phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hắc Cẩu phần 6
Tôi kéo Hồ Tam Đao lại, nói:" Chú Đao, bây giờ chú giết nó cũng không có ý nghĩa gì, nó không phải là người khởi xướng, giết nó chỉ thêm tội nghiệt cho chú, bây giờ chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm."
Có lẽ là năng lực tôi thể hiện ra được Hồ Tam Đao công nhận, ông ấy dừng bước chân.
" Hắc Cẩu, cháu làm chú Đao phải lau mắt mà nhìn, không hổ là cháu trai của thầy Trần. Cháu nói không sai, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm, ta phải cho Tiểu Binh nhập thổ vi an."
Nói xong lời này, nguyên bản nho nhã cương dương Hô Tam Đao đột nhiên giống như già nua đi rất nhiều, vùng tóc ở hai bên thái dương đột nhiên bạc đi.
" Không, chú Đao, dương thọ của Tiểu Binh chưa tận, còn có đường xoay chuyển. Cháu có thể cứu được em ấy, sec có chút nguy hiểm, yêu cầu chú giúp đỡ." Tôi nghiêm túc
nói với Hồ Tam Đao.
" Cái gì? Cháu thật sự có thể cứu được Tiểu Binh? Hồ Tam Đao vẻ mặt khó tin nhìn tôi.
Ông ấy không tin là điều dễ hiểu, Tiểu Binh cũng là bị tinh quái bám vào nhưng cùng Hứa Tình không giống nhau, Hứa Tình chỉ đơn giản là bị Hoàng đại tiên bám vào người, mà Tiểu Binh lại bị rút hồn phách để tinh quái bám vào, sở dĩ còn có thể động là bởi vì thi khống.
Tôi giải thích với Hồ Tam Đao:" Không sai, tuy linh hồn của Tiểu Binh không còn nhưng dương thọ của thằng bé chưa tận, hồn đèn chưa diệt, chỉ cần có thể tìm được hồn phách của thằng bé sẽ có cơ hội khởi tử hồi sinh."
Tôi lại tiếp tục giải thích:" Giờ tý xà điếu thi, giờ Sửu quỷ điếu hiếu. Đây chính là phương pháp tà thuật tà ác giết người, bởi vì Tiểu Binh dương thọ chưa tận, vốn không nên chết, nên kẻ đó mới dùng đến tà thuật này nhằm giấu trời qua biển, che mắt âm sai để có thể cho Tiểu Binh thuận lý thành chương mà xuống âm ty. Bây giờ vẫn chưa đến giờ sửu, vẫn chưa đến giờ âm sai đi câu hồn."
Hồ Tam Đao gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, chỉ cần dương thọ của Tiểu Binh chưa tận, tà thuật này tự nhiên sẽ có cách phá giải.
" Hắc Cẩu, kế tiếp chúng ta phải làm gì bây giờ?" Hồ Tam Đao vội vàng hỏi tôi.
Tôi đáp:" Bây giờ trước tiên phải mau chóng tìm được hồn phách của Tiểu Binh, để thằng bé hoàn dương."
Hồ Tam Đao nhíu mày, phiền muộn nói:" Chuyện này xem ra khó, hồn phách của Tiểu Binh nhất định là bị thứ đó giấu đi rồi. Chúng ta chỉ nhìn thấy con đại xà bị nó sai sử kia lại không biết chân thân của nó nấp ở nơi nào, thậm chí còn không biết nó là thứ gì chứ đừng nói gì đến việc tìm kiếm hồn phách của Tiểu Binh."
Tôi lắc lắc đầu :" Chuyện này cũng không khó, chúng ta không cần phải đi tìm thứ ở đằng sau kia. Chỉ cần bình tĩnh chờ là được, người sau khi chết đều sẽ có âm sai tới câu hồn, mà trước khi âm sai dẫn hồn rời khỏi dương gian đều sẽ cho người chết đến xem lại thi thể của bản thân lần cuối. Đây là quy định của âm ty, sẽ không có ngoại lệ, cho nên chúng ta chỉ cần chờ đến giờ sửu, lúc âm sai mang Tiểu Binh đến xem thể xác lần cuối là có thể ra tay.
Hồ Tam Đao nhìn tôi giống như nhìn kẻ điên:" Cái gì? Cháu muốn đoạt Tiểu Binh lại từ tay quỷ sai?"
Tôi thở dài một hơi:" Nếu là một âm sai bình thường cháu có thể nắm chắc chuyện này. Nhưng lần này đến dẫn đường cho Tiểu Binh chắc chắn không phải âm sai bình thường, ít nhất là cấp bậc quỷ sai, cũng có thể là âm tướng. Cho dù là vậy, cũng phải thử một lần."
Ông nội để lại một cuốn điển địch có tên là " Ngọc Lịch Bảo Sao" đây là một quyển sách ghi chép cặn kẽ về các quy tắc của âm ty địa phủ, Thập Điện Diêm La, âm sai âm pháp thư.
Trong sách có nói, mỗi người sau khi chết đều có âm sai đến dẫn đường đi âm phủ luân hồi chuyển thế.
Nhưng mỗi ngày có rất nhiều người chết, số lượng âm sai chưa chắc đủ dùng, ngoài âm sai bình thường, cao hơn chính là Sứ giả câu hồn, sau đó là quỷ sai, phía trên quỷ sai còn có âm binh, âm tướng, thậm chí khi gặp được quỷ hồn khó đối phó, có khả năng có cả Quỷ đế tự mình xuất động tróc nã.
Giống như Hắc Bạch Vô Thường chúng ta thường hay nhắc đến chính là thuộc về cấp bậc quỷ sai rất mạnh, chỉ có những quỷ hồn khó đối phó mới có thể được Hắc Bạch Vô Thường ra mặt dẫn đường.
Ngoài những quỷ tốt âm sai, ở âm ty thậm chí có cả người sống làm âm sai. Ở mỗi khu vực trên dương thế sẽ có những người cai quản từng khu vực được gọi là Thần bà, những Thần bà đó đôi khi cũng sẽ đảm đương âm sai dẫn đường, vì vậy những người đó ít nhiều cũng có chút bản lĩnh khắc chế người âm.
Nhưng âm sai xuất động không nhất định sẽ bắt được quỷ hồn về quy án, có một số quỷ hồn oán niệm quá sâu hoặc âm khí quá nặng sẽ chạy trốn, đây cũng là nguyên do tại sao trên dương gian đôi lúc sẽ xuất hiện ác linh. Nếu đột nhiên có tai nạn do tự nhiên khiến người chết quá nhiều, âm sai không đủ dùng để dẫn đường cho quỷ hồn sẽ dẫn tới việc xuất hiện một ít cô hồn dã quỷ.
Mà Tiểu Binh lại là quỷ hồn dương thọ chưa tận nhưng bị tà thuật hại chết, cho nên người dẫn đường của thằng bé cấp bậc thấp nhất cũng sẽ là quỷ sai. Cũng khônng phải do oánn niệm của Tiểu Binh quá lớn, mà là tà thuật này liên lụy khá nhiều, làm như vậy để giữ gìn pháp tắc âm ty, phòng ngừa có điều bất trắc.
Hồ Tam Đao nhìn tôi nghiêm nghị nói:" Hắc Cẩu, cháu nói như vậy, chú lại càng không thể để cháu mạo hiểm. Nếu đối phương là yêu tà nghiệt súc, chú có thể cùng nó liều một phen ngươi chết ta sống, chú có chết cũng không phải chuyện to tát gì. Nhưng đối phương là quỷ sai, chúng ta đối phó không nổi. Chú tuy rất muốn Tiểu Binh có thể quay về nhưng chú không thể để cháu mạo hiểm được,như vậy chú rất có lỗi với ông nội của cháu."
Hồ Tam Đao nói những lời nghiêm chính lẽ, làm trong lòng tôi càng thêm cảm động. Tuy rằng mới quen biết được một ngày nhưng có lẽ vì ông nội nên hai chúng tôi lại giống như chí thân, người trong gia đình.
Tôi nhìn ông ấy, kiên định nói:" Chú Đao, chuyện này chú phải nghe cháu. Chuyện này do cháu mà ra, cháu không thể thờ ơ được. Chú yên tâm, cháu nắm chắc thành công khá lớn, nếu chú không giúp cháu thì cháu cũng sẽ tự mình ra tay!"
Hồ Tam Đao cũng không phải người khách khí, thấy tôi nói đến như vậy, ông ấy cảm kích nói với tôi:" Được, vậy tất cả nghe theo cháu mà làm, nhưng cháu đồng ý với chú, nếu có nguy hiểm thì phải lập tức từ bỏ. Hắc Cẩu, bây giờ chú phải làm thế nào để phối hợp được với cháu?"
Tôi nhờ Hồ Tam Đao đi xuống chuẩn bị một ngọn đèn dầu mè, hai cây lang nha bổng( là một loại vũ khí cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói), ba xấp tiền giấy, lại ngâm một lu nước gạo nếp.
Hồ Tam Đao rất nhanh đã chuẩn bị xong mấy thứ này, tôi đo lường khoảng cách và bắt đầu bày trận.
Trận pháp tôi bày ra được gọi là Kinh Hồn trận, quỷ sai một khi tiến vào trong trận, chỉ có thể lui không thể tiến.
Tôi đem hai cây Lang Nha Bổng cắm ở hai bên tả hữu(trái, phải) sân, sau đó viết kinh hồn chú lên những tờ tiền giấy, đốt cháy tiền giấy, đốt xong đem tro rải trước cửa, sau đó lại đem lu nước ngâm gạo nếp kia giấu ở trong sân.
Cuối cùng, tôi làm Hồ Tam Đao cầm ngọn đèn dầu mè đứng ở bên cạnh thi thể của Tiểu Binh, đúng giờ sửu làm Hồ Tam Đao thắp ngọn đèn, nhất định phải đảm bảo ngọn đèn không bị dập tắt, bởi vì đây là dẫn hồn đèn của Tiểu Binh.
Và tôi cũng nhấn mạnh với Hồ Tam Đao, một khi nghe được tiếngvtôi đánh vỡ lu nước thì phải gọi tên Tiểu Binh liên tục.
Hồ Tam Đao nghiêm túc ghi nhớ từng bước tôi dặn dò, sau đó liền bưng ngọn đèn dầu đến phòng của Tiểu Binh.
Mà tôi dọn ra một chiếc ghế gỗ lặng lẽ ngồi ở giữa sân, bình tĩnh chờ giờ Sửu.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ngay từ đầu lòng tôi còn bình tĩnh, nhưng càng đến gần giờ Sửu tôi càng khẩn trương.
Rốt cuộc, thứ mà lát nữa tôi phải đối mặt không phải yêu ma quỷ quái bình thường, mà là chân chính âm sai của âm ty. Trước đó mọi thứ chỉ có trên lý thuyết nên đây là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với mấy thứ này,
Cuối cùng, giờ Sửu cũng đã đến, một trận gió lạnh thổi qua, tôi nhìn thấy một vệt chân ở đốn tro tàn trước cửa.
Bọn họ đến rồi....
Tôi vận khí ngưng thần, đem huyền dương chi khí bao phủ toàn thân.
Cùng với sự xuất hiện của dấu chân, rất nhanh một đoàn bóng đen nhanh chóng xuất hiện ở cửa.
Hảo gia hỏa, thế mà lại có tận 2 quỷ sai, không hổ là dùng tà thuật hại người, hiển nhiên âm ty cũng rất cẩn thận với hồn phách của Tiểu Binh.
Tên quỷ sai đi tuốt đằng trước không cáo, chỉ tầm 1m5-m6, một thân đồ đen, trên đầu đội một chiếc mũ quan, trên tay nắm lấy một sợi xích sắt.
Sau xích sắt có khóa 3 quỷ hồn, xem ra chuyến câu hồn này không chỉ có một mình Tiểu Binh mà còn hai quỷ hồn khác.
3 quỷ hồn này đều cúi đầu, cung kính xếp thành hàng, ở cuối hàng còn 1 quỷ sai thân hình cao lớn, ước chừng 2m5, thân hình người nhưng mặt lại là ngựa trong tay nắm một cây roi đen.
" Hồ Binh, tới nhà ngươi rồi, đi xem lại thân xác ngươi lần cuối đi ." tên quỷ sai lùn nói tiếng người, lắc nhẹ xích sắt một chút.
Tiếng vang của xích sắt vang lên như tiếng báo hiệu, hồn phách của Tiểu Binh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trong nhà, mà hai quỷ hồn còn lại như cũ không dám động đậy, vẫn cúi thấp đầu như cũ.
Lúc này tôi hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài đến trước cửa, nhỏ giọng nói:" Quỷ sai đại ca, có thể để em trai tôi uống ngụm nước cơm cuối cùng trước khi đi không?"
Tôi kìm nén cảm xúc khẩn trương, mặt không cảm xúc mà mở miệng.
Quỷ sai lùn kia nghe xong lời tôi nói, khuôn mặt khô quắt kia lộ ra một chút lạnh lùng, lập tức dùng đôi mắt vẩn đục nhìn về phía tôi.
" Quỷ sai dẫn đường, người sống nhường đường, âm hồn lên đường. Ngươi mau tránh ra, miễn có tai họa" tên quỷ sai lùn mở miệng nói tiếng người, đồng thời thổi ra một luồng âm khí về phía tôi.
Người thường bị luồng âm khí này thổi trúng sẽ lập tức hôn mê, sau khi tỉnh lại, đại đa số người sẽ bị mất đi kí ức.
Nhưng tôi sớm đã có phòng bị dùng dương khí hộ thể, trấn áp luồng âm khí này không thành vấn đề.
Thấy tôi không vấn đề gì, trên mặt Quỷ sai lùn xẹt qua một tia kinh ngạc.
" Thế mà cũng có chút tài năng, bị trúng quỷ khí mà không hôn mê, xem ra là có chuẩn bị mà đến. Tiểu tử, ta xem ngươi tuổi còn trẻ, đạo hạnh này tu hành không dễ dàng gì, nếu không muốn tổn thọ còn không mau tránh ra!"
Quỷ sai lùn tỏ ra rất thấu tình đạt lý mà khuyên tôi.
Nhưng không phải nó muốn tốt cho tôi, chỉ là nó không muốn cùng tôi động thủ.
Làm quỷ sai linh trí đều rất cao, chúng nó thường xuyên tới dương thế câu hồn nên cũng rất biết cách đối nhân xử thế. Thậm chí nếu gặp được quỷ sai tham tài, bọn họ sẽ nhận một ít lễ vật để hóa giải tai họa cho người khác, cho nên bọn họ cũng biết được có một số phong thủy đại sư không nên động vào, tên quỷ sai thấy tôi cũng có bản lĩnh nên mới nhẹ giọng nói chuyện với thôi, dù sao thì nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.
Tôi tâm không dao động nói:" Quỷ sai đại ca, em trai ta Hồ Binh còn niên thiếu, dương thọ chưa tận vốn không nên chết nhưng lại bị người dùng tà thuật hại chết. Thằng bé không dễ gì mới đến được dương thế một chuyến, mong hai vị quỷ sai đại ca để thằng bé được uống ngụm nước cơm cuối cùng."
Quỷ sai lùn cau mày lại, thái độ tỏ ra không hài lòng, nó lắc nhẹ xích sắt trong tay cảnh cáo:" Tiểu tử, người dương gian chớ chặn đường quỷ. Quỷ sai câu hồn dẫn đường chúng ta đều theo pháp tắc của âm ty. Ngươi là cái thứ gì mà dám khua chân múa tay ở đây?"
Nó đang dò hỏi danh tính của tôi, mỗi vùng đều có các thầy phong thủy lợi hại, trong lòng quỷ sai hiểu rõ, nó nhìn thấy tôi gặp nguy không hoảng nên có chút lo lắng, cũng là sợ lụt miếu Long Vương."
Ta cười khẽ nói:" Tiểu tử Trương Hắc Cẩu."
" A, một tên chuột nhắt vô danh cũng dám chắn đường bọn ta! Cho ngươi cơ hội cuối cùng, tự hủy đi kí ức rồi rời đi, nếu không để ta ra tay nhất định cho ngươi thiếu hồn thiếu phách, khó có thể tu hành được nữa!" tên Quỷ sai lùn thấy tôi là một tên vô danh tiểu tốt liền kêu gào lên.
Tôi giương khóe miệng, thản nhiên nói:" Lệnh sư Trương Uấn, không biết mặt mũi có giá trị bằng một chén nước cơm?"
Tôi không nói tôi là cháu trai của ông nội mà chỉ nói ông nội là thầy của tôi, thứ nhất là không muốn tiết lộ quá nhiều tin tức, thứ hai là muốn xem xem uy vọng của ông nội như thế nào.
Khi tôi nói ra tên ông nội, tên Quỷ sai lùn kia sững sờ trong giây lát, thậm chí còn bất giác lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nó xoay người đi đến bên tên quỷ sai đầu trâu mặt ngựa khe khẽ nói nhỏ như đang thương lượng gì đó.
Nhìn thấy cảnh này, tôi cũng tặc lưỡi một trận, danh vọng của ông nội còn cao hơn tôi tưởng, chúng nó hiển nhiên là không dám chọc vào tôi.
Nhưng ông nội đã mất, theo lý thuyết thì chúng nó khẳng định biết, nhưng nghe đến tên ông nội vẫn khẩn trương như vậy, điều này khiến lòng tôi dâng lên một tia chờ mong. Ông nội tuy đã mất nhưng có lẽ chưa nhập luân hồi, bởi vì có một số ít cao nhân sau khi chết đi lựa chọn không nhập luân hồi mà lựa chọn vào âm ty làm việc.
Rất nhanh, quỷ sai lùn đã nới lỏng xích sắt, đem linh hồn của Tiểu Binh đẩy đến trước mặt tôi, nói :"Mặt mũi Diệu Thủ Thiên Sư đương nhiên hơn một bát nước cơm rồi, đi đi."
Trong lòng tôi vui vẻ nhưng mặt lại không đổi sắc nắm lấy tay Tiểu Binh kéo vào trong sân.
Ngay lập tức, tôi nên một quyền lên lu nước gạo đặt trong sân, tiếng vỡ vụn vang lên, lu nước vỡ ra.
" Hồ Binh, Hồ Binh, Tiểu Binh... Mau quay về đi, ba đang đợi con, mau về nhà đi...."
Nghe được tiếng lu vỡ, Hồ Tam Đao lập tức dựa theo lời tôi mà làm, thắp sáng hồn đèn, đồng thời liên tục gọi tên Tiểu Binh.
Ý thức của Tiểu Binh tuy không rõ ràng nhưng khi thằng bé nhìn thấy trong phòng sáng đèn còn có tiếng gọi của cha mình nên vẫn chầm chậm tiến vào.
"Âm hồn Hồ Binh, trở về cho ta!" Quỷ sai lùn thấy cảnh này, nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức lạnh giọng quát.
Mà tôi dùng một chưởng đẩy hồn phách của Tiểu Binh về phía cơ thể ở trong phòng của thằng bé.
" Tiểu tử, ngươi dám chơi ta?"quỷ sai lùn vô cùng tức giận, lập tức giơ xích sắt trong tay lên ném về phía Tiểu Binh, muốn đem hồn phách thằng bé bắt trở lại.
Nhưng khi xích sắt của nó vừa ném vào sân, một luồng khí đột nhiên dâng lên đem xích sắt bật ra.
Là Kinh Hồn Trận bị khởi đồn, chỉ thấy hai cây Lang Nha Bổng ở hai bên không ngừng rung chuyển, phát ra từng luồng âm thanh vù vù.
Tro giấy trên mặt đất cũng bay lên, hất vào người quỷ sai khiến bọn nó run lên.
" Tiểu tử thối, dám sử trá bọn ta, còn dám bày trận?" Quỷ sai lùn phản ứng lại, phẫn nộ nhìn về phía tôi.
Tôi cười cười, nói:" Dương thọ của Tiểu Binh chưa tận, đây là điều ta nên làm."
" To gan, còn không mau đem âm hồn trả lại, nếu không đừng trách ta không khách khí!" Quỷ sai lùn vừa nói vừa định bước vào.
Tôi nghiêm giọng nói:" Đây là Kinh Hồn trận, nếu ngươi dám bước vào đây, ta sẽ làm ngươi hồn phi phách tán, có đến mà không có về!"
Vừa nghe đến ba chữ Kinh Hồn Trận, quỷ sai lùn sắc mặt trầm xuống, còn mang theo một chút hoảng sợ.
" Được! Xem như ngươi lợi hại!" Quỷ sai lùn ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Binh đã hoàn dương, hơn nữa Kinh Hồn trận chỉ có thể tiến không thể lui nên nó quyêt định thu tay lại.
" Vãn bối Trương Hắc Cẩu, thiếu người một ân tình, ngày sau nếu có duyên gặp lại nhất định sẽ báo đáp" Tôi hướng theo quỷ sai lùn sắp rời đi trịnh trọng nói.
" Ta chờ!" Quỷ sai lùn bỏ lại một câu liền cùng những âm hồn biến mất dần.
Chờ chúng đó biến mất hoàn toàn, tôi thở ra một hơi thật dài, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Quá nguy hiểm, quỷ sai lùn này thực lực không yếu, chưa kể đến còn quỷ sai đầu trâu mặt ngựa, nếu bọn nó cố chấp mà phá vào, tôi cũng mệt lớn.
Cũng may mọi thứ đều thuận lợi, tôi lập tức quay trở về phòng.
Tiểu Binh đã hoàn dương nhưng chưa hoàn toàn tỉnh lại, phải đợi đến khi gà gáy mới có thể tỉnh lại.
Hồ Tam Đao tĩnh lặng ngồi ở mép giường, hiền từ nhìn Tiểu Binh, lúc này Hồ Tam Đao không phải là một phong thủy sư danh tiếng lẫy lừng, mà chỉ là một người cha bình thường.
" Chú Đao, mọi thứ đều qua rồi." Tôi đi vào bên cạnh Hồ Tam Đao, nhẹ giọng nói.
Hồ Tam Đao đứng lên hành lễ với tôi một cái:" Hắc Cẩu,ngày trước chú thiếu ông nội cháu một mạng, bây giờ con trai chú lại thiếu cháu một mạng, về sau chỉ cần cháu nói một câu, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa Hồ Tam Đao chú cũng không từ chối."
Tôi cười cười nói:" Chú Đao, chú nói quá lời rồi, đều là người một nhà, đừng khách sáo như vậy."
Hồ Tam Đao gật gật đầu:" Thời gian không còn sớm, cháu cũng trở về nghỉ ngơi đi, chú quay lại trông Tiểu Binh, ngày mai chú sẽ nhờ người đến Tô gia giúp cháu an bài chuyện hôn sự."
Tôi nhìn về phía cửa sổ, hai mắt hơi nheo lại, nói:" Cháu chưa vội về, nếu đã tới đây cháu muốn mượn nhà của chú một chút."
Hồ Tam Đao nghi hoặc:" Mượn nhà của chú làm gì? Nếu cháu muốn, cứ việc lấy đi cũng đượcc."
Tôi trả lời:" Nhập Huyền Động, tìm thần tung quỷ tích!"
nghe xong lời tôi nói, một người không sợ trời không sợ9 đất như Hồ Tam Đao lại lộ ra vẻ kinh hãi, chấn động hỏi lại tôi" Cái gì? Hắc Cẩu, cháu nói chính là bí thuật Động Dương Tầm Tung? Cháu có thể sử dụng bí thuật này tìm ra thứ ở Tô gia?"
Tôi gật gật đầu, xem ra Hồ Tam Đao kiến thức cũng rất uyên bác, còn biết đến bí thuật Động Dương Tầm Tung.
Động Dương Tầm Tung bí thuật cũng không phải âm dương huyền thuật bình thường mà là chân chính hạng nhất bí thuật. Cũng không phải vì bí thuật này thâm thúy vô cùng hay gần như thất truyền, nói về độ phức tạp, nó cũng chưa thuộc mười bí thuật phức tạp nhất của giới phong thủy. Nhưng nếu bàn về mức độ truyền lưu và sử dụng của nó thì có thể đem nó xếp vào top 5.
Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân huyền thuật này không có gì khó, nhưng yêu cầu đối với người thi pháp lại cực kỳ cao.
Yêu cầu cơ bản nhất là dương khí của thi pháp giả phải đạt tới cảnh giới " Đạt Thiên Tri Mệnh".
Học tập phng thủy chia ra nhiều giai đoạn, Sơn(tìm thầy, tìm khu vực tu hành xây dựng nền móng), Y(hành y cứu người), Mệnh(bói tử vi), Tướng(xem tướng), Bặc(gieo quẻ).... Bất luận giai đoạn nào, là tướng thuật hay là tu đạo. Nếu muốn ở con đường phong thủy bộc lộ tài năng điều đầu tiên là phải tu luyện được Huyèn dương chi khí(dương khí) , đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi mới 4 tuổi ông nội đã để tôi tập luyện khí.
Có rất nhiều phương pháp luyện khí, cho dù tu luyện theo phương pháp nào thi đều là trăm sông đổ về một biển. Tổng thể phân ra ba bước lớn, Đăng Đường Thập Nhất, Đạt Thiên Tri Mệnh, Nhất Bộ Đăng Thiên, mỗi bước lớn phân ra ba bước nhỏ, mỗi bước nhỏ có 11 tầng, cho nên muốn trở thành phong thủy sư không phải lầ điều dễ dàng gì, rất nhiều người không thể kiên trì mà bỏ cuộc.
"Hắc Cẩu, cháu đừng gạt chú, cháu đã từng nhập Động huyền bao giờ chưa? Cháu thật có thể thi triển bí pháp không? Bí pháp này yêu cầu thi pháp giả có Đạt Thiên Tri Mệnh dương khí, nếu không sẽ bị phản phệ, nhẹ thì mất nửa hồn phách, nặng thì mất hồn bỏ mình, cháu đừng mạo hiểm!" Hồ Tam Đao nghiêm nghị , hiển nhiên là không tin tôi vừa mới 21 tuổi liền có năng lực này.
Tôi cười nhẹ:" Cháu chưa từng Nhập động huyền, nhưng cháu đã đạt tới Đạt Thiên Tri Mệnh, thi pháp không thành vấn đề. Chú Đao, chú đừng khuyên cháu nữa,khó có cơ hội không dính dáng đến Tô gia, cháu mới có thể điều tra thứ này, cho dù bây giờ cháu không điều tra thì sớm muộn nó cũng sẽ tìm đến cháu, biết sớm một chút cũng tốt."
Hồ Tam Đao nhìn tôi, vẫn là có chút không tin nhưng thấy ánh mắt kiên nghị của tôi, ông đành nói:" Thôi, Diệu Thủ Thiên Sư đem cả tính mạng của mình để giấu một con con bài, sao có thể là một con bài tầm thường, không thể dùng mắt của người thường đánh giá cháu. Nhưng mà Hắc Cẩu, cháu đáp ứng chú, chỗ nào có hơi không thích hợp thì phải lập tức dừng lại!"
Tôi gật gật đầu liền đi ra giữa sân rồi dùng kiếm gỗ đào vẽ một vòng tròn, sau đó đem kiếm cắm ở tâm vòng tròn, lại đem xác con bách bộ xà treo cổ kia đặt ở trên chuôi kiếm.
Tiếp sau đó, tôi dùng bột phấn do mai rùa nghiền ra rắc lên xác rắn rồi châm lửa.
Châm lửa xong, tôi ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực nhắm hai mắt đem một sợi thần thức bám vào xác con rắn, trong miệng:" Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền khư, hoảng lãng thái nguyên, bát phương thần uy, sử ngã tự nhiên!"
Đây là khẩu quyết của bí thuật, thực ra cách thực hiện rất đơn giản, chính là dùng thần thức của tôi nướng theo bách bộ xà, đi theo nó tìm ra người đứng sau màn.
Chỉ tiếc tôi còn chưa thể chân chính nhập động huyền, tôi mới dừng lại ở Đạt Thiên Tri Mệnh cảnh thứ nhất"Bất Hoặc" nên chỉ có thể dùng thần thức, lợi hại phong thủy sư chân chính nhập huyền động có thể làm linh hồn xuất khiếu, tự mình đi theo.
Dần dần tôi như tiến vào cảnh trong mơ.
Thần thức của tôi bám vào bách bộ xà, con bách bộ xà này tỉnh lại liền liều mạng chạy trốn. Thiên địa rộng lớn nhưng nó chỉ có một điểm đến, đó cũng là nơi tôi muốn đến, nơi có người đứng phía sau mọi chuyện.
Bách bộ xà không đi đến nhà Tô gia, mà là chạy về hướng Tây Bắc của thành phố Tây Giang, nó trườn rất nhanh chả mấy chốc đã đến gần ranh giới thành phố Tây Giang.
Lúc tôi đang nghĩ thứ bán thần nửa quỷ đó không ở trong thành phố thì con rắn đi thêm một đoạn nữa rồi dừng lại.
Đây là một khu vực núi cao nhưng nó không phải núi Thanh Long nhưng, cũng không nguy nga như núi Thanh Long nhưng nó đem lại cho tôi cảm giác cực kì nguy hiểm.
Bởi vì tôi thấy trên ngọn núi chỗ lớn chỗ bé đều là những ngôi mộ, bách bộ xà dừng lại ở ngôi mộ ngoài cùng nhất liền dừng lại không tiến vào như đang sợ hãi thứ gì đó.
Chẳng lẽ đây chính là điểm đến? Thứ đó ở nơi này?
Nhưng không nhìn thấy thứ đó tôi đương nhiên không thể bỏ qua, dùng thần thức thúc giục con bách bộ xà tiếp tục tiến về phía trước.
Bách bộ xà dưới sự thúc giục của tôi, không cam tâm tình nguyện mà bò về phía trước.
Chỉ là đi chưa được hai bước, nó đột nhiên dựng người thẳng lên, hung mãnh phun lưỡi như gặp nguy hiểm.
Tôi lại thêm một đạo thần thức để tiếp thêm can đảm cho nó, nhưng nó lại phủ phục trên mặt đất, đem đầu vùi vào trong đất, có làm thế nào cũng không chịu động.
Tôi buồn bực quét tầm mắt nhìn về phía trong, muốn nhìn một cái rốt cuộc là thứ gì mà làm con bách bộ xà này sợ hãi đến như vậy.
Ánh mắt tôi quét qua từng mộ phần, đột nhiên tôi nhìn thấy trên ngôi mộ phía sâu nhất có một bóng dáng màu đỏ.
.
Còn tiếp......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro