phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hắc Cẩu phần 8
_________________
Người dịch: Nông Thị Diễm  |Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả. Vui lòng không repost
___________
Chuẩn bị một buổi trưa, buổi tối 8h tôi mang theo đầy đủ các pháp khí một mình lên núi Thanh Long.
Núi Thanh Long là đệ nhất cấm địa của tp Tây Giang, thậm chí là cấm địa của cả vùng Hoa Tây( phía tây TQ, khu vực xung quanh thượng nguồn sông Dương Tử, bao gồm cả tỉnh Quý Châu, Tứ Xuyên và tp Trùng Khánh...) truyền thuyết về nơi này nhiều vô số, đã từng có không ít người tự xưng là đại sư phong thủy và đội khảo cổ đi vào, nhưng căn bản chỉ có đi mà không có về.
Gần đây nhất vào mười mấy năm trước, có một tên tội phạm giết người không còn đường chạy mà phải trốn vào núi Thanh Long. Hắn là người duy nhất có thể đi ra từ núi Thanh Long. Nhưng không phải hắn tự mình đi ra mà là được “đưa” ra ngoài.
Nghe nói tên đào phạm này trốn vào núi, sáng hôm sau người ta liền thấy hắn nằm sấp dưới chân núi. Người ta lật hắn lên thì thấy hai mắt hắn bị khoét đi, lục phủ ngũ tạng cũng bị đào rỗng, cách chết cực kì đáng sợ.
Việc này càng truyền đi càng quỷ dị, người ta đồn đoán rốt cuộc người trên núi Thanh Long là thần thánh phương nào, có người nói là chân long, có người nói là người trong quan được chín rồng kéo, cũng có người nói ở đó có một vị cao nhân...
Có nhiều ý kiến khác nhau nhưng điều này trước sau vẫn là một bí ẩn, một bí ẩn trong hàng nghìn năm.
Cẩn thận suốt quãng đường, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến thềm đá của núi Thanh Long.
Chân núi cao 499m, đây là nơi người có thể đi tới, người nào gan lớn còn có thể tới đây hái thuốc, tìm bảo bối, sẽ không có gì nguy hiểm.
Mà khi tôi lên đến mét thứ 500, tôi nhìn thấy một cánh cổng nguy nga.
Không hổ được xưng là Long Môn, cánh cửa này được điêu khắc một cách tinh xảo, trên cửa đá khắc 9 con Thanh Long sống động như thật, cực kì uy nghiêm, làm người nhìn vào không thể không tự giác cúi đầu trước nó.
Ở phía trên Long Môn, có một khối bia đá màu xanh, trên bia có khắc 12 chữ:” Người sống chớ tiến, người chết chớ táng, âm hồn chớ quấy rầy.”
Thấy cảnh này tôi cũng âm thầm cứng lưỡi, nói ra quả thật rất dọa người, đặc biệt là buổi tối, từng trận gió lạnh quất qua người khiến người ta có cảm giác như là đi qua một thế giới khác.
Tôi không vội vã đi vào, mà là tiếp tục quan sát cửa đá uy nghiêm này.
Cửa đá nguyên bản là được đóng kín không một kẽ hở, nhưng lúc này cửa lại bị đẩy ra tầm 1m, không biết là từ bên trong đẩy ra có thứ gì đó từ trong núi ra ,hay là từ bên ngoài kéo ra.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, tôi cũng không thể nào không bội phục, Trần Sơ Cửu không hổ là phong thủy sư số 1 Tây Giang, có thể tính ra Long Môn mở, thực lực của hắn cũng không tầm thường. Tôi cũng không tin Long Môn là hắn cố ý mở ra, hắn chưa có năng lực như vậy và tôi cũng không.
Ở trên Long Môn, trừ 9 con Thanh Long ra, còn có khắc hai hàng chữ, kiểu chữ viết này cực kỳ quỷ dị, ngay cả người đọc qua nhiều sách như tôi cũng không thể nhận ra được hết.
Tôi đại khái xem hiểu được mấy chữ: Sinh, tử, tình, kiếp, chú , phong.
Nghiên cứu một hồi, phát hiện không thu hoạch được gì, tôi quyết định đi vào trong xem chuyện gì đã khiến Long môn mở ra, bởi vì nếu không hiểu rõ được tình huống, có khả năng sẽ không đóng Long Môn lại được.
Trước khi vào trong,tôi thắp ba nén hương trước Long Môn, khấn:” Tiểu bối có sự tình quan trọng cần làm, vô tình mạo phạm tiền bối, nếu như quấy rầy, thỉnh tiền bối chớ trách.”
Nói xong, tôi châm một ngọn đèn dẫn đường, chậm rãi đi vào bên trong.
Vừa mới bước vào, tôi liền cảm giác được một luồng gió lạnh thổi tới. Bấc đèn của đèn dẫn bị thổi đến lúc ẩn lúc hiện có thể tắt bất cứ lúc nào. Làm tôi một cử động nhỏ cũng không dám, nếu như đèn tắt, đêm nay tôi có đợi ở đây bao lâu, người bên trong cũng không cho tôi vào.
  Cũng may,trận gió này rất nhanh đã tan đi, đèn dẫn đường cũnng khôi phục lại bình thường.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đi vào bên trong.
Mới đi vào không được hai bước, tôi đã cảm nhận được cách đó không xa có một luồng uy áp cực mạnh, ngay sau đó, một con thanh xà hình thể cực đại vọt ra ngoài.
Con thanh xà này to bằng eo người lớn, dài 7-8m, to hơn cả con đại xà từng xuất hiện ở nhà Hồ Tam Đao.
Nhưng nó không tấn công tôi mà đứng thẳng lên, có tư thế như chuẩn bị bay lên.
Tôi chỉ hoảng loạn một lúc nhưng sau đó tôi rất nhanh đã bình tĩnh lại, thậm chí giây tiếp theo còn nở nụ cười, cười thật lòng.
Long Môn này tôi định rồi!
Chỉ thấy con thanh xà này phun đầu lưỡi, như có lời muốn nói.
Nó muốn hướng tôi thảo phong!
Cái gọi là thảo phong, chính là có một ít động vật tu vi cực cao, sau khi tu hành có đột phá sẽ tìm người thảo phong, những động vật thường thấy sẽ là ngũ vị thường tiên cùng đại xà, khi tu vi của chúng nó tới một cảnh giới nhất định sẽ cố ý xuất hiện trước mặt con người rồi hỏi là chúng nó giống người hay giống cái gì. Ví dụ như Hoàng Đại tiên, nó sẽ cố ý bắt chước một vài động tác của con người, nếu như người được hỏi nói nó là Hoàng đại tiên, vậy thì nó sẽ thảo phong thất bại, tu vi giảm đi.
Mà người bị thảo phong một khi nói nó nhìn giống người, nó sẽ thành công thảo phong, hóa hình thành tiên.
Con thanh xà này hiển nhiên đang chuẩn bị tiến vào giai đoạn thảo phong, muốn hóa rồng, cho nên mới cố ý mở Long Môn ra hấp dẫn người tiến vào để thảo phong!
Tôi không thể để nó bây giờ liền thảo phong thành công, nếu như vậy, ngày mai tôi liền không thể vượt qua được cuộc thi này.
Vì vậy tôi nói với nó:” Ngươi nghe ta nói, ngươi tu hành không dễ dàng gì. Đại xà nhập giang thành giao, nhập hải thành long( nhập sông biến thành giao lonng, nhập biển mới chân chính hóa rồng). Ngày mai ngươi giúp ta đóng Long Môn, xong việc ta mang ngươi ra biển hóa rồng!”
Con đại xà này linh trí hiển nhiên rất cao, nó nghe hiểu được lời tôi nói, hướng tôi gật gật đầu.
Nhưng tôi không yên tâm, nên đốt một là bùa khế ước, sau khi đem suy nghĩ của tôi biểu đạt rõ ràng cho nó hiểu, tôi mới xoay người đi ra sơn động.
Đi ra ngoài Long Môn, một trận gió lạnh thổi qua, tôi mới nhận ra đằng sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.
Vừa rồi ở trên núi có một luồng uy áp quá lớn khiến thần kinh tôi luôn trong trạng thái căng chặt.
Tuy nhiên uy áp không phải đến từ con Thanh Xà kia mà là đến từ chỗ sâu trong núi Thanh Long,tôi vẫn luôn cảm thấy, trong núi sâu có một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm.
Vị chủ nhân núi Thanh Long này, tuyệt đối không phải là người lúc này tôi có thể chọc vào.
Bước nhanh xuống núi, trở lại cửa hàng ở phố Tiểu Phong, suy nghĩ 2 tiếng đồng hồ, nghĩ ra được một biện pháp vẹn toàn, sau đó mới an tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, tôi lấy ra trang phục đã chuẩn bị xong, mặc vào một bộ thanh y cổ xưa,đầu đội đấu lạp, trên vai cõng một thanh kiếm đào to rộng, đi đến núi Thanh Long.
Đi tới dưới núi Thanh Long, tôi âm thầm líu lưỡi.
Chân núi tụ tập rất nhiều người, dòng người xô đẩy náo nhiệt, có người ánh mắt cuồng nhiệt, có người vẻ mặt chờ mong, cũng có người chỉ đơn giản là đến xem trò vui.
Còn có nhân viên an ninh đến duy trì trật tự, kéo dây kiểm soát quần chúng ở vòng ngoài.
Trừ cái này ra, chân núi còn đậu rất nhiều siêu xe,hiển nhiên sự kiện Tô gia đóng Long Môn kén rể thu hút không ít nhân vật có danh tiếng.
Tôi hơi khom khom thân mình, hơn nữa một thân ăn mặc của tôi thoạt nhìn như là một cao nhân thần bí khó lường nào đó, cho nên tôi trực tiếp đi vào trong.
Đi vào thềm đá tôi nhìn thấy khoảng mười mấy vị phong thủy sư đứng ở đây, một đám chuẩn bị đầy đủ trang bị, pháp khí như chuẩn bị nghênh đón đại địch. Trừ Trần Sơ Cửu và Hồ Tam Đao, ngoài ra tôi cũng không nhận ra được vị nào ở đây.
Gia đình Tô Thiên Kỳ cũng đều ở đây, Tô Thiên Kỳ đang chào hỏi các phong thủy sư đó, mà Tô Oản Âm cùng Hứa Tình đứng ở bên cạnh.
Hôm nay Tô Oản Âm ăn mặc đến phá lệ xinh đẹp, nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh lục làm nổi bật lên sự trẻ trung xinh đẹp của thiếu nữ, nhưng cũng phảng phất một tia khí chất thành thục.
Nàng không đem lực chú ý nằm ở trên người những phong thủy sư đó, mà nhìn chằm chằm xuống dưới chân.
Nàng không nhận ra tôi trong trang phục này, mà vẫn đang đợi tôi.
“Thiên Kỳ, giờ lành chuẩn bị tới rồi, mau chuẩn bị bắt đầu đi.”Trần Sơ Cửu mang danh là phong thủy sư số 1 Tây Giang trực tiếp ra lệnh.
Tô Thiên Kỳ gật đầu, ôm quyền hướng các phong thủy sư:” Cảm tạ các vị tiên sinh đáp ứng lời mời đến đây, con gái Tô Oản Âm cũng đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi. Mọi người cũng biết, con gái tôi từng đính hôn cùng cháu trai của Diệu Thủ Thiên sư Trương Hắc Cẩu. Tuy rằng đã từ hôn, nhưng vì kính trọng người đã khuất nên tôi vẫn muốn cho một cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Dừng một chút, Tô Thiên Kỳ lại tiếp tục:” Núi Thanh Long xưa nay luôn nguy hiểm khó lường, nay Long Môn lại mở ra không phải điềm lành, sợ là sẽ mang tai họa đến cho tp Tây Giang. Tô gia tôi thân là người phú quý số 1 Tây Giang phải có trách nhiệm che mưa chắn gió cho Tây Giang. Cho nên hôm nay mượn việc đóng Long Môn làm khảo hạch, người có thể đóng Long Môn thành công sẽ có quyền quyết định ai sẽ làm rể Tô gia.”
Tô Thiên Kỳ không hổ là người đứng trên tầng lớp thượng lưu, chuyện nhà mình nhưng lại có thể nói trở thành chuyện của xã hội một cách đường hoàng như vậy.
Mọi người phụ họa vỗ tay, rất nhanh liền tiến hành phân chia bè phái.
Có 7-8 người đứng về phía Trần Sơ Cửu, đều là những phong thủy sư có chút danh tiếng, bọn họ đều là đến để tráng thế lập uy cho Trần Sơ Cửu, đương nhiên là muốn tác thành Tô Oản Âm cùng Trần Bách Tuế.
Hồ Tam Đao bên này cũng không tệ, cũng có 5-6 người đứng bên cạnh, cũng là những phong thủy sư có tiếng ở Tây Giang, tuy tráng thế không lớn như Trần Sơ Cửu nhưng cũng có thể nhìn ra, chú Đao vì tôi mà vẫn luôn bận rộn khắp nơi.
Còn dư lại còn 4-5 người tự thành một phái, cơ bản là đều đến xem náo nhiệt, đương nhiên không loại trừ có người tự nhận thực lực rất mạnh muốn tự mình đóng Long Môn cưới Tô Oản Âm.
Mà tôi đứng trong đám người này, cũng không nổi bật gì.
“ Giờ lành đã đến, các vị tiên sinh hãy hiển lộ thần thông đi, chúc chư vị mã đáo thành công!”Tô Thiên Kỳ nhìn vào chiếc đồng hồ trăm vạn rồi nói.
Nói xong, ông ta liền dẫn Tô Oản Âm cùng Hứa Tình lui xuống mấy bậc thang, hiển nhiên cũng là kiêng kỵ uy danh núi Thanh Long.
Tô Oản Âm có chút uể oải ỉu xìu, đôi mắt đẹp hiện rõ vẻ thất vọng.
“ Oản Âm, tỉnh táo một chút, nơi này toàn là những người có quyền cùng các phong thủy sư danh tiếng,con đang nghĩ linh gì đấy? Chẳng lẽ con còn nhớ đến tên phế tài Trương Hắc Cẩu kia? Tô Thiên Kỳ nhìn ra tâm tư của con gái mình, nhẹ giọng quở trách.
Tô Oản Âm đành phải thu hồi suy nghĩ,hướng mắt nhìn lên trên Long Môn.
Dẫn đầu ra trận không phải Trần Sơ Cửu hay Hồ Tam Đao mà là một người đàn ông khoảng 40t đứng cạnh tôi.
Người đàn ông râu quai nón, vẻ mặt dữ tợn vừa nhìn đã biết là nhân vật tàn nhẫn.
“hahah, để Vương lão nhị ta thử xem núi Thanh Long này có thật sự quỷ dị như trong truyền thuyết không? Nói không chừng một lão quang côn(độc thân) như ta biết đâu lại có thể ôm thiên kim đại mỹ nhân về nhà?” hắn tự tin bước ra.
Hắn tên Vương Đồ, là một tên đồ tể, ỷ vào sát khí trên người nặng, từng giúp người đuổi quỷ vài lần nên rất tự phụ không sợ trời đất.
Đi đến trước cổng đá, hắn đưa tay ra kéo nhưng Long Môn lại mảy may không lay động.
Hắn không tin ma quỷ, trực tiếp đi vào bên cửa đá dùng sức đẩy vào trong, nhưng cửa đá vẫn bất động như cũ.
“Khốn kiếp, cái thứ gì mà nặng như vậy? Chắn đường ta cưới vợ, ông đây liều mạng với ngươi, ta sẽ đem dao mổ lên đây giết hết sinh linh trên này, một con không lưu!” Vương đồ tể nói dối như trước đây, cho rằng như vậy liền có thể hù dọa thứ trên núi.
Nhưng hắn vừa dứt lời, còn chưa kịp tiếp tục phát lực, đã kêu lên một tiếng.
Cả người hắn bị bắn ra , bùm một tiếng ngã xuống trước cửa đá.
Lại nhìn thấy mặt hắn ta toàn là máu, hốc mắt trống rỗng máu tươi trào ra, đầu lưỡi cũng bị cắt đứt.
Tất cả mọi người đều hít hà một hơi, quả thực là họa từ miệng mà ra, không còn ai dám mở miệng nói nửa lời bất kính nữa.
Vương đồ tể được đưa xuống núi trị liệu, lúc này Hồ Tam Đao bước ra.
Ông ấy là một người đạo hạnh cao, nên trực tiếp đặt lư hương trước cửa đá, châm hương rồi trịnh trọng dập đầu.
Vừa khấu lạy vừa nói:” Thanh Long chi chủ, hôm nay bất đắc dĩ mạo phạm, mong rằng khoan dung.”
Nói xong, ông ấy chuẩn bị đi tới Long Môn, nhưng chưa  kịp có cơ hội để ông ấy thể hiện thì một luồng gió mãnh liệt quét ra từ sau cửa đá đẩy ông ấy ra xa.
Ông ấy còn muốn thử nữa nhưng lại bị vài người đồng môn ngăn trở lại, hiển nhiên Thanh Long chi chủ không chào đón ông ấy,thử lại cũng chỉ là phí công.
“ Xem ra, nha đầu Tô Oản Âm này chú định có duyên với cháu trai ta, nếu các vị không làm gì được Long Môn vậy tới lão phu ra tay!”
Trần Sơ Cửu cười khẩy một cái rồi ngồi xếp bằng trước Long Môn.
Trần Bách Tuế dựa theo ông ta sai bảo, rải hoa cúc vạn thọ khô bên cạnh Trần Sơ Cửu, hoa cúc vạn thọ này có rất nhiều Phong thủy sư dùng để thông linh, hiệu quả rất tốt nhưng lại giá cả khá đắt.
Chẳng mấy chốc, hoa cúc vạn thọ được châm lửa, một vòng khói trắng bao phủ lấy Trần Sơ Cửu khiến ông ta có chút ra dáng tiên phong đạo cốt.
Ngay sau đó, những phong thủy sư bên phe của Trần Sơ Cửu thả rất nhiều lễ vật trước mặt ông ta, bao gồm lục đồng nữ, núi vàng núi bạc, quỳnh lâu ngọc vũ(nhà lầu gác tía) đều làm bằng giấy, nhưng không phải giấy vàng giấy bạc bình thường mà là giấy linh sam màu bạc rất hiếm thấy trong giới phong thủy, quả thực là bỏ ra cả vốn lẫn lời.
Sau khi đem những tế phẩm đó thiêu, Trần Sơ Cửu mới mở miệng:” Thanh Long chi chủ, vị thần nhân trong quan. Tiểu nhân Trần Sơ Cửu, hôm nay dâng cống phẩm lên, chỉ cầu Long Môn đóng lại, bảo hộ một phương bình an.”
Không hổ là Trần Sơ Cửu, rất biết cách nói chuyện, ông ta sẽ không lấy trứng chọi đá mà làm theo cách trái ngược, nói thẳng ra là nịnh nọt tặng lễ.
Nhưng ông ta cũng thật sự có bản lĩnh, căn cứ vào Huyền dương chi khí mà ông ta bày ra, thực lực ông ta cũng không thấp hơn tôi.
Đột nhiên, từ núi Thanh Long bay lên một đám mây đen, cuồng phong gào thét, dường như sắp đổ mưa lớn.
Mọi người vui vẻ, cho rằng trời giáng dị tượng, chứng minh Trần Sơ Cửu tác pháp thành công.
Chẳng mấy chốc, cơn mưa xối xả ập xuống, trực tiếp đem những tế phẩm của Trần Sơ Cửu thành một bãi bùn lầy.
Tuy là Trần Sơ Cửu bản lĩnh cao nhìn thấy cảnh này cũng sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, vội vàng dập đầu, cung kính nói:” Thực xin lỗi, thực xin lỗi, quấy rầy, quấy rầy!”
Dập đầu xong ông ta đứng dậy nói:” Chủ nhân núi Thanh Long hôm nay không chào đón chúng ta, hôm nay trở về  thôi.”
Cũng không biết là ông đối thoại cùng người trong quan hay là do bản thân ông ta tự suy đoán.
Nói xong ông ta lại nói với Tô Thiên Kỳ:” Hôm nay không tiện đóng Long Môn, nhưng sơn chủ nói, không làm khó chúng ta nữa mà thu lễ vật, trở về có thể sắp xếp hôn sự của Bách Tuế và Oản Âm.”
Hồ ngôn loạn ngữ!
Nhưng Tô Thiên Kỳ lại tin vào lời ông ta, mừng rỡ nói:” Trời giáng dị tượng, Trần đại sư không hổ là đại sư, vậy chúng ta trước tiên xuống núi.”
Tô Oản Âm tức giận đến cả mặt đỏ bừng, bất đắc dĩ lại tuyệt vọng nhìn xuống chân núi.
Cô ấy muốn xem lại người mà cô ấy đợi có đến không, cho dù là tôi nhìn lén từ xa cô ấy cũng không oán trách.
Chỉ là cuối cùng, cô ấy tâm như tro tàn nhắm mắt lại, tủi thân sắp khóc.
Nàng cho rằng tên sơn dã tiểu tử từ nhỏ trói buộc chung vận mệnh với mình đã chùn bước.
Lúc này tôi mới bước ra, lạnh giọng nói:” Không có bản lĩnh thì câm miệng cho ta, đừng ở đó nói bừa! Hãy xem Trương Côn Lôn ta một kiếm đóng Long Môn!”
Tôi đè thấp giọng thành trầm thấp khàn khàn nói ra những lời này như sấm giữa trời quang,tức khắc mọi ánh mắt đều nhìn về phía tôi..
“Trương Côn Lôn là ai?? Sao tôi chưa từng nghe thấy qua?
“ Không biết, tôi cũng chưa từng nghe qua tên này, vừa rồi tôi còn tưởng là bạn của ông.”
“ Thần thần bí bí, còn đội đấu lạp giả vờ là cao nhân lánh đời?”
Mọi người nhìn về phía tôi, bàn tán sôi nổi, hiển nhiên không ai nhận ra tôi là một thanh niên choai choai.
Đây là biện pháp mà tối qua tôi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được.
Tôi là truyền nhân đời thứ 17 của dòng dõi Thanh Ma, ông nội ban cho tôi pháp hiệu Côn Lôn, nhưng trừ hai người chúng tôi ra thì chưa ai biết chuyện này.
Nếu tôi lấy thân phận Trương Hắc Cẩu bày ra tài năng trước mặt nhiều phong thủy sư như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ắt sẽ thu hút những kẻ thù của ông nội, phát sinh không ít phiền toái.
Mà lấy thân phận Trương Côn Lôn ra mặt có thể tránh được phiền toái này. Đồng thời theo góc độ cơ duyên, có thể hạ thấp nhất sự phản phệ vì đã can thiệp vào chuyện của Tô gia.
“ Vị bằng hữu này, hình như không phải nhân sĩ Tây Giang thì phải? Sao ta chưa từng nghe qua tên của ngài?” Trần Sơ Cửu bình tĩnh, thấy tôi có chút cổ quái cũng không dám bất kính với tôi.
Tôi khom khom lưng như một ông già, đi ra từ phía sau:” Phong thủy sư phiêu bạt giang hồ không phải là dựa vào có bao nhiêu người biết đến. Hơn nữa ta có phải người Tây Giang hay không cùng việc đóng Long Môn có quan hệ gì?”
Bị tôi nói như vậy trước mặt nhiều người, sắc mặt Trần Sơ Cửu liền trầm xuống.
Ông ta không khách khí với tôi nữa, âm trầm nhìn tôi, lạnh lùng nói:” Ta thấy, hôm nay ngươi đến đây căn bản là muốn làm khó ta? Hôm nay là ngày cháu trai của Trần Sơ Cửu ta cùng con gái của Tô tiên sinh đính hôn, ta không muốn nổi nóng, khuyên ngươi biết điều một chút, đừng tự mình chuốc lấy phiền phức.”
Trần Sơ Cửu lập tức dọn ra tên ông ta và Tô Thiên Kỳ nhà giàu số Tây Giang để dọa tôi cho tôi thấy khó mà lui.
Nói cho cùng thì ở Tây Giang, đây cũng là hai tòa núi lớn, một khi hai nhà liên thủ, khó có thế lực nào lay động được.
Nhưng tôi lại càng không để vào mắt, ông ta nói như vậy làm tôi càng tức giận, đây rõ ràng là vợ tương lai của tôi, ông ta từ đâu ra lại tự cho là mình đúng.
Tôi liếc mắt nhìn Trần Bách Tuế bên cạnh Trần Sơ Cửu, cười lạnh nói:” Thiên đình ao hãm, địa cách bén nhọn, ngũ hành lại thiếu thổ. Hắn không phải người có thiên phú học phong thủy, thậm chí mệnh cách còn có vài kiếp nạn lớn. Một người vừa không có tài lại không có đức như vậy sao có thể xứng với Tô Oản Âm.”
“ Ngươi...” Trần Sơ Cửu tức giận chỉ tay vào tôi, muốn mắng nhưng lại mắng không ra bởi vì lời tôi nói đều là sự thật.
Ông ta tính ra được cháu trai của mình mệnh không tốt nên mới đặt tên là Bách Tuế, muốn cùng Tô gia liên hôn, thậm chí không ngại mất mặt mà đến ở rể cũng chỉ vì nhìn ra mệnh cách tốt của Tô Oản Âm, muốn cân bằng một chút.
Tô Oản Âm cách đó không xa nghe được lời tôi nói, quay lại nhìn tôi vài lần, dường như có ấn tượng tốt với tôi.
“ Ngươi đây là muốn cùng Trần Sơ Cửu ta đối nghịch đúng không?” Trần Sơ Cửu đi đến trước mặt tôi, trực tiếp hỏi.
Lúc này, Tô Thiên Kỳ lại đi tới.
Ông ta cũng là một kẻ khôn khéo, cũng nhìn ra tôi có bản lĩnh muốn thử một chút.
Vì thế ông ta nói với Trần Sơ Cửu:” Trần tiên sinh, hôm nay Long Môn phát sinh dị tượng, ngay cả ngài cũng không thể đóng Long Môn lại, một phong thủy sư không tên không tuổi như hắn ta sao có thể làm được? Chúng ta cứ để hắn thử xem sao?”
Trần Sơ Cửu suy nghĩ một lúc, khóe miệng hơi giương lên, lộ ra một nụ cười âm trầm.
“ Được, vậy thì nghe theo lời cậu, cho hắn ta thử một lần. Chúng ta mau lui xuống dưới 10 bậc, nếu hắn chọc giận Thanh Long chi chủ, vậy thì để hắn chết một mình, đừng để liên lụy đến chúng ta.”
Nói xong Trần Sơ Cửu liền chủ động lui xuống, hiển nhiên là khẳng định tôi sẽ gặp tai ương.
Mọi người cũng lui xuống dưới, tôi cũng bắt đầu hành động, nơi này cũng không nên ở lâu.
Châm 3 nén hương, tôi làm giống như tối hôm qua, trước tiên tế bái Thanh Long chi chủ.
Tế bái xong, tôi đốt tờ khế ước phù đánh thức thanh xà, làm nó đợi một lát nữa đóng Long Môn lại, dù sao thì Long Môn là nó mở, đương nhiên nó có thể đóng lại.
Nhận được tín hiệu thanh xà đáp lại. Tôi lui lại ba bước, rút kiếm gỗ đào đã chuẩn bị từ trước ra. Kỳ thật không cần thiết phải làm như vậy, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, thanh xà sẽ đóng Long Môn lại.
Nhưng vì hiệu quả thị giác, cũng muốn để cho Tô Thiên Kỳ chấn động một chút, nên tôi làm bộ làm tịch thi pháp.
Tôi nhắm mắt, bắt đầu niệm:” Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn. Nguyên thủy an trấn, phổ cáo vạn linh. Tả xã hữu tắc, bất đắc vọng kinh. Các an phương vị, bị thủ đài đình. Quá thượng hữu mệnh, kiếm lai, phong môn!”
“Kiếm lai phong môn!”
Niệm xong, tôi lập tức đốt một lá hỏa phù cùng phong phù dán lên trên kiếm đào.
Sau đó tôi vận dương khí, đem kiếm đâm về phía Long Môn.
Kiếm gỗ đào nương hỏa, thừa phong giống như lưỡi dao sắc bén xé rác không khí đâm về phía Long Môn.
Thanh xà ở bên trong cánh cửa nhận được lệnh của tôi cũng bắt đầu ”gây sóng gió”.
Tu vi nó vốn rất cao, lại chuẩn bị hóa rồng, hé miệng liền phát ra tiếng rồng ngâm, tuy không uy nghiêm như chân long nhưng cũng đủ dọa người.
Nghe được thanh âm này tôi suýt bật cười thành tiếng, con thanh xà này cũng thật biết diễn.
“ Không xong, chủ nhân trong núi bị kinh động. Tên này muốn hại chết chúng ta!” không biết ai ở phía sau hoảng sợ kêu lên.
Lúc mọi người chuẩn bị chạy thì cửa đá lớn kia lại phát ra một tiếng kẽo kẹt, chậm rãi đóng lại.
Tôi xoay người lại, mặt không gợn sóng nói:” Long Môn đã đóng!”
Ánh mắt mọi người nhìn tôi trong nháy mắt liền thay đổi, trở nên vô cùng kính sợ.

Tô Thiên Kỳ ánh mắt tỏa sáng, đang định chạy tới lôi kéo tôi thì Trần Sơ Cửu lại mặt dày lên tiếng:” Cáo mượn oai hùm, Long Môn đóng lại chưa chắc đã là do ngươi làm. Ta xem là do lúc nãy ta cầu mưa, bây giờ lại biến thành công lao của ngươi!”
Trần Sơ Cửu đúng là cáo già mặt dày vô sỉ, ý tứ rõ ràng, Long Môn bị đóng là vừa rồi do lão hiến tế, chỉ là chậm trễ một chút nên tôi mới được lợi.
Trần Sơ Cửu chính là thầy phong thủy số một Tây Giang, tuy rằng ăn nói bừa bãi nhưng vẫn có nhiều người tin tưởng ông ta. Mọi người hướng mắt về phía tôi, muốn xem tôi giải thích như thế nào.
Tôi thầm hận trong lòng, trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào, dù sao tôi cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, mấy chuyện tranh đấu lục đục như vậy đương nhiên không thể so sánh được với lão cáo già kia.
Đang lúc lòng tôi nóng như lửa đốt thì sau lưng bỗng cuồng phong gào thét, thậm chí còn có đá lăn xuống, dường như lại chuẩn bị phát sinh dị tượng.
Cùng lúc đó, trong núi Thanh Long vang lên từng trận hổ gầm, côn trùng kêu vang, tựa hồ tất cả sinh vật trong núi đều bừng tỉnh.
Lúc tôi đang tự hỏi, tôi nghe được một tiếng rồng ngâm hùng hồn, là tiếng rồng ngâm chân chính, vang tận mây xanh.
Tiếng Rồng ngâm vang, vạn thú trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được tiếng rồng ngâm, thiếu chút nữa làm tôi đứng không vững mà ngồi bệt xuống đất.
Núi Thanh Long thật sự có rồng!
Không phải con thanh xà bị tôi thu phục mà là rồng chân chính!
Tôi nói thầm một tiếng, không xong, e là lớn chuyện, sợ là người trong quan và cả 9 con rồng trên núi Thanh Long kia đều thức tỉnh.
Tất cả mọi người đều bị tiếng rồng ngâm này dọa, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng lại không nhấc chân lên nổi.
Đúng lúc này, sâu trong núi Thanh Long vang lên một giọng nói già nua nhưng hùng hậu khiến người ta chấn động linh hồn.
Tiếng nói này như một bài ca dao, vừa giống như là gợi ý, chậm rãi nói ra lại như Thiên Khải.
“ Trương gia có Côn Lôn, nhất kiếm đóng Long Môn,nhân gian trấn quỷ thần!”
Nghe được âm thanh hùng hồn này, lông tơ cả người tôi dựng đứng, thậm chí có cảm giác sởn tóc gáy.
Đây là chân chính tiếng nói của người thật, không ngoài dự đoán thì tiếng nói này là tiếng nói của người trong quan
Đã ngàn năm trôi qua, tôi không biết được người đó là người, là quỷ hay là cương thi, một người trải qua qua hàng ngàn năm lại có thể chân thật như vậy, nghĩ lại quả thực làm người ta không rét mà run.
( còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro