phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong hoa râm lão giả nói, sắc mặt Tô Thiên Kỳ hòa hoãn không ít.
Ông ta lập tức mở miệng nói:” Làm Oản Âm cùng Bách Tuế quả thực so với cho con bé kết hôn cùng Trương Hắc Cẩu càng tốt, hai nhà ta cũng coi như là môn đăng hộ đối. Nhưng mà tính tình Oản Âm nha đầu ngài cũng biết đấy, nó bướng bỉnh lắm, hôn sự này có thể thành hay không còn phải xem hai đứa chúng nó có duyên hay không.”
Hoa râm lão giả sang sảng cười,lộ ra bộ dáng đắc ý như định liệu được mọi chuyện, ưỡn ngực lên xe rời đi.
Thính giác của tôi khá tốt, bọn họ đối thoại tôi đều nghe được rõ ràng, tôi đột nhiên cảm thấy khó thở, cảm giác khó chịu dị thường.
Sau này tôi mới biết người được gọi là ông Trần này tên là Trần Sơ Cửu, cũng được coi là nhân vật có tiếng trong giới phong thủy ở thành phố Tây Giang.
Ông ta am hiểu nhất chính là tìm long điểm huyệt, rất có nhãn lực, tuy việc này nghe không uy phong bằng bắt quỷ trừ yêu, nhưng lại càng dễ dàng kết giao quyền quý, tạo dựng thanh danh. Thực tế thì yêu ma quỷ quái hiếm thấy, nhưng đại phú đại quý mới là chân thực nhất, ai lại không muốn mình trở nên giàu có, trở nên có danh tiếng.
Trần Sơ Cửu có một người cháu trai tên là Trần Bách Tuế, trong phong thủy học cũng có chút thiên phú, là truyền nhân của Trần Sơ Cửu, với danh tiếng của hắn cũng có không ít cô gái theo đuổi, nhưng cố tình hắn lại nhìn trúng Tô Oản Âm.
Đây cũng là chuyện thường tình, tuy tôi không thể bặc quẻ cho người Tô gia, cũng chưa từng xem cho Tô Oản Âm. Nhưng có thể trong hàng nghìn cô bé được ông nội chọn ra để đính thân cùng tôi hóa giải mệnh kiếp thì mệnh cách của cô gái này tuyệt đối không bình thường.
Tôi thực sự rất muốn chạy đến nói với Tô Thiên Kỳ rằng, những việc người khác làm được cho ông ta tôi cũng có thể, không thể để Tô Oản Âm gả cho người khác.
Nhưng tôi không thể làm như vậy, trước không nói đến việc ông ta có tin tôi hay không, cứ cho là ông ta tin, tôi cũng không thể phá giới, điều này ảnh hưởng rất lớn tới nhân duyên của tôi và Tô Oản Âm.
Tôi phải nghĩ cách làm thế nào để cô ấy chủ động muốn kết hôn với tôi, chuyện này có thể thuận lý thành chương, mới không trái với quy củ lúc trước ông nội định ra.
Có điều tôi cũng không thể vội, tuy nói trước mắt Tô gia vẫn chưa gặp phải chuyện gì. Nhưng tôi tin tưởng vào bản lĩnh của ông nội, chỉ với kẻ hèn Trần Sơ Cửu mà cũng muốn phá bỏ cục diện ông tôi bày ra? Bọn họ cũng quá coi thường bản lĩnh của Diệu Thủ Thiên Sơn rồi.
Chỉ cần phiền toái của Tô gia không có ai đủ năng lực giải quyết, bọn họ nhất định nghĩ đến việc tìm tôi đi ở rể Tô gia để hóa giải.
Nhưng điều làm tôi lo lắng nhất bây giờ chính là, nếu trước khi báo ứng của Tô gia đến mà Tô Oản Âm và Trần Bách Tuế đến với nhau vậy thì phiền toái lớn.
Bởi vì ông nội có nói, cái gọi là thành hôn cũng không phải đơn giản tổ chức một hôn lễ, lãnh một tờ giấy chứng nhận kết hôn là được, mà là chân chính động phòng, có tiếp xúc da thịt chi thân
Nếu Tô Oản Âm trước một bước cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ thì đoạn nhân duyên này của chúng tôi chú định bị chặt đứt tại đây, chuyện này đối với cả hai mà nói đều là tai ương.
Nghĩ đến đây, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, vạn vật đều tự mình có pháp tắc vận hành, cuối cùng hai chúng tôi có hay không thể thành đôi còn phải xem thiên ý.
Chỉnh đốn lại cảm xúc, tôi một lần nữa quay lại phố Tiểu Phong, chuẩn bị quay về thu dọn một chút để tối có chỗ ngả lưng, ngày mai lại nghĩ đối sách.
Cái thứ thiên ý này đúng là được định sẵn, trên đường tôi quay về lại thấy cách đó không xa một chiếc xe thể thao phong cách đỗ bên đường, từ trên xe đi xuống hai người.
Cô gái mặc áo phông trắng kết hợp quần jean xanh, nhìn trẻ trung lại xinh đẹp đó đúng là Tô Oản Âm.
Chàng trai một thân trang phục quý công tử, tuy diện mạo bình thường, nhìn có chút quý khí, nhưng cũng có thể gọi là phong lưu phóng khoáng, không ai khác đúng là Trần Bách Tuế.
Đêm hôm khuya khoắt, lại dừng xe ở một con phố vắng có chút không thích hợp.
Tôi sợ Trần Bách Tuế dẫn Tô Oản Âm đến đây không có ý tốt gì, lập tức âm thầm lặng lẽ theo sau.
“ Trần Bách Tuế, đêm hôm khuya khoắt anh dẫn tôi ra đây làm gì? Muốn dọa tôi sợ? Tôi nói cho anh, tôi mới không tin mấy thứ này.” Tô Oản Âm có chút không vui nói.
Trần Bách Tuế cười nói :” Oản Âm, ông nội anh đã cùng chú Tô nói chuyện hai chúng ta. Anh nghĩ chúng ta kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, bọn họ không phải muốn cho chúng ta đi dạo để có không gian riêng bồi dưỡng tình cảm hay sao, anh đây cũng là muốn tốt cho em, đưa em đến đây làm quen một chút không khí với bầu không khí của giới phong thủy.”
Trong lòng tôi cười lạnh, một khu phố buôn bán đồ mai táng cùng với mấy tên bói toán bịp bợm ở trong miệng hắn lại trở thành đại diện cho giới phong thủy,từ bao giờ giới phong thủy lại rẻ mạt đến vậy.
Tô Oản Âm cau mày, không vui nói:” Ai muốn cùng anh bồi dưỡng tình cảm, tôi cũng chả cần làm quen gì cả. Còn nữa, Trần Bách Tuế, lần sau anh làm ơn đừng nói bậy về quan hệ của chúng ta, anh cũng không phải không biết là tôi đã có vị hôn phu.”
Nghe vậy, trái tim nguội lạnh của tôi như ấm lại.
Tuy biết rằng cô ấy nhắc đến tôi chỉ vì không muốn dính líu gì với tên Trần Bách Tuế kia. Nhưng ít nhất có thể thuyết minh, trong lòng cô ấy, tôi cũng không đến nỗi kém cỏi bất kham, cô ấy cũng không ghét tôi.
“ Vị hôn phu? Em đang nói cái tên ma ốm Trương Hắc Cẩu đấy à? Oản Âm, em nên từ bỏ ý định này đi, anh nghe ông nội anh nói, tên đó căn bản là phế vật, phong thủy chưa từng học qua lại còn bệnh tật quấn thân.”Trần Bách Tuế lộ vẻ mặt châm chọc, hoàn toàn không để tôi vào mắt’
Tô Oản Âm lập tức bĩu môi, có chút tức giận nói :” Anh giữ miệng sạch sẽ chút đi. Anh ấy không biết gì về phong thủy không có nghĩa anh ấy là phế vật! Ở trong mắt tôi, anh ấy tốt hơn anh gấp nhiều lần, ít nhất người ta cũng thành thật hơn anh.”
Tâm tính của Trần Bách Tuế khá ổn định, cũng không vì chuyện này mà tức giận, chỉ là nói:” Được rồi, em nói như thế nào thì chính là như vậy đi. Oản âm, em xem, bên kia còn một cửa hàng vàng mã mở cửa, em có tin anh có thể làm cho người giấy sống lại không?”
Tô Oản Âm xì một tiếng, hiển nhiên là không tin, đi theo Trần Bách Tuế hướng đến cửa hàng đó.
Tôi có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Trần Bách Tuế lại định làm trò mèo gì đó. Hắn hẳn là muốn trước mặt Tô Oản Âm thông qua một chút thủ đoạn vụng về thể hiện tuyệt kĩ gì đó để lấy lòng, làm Tô Oản Âm yêu hắn.
Tôi tuyệt đối không thể làm hắn đạt được mục đích,liền vội vàng bám theo.
Đây là một cửa tiệm tiền giấy vàng mã có tên là: Tống Tài Các”. Xem tên đoán nghĩa cũng biết là làm nghề làm tiền giấy vàng mã.
Nghề làm vàng mã này đã trải qua khá lâu đời, nghề này thực chất là cắt tiền vàng rồi đốt cho người đã khuất. Màu hồng đốt cho đồng nam, xanh cho đồng nữ, núi vàng, núi  bạc, trâu ngựa xiêm y, chỉ cần khách hàng muốn, cái gì họ cũng có thể làm ra
Nhưng nghề này không chỉ đơn giản như vậy, tuy nói thợ làm vàng mã bình thường cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có thể kiếm tiền mưu sinh. Nhưng thợ làm vàng mã chân chính thực sự có bản lĩnh thần thông làm cô hồn dã quỷ bám vào người giấy làm cho người giấy sống lại, đây chỉ là tiểu thần thông.
Tôi từng được nghe ông nội kể lại một câu chuyện liên  quan đến một vị thợ làm giấy đại thần thông. Ông nội tôi hồi còn trẻ rất thích đi ngao du tứ phương. Năm đó ông du lịch đến một thị trấn nhỏ ở phương nam, vừa vào một cửa tiệm uống nước. Vừa bưng lên ly nước, ông nội không nói lời gì liền rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Bởi vì người ở trong thị trấn kia toàn bộ đều không phải người sống, mà toàn là những người giấy do vị đại thần thông kia tạo ra.
Khi còn nhỏ, nghe ông kể lại chuyện này bị dọa đến đi ngủ cũng gặp ác mộng. Giờ nghĩ lại, tôi thấy rất buồn cười bởi vì trong tương lai sớm muộn gì tôi cũng có thể đạt được thành tựu này.
Thu hồi suy nghĩ, tôi tránh ở một cánh cửa rồi nhìn vào trong cửa hàng vàng mã.
Chỉ thấy Trần Bách Tuế cầm một cây bút lông nhúng mực vẽ lên khuôn mặt của người giấy màu xanh, hắn hẳn là muốn vẽ mắt cho người giấy.
Một bên vẽ, hắn vừa nói:” Oản Âm, em nhìn kĩ nhé, anh có thể ngay lập tức có thể làm cho người giấy thành vật sống.”
Tôi hơi sững người, hắn ta điên rồi sao? Chẳng lẽ hắn không biết vẽ mắt cho người giấy là điều tối kỵ sao?
Người giấy có mắt là điều vô cùng cấm kỵ của người làm vàng mã, điều này dễ dàng thu hút những thứ không sạch sẽ
Tay trái tôi lập tức móc ra một lá bùa, mặc niệm trấn hồn quyết, phòng ngừa có gì ngoài ý muốn.
Nhưng tôi cũng không quá khẩn trương, bởi vì Trần Bách Tuế cũng biết về phong thủy, không có khả năng điều bình thường này cũng không biết.
Tám chín phần mười là hắn cố ý dẫn sói vào nhà, mượn chuyện này bày ra bản lĩnh làm Tô Oản Âm đối với hắn lau mắt mà nhìn.
Nhưng tôi đã kiểm tra một vòng xung quanh đây, một tiểu quỷ cũng không có, không chắc chắn rằng người giấy sẽ bị âm linh bám vào.
“ Oản Âm, nhìn kĩ nhé, cũng đừng sợ hãi!” Trần Bách Tuế ra vẻ thần bí mà điểm thêm hia con mắt cho người giấy.
Đây là một người giấy lục đồng nữ được làm rất tỉ mỉ, độc đáo, khung xương, quần áo đều có đủ, một khi bị linh hồn bám vào sẽ có nguy hiểm.
“ Xì, làm gì có gì, bộ dạng lừa bịp này của anh chỉ có thể dùng được với người khác thôi.” Tô Oản Âm thấy người giấy không có phản ứng cười nhạo một cái.
Trần Bách Tuế bình tĩnh cười, đồng thời hướng ánh mắt nhìn về ông chủ đang đứng trong gia hàng.
Tôi vẫn luôn rình coi ở đó, nhìn thấy như vậy tôi mới hiểu ra. Không phải Trần Bách Tuế kia có bản lĩnh mà người thật sự đứng sau ông chủ cửa hàng kia.
Đột nhiên nhớ tới vừa rồi nhìn đến dáng vẻ khoe khoang như định liệu trước được mọi chuyện của Trần Sơ Cửu lúc chiều tối, tôi chợt hiểu ra, hóa ra việc đến cửa hàng vàng mã này đều nằm trong kế hoạch của bọn họ. Ông chủ cửa hàng đều phối hợp diễn cùng, trách không được Trần Bách Tuế tự tin như vậy.
Chỉ thấy người đàn ông kia tầm 40 tuổi, trrong tay còn cầm theo một cái tháp 3 tầng nhỏ làm từ trầm hương, gọi là Khóa Hồn Tháp, có thể giam giữ hồn phách.
Người đàn ông đó lặng lẽ xé tấm bùa trên tay Khóa Hồn Tháp xuống, tôi lập tức nhìn thấy một bóng đen bay về phía người giấy trước mặt Trần Bách Tuế.
Người bình thường không thể nhìn thấy hồn phách này, nhưng tôi lại có thể.
Đây là một cô hồn không có linh trí, chết tầm 30 tuổi, bởi vì bị nhốt đã lâu, linh trí cũng bị mất dần và trở thành công cụ để cho người khác đùa nghịch.
Thật lòng mà nói, ở trong giới phong thủy chúng tôi rất ít khi bắt dưỡng quỷ, trừ phi là ác linh mới bị diệt sát, các hồn ma bình thường đều sẽ được giúp siêu độ đầu thai, bởi vậy hành vi của người chủ của hàng này khá độc ác.
Cô hồn kia rất nhanh đã bám vào người giấy. Người giấy đang an tĩnh đột nhiên như bị một trận gió lạnh đảo qua mà dựng người lên.
“A !” Tô Oản Âm thấy cảnh này bắt đầu hoảng sợ.
“ Oản Âm , đừng sợ, có anh ở đây!” Trần Bách Tuế vẻ mặt điềm tĩnh mà bước ra chắn trước mặt Tô Oản Âm, làm bộ dáng dũng mãnh vô cùng.
Tô Oản Âm tránh ở sau lưngTrần Bách Tuế, lá gan cũng bắt đầu to lên, len lén liếc nhìn về phía người giấy.
Kỳ thật, trong lòng cô lúc này cũng rất tò mò rốt cuộc là chuyện như thế nào, một người theo chủ nghĩa vô thần như cô, lúc này đột nhiên lại muốn tìm hiểu đến cùng.
Người giấy phiêu phiêu trên không trung, không ngừng vung tay, mắt cũng chớp liên tục, trong miệng còn phát ra tiếng cười ghê rợn
Lúc này Tô Oản Âm trợn trong mắt, chuyện này đúng là làm điên đảo thế giới quan của cô.
“ Thật đáng sợ. Trần Bách Tuế, anh mau làm thứ này khôi phục bình thường đi. Tôi tin, tôi tin anh lợi hại, mau thu phục nó lại, nếu không buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng mất.” Tô Oản Âm sợ hãi kêu lên.
Trần Bách Tuế cười tà mị, tay phải nâng len vẽ loạn caias gì đó trong không trung, sau đó đẩy về phía người giấy.
Cùng lúc đó hắn nhìn sang ông chủ cửa hàng đưa mắt ra hiệu, trong mắt lại nói năng đầy hùng hồn lý lẽ:” Ác quỷ phương nào dám tác oai tác quái làm vị hôn thê ta sợ, còn không mau cút cho ta!”
Ông chủ cửa hàng kia lập tức niệm Trấn Hồn Quyết, đồng thời đem một lá bùa dán lên Trấn Hồn Tháp muốn thu hồi lại cô hồn.
Tôi cười lạnh một tiếng, sống không muốn lại muốn tìm đường chết. Ở trước mặt tôi múa rìu qua mắt thợ lại còn biểu diễn cho vị hôn thê của tôi xem, chuyện này cũng thật quá đáng, đã vậy tôi sẽ cho vở diễn này thành thật sự.
Ngay lập tức tôi niệm Dưỡng Hồn Quyết, đem một sợi thần thức gửi vào người giấy, từ đó người giấy liền thuộc quyền khống chế của tôi.
Cô hồn kia vì hút lấy thần thức của tôi mà bừng tỉnh, linh trí vì bị nhốt quá lâu mà tiêu tán cũng khôi phục lại.
“ Aaa....Ô...”
Trong miệng nó phát ra một tiếng thét chói tai, tựa như khóc lại giống như cười, nghe cực kì thê lương bi thương, làm người khác không nhịn được mà rùng mình.
Giây tiếp theo nó đột nhiên giống như phát điên nhào tới bóp chặt lấy cổ của Trần Bách Tuế dọa cho hắn choáng váng quơ chân múa tay, không còn nửa điểm nào giống bộ dáng nên có của Phong Thủy sư.
Tô Oản Âm cũng bị hành động thô bạo của người giấy dọa tới, lập tức trốn vào góc tường run bần bật.
“ Nghiệt súc kia, chớ có đả thườn người!”
Ông chủ cửa hàng lập tức cau mày lại, vớ lấy thanh kiếm gỗ đào treo trên tường rồi xông ra.
Kiếm đâm trúng người giấy nhưng không hề hấn gì, thậm chí kiếm gỗ nào còn vang lên âm thanh vỡ vụn rồi gãy.
Hiển nhiên ông chủ cửa hàng vàng mã này đạo hạnh không cao, so với tôi còn chênh lệch rất lớn.
Người giấy không có ý định thu tay lại, tiếp tục hướng công kích tới ông chủ tiệm, mặc cho ông ta cố gắng dán mấy tấm bùa lên người mình đều không có tác dụng.
“ A, chú Trương, sao lại thế này. Âm linh này sao đột nhiên mạnh như vậy.” Trần Bách Tuế sợ hãi nói.
Ông chủ cửa hàng cũng nghi hoặc nói:” kỳ quái, bị nhốt 6 năm lẽ ra sát khí đã sớm tan đi, sao đột nhiên lại mất khống chế ?”
“ Xong rồi, lật thuyền trong mương.” Trần Bách Tuế sợ hãi nói, cùng lúc đó đột nhiên lá gan của hắn lại biến lớn, quát lớn người giấy :”Còn không mau dừng tay, nếu không ông nội ta qua đây nhất định làm ngươi không thể siêu sinh!”
Trần Bách Tuế vừa dứt lời, ông chủ tiệm lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn đột nhiên quỳ xuống, trong miệng hô to: “ Ta sai rồi, ta sai rồi, cầu xin cao nhân hiện thân!”
Xem ra tên này còn có chút ánh mắt, mà Trần Bách Tuế lại  khó hiểu nhìn hắn “Chú Trương, chú làm gì vậy? Cao nhân ở đâu ra?”
Ông chủ cửa tiệm quỳ trên mặt đất, nói :” Chúng ta diễn kịch bị cao nhân nhìn thấy, bây giờ chúng ta đang bị cao nhân trừng phạt. Vị cao nhân này đạo hành thâm sâu, vượt xa ta. Bách Tuế, còn không mau quỳ xuống, nếu không hôm nay chúng ta cũng đừng hòng rời đi nơi này.”
Trần Bách Tuế tuy rằng tâm tính cao ngạo, nhưng hắn hiểu so với tính mạng thì tự tôn chẳng là gì,  hắn vội vàng bùm một tiếng quỳ xuống.
"Cao nhân, cầu xin ngài hiện thân!" Hai người đồng thanh mở miệng.
Lúc này tôi mới từ cửa đi ra bước vào bên trong.
Trần Bách Tuế vừa thấy một người còn ít tuổi hơn hắn đi ra cũng không xem tôi ra cái gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sau tôi không vui nói: " Từ đâu ra thằng nhóc thế này, tránh ra, đừng chắn đường cao nhân !"
"Bách Tuế, câm miệng, vị này hẳn đồ đệ của vị cao nhân kia." Ông chủ tiệm quát bảo Trần Bách Tuế, lại quay ra tươi cười nói: "Tiểu sư phụ, xin cậu mau cầu lệnh sư ra tay, thu hồi thần thông này!"
Lúc này,Tô Oản Âm vẫn luôn tránh ở góc, một chút tiếng động cũn không dám lên tiếng , đột nhiên kinh hô: " anh Hắc Cẩu, sao anh lại ở đây? Ở đây đang có nguy hiểm, anh mau đi đi!"
Tô Oản Âm đứng trước mặt tôi, tựa hồ quên mất sợ hãi, cặp mắt to thủy linh kia tràn ngập lo lắng.
Trong lòng tôi ấm áp, đây hẳn gọi là tình duyên mệnh trung chú định , chẳng sợ chúng tôi chỉ gặp nhau một lần, nhưng lại như là đã quen từ lâu.
"Không có việc gì, chuyện này tôi có thể giải quyết." Tôi ôn hòa mà nói, một chân bước vào trong cửa tiệm.
"Mày chính là ma ốm Trương Hắc Cẩu kia à? Nghe Oản Âm nói tưởng mày thành thật thế nào, xem ra là Oản Âm nhìn nhầm người rồi, hoá ra cũng rất biết giả tạo!"
Trần Bách Tuế thấy tôi ra mặt, cũng đã quên sợ hãi, lập tức mở miệng trào phúng tôi.
Nói xong, hắn còn theo bản năng đứng dậy, hiển nhiên là không nghĩ đứng thấp hơn tôi.
Nhưng hắn mới vừa đứng lên, người giấy kia lại giống như phát điên công kích hắn, nắm tóc hắn, đập hắn đầu.
"Anh Hắc Cẩu, đừng tới gần nó, thứ này rất đáng sợ!" Tô Oản Âm lại lần nữa bị doạ, không dám đến gần, hiển nhiên là không tin tôi có năng lực đối phó thứ này.
Tôi cười cười, lập tức đi về hướng người giấy.
Trần Bách Tuế câu đầu nhìn về phía tôi, lộ rõ dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, rõ ràng là chờ mong người giấy giết tôi.
Tôi nắm trong tay Trấn Hồn Phù đã sớm chuẩn bị xong , chỉ cần đem bùa dán lên người giấy, thì cô hồn này sẽ hồn phi phách tán.
Người giấy cũng đang xem tôi, đầu tiên nó an tĩnh một chút, nhưng rất nhanh lại lần nữa lộ vẻ dữ tợn , giương nanh múa vuốt, như là muốn liều mạng với tôi.
Nhìn nó ánh mắt đờ đẫn không chút linh khí, tôi lại bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Nó vốn đã đầu thai vãng sinh từ lâu, nhưng lại bị  giam cầm mấy năm, cho dù vừa nãy tôi có cho nó một sợi thần thức, nhưng vẫn rất khó khôi phục linh thức.
"Ngươi cũng chỉ là một cái kẻ đáng thương, hôm nay có duyên gặp được, liền cầu siêu cho ngươi." Tôi tự mình lẩm bẩm.
"Ha ha ha, Trương Hắc Cẩu, đánh không lại ác linh này còn tìm cớ? Ngươi cái thứ quy tôn tử này đúng là biết lừa bịp, còn có thể tìm sẵn bậc thang!" Thẩm Bách Tuế nhịn không được nở nụ cười, hắn cũng là học phong thủy, cũng biết độ quỷ sợ với diệt quỷ khó thế nào
Tôi không để ý tới hắn, chắp tay trước ngực, mặc niệm Vãng Sinh Chú.
Thái Thượng xá lệnh
Siêu nhữ cô hồn
Quỷ mị nhất thiết
Tứ sinh tiếp ân
Hữu đầu giả siêu
Vô đầu giả sinh
Bát quái phóng quang
Siêu sinh tha phương
Vị nam vị nữ
Tự thân thừa đương
Phú quý bần hèn
Do nhữ tự chiêu
Xá lệnh đẳng chúng
Cấp cấp siêu sinh
Niệm xong, tôi nâng tay phải lên ngón trỏ điểm vào giữa mày người giấy.
Bị lóng tay tôi điểm trúng, người giấy sửng sốt một lát, đột nhiên toàn bộ thân mình liều mạng vặn vẹo giãy giụa.
Khuôn mặt dữ tợn, trong miệng phát ra tiếng kêu to.
"Cmn,  Trương Hắc Cẩu, cái tên ngốc này, không hiểu gì đừng có giả vờ hiểu,mày chọc giận ác linh đấy, muốn chết thì chết một mình đi đừng kéo theo chúng ta !" Trần Bách Tuế thấy một màn như vậy, theo bản năng liền hướng cửa chạy.
Tô Oản Âm cũng có chút khẩn trương sợ hãi mà nhỏ giọng  nói: " Anh Hắc Cẩu, nó giống như sắp phát cuồng rồi , không được chúng ta  mau chạy đi!"
Hai người bọn họ vừa dứt lời, người giấy đang phát điên kia đột nhiên liền an tĩnh.
Nó phiêu phiêu trong không trung, vẫn không nhúc nhích.
Dần dần khóe miệng nó nhếch lên, lộ ra một nụ cười tươi bình thản .
Nó cười, nó khóc, hẳn là nhớ lại kiếp trước của chính mình, nhớ tới còn có thân nhân trên đời, lưu luyến không rời.
Đột nhiên, nó đột nhiên sà xuống quỳ, hướng tới tôi trịnh trọng dập đầu.
"Đi thôi." Tôi bình đạm mà nói.
Người giấy nháy mắt bốc cháy, ước chừng nửa phút sau hóa thành một bãi tro tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro