Chương 10: Nhiếp Chính Vương cực kỳ hào phóng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đêm nay Hiền Vương Thúc Uẩn vừa về tới, chưa kịp nghỉ ngơi đã tiến thẳng đến hoàng cung, trực tiếp cho dừng xe ngoài cửa cung.

Thúc Thận Huy tự mình đón Hiền Vương từ cửa cung vào Văn Lâm các.

Lý Tường Xuân dẫn bọn Trương Bảo dâng nước nóng khăn mặt các thứ lên.

Thúc Thận Huy khoát tay, ông hiểu ý đưa tất cả người đều lui ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.

Thúc Thận Huy đỡ Thúc Uẩn ngồi vào chỗ, tự tay vắt khăn nóng cho ông hai tay dâng lên.

“Tuổi của Hoàng bá phụ vốn nên nghỉ ngơi chăm sóc sức khỏe cho tốt, hưởng thu được con cháu phụng dưỡng báo hiếu, giờ tuổi tác đã cao vẫn phải lặng lội đường ca mệt nhọc, chỉ tại cháu vô năng. Cháu thật sự thấy hổ thẹn cũng thật lòng vô cùng cảm kích.”

Hiền Vương khoát tay nói: “ Người một nhà không cần nói như vậy.  Tam Lang tận tâm tận lực vì triều đình, còn ta chẳng qua cũng chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi, nói gì đến mệt nhọc. Huống hồ, đây cũng là việc tự ta muốn làm nên đừng nói thế. ” Nói xong nhận khăn lau mặt rồi lau tay, lại vội vàng uống một ngụm trà Thúc Thận Huy để một bên, lập tức nói vào chủ đề chính.

“Sao Cao vương lại chết vì bệnh đột ngột như thế ”. Mở miệng ông liền hỏi cháu câu này ngay.

Đây cũng là nguyên nhân ông không chờ kịp mà muốn gặp mặt hỏi ngay trong đêm.

Vừa hỏi xong thấy đứa cháu không trả lời, chỉ đi đến trước mặt mình yên lặng khấu đầu làm lễ tạ lỗi, ông liền hiểu ra ngay.

Trên đường quay về ông nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đã có suy đoán trước. Nhưng lúc này, trong lòng vẫn hồi hộp tim đập nhanh liên hồi rồi lại như rơi xuống vực sâu nặng nề vô cùng.

“Tự gây hoạ không thể sống, tự gây khó mà sống được…”. Ông lẩm bẩm nói, tâm trạng cũng buồn bã vô cùng.

Thúc Thận Huy vẫn giữ im lặng.

“Ý cậu ta muốn gì?”. Một lát sau, Hiền Vương đè nén tâm trạng rối bời thấp giọng hỏi.

“ Định dùng ngày mừng thọ Thái hậu và dùng lý do bảo vệ đất nước ý đồ tạo phản, lính gác trong thành Vũ Hầu phủ sẽ cùng nhau phối hợp. Nhưng đã bị cháu phá tan kế hoạch giết ngược lại.”

Cao vương không phải huynh đệ cùng mẹ của Hiền vương.

Mấy năm nay, quan hệ giữa hai người cũng ngày càng xa cách, nhưng trước kia cũng từng có thời gian huynh đệ thân thiết.

Hiền Vương biết đứa cháu này của mình, nhìn như hiền lành thật ra là kiếm sắc dấu trong vỏ bọc mà nó tạo ra.

Đứa cháu này cũng là đứa duy nhất trong đám hoàng tử của Võ Đế kế thừa tính cách thâm trầm mà quyết liệt quả quyết nhất.

Võ Đế cũng yêu quý người con này nhất, ai cũng nghĩ rằng là bởi vì nó có một người mẹ xinh đẹp và có xuất thân tốt. Nhưng mỗi một mỹ nhân trong hậu cung của Võ Đế, phi tử có thân phận như con gái của Ngô Việt vương cũng không phải chỉ một mình bà ấy.

Trong lòng Hiền Vương biết rất rõ, phải nói là cực kỳ rõ ràng thật ra Võ Đế thích đứa bé này ở điểm chính là giống chính ông ấy nhất.

Minh Đế tuy là người cháu khác mà đã qua đời của ông, hiển nhiên cũng biết rõ điểm ấy.

Trước khi chết đã giao Thiếu đế cho Tam Hoàng đệ của ngài dạy dỗ.

Hiền Vương cũng đã âm thầm có chuẩn bị trước, biết rằng nếu Cao vương không biết tự thân mình mà thu tay lại. Sớm muộn gì cũng trở thành con quỷ dưới lưỡi đao của đứa cháu này, đến hôm nay ông đã biết ngày này cuối cùng đã đến.

Chỉ là vẫn không ngờ, đứa cháu này đã âm thầm sắp xếp đến cả mình, cũng không phát hiện một chút manh mối nào.

Hiện giờ xem ra, nó nhờ  ta đến tìm Khương Tổ Vọng để cầu hôn, chính là bắt đầu kế hoạch phản công lại.

Hiền Vương cũng im lặng.

“Xin Hoàng bá phụ, tha tội cho cháu.” Thúc Thận Huy nói.

Hiền Vương định thần lại khoát tay ý nói Y đứng dậy đi, nhìn đứa cháu này lại thở dài thật sâu.

“ Nhiếp Chính Vương không cần tự trách về chuyện này. Cao vương có kết quả như hôm nay, đều là gieo gió gặt bão. Ngược lại, ta còn phải thay Đại Ngụy cảm ơn ta  Nhiếp Chính Vương, may mà người đã kịp thời diệt trừ đi kẻ ác tránh được một trận đại  loạn.” Hiền Vương nghiêm mặt nói.

Thúc Thận Huy tiến lên đưa tay dìu ông ngồi xuống lần nữa nói: “ Đa tạ Lão thiên tuế thông cảm.”

Hiền Vương biết cậu ta vẫn luôn chờ kết quả chuyến đi này của mình, ông ổn định lại tinh thần chuyển chủ đề nói: “ Điện hạ về chuyến đi này của ta, xem như không phụ sứ mệnh, đã để lại tín vật Khương Tổ Vọng đã nhận lời.”

Đáp án này hẳn là nằm trong dự liệu của Thúc Thận Huy, Y chỉ gật nhẹ đầu, cũng chẳng nhìn thấy được sự vui mừng nào.

“Ngài đưa ra lời cầu hôn, phản ứng của Khương Tổ Vọng thế nào ạ? ”. Y chỉ hỏi.

Thúc Uẩn đương nhiên không giấu giếm. Quan sát phản ứng của Khương Tổ Vọng cũng là một trong những mục đích của chuyến này.

“Ban đầu ta thấy dẫu ông ấy có hơi miễn cưỡng, cũng không có ý cự tuyệt. Có điều giữa chừng xảy ra một việc ngoài ý muốn.”

Nhiếp Chính Vương nhìn ông.

“Con gái Khương Tổ Vọng, vị Trường Ninh nữ tướng quân kia hẳn là không muốn. Sau khi biết tin ngay trong đêm không nói không rằng mà bỏ đi. Khương Tổ Vọng không muốn cho ta biết, cố hết sức giấu ta, ông ấy kêu ta vào trong thành ở. Ông ấy nói nữ tướng quân tức giận mà đã đi thành Vân Lạc bên chỗ nhà ngoại rồi, đuổi ta xong lại âm thầm phái thân tín đi tìm người. Hôm ta nhận được tin trong kinh thành chuyển lời đến, định trước đêm khởi hành quay về lại đi thăm dò Khương Tổ Vọng một lần nữa, có thể khẳng định nữ tướng quân không đi thành Vân Lạc, hơn nữa còn không rõ tung tích. Có lẽ bị việc này ảnh hưởng, mà thái độ của Khương Tổ Vọng cũng thay đổi hẳn, ban đầu định từ chối hôn sự ngay trước mặt ta…”.

Hiền Vương ngừng đoạn nói: “Ta cố ý tăng thêm chút áp lực với ông ấy. Đến sáng sớm hôm sau, ông ấy lại đến gặp ta. Thay đổi lời muốn chấp nhận mối hôn sự này. Có điều ta cảm thấy, ông ấy đổi ý dường như cũng không phải hoàn toàn là vì nguyên nhân đêm trước ta tạo áp lực cho ông ấy.”

“Hôm đó sau khi ngài đi rồi, lại có tin của con gái Khương Tổ Vọng ạ?”.

Hiền Vương gật đầu nói: “ Chắc hẳn thế. Nếu Khương Tổ Vọng thật sự kháng lệnh từ chối hôn sự, lẽ nào không phải là phản loạn mà Nhiếp Chính Vương đang lo nghĩ sao ? Ta sợ có chuyện ngoài ý muốn, hôm đó trước khi về thành đã cho người theo dõi. Trùng hợp thay lúc bình minh hôm sau, nữ tướng quân lại một mình từ bên ngoài quay về doanh trại. Cha con họ gặp mặt không biết nói gì, hay là cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng nhận lời cầu hôn.”

Thúc Thận Huy trầm ngâm một lát nói: “Biết con gái Khương Tổ Vọng đi đâu không ạ?”.

Hiền Vương lắc đầu nói: “Chuyện này, ta cũng không biết.”

Ông nhìn sang Thúc Thận Huy nói: “Về chuyện này, Nhiếp Chính Vương chớ để trong lòng. Con gái của Khương Tổ Vọng không phải là nữ tử bình thường, chinh chiến sa trường đã lâu làm việc không khác nào đàn ông, bỗng bàn chuyện kết hôn khó tránh khỏi có những phản ứng đôi chút này. Có điều phải nói ngược lại, dù gì cô ấy cũng là con gái. Sau này nếu gặp cháu rồi, chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý.”

Câu này cũng không phải là tự dát vàng lên mặt cháu mình. Biết bao nhiêu thiếu nữ ở thành Trường An này, mà không bị phong thái của Kỳ vương mê mẩn cho ngả nghiêng chứ.

May mà Nhiếp Chính Vương cực kỳ đứng đắn.

Y mỉm cười khoát tay áo nói: “Không sao.”

Hiền Vương chợt nhớ đến một chuyện.

Trước đây ông ít nhiều cũng có nghe nói đến, dường như cháu mình và con gái Ôn gia tình đầu ý hợp, tạo hóa trêu ngươi làm sao Võ Đế đi rồi, Minh Đế đầy kính trọng Y, đến nay đã là Nhiếp Chính Vương. Y thân gánh trọng trách mọi việc hiển nhiên phải lấy đại cục làm trọng, chuyện nhỏ như tư tình nhi nữ cũng đành gác lại một bên.

Thiếu một đôi uyên ương trên đời, Lão thiên tuế cũng hơi thấy tiếc nuối, thầm than một hơi rồi bỏ qua không đề cập nữa, lại nói qua một việc quan trọng khác trong chuyến này.

“Ta dừng ở Nhạn Môn nhiều ngày, âm thầm thăm hỏi bốn bề xác nhận mọi việc trong quân kỷ cương vô cùng nghiêm túc, chưa từng nghe nói các tướng mỗi nơi có chuyện kết bè kết cánh. Khương Tổ Vọng, Cao vương và Thành vương đúng là chưa từng có qua lại gì.”

Thúc Thận Huy hô lên nói: “ Tốt “.

Một tiếng rốt cuộc tâm trạng cũng thả lỏng cười cười nói: “Thật không dám giấu giếm, Khương Tổ Vọng nhận lời mối hôn sự này đã nằm trong dự liệu của cháu. Điều duy nhất không yên lòng chính là việc này. Vị trí trong quân trong tương lai của ông ấy liên quan đến vận mệnh đất nước, tuyệt đối không thể có sai lầm gì.  Nếu vậy thì tốt rồi.”

Lần này Hiền vương ra phía Bắc vốn dĩ có hai mục đích chuyện đã hoàn thành, lời cũng đã nói xong hết Thúc Thận Huy nghĩ ông tuổi đã cao đêm cũng đã khuya bèn nhân tiện nói: “Lão thiên tuế mau về phủ nghỉ ngơi, cháu đưa ngài về.”

Nhưng Hiền Vương chưa đi.

“Chờ chút.  Ta ở lại đó nhiều ngày như vậy, liên quan đến con gái nhà Khương gia cũng nắm được không ít tin tức.”

Không đợi ông cháu đáp lời, Hiền Vương đã tự thao thao bất tuyệt nói.

“ Khương Tổ Vọng thiện chiến, là con gái ông ấy tuy là thân nữ nhi nhưng cũng rất có phong thái giống như cha mình. Tuy là phận con gái, nhưng ta thấy trong quân doanh từ trên xuống dưới không ai coi đấy là việc kỳ lạ. Binh sĩ nếu nói đến đều dùng danh hào Trường Ninh tướng quân để gọi với sự kính trọng từ tận đáy lòng. Dẫu đến giờ ta chưa thể nhìn thấy mặt, nhưng mấy lời lúc rảnh rỗi trong kinh thành đồn đại nói cô bé này là do sói cái biến thân thật hoang đường vô cùng. Có điều ta đúng là có nghe nói một chút, cô bé cũng có liên quan dính dáng đến chó sói. Nghe nói khi còn nằm trong tã lót lúc ra ngoài cùng mẹ, trên đường gặp chuyện bất hạnh ngoài ý muốn mẹ mất, còn cô bé gặp cơ duyên xảo hợp, cũng là trời cao rủ lòng thương xót được con sói cái cho bú sữa mà giữ được cái mạng về sau mới được tìm về. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Còn mấy chuyện khác, ắt là vì xưa nay hiếm có nữ tướng quân nào xuất hiện, vài người ngu ngốc  dốt nát chưa từng thấy mặt cô bé mới không có căn cứ mà gán ghép đồn bậy bạ thôi.”

Dù trong lòng thấy đáng tiếc cho cháu mình và con gái của Ôn gia, nhưng đã muốn cưới Khương nữ làm vợ, bất kể dự tính ban đầu của cuộc hôn sự này là gì đi nữa. Ông thân là người mai mối lại là trưởng, Hiền Vương cũng hi vọng hai người trong tương lai cùng nhau đồng lòng đồng tâm đi đến bạc đầu, dĩ nhiên là ông muốn giúp Khương nữ làm rõ chuyện lời đồn này.

“Lão thiên tuế, nói cực kỳ phải. Ông đã nhọc lòng lo lắng rồi ạ.” Thúc Thận Huy cười nói.

“Hơn nữa, Lão thành chủ ông ngoại cô ấy năm ngoái vừa qua đời, lúc ấy điện hạ dùng danh nghĩa của bệ hạ cố ý đưa đến ai sách*, phúng tứ mã thất túc mạch bố quyên**, thêm tước hiệu bày tỏ ân đức triều đình, hẳn điện hạ còn nhớ chứ. Tình cảm của Khương nữ và phía nhà ngoại rất sâu đậm. Ta nghe nói, khi ấy cô bé muốn đi thành Vân Lạc cúng tế cho Lão thành chủ đi được nửa đường lại bị gọi về, chẳng có chút chuẩn bị gì với hôn sự này. Hẳn là nguyên nhân mà mới đầu cô bé ấy không muốn đồng ý.”

(*) quyển điếu tưởng niệm. (**) ban ngựa kê lúa mạch vải lụa phúng điếu

“Cháu đã hiểu.” Y vừa cười nói.

Giải thích đến đây, Hiền vương bỗng nhớ đến một tin tức khác mà chuyến đi này ông đã nghe được.

Nghe nói, trong thành Vân Lạc có một hoà thượng trẻ tuổi đi Tây phương thỉnh Kinh rồi quay về, là một đệ tử cao tăng, từng gặp nạn rồi được nữ tướng quân cứu giúp mang về trong thành, sau đấy nhà sư kia liền ở lại nơi đó, cho đến nay chưa hề rời đi.

Chuyện này cũng không có gì. Vấn đề là, nghe đồn nhà sư ấy bề ngoài rất anh tuấn, được nữ tướng quân thu làm nam sủng.

Mỗi lần nữ tướng quân đi thành Vân Lạc, đều đi tìm vị sư trẻ tuổi ấy, còn có người từng thấy nữ tướng quân ngủ lại nơi ở của hoà thượng đó. Nhưng người của thành Vân Lạc chẳng hề xem chuyện này có gì kỳ lạ, cứ như rằng cho dù có là thật, nếu cô ấy có nuôi nam nhân cũng là việc đương nhiên.

“Lão thiên tuế còn điều gì khác muốn nói ạ?”.

Hiền Vương đang đứng ngây ra, chợt nghe đứa cháu hỏi liền tỉnh táo lại thoáng chần chừ một lúc.

Vốn ông định giấu chuyện này không định nói ra, tránh chuyện không có căn cứ mà đi nói đâm chọt. Nhưng lại nghĩ, nếu sau này thằng bé biết được trái lại càng thêm không hay. Nóu muộn không bằng nói sớm, vốn dĩ đã được xem là thông gia thì vẫn nên biết rõ ràng, tốt xấu thế nào cứ để thằng bé biết toàn bộ để còn ứng đối vậy mới ổn thỏa.

“Còn gì à, chỉ là cũng chỉ là chuyện nhỏ…”.

Thúc Thận Huy nhìn ông.

Lão Hiền Vương húng hắng ho nói: “ Ta còn nghe nói ở thành Vân Lạc, có một vị hòa thượng mới từ Tây Vực trở về, lúc trước từng được nữ tướng quân cứu rồi thì hai người sau đó có qua lại với nhau. Điện hạ cũng biết, chuyện đó ở trong mắt người đời khó tránh khỏi có ý nghĩ sai lệch khác. Nhưng theo ta thấy, mấy tin đồn như thế này cũng như nói nữ tướng quân là do chó sói biến thành, chỉ là tin đồn thất thiệt hầu hết đều là tin vịt.”

Nhiếp Chính Vương quả nhiên hào phóng cực kì, nghe xong thần sắc chẳng mảy may biến hóa chỉ nói là đã biết rồi. “Đa tạ hoàng bá phụ nhắc nhở, chuyến này ngài thực sự vất vả nhiều rồi. Cháu tiễn ngài.”

Y đưa Hiền Vương đến cửa cung, vốn định tự mình đưa ông về Vương phủ, nhưng Hiền Vương không cho phép, kêu Y lập tức quay về đi nghỉ ngơi, không thể vất vả quá mức.

Thúc Thận Huy đáp vâng, dừng ở bậc cửa, đưa mắt nhìn đoàn xe ngựa của Hiền Vương trở về xong xoay người vào trong.

Bóng đêm sâu thẳm, y chắp hai tay sau lưng, một mình chầm chậm bước trong con đường hẻm giữa hai bên thành cung cao ngất song song đầy tĩnh mịch. Lý Tường Xuân dẫn tiểu nô tài xách đèn lồng lặng lẽ theo sau, biết y đang suy nghĩ, không dám tới gần sợ quấy rầy. Cứ thế đi đến cuối đường, chợt thấy y dừng bước.

Lý Tường Xuân bước vội đuổi tới, nghe Nhiếp Chính Vương căn dặn: “Hôm nay trước lúc nghị triều, ông cho gọi Lễ bộ Thượng thư tới Văn Lâm các gặp ta trước.”

Lý Tường Xuân chợt hiểu.

Tin Nhiếp Chính Vương muốn cưới con gái Khương thị xôn xao đồn đãi trước giờ, đến nay việc đã được quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro