Chương 10. Cao trào trong tay hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vũng nước trắng đục dính dính đọng trong lòng bàn tay mềm mại của nàng rồi theo kẽ ngón tay nhỏ giọt xuống đất.

Vệ Liên Cơ mở bàn tay ra cho Kỷ Chiêm xem, vẻ mặt vô tội: "Kỷ Chiêm, chàng bắn vừa nhiều, vừa đặc, làm bẩn tay ta rồi."

Kỷ Chiêm đứng dậy chỉnh lại quần áo, đổ nước trà vào một cái khăn trắng, cẩn thận lau sạch tay cho Vệ Liên Cơ.

Sau khi lau mấy lần, không còn vết bẩn nào nữa, hắn mới cúi đầu quỳ xuống trước mặt nàng: "Kỷ Chiêm xúc động, mạo phạm công chúa."

Rõ ràng là nàng quyến rũ hắn trước, thế mà giờ phút này hắn lại nhận toàn bộ trách nhiệm về mình. Vệ Liên Cơ đương nhiên rất vui vẻ, mặt mày hớn hở: "Vậy chàng tính bồi thường cho ta thế nào đây?"

Vẻ mặt Kỷ Chiêm bình tĩnh: "Mặc công chúa xử trí."

"Mặc ta xử trí, là chàng nói đấy nha." Vệ Liên Cơ nhận được câu nói của Kỷ Chiêm, bèn kéo một tay hắn nhét vào trong khe ngực sâu hút của mình, nhẹ thở ra hai chữ: "Sờ ta."

Cảm giác mềm mại tràn ngập đầu ngón tay, Kỷ Chiêm như bị bỏng, vội vàng rút tay về, thấp giọng nói: "Không dám."

Thân thể mềm mại tiến lại gần, Vệ Liên Cơ quỳ trên mặt đất, vòng tay qua cổ hắn, hai bầu vú cọ qua cọ lại trong ngực hắn.

Mắt nàng hàm chứa ý xuân, hơi thở như lan: "Ta ướt rồi, thật khó chịu, Kỷ Chiêm, giúp ta."

Kỷ Chiêm đẩy nàng ra, cự tuyệt: "Công chúa, không được."

Vệ Liên Cơ càng ép sát hơn, kéo tay hắn về phía váy mình, lẩm bẩm: "Cho chàng sờ thử ta ướt thế nào, đều là nước."

Kỷ Chiêm lui về phía sau, muốn rút tay về: "Công chúa, chúng ta không thể."

Vệ Liên Cơ bị dục vọng dày vò khổ sở, thấy hắn không thương tiếc như vậy, mắt bỗng ầng ậc nước, đau lòng oán trách: "Chàng bắn xong rồi không quan tâm đến ta. Kỷ Chiêm, chàng hại ta chảy nhiều nước như vậy rồi lại không cần ta."

Vốn là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mà nàng nói cứ như phải chịu nỗi ấm ức lớn, còn hắn là nam nhân phụ tình.

Kỷ Chiêm xấu hổ, muốn nói lại thôi: "Công chúa..."

"Đưa tay cho ta." Nàng mềm giọng thúc giục.

Vệ Liên Cơ cởi quần ra, ấn tay Kỷ Chiêm vào giữa hai chân mình.

Nàng ngồi lên mu bàn tay hắn, ra sức cọ xát âm môi, giải tỏa dục vọng. Nàng híp mắt, yêu kiều rên rỉ: "A... Kỷ Chiêm... Thật thoải mái..."

Kỷ Chiêm nhắm mắt không nhìn cảnh xuân sắc, nhưng nơi mềm mại kia cứ lướt trên da hắn, thủy dịch dính nhớp ngày càng nhiều, chảy xuống cổ tay hắn.

Vệ Liên Cơ chủ động được một lát thì mỏi eo, nhưng vẫn chưa tới đỉnh, cũng không muốn từ bỏ khoái cảm tuyệt vời này.

Nàng nhẹ giọng thương lượng với hắn: "Kỷ Chiêm, ta mệt, chàng động tay đi, được không?"

Kỷ Chiêm kìm nén càm giác bồn chồn nơi hạ thân, cố gắng tỏ rõ thái độ: "Công chúa, chuyện này không hợp lý."

Nói xong, hắn hạ quyết tâm, muốn rút tay về.

Vệ Liên Cơ ôm lấy cánh tay hắn, kẹp càng chặt hơn, gấp đến độ giọng nói cũng nức nở: "Không, đừng rút về... Ô ô, ta còn chưa cao trào..."

Nàng nhìn hắn cầu hoan: "Kỷ Chiêm, cho ta... Cho ta nha..."

Kỷ Chiêm dừng lại, nhìn nàng hạ giọng cầu xin hắn.

Các loại cảm xúc quay cuồng trong đáy mắt, cuối cùng hắn không đành lòng làm trái lời nàng.

Thấy Kỷ Chiêm thỏa hiệp, Vệ Liên Cơ lại nhẹ nhàng yêu cầu: "Ta ngứa, khó chịu... Kỷ Chiêm, chàng xoa giúp ta nhé?"

Thấy hắn có vẻ do dự, nàng nhỏ một giọt nước mắt, mũi cũng chun lại, cắn đôi môi đỏ mọng, cầu xin: "Ô ô, muốn cao trào... Khó chịu, cho ta nha..."

Mỹ nhân yêu kiều khóc như hoa lê dính mưa chỉ vì muốn cầu hoan.

Kỷ Chiêm bối rối, không đành lòng khiến nàng khổ sở nữa, cắn răng nói: "Mạo phạm."

Hắn từ bị động chuyển thành chủ động, một tay ôm eo Vệ Liên Cơ, một tay vuốt ve hoa huyệt của nàng.

Những ngón tay thon dài vốn chỉ dùng để đọc sách, vẽ tranh, đánh đàn, thổi sáo, lần đầu tiên chạm vào nơi riêng tư của tiểu nương tử.

Hắn đẩy âm môi đang khép chặt của nàng ra, ấn lên âm hạch nhỏ xíu, đầu ngón tay xoay tròn, dùng sức không nhiều nhưng cũng đủ khiến nàng thoải mái.

Vệ Liên Cơ ngã vào lòng Kỷ Chiêm, đôi môi đỏ mọng hé mở, tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra khỏi cổ họng: "A a a... Kỷ Chiêm, xoa giỏi quá... Ta rất thoải mái..."

Khoái cảm tê dại từ âm hạch xông thẳng vào hoa tâm, dâm thủy càng tiết ra nhiều.

Chưa đủ, nàng còn muốn nhiều hơn, muốn bay lên tận mây xanh. Đôi mắt quyến rũ quấn chặt lấy người trước mặt, nàng thở hổn hển thúc giục hắn: "Dùng sức, dùng sức ... Ô ô... Muốn mạnh một chút..."

Nàng dịu dàng cầu xin trong vòng tay hắn, trong nháy mắt, vô tình hơn hẳn có tình, Kỷ Chiêm không uống rượu lại say trong ánh mắt nàng.

Hắn dùng thêm sức, hăng hái vừa xoa vừa ấn, bóp chặt âm hạch non mềm.

Không khí như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng hét vui vẻ khi cao trào của nàng: "A a a... Tới rồi, ta tới rồi a..."

Một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra khỏi cửa huyệt, đọng lại trong lòng bàn tay hắn, đây là bằng chứng sau khi nàng động tình.

Trái tim Kỷ Chiêm như có vật mềm chặn lại, sắc mặt cũng dịu đi một chút. Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Công chúa, người không sao chứ?"

Vệ Liên Cơ tựa vào ngực hắn, yếu ớt nói: "Ô ô, chân mềm nhũn, không đứng dậy được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro