Chương 1 Cảnh sát tự luyến (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Trịu Mặp

Phòng điều khiển như thần báo bên tai* gọi một cuộc điện thoại đến: "Tiểu Chúc, chuẩn bị nhanh lên, lãnh đạo sắp đến phòng hồ sơ rồi."

*Ý nói mách lẻo, nhiều chuyện

"Đã chuẩn bị đến không thể tốt hơn, mọi thứ đều ổn thoả!" Chúc Nguyện để điện thoại xuống, đứng ở cửa cầm trong tay một cây pháo, làm tư thế nghênh đón cấp trên.

Một đoàn người vây quanh lãnh đạo sở, lãnh đạo cục đi về hướng phòng hồ sơ.

Giám đốc Sở Công an, Sở trưởng Triệu Vĩ Quang tươi cười, quay đầu nói với Cục trưởng Cục Công an Chu Hỉ Khánh: "Công tác lưu trữ hồ sơ của công an cần phù hợp với xu thế phát triển của thời đại. Kết hợp với nhu cầu công việc thực tế, phải đẩy nhanh quá trình số hoá và dữ liệu hoá các tài liệu lưu trữ an ninh công cộng. Hiện thực hoá dịch vụ liên vùng và đa miền cho người dân. Để cho dữ liệu chạy nhiều việc vặt hơn và cho phép người dùng tệp làm ít việc lại, có khi không cần làm việc lặt vặt nữa. Cho nên tôi hy vọng, Cục Công an thành phố nắm bắt cơ hội thuận lợi của việc, xây dựng tin học hoá công tác lưu trữ hồ sơ trên địa bàn tỉnh. Xây dựng phòng lưu trữ hồ sơ kỹ thuật số cấp độ 5A, phấn đấu trở thành đơn vị điển hình tiên tiến trong công an nhân dân của tỉnh."

Chu Hỉ Khánh vui mừng tuyên bố, chỉ vào trưởng bộ phận tổng hợp và lưu trữ hồ sơ Vu Tự Khiêm đang đứng một bên rồi nói: "Cấp dưới của lão Vu toàn những người trẻ, là lực lượng chính trong việc tạo ra các kho lưu trữ hồ sơ kỹ thuật số, bọn họ còn trẻ nên sẽ có những ý tưởng bắt kịp xu hướng thời đại."

Vu Tự Khiêm bước lên một bước, chỉ vào cửa phòng hồ sơ điện tử, ân cần nói: "Đây là phòng hồ sơ điện tử độc lập, mời lãnh đạo vào."

Nhìn thấy mục tiêu đã đến, người đang chờ để lên sân khấu nãy giờ lập tức hét lên đầy nhiệt huyết và nhiệt tình: "Nhiệt liệt hoan nghênh Sở trưởng đến chỉ đạo!"

Cùng với tiếng nổ "Bùm", ống pháo hoa phun ra những dải băng rực rỡ, vô số mảnh giấy đủ màu sắc từ trên trời rơi xuống, bay lả tả phủ kín tầm nhìn của mọi người.

Triệu Vĩ Quang là người đầu tiên hoàn hồn, tập trung nhìn kỹ qua kẻ hở của những dải băng giấy đầy màu sắc, ông nghi ngờ mình đã đến Cục Công an giả mạo —— một dàn máy tính đắt tiền trông rất phô trương, bày trí trên bàn vô cùng loè loẹt sặc sỡ, một giá đựng tài liệu gắn đầy kim cương, chiếc ghế làm việc dán stick ngôi sao nhạc pop...... Trong mắt của người thế hệ trước, tất nhiên là vô cùng thô tục .

Tổng thể mang lại cho ông cảm giác, như thể đây không phải là văn phòng của bộ đội kỹ luật, mà là một cửa hàng bán tạp hoá, phẩm vị rất tồi tệ. Mà người trẻ tuổi trước mặt còn quá đáng hơn, đường đường là công an nhân dân uy nghiêm mà nhuộm cả đầu trắng xám, trong đó còn xen lẫn vài sợi tóc xanh, hình thù kỳ quái còn ra thể thống gì nữa!

Chu Hỉ Khánh khiếp sợ, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Vu Tự Khiêm.

Vu Tự Khiêm vã mồ hôi trán, làm sao ông ngờ được Tiểu Chúc lại làm ra việc như vậy.

Trước mắt bao người, vẻ mặt cô biểu hiện sự tự hào như đã hoàn thành nhiệm vụ. Cô chủ động mời giám đốc Sở xem các quy trình vận hành khác nhau của kho lưu trữ điện tử, vừa giới thiệu vừa thuyết minh: "Kho lưu trữ công an thành phố của chúng tôi được chia thành "Dân sinh", "Thực tế", "Văn hóa". "Ba phần chính thực hiện việc đồng xây dựng và chia sẻ dữ liệu, cũng như kết nối thời gian thực giữa hệ thống tệp và nền tảng thông minh."

Triệu Vĩ Quang vừa nghe vừa gật đầu.

Kế đó không còn xuất hiện mấy việc tào lao nào nữa. Sau nhiều vòng chất vấn và thảo luận, công việc nghiên cứu và hướng dẫn hôm nay đã hoàn thành tốt đẹp.

Ngay lúc Vu Tự Khiêm đang mừng thầm, giám đốc Sở Công an ra khỏi phòng họp, ánh mắt lướt qua người ông rồi dừng lại, làm ông hãi hùng khiếp vía.

Trở về kho lưu trữ với một bụng đầy tức giận, nhìn thấy Chúc Nguyện làm như chẳng có việc gì, khiến Vu Tự Khiêm không nói nên lời, nói gì bây giờ, mắng cô? Hay đổ lỗi cho cô làm việc không tốt? Ngược lại cô rất siêng, chẳng bao giờ biếng nhát.

Nghe nói lúc trước trong phòng này có một phú nhị đại*, cứ nghĩ là đến cơ quan làm việc chơi cho qua ngày đoạn tháng, vậy nên yêu cầu đối với cô cũng không nghiêm. Có thể làm hết việc trong chức trách của mình là đã đủ thắp nhang cảm tạ rồi, những sai sót nhỏ hoàn toàn có thể bỏ qua được. Nhưng ai ngờ quả mìn đang chờ ông ở đây, sớm không nổ muộn không nổ, mà cố tình bùng nổ ngay đúng lúc cấp trên và lãnh đạo đi kiểm tra công tác.

*Thế hệ giàu có đời thứ hai, dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng.

Than ôi, đúng ra ông nên giao nhiệm vụ đón tiếp cho một đồng chí lão thành có kinh nghiệm mới đúng.

Trong lòng Vu Tự Khiêm rất hối hận nhưng Chúc Nguyện lại chẳng hiểu mà đắc ý tranh công như cũ: "Trưởng phòng, lãnh đạo hài lòng với nghi thức hoan nghênh của phòng hồ sơ chúng ta chứ? Tôi làm theo yêu cầu của anh đó, tạo bầu không khí sôi nổi, làm nổi bật tinh thần phấn chấn, năng nổ nhiệt huyết của chúng ta, tôi tin họ sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc!"

"Chỉ sợ ấn tượng của họ khắc sâu quá thôi." Vu Tự Khiêm lẩm bẩm, giờ chỉ mong trí nhớ của mấy lãnh đạo đó không được tốt, quên cảnh tượng kỳ cục này càng sớm càng tốt.

"Trưởng phòng, anh nói gì vậy?" Chúc Nguyện nghe không rõ.

Vu Tự Khiêm lấy khăn tay ra, lau mồ hôi nhỏ giọt như nước biển Địa Trung Hải trên trán, xua tay nói: "Tiểu Chúc, cô quét hết giấy vụn trên mặt đất đi, tôi đến phòng của Cục trưởng."

Ngoài chịu đòn nhận tội, còn phải thăm dò ý kiến nữa.

Chúc Nguyện thấy bóng lưng vội vã của trưởng phòng thì nhún vai, quay người đeo tai nghe lên, đắm chìm trong điệu nhạc dance sôi động.

Trong cuộc sống ăn, nhậu, chơi bời của cô, thế giới phải xoay quanh cô, tất cả đều có chung một quy tắc, đó là tiền gần như là vạn năng. Cho nên cô rất tự tin, không cần nhòm ngó cái nhìn của lãnh đạo mà sống. Dù ai có cái nhìn tốt hay xấu về cô, cô cũng chẳng để bụng, cùng lắm là bị đuổi việc, dù sao lý tưởng của cô cũng không phải là làm công an nhân dân.

Cánh cửa của văn phòng Cục trưởng bị đóng lại, Triệu Vĩ Quang một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Chu Hỉ Khánh nói: "Lão Chu, có phải anh lợi dụng chức vụ rồi nhận việc bừa bãi, ăn tiền đi cửa sau, bổ nhiệm công việc cho người khác không? Lão Chu ơi, anh là đảng viên lâu năm, không thể làm việc trái với nguyên tắc của tổ chức!"

Chu Hỉ Khánh hiểu ý của ông ta, vội vàng biện giải: "Lão Triệu, không nói đến quan hệ cấp trên và cấp dưới, hai chúng ta đã quen nhau gần cả đời, lẽ nào anh không hiểu con người tôi sao? Đã đến tuổi này rồi, tôi đâu thể không bảo vệ khí tiết tuổi già của mình được, cho nên tôi tuyệt đối không tham ô, không nhận hối lộ. Huống hồ, nếu tôi thực sự vi phạm pháp luật và kỷ luật thì chẳng cần đợi anh nói, Ủy ban kiểm tra kỷ luật đã mời tôi lên nói chuyện rồi. Hiện nay quy trình chống tham nhũng chặt chẽ đến mức nào, chỉ cần có sai sót nhỏ là sẽ thông báo cho toàn đảng biết, tôi đâu thể làm chuyện mất mặt thế được."

Triệu Vĩ Quang thở phào nhẹ nhõm: "Vậy anh nói cho tôi biết, cái người trẻ tuổi ở phòng hồ sơ đó là như thế nào? Tôi thấy giống người ăn chơi trác táng quá!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman