chán "hừ" một tiếng, ngắt lời hai người: "Tôi nói, Trịnh Duẫn Hạo, nếu muốn đi anh có thể đi trước, đừng có lề mề như đàn bà vậy."

Mặt Trịnh Duẫn Hạo xanh mét trừng mắt nhìn Kim Tại Trung, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến: "Thêm một phần bít tết!"

Được rồi!

Họ muốn dây dưa, hắn liền dây dưa cùng bọn họ!

Nhìn hai người lại bắt đầu không nhìn hắn, Trịnh Duẫn Hạo vùi đầu ăn, trong lòng bắt đầu mắng đủ điều.

Thế nào?

Hóa ra tiểu tử Kim Tại Trung này thích ăn va-ni?!

Còn có ánh mắt vừa rồi là sao?

Cậu ta nghĩ hắn là bóng đèn?!

... Thật ra hắn cũng không biết vì sao hắn muốn ở đây làm bóng đèn.

Được rồi...

Nếu như vậy, cứ quăng cái tên vừa lôi thôi vừa không có gu thưởng thức này cho Chark vậy không phải được rồi sao?

Như vậy bản thân hắn cũng sẽ vui vẻ thoải mái không phải sao?

Hừ, hừ hừ...

Cười lạnh vài tiếng, Trịnh Duẫn Hạo đem toàn bộ chú ý tập trung vào những món ăn trước mặt.

Nhưng mà đúng lúc này, hắn lại dừng động tác cầm dao nĩa lại.

Vì sao...

Những món ăn trước mặt lại khiến hắn buồn nôn?

Kim Tại Trung ngồi bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên tái nhợt, nghi hoặc hỏi: "Anh sao vậy?"

Lại là một trận buồn nôn, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên đứng dậy, chạy vào toilet.

Hai người ngồi đó vẫn còn choáng váng, nhìn cửa bị đóng sầm lại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì.

Hắn tức giận sao...?

Ngồi yên một lúc, vẫn không thấy Trịnh Duẫn Hạo đi ra, Kim Tại Trung cuối cùng lau miệng đứng dậy: "Tôi đi xem thử một chút..."

Tuy rằng không muốn, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là "người ở chung" với cậu, lại là "sếp" bất đăc dĩ của cậu...

Kim Tại Trung đến trước toilet, gõ cửa, nhưng bên trong không truyền động tĩnh gì: "Trịnh Duẫn Hạo, anh đang ngủ hả?"

Vẫn không có hồi âm.

Ngay khi cậu đang ngày càng bối rối, đột nhiên nghe thấy được một tiếng...

Tiếng vang cực kỳ quỷ dị.

Cậu, có chút xấu hổ nhớ lại, hình như cậu... đã nghe thấy ở đâu đó rồi.

Hình như... rất giống với thanh âm phát ra khi tức giận của... con chó nhãi nhép nhà cậu?

Kim Tại Trung cười gượng, cậu cúi đầu, thử nắm lấy tay cầm, quả nhiên phát hiện cửa không khóa.

Thật thong thả, thật thong thả mở cửa, Kim Tại Trung nhìn vào bên trong, lộ ra một... nụ cười: "Con chó nhãi nhép, mày quay lại rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro