Chương 9: Cam tâm tình nguyện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khương Tổ Vọng giật mình, nỗi buồn bực vừa mới dâng lên trước đó, bởi vì con gái bỏ đi biệt tăm mà không báo trước lập tức quên đi cả.

Ông dừng lại quay người nhìn về hướng thành trì xa xa còn được bao phủ trong bóng đêm mờ mịt, lệnh cho binh lính đang gác đêm gần đó tránh đi rồi nói: “Hàm Nguyên, cha biết con không tình nguyện. Cha đã nghĩ kỹ, định chuẩn bị đi vào thành nói cho Hiền vương biết câu trả lời cuối cùng sẽ từ chối cửa hôn sự này. Con không cần suy nghĩ lung tung, yên tâm đi nghỉ ngơi đi, cha đi đây.”

Nói xong ông bước đến chỗ con ngựa.

Khương Hàm Nguyên nhìn theo bóng lưng cha mở miệng nói.

“Cha hiểu lầm rồi. Con vừa nói, hôn sự có thể tiến hành.”

Khương Tổ Vọng dừng bước, quay lại quan sát đứa con của mình.

Cột lửa cạnh cửa chính doanh trại cháy cả đêm không tắt, ánh lửa nhảy nhót trong gió rét hắt lên gương mặt cô. Vẻ mặt cô vẫn như thường, chỉ có thêm chút  mệt mỏi.

Khương Tổ Vọng nhìn con một lát, nỗi thương xót  cùng áy náy lại trào ra từ tận đáy lòng người làm cha thêm lần nữa.

Nhiếp Chính Vương cầu hôn, đến cả người như Hiền vương cũng đã mời tới, tất nhiên là tình thế bắt buộc còn có dụng ý khác nữa.

Khương Tổ Vọng biết rõ, ngay lúc này mà mình từ chối sẽ có ý nghĩa như thế nào, nhất là sau khi được biết ở trong kinh đã xảy ra chuyện lớn kia.

Nhưng phải nói lại, lúc mới đầu đột ngột nhận được tin cầu hôn, quả thật ông có phần không dám làm trái ý bề trên, đến khi tận mắt nhìn thấy phản ứng kháng cự quyết liệt của con, với thiên tính người làm cha rốt cuộc vẫn áp chế tất cả, cuối cùng vì lo lắng cho con vượt trên tất cả. 

Trước đây vì sự nhu nhược mà ông đã phạm phải một sai lầm lớn, nếu lần này vẫn như thế. Vì kiêng kị uy danh thiên tử mà làm trái lương tâm  nhận lời cầu hôn này, cả một  chút khả năng đi từ chối cũng không có, sau này có chết cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp mặt người vợ đã mất nữa.

“Con đi theo ta.” Ông quay người đi vào bên trong.

Khương Hàm Nguyên đi theo, vào đại trướng.

“Hàm Nguyên, con không cần phải bảo vệ cho ta mà làm trái lương tâm nhận lời cầu hôn này, người thiệt thòi chính là con. Trước đó con hỏi không sai, Nhiếp Chính Vương tuyệt đối không phải là một người chồng tốt, chớ nói cha không thể cứ thế mà gả con đi được, mà với tính tình của con cũng không thể chấp nhận lời cầu hôn này. Từ nhỏ con lớn lên ở vùng biên cương, tự do đã quen chỗ như kinh thành với con chính là một cái lồng giam, con ở chẳng được cũng chẳng thích hợp với con.”


Vừa vào đến lều trướng, Khương Tổ Vọng đã nói ngay.

“Tây Hình quan Nhạn Môn, tương lai là nơi tụ tập của những võ tướng tài giỏi trong cả thiên hạ. Nhiếp Chính Vương cưới con, ý chính là nhằm vào ta, nên phần lớn vẫn phải lấy tình nghĩa để ràng buộc, Y cần dùng đến ta, nên chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ không thương lượng được. Huống hồ, lúc còn niên thiếu Y từng đến đây đi tuần biên cương, ta có ở cạnh Y vài hôm mặc dù tuổi còn trẻ. Nhưng cử chỉ phóng khoáng, tính tình rộng rãi lại rõ ràng, là người chịu nghe ý kiến từ người khác. Liên quan tới chuyện này, lòng cha đã quyết ta sẽ từ chối hôn sự này.”

Giọng điệu Khương Tổ Vọng rất kiên định, không chút do dự hay đắn đo bất an như trước nay.

Nói xong ông nhìn thấy ánh mắt con gái vẫn luôn nhìn  lên mặt mình không nói tiếng nào, cũng không hề có phản ứng với lời mình vừa nói.

“Con có nghe cha nói chứ?”.

Cô thoáng như chợt tỉnh ra.

“Con vừa nói rồi, con chấp nhận hôn sự này.”

“Hủy Hủy.”

Khương Tổ Vọng gọi biệt danh của con nhưng cũng lên giọng nói: “Cha đã nói rồi, con không cần phải băn khoăn vì chuyện này nữa. Mọi việc đã có cha chịu trách nhiệm. Hiện giờ triều đình cần dùng ta, Nhiếp Chính Vương sẽ không làm gì ta đâu.”

Cô chậm rãi đưa mắt nhìn cha mình.

“Đa tạ ngài đã suy nghĩ vì con. Nhưng mà, ngài cứ theo ý con trả lời là được. Ngoài ra… “.

Cô dừng lại một chút nói tiếp : “Không biết ngày cưới là khi nào, nếu kịp con muốn đi thành Vân Lạc một chuyến.”

Nói xong cô hành lễ với cha mình rồi xoay người đi.

Khương Tổ Vọng tuyệt đối không ngờ rằng đứa con mất tích nhiều ngày qua, khi trở về thái độ lại thay đổi lớn tới như vậy.

Trực giác làm cha nói cho ông biết ngay từ đầu khi mới biết tin, con bé cực kỳ mâu thuẫn. Mấy ngày qua, rốt cuộc con bé đã đi đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại làm nó thay đổi lớn đến thế?

Ông nhìn bóng lưng con gái, không kiềm được gọi cô quay lại.

“Hủy Hủy. Rốt cuộc con làm sao vậy? Con thật sự tình nguyện à? Mấy hôm nay, đến cùng là con đã đi đâu?”.

Khương Hàm Nguyên dừng bước trước màn cửa, đứng một lát bỗng nhiên lên tiếng nói.

“Cha, chính ngài vừa rồi cũng đã nói. Nơi biên quan này, tương lai sẽ là nơi tụ hợp các võ tướng mạnh mẽ của cả  thiên hạ.”

Cô chậm rãi xoay mặt lại, nhìn Khương Tổ Vọng.

“Thúc Thận Huy cần vị Đại tướng quân như ngài, ngài cũng cần người như Thúc Thận Huy ngồi trên ngôi cao, hôn sự này của con không  không thể không nhận lời, con nhận lời là cam tâm tình nguyện. Cha không cần tự trách bất cứ điều gì, chỉ cần chuẩn bị kiếm và ngựa sẵn sàng chờ ngày đó đến.”

Cô nói xong, liền đi ra.

Khương Tổ Vọng chợt tỉnh táo lại vội đuổi theo ra khỏi đại trướng chỉ thấy con gái đã đi xa bước chân cô đầy vững vàng, một bóng dáng đơn độc dần dần biến mất trong sắc trời vừa hửng sáng.

Chân trời phía đông đã sáng rõ, khi tia nắng đầu tiên bắn ra từ trong màn sương lạnh nơi chân trời bao trùm lên cả vùng quê, xe ngựa chở Hiền vương và đoàn người ra khỏi thành đi về phía Nam, nhanh chóng phi nhanh về hướng kinh thành.

Đêm khuya mơ hồ đã gần một tiếng trôi qua rồi được tính bằng cái đồng hồ nước, từ chỗ sâu trong cung điện lầu cao nối đuôi không dứt truyền vào tai người.

Giờ Tý hai khắc. Thiếu đế đã về tẩm cung nghỉ ngơi từ sớm.

Giờ này trong hoàng cung, cũng chỉ còn nơi đây vẫn đốt đèn sáng trưng.

Đây là Văn Lâm các, nằm ở bìa Tây Bắc con đường thứ hai ở hoàng cung, cách Tuyên Chính điện dùng để bàn luận việc triều chính không xa, là nơi mà Nhiếp Chính Vương dùng để quản lý công việc gọi người bàn bạc sau khi tan buổi họp triều  xong, dùng làm nơi nghỉ ngơi.

Tiếng đồng hồ nước đã dừng trông thật im ắng hẳn. Lão thái giám Lý Tường Xuân đợi bên ngoài thấy Trương Bảo theo bên cạnh hai mí mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau, liền nghiêng đầu liếc nhìn vào bên trong.

Nhiếp Chính Vương vẫn đang ngồi sau bàn, hơi cúi đầu tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương.

Quãng thời gian này, trong kinh phát sinh ra quá nhiều chuyện lớn.

Đầu tiên là ngay đêm sinh thần Lan Thái hậu, Đại Tư Mã Cao vương đương triều đột nhiên bạo bệnh mà chết. Nhiếp Chính Vương tự mình chủ trì chôn cất hậu sự của Cao vương, người vui kẻ buồn không cần phải nói. Ngay trong tang lễ, hơn một nửa tướng quân của sáu lộ quân. Dẫn đầu cấm quân kinh thành, hộ quân, tả hữu vệ, kỵ binh dũng mãnh, du kỵ cũng hơn nửa là bị đổi chỗ hoặc là từ chức. Tiếp sau đó, chưa hết đám tang của Cao vương mấy ngày, một đám người cí chiến công thời Thánh Võ Hoàng đế, liên tục dâng tấu chương xin khất hài*, triều đình  đồng ý tất cả. Để tỏ lòng biết ơn đến các lão công thần này, ban thưởng hậu hĩnh cho mỗi người, là đất đai một ngàn mảnh ruộng hoặc năm ngàn mảnh ruộng đất không ai giống ai.

Sau đó, triều đình lại bỏ đi toàn bộ các vị trí gác cổng của Vũ Hầu phủ sau nhiều năm sử dụng, xây dựng lại hai ti Thiên môn Địa môn, ban chức vụ đứng đầu mỗi ti cấp bậc cũng là nhất đẳng một quân, trách nhiệm bảo vệ trong ngoài kinh thành.

(*)  về hưu sớm.

Cùng một cách đổi mới, thời của  tiên đế Minh tông từng đã muốn làm từ lâu, nhưng do gặp quá nhiều sự cản trở cuối cùng không giải quyết được gì.

Cho đến bây giờ, khi Cao vương đã chết làm cho không ít người sợ vỡ mật.

Mấy tháng trước trong triều   còn có vài đại thần quen nhảy ra nói này nói kia, giờ đây lại trở thành người hết sức ủng hộ việc đổi mới này. Từng đạo chỉ lệnh lại thuận lợi mà không gặp trở ngại gì, đi thẳng từ trên xuống dưới. Không chỉ thế, các tấu chương tố cáo những người đồng loã nhiều vô cùng của Thành vương cũng như tuyết rơi từ khắp nơi bay tới chất đầy cả một cái bàn.

Về phần Nhiếp Chính Vương, hôm đó y tự mình đến Vương phủ Cao vương để cúng tế. Người bên trong sảnh đường, trên có các vương dưới có quan viên đều cúi đầu ba lậy mà khép nép sợ hãi. Y nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt nhìn tới đâu không ai dám can đảm để mà trò chuyện cùng nhau.

Dường như từ hôm đó về sau nhanh chóng truyền ra một câu nói, Nhiếp Chính Vương muốn đoạt vị ý nghĩ thật độc ác, còn giết người không ai hay biết.

Những lời kia là mấy tiểu nô tài hầu hạ trong cung không biết sống chết mà tự nghị luận, tình cờ bị Lý Tường Xuân nghe được.

Lão thái giám là ông chỉ thấy là nói nhảm nhí. Ông cũng là người của triều đại cũ Võ Đế, thật khinh thường những người nói câu này, ông là người nhìn thấy Nhiếp Chính Vương lớn lên. Từ An Nhạc vương đến Kỳ vương bây giờ lại là Nhiếp Chính Vương của hiện tại, tâm tư của chủ nhân ra sao ông còn không rõ ràng ư?

Lúc ấy, mấy tiểu nô tài bị dọa nạt cho mặt không còn chút máu nào vội quỳ xuống xin tha.

Nếu Nhiếp Chính Vương nghe được, chắc hẳn cũng chỉ cười cho qua thôi. Cho nên Lý Tường Xuân cũng không gây khó xử gì, chỉ gọi người đánh hai mươi lần cho chúng nhớ kỹ.

Dù cho có người thật sự chết trong tay Nhiếp Chính Vương, thì tất cả đều là người đáng chết, nếu còn sống cũng thật là thứ nuôi tốn cơm. Lão thái giám lạnh lùng thầm nghĩ.

Ông chỉ đau lòng cho Nhiếp Chính Vương, nắm toàn bộ triều chính trong tay mà Thiếu đế lại…

Lòng lão thái giám thầm than thở.

Ngài ấy một giây một phút cũng không rảnh rỗi được, gần đây mọi việc còn liên tục  kéo đến, bận rộn cỡ nào nghĩ mà xem.


Mùa đông năm nay, bắt đầu tới sớm hơn mọi năm.

Ban đêm cái lạnh đã lan tới, dù bên trong phòng có đốt lửa than, nhưng ở đây lầu các cao mà trống trải, đợi đã lâu tay chân Lý Tường Xuân vẫn thấy hơi lạnh.

Đêm nay sau khi Nhiếp Chính Vương rời đi từ chỗ Thiếu đế, cứ thế ngồi vào bàn còn chưa từng đứng dậy.

Mới vừa chợp mắt, Trương Bảo đột nhiên sợ run cả người mà tỉnh lại chút ít.

Theo lão thái giám nhiều năm, thấy mắt ông nhìn về lò sưởi trong kia lập tức hiểu ý, nhanh chóng định đi vào thì thấy lão thái giám khoát tay với mình.

Đánh giá lửa trong lò không còn lớn hơn trước nữa, lão thái giám tự mình nhẹ nhàng đi vào, cầm nắp lò tay cầm cây quạt, quạt gió cho lửa cháy đỏ hơn rồi gắp thêm mấy viên than để thêm vào, rồi cẩn thận đóng lại.

Ông làm động tác rất nhẹ, nhưng Thúc Thận Huy vẫn bị đánh thức dậy tiện mở miệng hỏi đã mấy giờ.

Lý Tường Xuân chờ đợi nói:  “ Lính canh vừa gõ đánh, đã là giờ Tý hai khắc điện hạ chắc đang chuyên tâm vào việc nên không nghe thấy.”

“Đã trễ thế à?”. Thúc Thận Huy miệng thì nói đầu cũng không ngẩng lên, bút trong tay cũng không ngừng viết.

“Đúng ạ. Lão nô biết còn nhiều việc cần nhanh chóng xử lý. Chỉ là, dù lão nô già rồi không nhận biết được mấy con chữ, cũng nghe được một câu nói, có bột mới gột nên hồ, phải có công cụ sắc bén trước đã mới làm nên chuyện lớn được. Nhiếp Chính Vương cũng như công cụ sắc bén của Đại Ngụy ta. Nếu ngài đổ bệnh, thì sao giúp bệ hạ lo chuyện nước được. Đêm qua Nhiếp Chính Vương chỉ ngủ có bốn tiếng. Cứ như vậy, đồ vật làm bằng sắt thép cũng chịu không nổi”.

Thúc Thận Huy rốt cuộc cũng ngừng bút ngẩng đầu nhìn lão thái giám nói: “ Ngươi nhiều lời còn hơn cả Trương Bảo nữa.”

Trương Bảo ở gian ngoài bỗng nghe nhắc đến tên mình, không biết chuyện gì nên dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Lão thái giám cúi người nói: “Lão nô, nhiều lời. Nếu nói sai, điện hạ chớ cười lão nô.”

Thúc Thận Huy cười cười ngưng bút khép lại quyển tấu đã phê xong, khẽ gác bút lên hòn kê bằng ngọc, xoa xoa hai tay đứng dậy, đi đến trước cửa sổ đẩy cánh cửa ra.

Bầu trời âm u lạnh lẽo mấy ngày liền, đêm nay cũng là mây dày che trăng.

Gần cửa sổ ngoài kia, cây cối trong vườn trơ trọi, đìu hiu khắp nơi, bên cạnh ao mấy tán lá sen đã khô xác lá lay lắc.

Xa xa, bóng đêm phác hoạ lên hình dáng những cung điện nặng nề mà nối tiếp nhau. Con rồng được chạm khắc vẫn đứng yên trên đầu mái hiên cong cong, cũng không còn vẻ trang nghiêm uy vũ như ban ngày, nhìn lại cứ như bóng ma âm u d đã đầy lạnh lẽo.

Một cơn gió mang theo ý lạnh nồng đậm xông vào.

Lý Tường Xuân bận rộn lấy áo ngoài dâng lên nói : “ Điện hạ, người coi chừng cảm lạnh.”

Thúc Thận Huy không nhận lấy chỉ ngây người đứng nhìn ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát tựa như nói một mình: “ Hiền vương ra ngoài, cũng đã một thời gian rồi nhỉ?”.

Như có tâm linh tương thông.

Đúng lúc, một tiểu nô tài bên ngoài định bước vào, nhẹ giọng báo cho Trương Bảo, Trương Bảo lật đật đi vào truyền lời: “ Điện hạ, Lưu tướng quân vừa đưa tin đến, nói là Hiền Vương Lão thiên tuế đã về. Lão thiên tuế người đang ở ngay bên ngoài cửa cung, không biết phải  điện hạ có ngủ lại trong cung không.”

Ánh mắt Thúc Thận Huy khẽ nhúc nhích bỗng quay đầu, lập tức nhanh chân ra ngoài.


 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro