Chương 11: Phóng lên ngựa, kéo cây cung mạnh nhất...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khương Hàm Nguyên đến thành Vân Lạc.

Thành Vân Lạc tính ra diện tích không lớn, một tòa thành nho nhỏ dưới núi tuyết, dân cư không quá mấy ngàn người. Nó vốn yên tĩnh như thế.

Ở đây cho dù người ở nơi đâu, chỉ cần đưa mắt là có thể trông thấy đỉnh ngọn núi xa xa phía Nam  quanh năm tuyết trắng mênh mang.

Lúc trời nắng mặt hồ dưới núi như một chiếc gương, có thể phản chiếu rõ ràng khuôn mặt con gái của thành Vân Lạc xinh đẹp rực rỡ như hoa.

Hơn hai mươi năm trước, thừa dịp các nước Trung Nguyên chiến loạn người Bắc Địch ở phía Bắc đã từng nếm được sự ngon ngọt từ các nơi  như : Sóc Châu, Hằng Châu.

Nước Yến cướp từ trong tay nước Tấn xong, lại đã từng nếm qua sự ngon ngọt như  tủy trong xương. Dã tâm lại bành trướng lớn hơn nữa lại dòm ngó biên cương phía Tây của Đại Ngụy, ý đồ muốn chiếm các thành trấn vùng này làm vật trong túi.

Coi đó như chiếc cầu để phong tỏa biên cương phía Tây nước Ngụy, lúc đó vùng Vân Lạc là vị trí hiểm yếu liền đứng mũi chịu sào.

Ông ngoại Khương Hàm Nguyên lúc ấy, dẫn hai ngàn dũng sĩ cả nước anh dũng chống cự, mặt khác lại phát tín hiệu cầu cứu viện về kinh thành Đại Ngụy.

Khi đó Võ Đế còn chưa để ý đến các vùng phía Bắc, nhưng cũng không chịu được sự khiêu khích công khai như thế, mới phái quân ra Bắc giúp Vân Lạc đánh lùi quân địch phía Bắc xâm phạm.

Tướng quân mà Võ Đế phái đi chính là Khương Tổ Vọng.

Ông xuất thân từ nhà tướng, có thiên phú về binh pháp hiểu rõ cách dẫn quân chinh chiến cực kỳ giỏi.

Năm mười tám tuổi đã nhiều lần lập chiến công trong cuộc chiến chinh phạt của Võ Đế  thanh danh rất hiển hách.

Giống như rất nhiều con cháu của nhà quý tộc khác, cũng xuất thân từ gia tộc có công lập quốc. Ông đang tuổi trẻ nhiệt huyết, vì cơ nghiệp mở rộng lãnh thổ ra Cửu Châu của Võ Đế mà máu huyết sôi trào không thôi, ước muốn có thể một lần lưu lại dấu ấn huy hoàng là được ghi tên vào sử sách.

Vị tướng quân trẻ tuổi của Đại Ngụy này, anh tuấn thiện chiến lại kiên cường có ý chí lại hăng hái như vậy, hấp dẫn vô số ánh mắt của con gái trong thành Vân Lạc.

Ông đã yêu một cô gái ở thành Vân Lạc, xinh đẹp nhất trong nhà họ Yến, rồi lấy nàng làm vợ  đưa về kinh thành.

Chuyện xưa luôn luôn có mở đầu rất tốt đẹp.

Hai vợ chồng trẻ đều yêu thương lẫn nhau, tuy gần nhau thì ít xa cách thì nhiều.

Nhưng cũng nếm trải được một quãng thời gian hạnh phúc.

Vài năm sau, Yến thị sinh được một cô con gái trắng trẻo mập mập  đáng yêu.

Bà mong sao chiến loạn mau chóng kết thúc, thế thì chồng bà cuối cũng sẽ không cần xa nhà đi chinh chiến nữa, nên mới đặt một nhũ danh cho con gái muốn gửi gắm nguyện vọng vào con, tên là Hủy Hủy.

Hủy là Thần thú thời thượng cổ trong truyền thuyết, xuất hiện khi thiên hạ thái bình lại giàu có.

Chốn kinh thành phồn hoa hơn xa thành Vân Lạc, nhưng Yến thị dần dần bắt đầu nhớ về vùng quê xa bên cạnh có một cái hồ kế bên là núi tuyết.

Đến thọ thần của Lão thành chủ, Khương Tổ Vọng vừa lúc về Trường An xin triều đình nghỉ ngơi, muốn bảo vệ và đưa bà về thăm nhà.

Và thế là, cả hai vợ chồng đều đưa con gái khi đó còn đang nằm trong tã lót, lên đường về thăm người thân.

Vốn mọi việc vô cùng thuận lợi, sau một hồi lặn lội đường xa chỉ còn mấy hôm nữa họ liền có thể về đến thành Vân Lạc.

Hôm ấy, chợt có người đuổi kịp đoàn người mà truyền một tin tức, trưởng công chúa Nam Khang mới rời kinh đi đến đất phong chẳng biết tại sao, nửa đường lại đổi tuyến đường đi trùng hợp thay là cũng đi về hướng này.

Kiệu giá của trưởng công chúa hiện dừng ở hậu phương Võ thành, bà ta lệnh cho Khương Tổ Vọng đến gặp nói rằng có chuyện quan trọng.

Bảy ngày trước, hai vợ chồng vừa đi ngang qua, nơi gọi là Võ thành kia.

Nam Khang là con gái của Cao tổ hoàng đế, nghe nói lúc bà ra đời có một con nai từ ngoại ô chạy qua kinh thành, có người biết xem tướng thuật nói là điềm lành.

Quả nhiên không lâu sau đó, có tiểu quốc đến quy thuận. Vì thế Cao tổ rất thương yêu bà, đặc biệt xây một chỗ nuôi nai cho bà, còn đặc biệt tuyển rể.

Sau khi Võ Đế kế vị đã phong bà làm Trưởng công chúa, với nàng em gái này cũng muốn gì được nấy.

Trong kinh bấy giờ, Trưởng công chúa Nam Khang quyền thế một tay che trời, còn chỗ nuôi nào đó là người người chen chân để vào.

Đột nhiên Trưởng công chúa xuất hiện ở nơi này, lại gọi chồng mình đến gặp mặt rốt cuộc là vì nguyên nhân gì trong lòng Yến thị hiển nhiên đã biết rõ.

Lúc còn ở trong kinh thành, Trưởng công chúa mới góa chồng liên tiếp đến lấy lòng chồng bà.

Lòng Khương Tổ Vọng  không hề muốn, nhưng còn e dè địa vị và uy thế của đối phương rốt cuộc vẫn không dám không nghe theo lệnh.

Ở cách chỗ hai vợ chồng ở lúc đấy không xa, có một tòa thành nhỏ tên Xương Nhạc có qua lại rất tốt đẹp với mấy đời của thành chủ thành Vân Lạc cùng giúp đỡ lẫn nhau phòng thủ.

Khương Tổ Vọng đành phải đưa vợ con đến thành Xương Nhạc, dặn dò Yến thị cứ yên tâm ở đây chờ mình trở về, sau đó vội vàng quay lại chạy đến Võ thành.

Ông nào biết rằng kể từ giây phút, ông quyết định quay lại chạy đến Võ thành, tai hoạ đã giáng xuống đầu gia đình nhỏ của ông cũng làm thay đổi luôn vận mệnh cả cuộc đời ông.

Lão Vương thành Xương Nhạc đã mất, Tân vương vừa kế thừa tước vị bị mật sứ người Bắc Địch dùng lợi ích thuyết phục mà dao động ý chí,  có mưu đồ phát triển thế lực của mình ở đây về sau này mấy tháng trước đã bắt đầu ngấm ngầm qua lại.

Thấy cơ hội này bèn bí mật âm mưu ra tay trong đêm, giao hai mẹ con cho người Bắc Địch.

May mắn là kế hoạch bị một người bạn cũ của lão thành chủ thành Vân Lạc biết được, nói trước tin này cho Yến thị biết, Yến thị bỏ y phục cao quý,  bèn cải trang đem con gái lặng lẽ rời đi tìm cách ra khỏi thành.

Nhưng may mắn không được bao lâu, chạy chưa được bao xa đã bị truy binh đuổi theo.

Hộ vệ cận thân theo bên cạnh ngày càng ít dần đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Yến thị ôm con còn bọc trong tã lót lùi dần đến cuối vách núi, hết chỗ để lùi.

Dưới vách núi, vực sâu đá gồ gề lởm chởm.

Tính Yến thị lại kiên cường không muốn rơi vào trong tay người Bắc Địch, càng không muốn biến mình thành công cụ để cho người Bắc Địch lấy ra uy hiếp người thân mình.

Bà cởi áo dày gói chặt con gái bảo bối vào trong từng lớp một, vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, bà cầu nguyện thánh thần ở núi tuyết có thể bảo vệ cho con bà được bình an.

Sau đó dùng hết sức bình sinh, ném con qua một dải rừng rậm mọc trên vách núi xa xa, rồi thả người nhảy xuống vực.

Đến chừng khi Khương Tổ Vọng chạy về, đã là chuyện hơn nửa tháng sau.

Dưới vách núi tìm được xác Yến thị, tất nhiên là đã thịt nát xương tan.

Không chỉ thế, thân thể cũng đã bị thú hoang tranh nhau cắn xé mà tha đi, quanh đó chỉ còn sót lại mấy miếng áo lót trong và vài mảnh xương vụn lẻ tẻ tình trạng vô cùng thê thảm.

Còn bé gái cũng không rõ tung tích, chỉ thấy trong rừng rậm gần đó có vài dấu chân sói cùng một miếng tã rớt phía xa xa. Ai cũng cho rằng cô bé đã bị sói ăn thịt đến xương cốt cũng không còn.

Không ngờ sau mấy tháng, cô được người phát hiện ra là còn sống, cô xuất hiện trong một hang sói nằm đơn độc cách cánh rừng hoang mười mấy dặm như một kỳ tích.

Cô được một thợ săn trong lúc đuổi theo dấu vết của con sói vô tình phát hiện được, nghe nói lúc ấy cả người bẩn thỉu ngủ cạnh sói cái.

Khương Tổ Vọng nghe tin liền chạy tới, nhìn thấy vết bớt mới nhận ra là con gái của mình.

Con sói cái bị đuổi đi, cô bé được đưa về rồi nhưng con sói cái vẫn  mãi không chịu rời đi, cứ theo phía sau xa xa mà nhìn lại.

Khương Tổ Vọng bảo người đừng làm nó bị thương, nó theo sau một quãng đường thật dài, cuối cùng chắc đã biết không thể nào đoạt lại đành tru lên một tiếng thương tâm mà rời đi.


Mà ngày hôm đó, vị Trưởng công chúa mới mất chồng cho gọi Khương Tổ Vọng đến nói cái “chuyện quan trọng” đó là, nghe nói hôm trước trên đường đi gặp phải thú hoang công chúa bị hoảng sợ nên đã bị bệnh, ban đêm khó mà ngủ yên được, cần một viên tướng quân đầy dũng mãnh của Đại Ngụy này đi theo bảo vệ.

Khương Tổ Vọng phát bệnh nặng nôn ra cả máu.

Sau khi ông hết bệnh, Võ Đế để thể hiện sự đền bù đã ban hôn cho ông và Trưởng công chúa Nam Khang.

Khương Tổ Vọng lấy cớ đã từng thề độc với người vợ đã mất đời này tuyệt đối không cưới người khác mà từ chối.

Võ Đế cũng không miễn cưỡng ông nữa, làm chủ cho Trưởng công chúa chọn một chàng rể tốt khác việc này xem như đã qua đi.

Về sau, khi những khao khát ngày xưa của ông đã qua, liên tiếp lập nhiều công lao rực rỡ trong chiến sự thống nhất Cửu Châu của Võ Đế.

Ông tự xin đi đến trấn thủ biên cương phương Bắc làm bạn với bão cát quanh năm, chớp mắt mà đã qua hai mươi năm, từ đây chưa từng quay lại kinh thành một lần.

Đây chính là cái kết cuối cùng của câu chuyện xưa kia.

Năm ngoái, ông ngoại của Khương Hàm Nguyên người cả đời trông coi giữ vững toà thành nhỏ ở núi tuyết hết lần này đến lần khác, cũng đã đi hết chặng đường đời của mình.

Cậu của cô là Yến Trọng lên làm thành chủ.

Ông là một người tính tình nóng nảy ăn nói lớn tiếng, kế thừa sự trung thành và dũng mãnh đời đời kiếp kiếp của gia tộc Yến thị.

Ông càng xem Khương Hàm Nguyên làm vinh dự, khi biết tin cô đến, đã tự mình ra khỏi thành đi đón trong ngày.

Khi mọi người ở gần cửa thành trông thấy cô, xôn xao dừng mọi việc đang làm trong tay nhanh chóng chạy đến từ bốn phương tám hướng tranh nhau hành lễ với cô.

Quãng đời ly kỳ lúc còn nhỏ cô trải qua với người khác là chuyện chẳng lành, là một việc rất kinh khủng.

Nhưng ở trong mắt người ở thành Vân Lạc, cô lại là thần nữ được thần linh bảo vệ.

Đúng vậy, nếu không thì bé gái còn trong tã năm đó làm sao có thể sống sót được, còn trở thành vị dũng tướng khiến cho kẻ địch nghe đến tên liền nghiến răng căm hận như hôm nay được sao?

Ông cậu chứng kiến một màn này lại cười to đầy sảng khoái, giơ roi chỉ vào những người dân trong thành đang nghênh đón cô cháu gái của mình nói: “ Hủy Hủy con nhìn xem. Người thành Vân Lạc chúng ta kính trọng nhất là dũng sĩ. Bọn họ kính trọng con còn hơn cả ông cậu này nữa. Ai nấy đều mong con ở lại mãi nơi đây. Nơi đây chính là nhà của con ”.

Khương Hàm Nguyên mỉm cười cảm tạ tất cả những người dân trong thành, giữa tiếng hoan hô nhiệt liệt bao quanh phóng ngựa vào thành.

Vị trí địa lý của Thanh Mộc tắc rất quan trọng, lại bị nước Ngụy đoạt lại. Nam Vương Sí Thư vì một lần bại trận kia, nên đã tự mình trấn giữ thành U Yến.

Năm ngoái khi ông ngoại qua đời, Khương Hàm Nguyên đang dẫn quân quần nhau chiến đấu với một nhánh quân địch đang có mưu đồ đoạt lại Thanh Mộc tắc nên không thể chạy về được.

Do đó ngày giỗ năm nay vốn định đến sớm, ai ngờ giữa đường gặp trắc trở mãi đến hôm nay mới hoàn thành được.

Yến Trọng chuẩn bị đích thân đưa cô đi tế tự.

“Cậu hãy để con tự đi đi ạ. Năm ngoái con không về được, năm nay lại để lỡ dịp. Con muốn ở cạnh ông ngoại mấy ngày.”

Yến Trọng biết tình cảm giữa cô và ông ngoại sâu đậm, bèn không miễn cưỡng đi cùng gật đầu nói được.

Chỗ lão thành chủ yên giấc nằm ở sơn cốc ngoài thành.

Đấy cũng là mảnh đất đời đời kiếp kiếp gia tộc Yến thị chôn cất người trong tộc.

khi trời nắng, từ cửa cốc có thể nhìn thấy núi tuyết và cái hồ đối diện.

Khương Hàm Nguyên một mình ở lại trong một túp lều tranh đơn sơ nằm dưới đất kia, cùng với ông ngoại còn có cả người mẹ cô chẳng nhớ nổi hình dáng ra sao.

Nhưng cô biết, mẹ thật sự từng tồn tại bà đang nằm ở ngôi mộ nơi này, nơi này đã chôn vài miếng áo còn sót lại và mấy khúc xương vụn kia.

Cô đã từng tưởng tượng trên người bà hẳn là có mùi hoa lan thật trầm tĩnh, làn da ấm áp và giọng nói thật dịu dàng.

Bà là một cô gái sống dưới chân núi tuyết xinh đẹp nhất.

Ở cái hồ như một tấm gương kia như còn lưu giữ lại khuôn mặt xinh đẹp mà bà từng soi kia.

Đúng vậy, Khương Hàm Nguyên cô có thể tưởng tượng được những việc đã xảy ra trong quá khứ, như chính mình đã được nhìn thấy tận mắt tất cả những gì đã trải qua trong quá khứ vậy.

Cũng giống như cảnh con sói cái từng cho cô bú sữa, mà cô luôn thấy được trong mơ.

Có một đứa bé bị bọc trong tã lót tầng tầng lớp lớp, mang theo tất cả lời chúc phúc của mẹ, bị ném xuyên qua một ngọn cây tươi tốt lúc rơi xuống bị mắc vào một đám lưới được kết lộn xộn nằm lơ lửng giữa không trung.

Nhỏ bé mà đơn độc đã trải qua một ngày một đêm. Vì đói khát cô bé khóc mãi không ngừng.

Ký ức của cô bé đó nói với cô rằng, chỉ cần khóc lên sẽ có một người trên người tản ra mùi thơm dễ chịu sẽ dịu dàng ôm lấy mình, cho miệng mình dán lên bầu ngực mềm mại mà ấm áp của người đó, dòng sữa tươi ngọt ngào sẽ đút cho mình uống no.

Nhưng lần này, rốt cuộc người ấy vẫn không đến.

Cuối cùng cô bé tự mình giãy giụa, dùng tay chân nhỏ bé của mình trèo khỏi khối vải lót đó, rớt từ ngọn cây té thẳng xuống dưới một lùm cây thật dày.

Đây là lần đầu trong đời cô bé một mình đối mặt với thế giới này, tìm người phụ nữ kia khắp nơi.

Cô bé đó khóc đến khàn cả giọng, cuống họng khàn đặc mãi đến lúc không bò nổi nữa, nằm thoi thóp một chỗ, rồi bỗng một con sói cái đã đi đến.

Đấy là một con sói cái còn non, lần đầu làm mẹ, không may sau khi ra ngoài kiếm ăn về ổ thì phát hiện không thấy sói con của mình đâu, trong ổ chỉ còn lại một vũng máu.

Sói mẹ mất con bi thương mà tức giận, nỗi đau căng cứng khi bị dòng sữa căng tràn càng làm nó nôn nóng bất an, nó tìm kiếm con khắp nơi, đến nơi đây mới phát hiện một đứa bé của loài người đang nằm trên đất.

Nó nhào tới, cắm vuốt nhọn thật sâu lên tấm lưng non mềm của đứa bé. Ngay lúc nó cúi đầu định cắn vào cổ của vật nhỏ này, đứa bé loài người kia chợt ngửi thấy mùi sữa không ngừng rỉ giọt từ đầu vú dưới bụng sói cái.

Là hương vị y hệt của mẹ đứa bé. Cô bé bị đói khát và bản năng sinh tồn mãnh liệt thúc đẩy quên đi đau đớn trên lưng há to mồm, vồ vập ngậm lấy dùng hết sức bú mút, nuốt từng ngụm từng ngụm.

Cảm giác dòng sữa tươi được khai thông bỗng nhanh chóng làm xua tan dục vọng cắn xé của sói cái, nó chăm chú nhìn đứa bé loài người đang bú sữa mình, ánh hung dữ trong mắt dần tan ra, lẳng lặng đứng thẳng nhận đứa bé loài người này bú sữa mình làm con, chờ cô bé cuối cùng đã ăn no, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ nó liếm chỗ máu trên lưng đứa bé vừa bị mình gây ra đang chảy máu, ngậm lấy kéo đứa bé rời đi…

Giấc mơ chợt chuyển đổi, Khương Hàm Nguyên nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, bà ôm đứa bé thật chặt trong lòng hốt hoảng chạy trốn đầy chật vật, cuối cùng bà chạy đến đường cùng, đứng trên mép vách đá. Những người kia đã ép đến càng ngày càng gần.

Cô muốn dừng lại.

Đừng tiếp tục mơ nữa, cô không muốn mơ tiếp.

Trong giấc mơ Khương Hàm Nguyên tự nói với chính mình, cố giãy giụa muốn được tỉnh lại. Thế nhưng mỗi một lần như thế, giấc mơ đều vẫn đầy thâm trầm muốn hút cô lại, giống như người cô lọt vào vòng xoáy không thể nào tránh thoát được.


“Là tỷ hại chết cô cô. Là bọn họ nói ban đầu cô cô đã ẩn nấp được rồi, người xấu đi hết rồi, là do chị lại khóc lên. Chị hại chết cô cô”.

Một đứa bé trai chừng bốn năm tuổi đầy thương tâm gào khóc, dùng giọng chát chúa gào lên với Khương Hàm Nguyên.

Cậu nghĩ mãi không rõ, ông nội với cha vì sao đều đối với người tỷ tỷ này mãi, đến mấy năm sau mới mở miệng nói chuyện này cho mình biết.

Dừng lại. Đừng mơ nữa.

Trong giấc mơ Khương Hàm Nguyên lại ép mình tỉnh lại lần nữa. Nhưng cảnh trong mơ vẫn không chịu kết thúc.



Khương Hàm Nguyên lại nhìn thấy ngọn núi Thiết kiếm nhai ở ngoài đại doanh Tây Hình quan quen thuộc đó, cô đang đứng trên đỉnh núi đón gió thả người nhảy xuống núi, như đã từng làm như thế rất nhiều lần.

Đầm nước dưới vách núi, ở trong mơ lại biến thành vách đá lởm chởm một lần nữa.

Một lần nữa, cô lại nặng nề bị ném xuống. Máu đỏ như địa ngục phun tung toé, cô thịt nát xương tan. Cả người tận cho đến chỗ sâu nhất trong linh hồn, không chỗ nào không đau đớn đến tận cùng.

Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng kia, một khoảnh khắc khi bà chết đi, có phải đã trải qua cảm giác này không.

Bà phải đau đớn đến chừng nào chứ.

Máu chảy ngày càng nhiều, đến cuối cùng đã không còn phân biệt nổi là máu của người phụ nữ kia, máu của những binh sĩ đã chết trận hay là máu bắn ra từ cổ của kẻ địch đã bị chặt đầu.

Chỉ còn lại mưa máu đầy trời, tưới lên cô từ đầu đến chân, thành một người tắm bằng máu.

Mùi tanh nồng kia, thẩm thấu thật sâu vào từng lỗ chân lông trên da cô rửa không hết, vĩnh viễn cũng không rửa trôi hết được.



Cô cuộn tròn co rút cả người thành một cục lại, cả người cứng cứ như một khối đá đông lạnh trong băng tuyết.

Không thể khóc. Mình trong mơ lại tự nhắc nhở chính mình lần nữa.

Từ sau khi, biết tiếng khóc của mình đã giết chết người phụ nữ kia, cô thề vĩnh viễn sẽ không khóc nữa.

Cưỡi trên con ngựa tốt nhất, cầm lên cây cung mạnh nhất, nắm chặt cây đao tốt mà vững chắc nhất.

Vì thế, mới có thể bảo vệ tất cả những ai cần cô bảo vệ.

Mi mắt nhắm chặt của Khương Hàm Nguyên bỗng khẽ động đậy, chưa mở mắt đã trở tay rút cây đao bên hông mình, từ cơn ác mộng lặp đi lặp lại vô số lần từ nhỏ cho đến lớn này, cô đột nhiên ngồi thẳng dậy.

“ Tỷ, tỷ tỉnh rồi à.”

“Là đệ à.”

Nắng chiều ảm đạm, một thiếu niên gầy yếu đứng xa xa bên ngoài mấy bước, thấy thế hơi lùi lại.

“ Cha sai đệ đến mời tỷ về.” Yến Thừa nhìn đôi mắt sát khí còn vươn đầy tơ máu trước mặt dè dặt nói.

Là người đệ đệ, đến đón cô trở về.

Sát khí trong mắt Khương Hàm Nguyên dần dần biến mất, hơi mờ mịt nhìn xung quanh.

Mặt trời đã lặn về phía Tây.

Cô dựa vào tấm bia trên mộ mẹ, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Cô nhắm mắt, chậm rãi thở dài ra một hơi thu lại cây đao.

“ Là tin báo, đến từ chỗ cha tỷ à?”. Cô hỏi với giọng khàn khàn đầy rã rời, thoáng như một mảnh lụa bị xé tạc ra.

“Đúng ạ. Phàn tướng quân tới đón tỷ đó.”

“ Thúc ấy nói, viên quan sứ tới đón dâu trong kinh đã đến, muốn đón tỷ đi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro