phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hắc Cẩu (phần 2)
_________
Người dịch: Nông Thị Diễm  |Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả. Vui lòng không repost
___________

Hồ Hoàng Xám Bạch Liễu là một trong số 5 vị thường tiên, gồm: Hồ tiên( hồ ly), Hoàng tiên( Hoàng thử lang còn gọi là Hoàng bì tử), Bạch tiên(nhím),Liễu tiên(rắn),Hôi tiên ( chuột).
Trong số đó Hoàng tiên là loài cổ quái nhất, một khi liên quan đến thứ này, chưa nói đến việc nó t.r.ả t.h.ù ai đó, chỉ riêng cách nó muốn trả ơn cũng khiến người ta gà chó không yên.
Tôi thầm đổ mồ hôi cho nhà họ Tô và Tô Oản Âm. Mặc  dù tôi và cô ấy không còn liên quan đến nhau nữa, nhưng không vì thế mà tôi g.h.é.t cô ấy. Cô ấy chỉ là một cô gái theo đơn thuần đuổi lý tưởng của riêng mình, đơn thuần cảm thấy tôi không hợp với cô ấy, cũng không nói gì làm tổn hại đến danh dự của tôi.
Nhưng tôi không giúp được gì cho họ, chỉ có thể bất lực nhìn họ rời đi.
Một mình quay lưng về nhà, tâm trạng bỗng vô cùng chán nản, cảm xúc hụt hẫng cùng bất lực đan xen trong lòng.
Niềm tin đã nâng đỡ tôi trong những năm tháng niên thiếu bỗng nhiên s.ụ.p đ.ổ như vậy, trong lúc nhất thời thật sự làm tôi có chút không tiêu hóa được.
Cuối cùng, tôi cầm lấy tiền đồng đi ra mộ của ông, tôi quyết định sẽ tự lập cho mình một quẻ trước mộ ông nội.
Trước đây tôi chưa bao giờ lập quẻ cho mình, nên lần này tôi sử dụng 64 quẻ truyền thống nhất của Kinh dịch,nhưng đối với tôi mà nói những thứ đơn giản nhất lại là những thứ chính xác nhất.
Cây lặng gió ngừng, tôi tung đồng tiền lên bắt đầu gieo quẻ.
Khi nhìn thấy quẻ chính, tôi có chút hoang mang, thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là quẻ của chínhh mình không.
Đây là một quẻ hạ hạ, quẻ Đoài , đại h.u.n.g chi quẻ.
Trong quẻ có nhắc đến quẻ Lôi Trạch Quy Muội
Hôn giá thiên phùng trạch thượng lôi
Thế như thủy hỏa lưỡng tương vi
Tiền đồ h.u.n.g h.i.ể.m trung vô lợi
Tốc tốc đình hanh mạc trì nghi.
Có nghĩa là: Cuộc hôn nhân gặp phải sự ngăn cản, trên bờ vực tan vỡ như nước với lửa, nếu muốn yên ổn thì phải dừng lại ngay.
Nhìn từ góc độ của quẻ thì quả thật có chút giống với chuyện của tôi, nhưng quẻ Quy Muội là chấn thượng đoái hạ(震上兑下), thượng ở đây chỉ người nữ, hạ ở đây là chỉ nam, phụ nữ theo đàn ông, đa phần ám chỉ phụ nữ tìm đến đàn ông, điều này không phù hợp trong hoàn cảnh hiện tại của tôi chút nào.
Tôi không bị quẻ tượng dọa, mà lại tiếp tục giải quẻ , vì trong quẻ chính còn ẩn hai biến quẻ.
Biến quẻ thứ nhất là quẻ Lôi Thủy giải, chấn thượng khảm hạ( s.ấ.m ở trên, nước ở dưới), đây là quẻ trung thượng. Ý nói tôi không nên tiếp tục bận lòng về mối hôn nhân trước mà hãy đi về hướng Tây nam, có thể sẽ tìm được sự an yên, sinh khí tự nhiên sẽ quay về.
Biến quẻ thứ hai là quẻ Thủy Trạch Tiết, theo kinh dịch thì đây là quẻ thượng thượng, bất vô cấm kỵ, có dụng ý t.r.ả.m tương phong thần(có cơ hội thuận lợi không có gì cản trở). Nhưng xét theo quẻ tôi nhất định phải có lòng tin vào những thứ đã chọn thì mới có được công danh. Có nghĩa là tôi không được quên ý định ban đầu của mình, phải làm đến nơi đến chốn, chủ động giải quyết k.h.ủ.n.g h.o.ả.n.g.
Nhìn cái quẻ khó đoán này, tôi bất giác mỉm cười không thể giải thích được, trong lòng đã có quyết định rồi.
Đối với thầy phong thủy nào khi thấy quẻ này cũng sẽ khuyên nên chọn biến quẻ thứ nhất, đi về hướng Tây Nam, bình an vô sự, cả đời vô lo vô nghĩ.
Nhưng tôi lại càng muốn theo quẻ thứ hai,  không phải muốn t.r.ả.m phong thần, mà là vì không muốn để ông nội thất vọng, chuyện mà ông đã sắp xếp cho tôi, tôi nhất định phải hoàn thành. Nếu nó lại muốn vụt mất, vậy thì tôi sẽ đuổi theo giữ nó lại.
Tôi nghiêm trang cúi đầu ba lần chào ông nội và đi thẳng về nhà, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, đi đến thành phố Tây Giang tìm Tô Oản Âm.
Vừa thu dọn pháp khí, đồ đạc xong, mẹ tôi bỗng hào hứng chạy đến.
“Hắc Cẩu, con đang làm gì vậy? Thu dọn đồ đạc là cái gì, con không phải muốn bỏ nhà đi đấy chứ?”
Tôi đang định giải thích cho mẹ thì bà đột nhiên hào hứng nói với tôi :” Xem con xem, sao lại không có tiền đồ như vậy,mới bị một cô gái thành phố hủy hôn mà đã đòi bỏ nhà ra đi? Cổ ngữ có câu “ Phúc chi sở y, họa chi sở phục”( trích trong Đạo Đức kinh, dịch nghĩa: H.ọ.a là nơi nương dựa của phúc, trong h.ọ.a có phúc. Phúc là nơi ẩn nấp của h.ọ.a, trong phúc có h.ọ.a). Hắc Cẩu, con mau xem xem ai đến.”
Không nghĩ tới, mẹ tôi còn nói hai câu cổ ngữ để nói tôi, tôi bật cười, nghĩ rằng mẹ tôi chắc là nghe được từ chỗ ông nội.
Tôi hoài nghi nhìn vào trong phòng khách, ở đó có một cô gái trẻ đang đứng.
Một thân lăng la tơ lụa, vừa nhìn đã biết là con gái nhà phú quý, nhưng cũng xuất thân từ nông thôn, cũng không xinh đẹp khí chất như Tô Oản Âm.
Tôi biết cô gái này, cô ấy tên Lăng Vũ Hân, con gái cưng của một thổ hào ở dưới trấn.
Bố cô ấy là một nhà dược liệu học, căn cơ gia đình cũng khá thâm sâu. Là người giàu có nhất trong vùng.
Đối mặt với Lăng Vũ Hân tôi không có cảm giác gì. Mắt tôi lại chuyển nhìn vào chiếc hộp gỗ cổ kính mà cô ấy ôm trên tay, tôi bối rối hỏi mẹ :” Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Mẹ tôi nháy mắt với tôi và vui vẻ nói:” Tiểu Hắc Cẩu, con thật có phúc. Vũ Hân đến hạ sính, nói muốn gả cho con.”
Tôi há h.ố.c mồm, c.h.ế.t lặng. Tôi là một người nổi tiếng mang đ.i.ề.m d.ữ trong làng, tuy tôi học phong thủy và trở thành Thiên Sư, nhưng ngoài ông tôi ra thì chẳng ai biết chuyện này. Chẳng có lý do gì mà một cô gái như Lăng Vũ Hân lại đột nhiên muốn đến hạ sính.
“ Sao còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau lại đây nhận sính lễ đi, chả nhẽ con còn nhớ con thiên nga thành phố kia sao? Tỉnh lại đi, mẹ thấy Vũ Hân còn đẹp hơn con thiên nga đấy gấp mấy lần.” Mẹ nhìn thấy tôi không phản ứng lại,bà có chút không vui.
Tuy Lăng Vũ Hân cũng rất xinh đẹp nhưng tôi lại cảm thấy không thích cô ấy lắm.
Vừa rồi tôi chỉ nghĩ đến chuyện lúc gieo quẻ trước mộ ông, quẻ hạ hạ Lôi Trạch Quy Muội đó.
Lúc đó tôi còn không hiểu tại sao lại gieo được quẻ nữ truy nam này, với hoàn cảnh hiện giờ của tôi thì làm gì có cô gái nào dám đến, bây giờ thì tôi hiểu ra rồi.
Vì đây là quẻ đại h.u.n.g, trong lòng không khỏi đề phòng, tôi chậm rãi đi về phía Lăng Vũ Hân.
Tôi tiếp nhận chiếc hộp bằng gỗ gụ trên tay cô ta và ngay khi tôi cầm nó trên tay, tôi cảm giác cơ thể tôi như đông cứng lại.
Hảo gia hỏa, thật nặng, không phải nặng theo ý nghĩa truyền thống. Chỉ là vì tôi thầm vận hành huyền dương khí trong người, dương khí gặp được âm s.á.t khí mới cảm thấy cái hộp rất nặng.
Tôi nóng lòng mở chiếc hộp ra,những vừa nhìn thấy vật bên trong tôi lại bị dọa rồi.
Khóa trường mệnh, dạ minh châu, quý phi đan...
Trong hộp vậy mà toàn là những bảo vật gần như thất truyền trên thị trường, đều là những đồ vật có giá trị lâu đời, ít nhất đều là mấy trăm năm.
Lăng gia tuy rằng có tiền, nhưng không có khả năng giàu đến mức này!
Tôi hít hít nhẹ cái mũi, lập tức một mùi h.ô.i t.h.ố.i tựa x.á.c c.h.ế.t lập tức xộc lên.
Mấy thứ này hiển nhiên là từ m.ộ đào ra tới, ngọn núi sau nhà quả thực có vài tòa cổ m.ộ, nhưng con người đi vào đó căn bản là chỉ có đi không có về, suy nghĩ này khiến tôi càng thêm tự hỏi, Lăng Vũ Hân lấy mấy thứ này từ đâu ra.
“ Hắc Cẩu, còn thất thần làm gì? Còn không mời Vũ Hân đi vào trong nhà, mẹ đi rót cốc nước.” Mẹ thấy tôi phát ngốc ra đó lại không vui mà nhắc nhở tôi.
Tôi gầm nhẹ một tiếng :” mẹ, mẹ hồ đồ rồi!”
Mẹ tôi không hài lòng liếc mắt nhìn tôi một cái:” Con mới đang hồ đồ thì có!”
“Mẹ, mẹ mở to hai mắt ra nhìn kỹ xem cô ta là ai?”
Tôi quát lên một tiếng rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay của  Lăng Vũ Hân kéo ra khỏi phòng.
Mới vừa nắm lấy cổ tay cô ta, tôi liền cảm giác được một luồng khí lạnh đánh úp lại, tôi vội vàng vận dương khí ngăn lại.
Hai chúng tôi đứng bên ngoài sân, mẹ liếc nhìn chúng tôi một cái, không hiểu được nói :” Hắc Cẩu, con đang làm cái gì vậy? Con muốn nói gì? Con bé là Lâm Vũ Hân con gái của Lâm Trường Căn, sắp tới là vợ con, là con dâu của mẹ.”
Tôi cười lạnh một tiếng, nói:” Mẹ, mẹ xem lại xem ! Mẹ xem kĩ bóng của cô ta đi!”
Mẹ tôi nghi hoặc nhìn về phía mặt đất, lúc đó là buổi trưa tầm 11h hơn, không phải thời điểm mặt trời lên cao nhất, nhưng cũng là thời điểm dương khí thịnh.
Chỉ thấy trên mặt đất có hai cái bóng, cái bóng của tôi rất bình thường mà bóng dáng của Lăng Vũ Hân lại cực kì q.u.ỷ d.ị.
Kia căn bản không phải là bóng dáng của con người, chỉ có một thước hơn ( 50cm) còn ở đó lắc lư qua lại, giống như một con mèo.
Mà trong lòng tôi lại hiểu rõ, đây rõ ràng chính là bóng dáng của một con Hoàng Đại Tiên.
“ A, đây là thứ gì vậy?” Mẹ tôi hét thất thanh sau khi phản ứng lại.
Sau tiếng kinh hô của mẹ tôi, thân thể Lăng Vũ Hân đột nhiên cứng đờ lại, rải khai chân liền chạy.
Tư thế chạy của cô ấy vô cùng kì quái, chỉ chạy bằng hai đầu mũi chân nhưng dị thường linh động, tốc độ lại vô cùng nhanh.
Tôi đương nhiên sẽ không cứ như vậy mà để nó chạy mất, Lăng Vũ Hân cũng không phải là đã c.h.ế.t, chỉ là cơ thể cô ấy bị k.h.ố.n.g chế.
Chuyện này là do tôi dựng lên, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy.
Tôi cấp tốc đuổi theo Lăng Vũ Hân, chạy đến đằng sau cô ta, tôi lập tức đem một lá Trấn Yêu Phù dán lên sau cổ cô ta.
Tay trái nhẹ lay động chuông đồng, trong miệng niệm khẩu quyết :” Lục hợp chi gian, tứ hải trong vòng.Yêu n.g.h.i.ệt. nặc tung, một phù tìm tích!”
Đây là Lục Hợp Tầm Yêu Quyết, nguyên tự “ U Danh Lục Gia Tiên Thiên”, khi tôi 14 tuổi liền học được cuốn sách này, nhưng đây mới là lần đầu tiên thực c.h.i.ế.n.
Khẩu quyết vừa niệm xong, thân thể Lăng Vũ Hân đột nhiên cứng đờ lại, sau đó thân thể như một khúc gỗ ngã xuống mặt đất.
Ngay sau đó, trong bụi cỏ cách đó không xa, vụt ra một con hình thể cực đại Hoàng Bì Tử.
Nó hướng về phía tôi nhe răng trợn mắt gầm vài tiếng, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy.
Con Hoàng Bì Tử này với con đâm trúng xe của Tô Oản Âm không giống nhau, lông của nó pha màu xám trắng
Hiển nhiên nó là con cái, tôi đoán nó cùng với con lúc trước hẳn là một đôi.
Da lông đều biến sắc, còn lớn như vậy, hiển nhiên là đã khai linh trí, tu luyện cũng không dưới trăm năm..
Tôi không đuổi tận g.i.ế.t tuyệt nó không phải vì sợ nó, chủ yếu là loài Hoàng Bì Tử này cực kì t.h.ù dai, g.i.ế.t được một con, nhưng nó còn vô số con cháu.
Mà tôi lập tức liền phải rời khỏi đây, tôi không muốn lại mang t.a.i h.ọ.a đến cho mẹ và dân thôn.
Tôi mang tới một chén nước, đem Trấn Yêu Phù đốt thành tro rồi hòa vào trong nước cho Lăng Vũ Hân uống, một lúc sau thì cô ấy tỉnh lại.
Cô ấy có chút bối rối như lọt vào sương mù, không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Tôi cũng không nói cho cô ấy biết về việc bị Hoàng Đại tiên bám vào người, sợ dọ.a đến cô ấy.
Chờ Lăng Vũ Hân đi rồi, tôi mới tìm chỗ ngôi m.ộ mà con Hoàng Bì Tử kia trộm đồ chôn trả lại, thứ này tôi không thể đụng vào, một khi giữ lại cũng không đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì.
Về đến nhà, mẹ tôi vẫn ngồi trong phòng ngẩn người, lúc này bà mới ý thức được tôi là người được chọn của ông nội.
“ Mẹ, con cũng không có nhiều lời để nói, kỳ thật ông nội đã giúp con chọn sẵn con đường phải đi. Con phải rời khỏi thôn, về sau có cơ hội con nhất định quay về báo đáp người.” Tôi quỳ gối trước mặt mẹ, vành mắt ửng đỏ.
Tôi cần thiết phải mau chóng rời đi, không còn thời gian để nói quá nhiều.
Vận mệnh của tôi và Tô Oản Âm là gắn liền với nhau, ở trong thôn mẫu Hoàng Bì Tử hạ sính cho tôi, Tô Oản Âm bên kia không chừng cũng gặp n.ạ.n, tôi phải đi xem.
Mẹ tôi giản dị cả đời, không được tiếp xúc nhiều với văn hóa, lúc này đây đột nhiên như là biến thành một người thâm minh đại nghĩa.
“Hắc Cẩu, đi đi, đừng làm cho ông nội của con mất mặt.” Ánh mắt mẹ tôi kiên định nhìn về phương xa.
Lấy xong hành lý, tôi lập tức rời đi.
Toi không dám quay đầu lại, sợ chính mình sẽ bật khóc.
Mới đi ra sân nhà, giọng nói của mẹ đột nhiên vọng từ trong nhà :’’ Nếu được thì chờ về sau yên ổn rồi, dẫn cô gái trong thành phố kia về để mẹ gặp , kì thật mẹ cũng rất thích con bé, thật thủy linh.”
Giờ khắc này, mẹ tôi rốt cuộc cũng nó ra lời trong lòng, lúc trước bà không thừa nhận là vì muốn giữ mặt mũi cho tôi.
Tôi một câu cũng không nói, bước chân càng nhanh hơn.
Đi ra đến cửa thôn, nước mắt rốt cuộc ngăn không được mà chảy xuống.
21 năm cuộc đời, lần đầu tiên xuống núi, lẻ loi một mình, không biết con đường phía trước gian nguy thế nào, không biết mẹ già có cả đời an khang hay không.
Ngồi tàu hỏa hơn 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng đến thành phố Tây Giang.
Đi vào thành phố lớn, tôi mới phát hiện ra năng lực thích ứng của mình rất mạnh, có lẽ là hồi bé bởi vì từ chỗ ông nội kể lại nơi phồn hoa là nơi như thế nào, rất nhanh tôi đã tìm được một con phố cũ.
Phố này gọi là phố Tiểu Phong, là một con phố chuyên buôn bán đồ táng, có thể thuê việc xử lý tang sự, cũng có thể tìm đến xem sự, xem bói.
Xem ra thành phố lớn cũng không phải hoàn toàn không có người tin vào phong thủy như Tô Thiên Kì nói.
Nhưng khi dạo xung quanh một vòng, tôi phát hiện đại bộ phận xem bói đều là bịp bợm giang hồ, không gặp được cao nhân.
Vừa lúc ở chỗ sâu trong phố Tiểu Phong có cửa hàng muốn chuyển nhượng, tôi liền liên hệ chủ nhà mua lại, rốt cuộc làm gì thì làm cũng phải có chỗ đặt chân.
Tổng cộng tiêu hơn 11 vạn( 400tr), lúc rời nhà, tôi đem theo 20 vạn (hơn 700tr). Nhưng 100 vạn tiềm Tô gia từ hôn, một phân tôi cũng không động vào, số tiền tôi đem theo là tiền ông nội để lại cho tôi.
Thu xếp xong xuôi, tôi liền dựa vào địa chỉ Tô Oản Âm để lại cho tôi mà tìm được Tô gia..
Tuy có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi nhìn thấy Tô gia đại trạch, tôi vẫn kinh ngạc muốn rớt cằm.
Cảm nhận đầu tiên của tôi là lớn, thứ hai là vô cùng lớn.
Chỗ này đã không thể gọi là biệt thự, quả thực phải gọi là trang viên.
Mà khi tôi nghiêm túc đánh giá lại một lần nữa, lại bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Tôi bị lừa rồi. Nếu thật sự Tô Thiên Kỳ không tin vào phong thủy thì không có khả năng lại xây nhà ở chỗ này. Bởi vì nếu không phải là một phong thủy sư mạnh có thể kham dư, Tô Thiên Kỳ không thể xây nhà ở đây.
Tòa trang viên này được xây dưới chân núi, sau lưng là núi Thanh Long nguy nga
Núi Thanh Long nổi tiếng trong giới phong thủy, nghe đồn vào thời nhà Tống, nơi này từng phát sinh hiện tượng Thanh Long kéo quan.
Ngay lúc đó đại quốc sư Trương Chiêu Nhiên cho rằng đây là phong thủy bảo địa, có long mạch chi tướng nên sau khi c.h.ế.t liền đem huyệt mộ của mình đặt ở đây, nghĩ rằng hậu đại có thể sinh ra được Đế Vương.
Nhưng mà kết quả không được như mong muốn, tới đời cháu trai của ông liền phạm trọng tội t.r.u d.i cửu tộc. Nghe nói là vì không áp được long thế của nơi này. Người trong hoàng tộc t.á.n.g ở chỗ này triều đại có thể đời đời vững mạnh, nhưng nếu người bình thường t.á.n.g ở chỗ này, hậu đại đều không được c.h.ế.t già.
Lời đồn đại truyền lại qua nhiều thế hệ, khiến núi Thanh Long liền trở thành xa gần nổi tiếng h.u.n.g địa, tuyệt đối không thể đem gia trạch phủ đệ dựng ở chỗ này.
Tôi không lên núi cẩn thận thăm dò, nhưng ở chân núi đơn giản dò xét một lần, tôi liền xác định, nơi này quả thật không nên xây nhà. Cũng không phải nơi đây vô mạch vô thế, mà trên núi còn ẩn hiện long mạch chi tướng.
Nhưng nơi này âm khí quá sâu, muốn bắt long mạch quá khó, tám chín phần mười kiến trạch chính là hung trạch.
Nhưng trang viên này của Tô Thiên Kỳ lại không giống, ông ta chắc chắn đã được cao nhân chỉ điểm. Mở một lối khác, không trực tiếp xây nhà lên vị trí long mạch mà là  lui đến đằng sau, vừa vặn tránh khỏi tàng âm địa, cũng có thể lây dính đến một chút thượng giai phong thủy chi khí.
Hơn nữa trong sân của Tô Thiên Kỳ về phía đông nam còn đào một cái hồ nhân tạo, vừa lúc ngăn cách âm khí của núi Thanh Long.
Thủ đoạn khó lường này ở trong giới phong thủy cũng không thua gì tôi, như thế có chút làm tôi lau mắt mà nhìn. Xác thật, như lời ông nội nói, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, con người ta luôn luôn phải bảo trì lòng kính sợ với người khác.
Chính là, nếu Tô Thiên Kỳ tin vào phong thủy, ông ta vì sao phải nói dối tôi là không tin? Nếu ông ta tin, nên biết thực lực của ông nội, ông ta sẽ không sợ sao?
Trong lòng đang buồn bực thì tôi chợt nhìn thấy Tô Thiên Kỳ cùng một người đàn ông đầu tóc hoa râm đi ra từ trong trang viên.
“ Trần tiên sinh, tôi đã cùng Trương gia bên kia hủy hôn rồi. Nói thật, hai ngày nay tôi luôn cảm thấy trong lòng hơi bất an, có dự cảm sắp có điều không hay xảy ra. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, xin ngài hãy giúp tôi. Ngài cũng biết Diệu Thủ Thiên Sơn chi danh cũng không thể khinh thường, tôi sợ ông ta còn lưu lại hậu chiêu.” Tô Thiên Kỳ khép nép nói với hoa râm lão giả.
Người được gọi là Trần tiên sinh nhướng mày, giọng nói có chút khinh thường nói :” Nếu Trương Uấn còn sống, ta đã không để cậu làm như vậy. Nhưng hắn đã xuống m.ồ, mà hắn hậu đại lại không có tài phong thủy. Tiểu tử Trương Hắc Cẩu kia thì không cần nói, là một kẻ ố.m y.ế.u b.ệ.n.h t.ậ.t bất kham, nhà hắn Thanh Ma nhất mạch coi như tuyệt hậu. Thiên Kỳ à, cậu yên tâm làm Oản Âm cùng cháu trai ta đính hôn, việc này đối với chúng ta hai nhà đều có lợi. Nếu thật sự có chuyện gì còn có ta ở đây, cậu sợ cái gì!”
( Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro