Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Cuối cùng Trang thị cũng đợi được Nhiếp Chính Vương về, liền ở bên cạnh hầu hạ ngài ăn sáng.

Bà là người hầu cận thân của Trang thái phi, mấy năm qua đều theo hầu Thái phi ở Tiền Đường cạnh hồ Tây Tử vừa về Trường An không lâu, Thúc Thận Huy bảo bà không cần theo hầu ngài.

Lần này Trang thị quay lại kinh thành, từ trong miệng Trương Bảo biết được từ dạo trước Kỳ vương lên làm nhiếp chính, không có mấy bữa là ăn sáng ở vương phủ cho đàng hoàng tử tế, gần như đều là ăn vội mấy miếng rồi đi nghe mà đau lòng không thôi, có thể có cơ hội hầu hạ y dùng bữa sáng sao bà chịu rời đi bèn cười nói: “ Cứ để tôi. Điện hạ ngồi đi.”

Thúc Thận Huy rửa tay chỗ nô tỳ bưng nước như là thuận miệng hỏi: “ Vương phi dùng bữa rồi à ?”.

“ Mới vừa ăn rồi.”

Y chầm chậm thở phào rửa lau tay xong nhìn đồ ăn bày đầy bàn trước mặt như suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười nhìn Trang thị nói: “ Triều đình khuyến khích tiết kiệm, ta nên thực hiện trước các quan viên. Hôm nay Vương phi vừa mới đến, ma ma suy nghĩ chu đáo như vậy rất tốt, có điều về sau không cần thế này nữa cô ấy cũng không phải loại người thích phô trương hào nhoáng ”.

Lại liếc nhìn qua Phồn Chỉ viện nói: “ Nếu khi ta ở trong phủ không cần quan tâm khẩu vị của ta, ma ma cứ cho người làm món hợp với khẩu vị của cô ấy, ta ăn theo nàng ấy là được.”

Trang thị cười đáp vâng, chợt nhớ một việc chần chừ một lúc lại thấp giọng nói: “ Điện hạ, sáng nay tôi chuẩn bị món vịt rim mật, theo tôi nhìn thấy có lẽ hợp khẩu vị của Vương phi…”.

Bà ngừng lại nhìn ngài ấy.

Sở dĩ Trang thị kể lại có một món này, là vì lúc bà giới thiệu cho nữ tướng quân đã đơn giản lượt bớt đi, cùng lắm chỉ nghe đơn giản hơn so với món bình thường mấy phần thôi, chứ thực tế rất không đơn giản.

Thịt chỉ lấy thịt phần ức mềm của vịt trắng ba tuổi, mà vịt này cũng không phải vịt thường từ lúc đến ấp nở, chỉ nuôi bằng gạo thơm và rau nhút non và còn uống nước suối. Gạo thơm suối ngọt thì cũng thôi đi, cũng không phải không dùng gạo ngon và nước suối là không thể được, nhưng rau nhút non chỉ có ở mỗi phương Nam.

Cho nên món ăn từ cố hương Ngô Việt của Trang thái phi khi đến Trường An, giá trị vốn tăng gấp mười còn chưa mua được.

Trước kia, vì để làm món này cho Trạng thái phi, Võ Đế còn ra lệnh cho thương lái chuyên tiến cống từ phương Nam lên.

Sau đó, Thái phi nói quá mức lãng phí xa xỉ đã không còn dùng món này nữa, nhưng lại được truyền ra ngoài cung, các gia đình giàu có Trường An tranh nhau bắt chước theo, lấy món ăn này chuyên đãi khách quý còn thông qua món ăn này để có danh tiếng cao quý không tiếc vung tiền như rác.

Có cầu liền có cung, giới mua bán ở Trường An chuyên phục vụ các quý nhân nhà giàu dĩ nhiên liền có người làm ăn về món này  chuyên cung cấp thịt vịt trắng.

Hiện giờ phương Nam cũng chưa vào mùa xuân, chưa có rau nhút, Trường An bèn lấy rau cải non trồng trong phòng ấm thay cho rau nhút non để nuôi vịt, cố gắng đạt được chất lượng thịt gần với vị vốn có nhất. Nhưng cho dù là đổi sang dùng thức ăn địa phương để nuôi vịt giá vẫn rất cao, hơn nữa vì cung không đủ cầu, một con tới năm mươi lượng bạc, đó là một chi phí sinh sống một hay hai năm của một số người nhà nghèo sống ở Trường An.

Sáng nay làm món này, Trang thị cảm thấy rất hợp với khẩu vị nữ tướng quân, nghe Nhiếp Chính Vương nói bà mới đề cập một câu như thế.

Bà nói xong thấy Nhiếp Chính Vương lướt mắt nhìn qua bàn ăn, không thấy vịt rim hơi khựng lại liền hiểu rõ ràng, lại nhìn qua đường đến Phồn Chỉ viện, xong mới quay mặt lại.

“ Nàng ấy đã thích, ma ma cứ bảo người làm là được.”

“ Vâng.” Trang thị cười đáp.

Thúc Thận Huy lại nhìn sắc trời bên ngoài, mỗi món ăn một ít liền đứng dậy vội bước về đến Phồn Chỉ viện.

Khương Hàm Nguyên đã mặc xong lễ phục hôm nay đi bái tông miếu, thấy y bước vào nhẹ gật đầu với mình, liền dời mắt biết y không muốn nhìn mình nên tự giác bước ra ngoài trước, đứng trước thềm ngoài cửa ngắm tuyết trong đình viện.

Một lát sau, sau lưng có tiếng bước chân đi ra.

Y cũng đã ra đến.

Y phục một màu hồng nhạt, đai lưng màu đen, từ đầu đến chân cả người đều trang trọng thần thái thu hút phong độ không cần phải nói đến, nét mặt cũng cực kỳ nghiêm túc.

Lúc đi ngang qua cô y thoáng dừng bước nói : “ Đi theo ta”.

Rồi tiếp tục đi tới phía trước, cùng với người nở nụ cười lần đầu đối mặt với cô đêm qua, thật giống hai người.

Trái lại y thế này Khương Hàm Nguyên thấy thoải mái hơn nhiều.

Cô nào không biết rằng bắt đầu từ nụ cười đầu tiên của người đàn ông này, khi đưa tay đón mình bước xuống xe hoa, tất cả ý cười đều là giả tạo bên ngoài mặt.

Vì sao cô lại chắc chắn như thế, là bởi vì cô đã từng nhìn thấy nụ cười của vị An Nhạc Vương  năm mười bảy tuổi đó.

Khi thiếu niên ấy cười, trong mắt như có lấp lánh ánh sáng.

Còn nhớ lúc ấy, y ngồi trên lưng ngựa hơi cúi đầu, cười nhìn về phía cô đang đứng bên hông ngựa, thoảng như trong đôi mắt y cô có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình.

Một Khương Hàm Nguyên mười ba tuổi sinh ra và lớn lên nơi hoang dã cằn cỗi ấy, có lẽ chính là bị ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt kia mà thu hút đã thay đổi con người cô, khiến cô nhớ mãi thật lâu đến nay vẫn không quên được.

Đó tuyệt đối không phải nụ cười như bây giờ của người này, dẫu trên mặt nở nụ cười vui vẻ ôn hòa là thế, nhưng đáy mắt y lại không hề gợn sóng.

Thật sự không sao cả.

Bên ngoài y thế nào cũng không liên quan gì đến cô. Đối với cô nếu y không muốn cười, thì không cần phải cười.

Cô yên lặng đi theo cùng ra khỏi Vương phủ leo thẳng lên xe ngựa đang dừng ở ngoài cổng, trước sau đều có lộng che hộ vệ theo sát, xuất phát đi hoàng cung.

Trong xe hai người ngồi ngang nhau, y vẫn có vẻ nghiêm túc ngồi thẳng tắp, cô cũng chẳng chủ động bắt chuyện cả đường không nói, đến tông miếu ở phía Đông Nam lối vào hoàng cung.

Lễ quan và tùy tùnh ai cũng đã vào chỗ đợi, trong bầu không khí trang trọng đầy nghiêm túc đó Khương Hàm Nguyên sánh bước bên nam tử đi vào miếu giày vò một lúc.

Lúc ra ngoài sáng nay sắc trời mới hơi sáng, đến phút cuối khi kết thúc buổi lễ đã là sau một canh giờ mặt trời lên cao soi chiếu xuống, nhưng vẫn chưa xong việc còn phải vào trong cung một chuyến.

Với ngôi vị của Thúc Thận Huy hiện tại Khương Hàm Nguyên ở trước mặt Lan Thái hậu cũng chỉ cần bái lễ thực ra là ngang hàng, vào cung cũng không cần yết kiến Thiếu đế hay là Lan Thái hậu, cũng không có quy định này.


Hai người cần phải quỳ bái, một là vị Lý Thái phi thời triều đại Võ đế, danh hào đầy đủ là Đôn Ý Thái hoàng thái phi.

Lúc Minh đế được mấy tuổi mẹ ruột đã bệnh chết, ông do Lý phi di mẫu nuôi lớn.

Nhân phẩm Lý phi đôn hậu, lại là em ruột của hoàng hậu nên một triều Võ đế ở hậu cung ngoại trừ mẫu phi của An Nhạc Vương, đều rất xem trọng Lý phi.

Sau khi Minh đế lên ngôi, ngoại trừ phong hào hạng nhất đẳng đối với Lý phi, thật ra là dùng lễ nghi của Thái hậu mà phụng dưỡng, cộng thêm Trang thái phi đã sớm quy ẩn dưỡng bệnh.

Hiện giờ ở trong cung, hiển nhiên xem Lý Thái phi là chủ, ngôi vị bây giờ như Thái hoàng Thái hậu.

Quan hệ giữa Nhiếp Chính Vương và Lý Thái phi cũng rất thân thiết, mấy năm qua dù y một ngày trăm công ngàn việc, nhưng thường đến thăm hỏi Thái phi, nay vừa hay là đại hôn dẫn theo Vương phi mới cưới vào cung quỳ bái là chuyện đương nhiên.

Chỗ Lý Thái phi ở thường ngày, cứ theo danh hào của bà mà đặt là Đôn Ý cung.

Lúc này trong điện, Thái hoàng Thái phi ngồi ở ngôi chính chủ, theo hầu bên cạnh có Lan Thái hậu, Nam Khang đại trưởng công chúa cùng tầm mười vị Vương phi phẩm cấp Thân vương hoặc nữ quyến Hoàng tộc.

Ngồi dưới Lý Thái phi vốn là Lan Thái hậu, nhưng hôm nay Lão Hiền vương Vương phi cũng cùng vào cung ngồi, Lan Thái hậu cứ bắt buộc Lão Vương phi ngồi trên, Lão Vương phi liên tục từ chối  không ngồi cô đẩy ta nhường mãi cũng không ổn đinh được, cuối cùng Lý Thái phi đành mở miệng bảo nô tài kê thành hai chỗ, một trái một phải lúc này lão Vương phi mới xin thứ lỗi mà miễn cưỡng ngồi xuống.

Rốt cuộc chỗ ngồi cũng thu xếp ổn thỏa xong, thái giám bên ngoài cũng truyền tin Nhiếp Chính Vương và Vương phi mới đi bái miếu xong, đang đi đến Đôn Ý cung chẳng mấy chốc sẽ đến.

Bỗng mọi người phát hiện một chuyện.

Chỗ ngồi sắp xếp cho Thiếu đế, hiện tại đang trống không.

Thiếu đế còn chưa tới.

Cả đám người nhìn nhau.

Tâm tính của Thiếu đế lúc xưa không nói làm gì, dù sao cũng chỉ là một hoàng tử bình thường không phải là Thái tử vậy thì dạy dỗ nghiêm khắc để làm gì, nếu ngài ấy có tính tình khác người thì cũng thôi đi. Nhưng bây giờ đã là Hoàng đế, năm ngoái vào ngày thọ thần Thái hậu trên đường về phát sinh ra chuyện kia, quả là không ra thể thống gì bị một phái viên thần Ngự Sử phê bình nhược điểm đầy ra đó không còn gì để nói nữa.

Đinh thái phó còn đau lòng khổ não, đến khi Thái hậu ra mặt trấn an cũng vô dụng, ông ba lần gửi thư cho Nhiếp Chính Vương nói tội lỗi đều tại mình, vì xã tắc đại Ngụy không dám giữ chức vụ Thái phó nữa, xin Nhiếp Chính Vương thay một người thầy khác cho Hoàng đế.

Lúc ấy Nhiếp Chính Vương đang bận xử lý tang sự cho Cao vương, còn phải phân tâm xử lý chuyện này sứt đầu mẻ trán, cuối cùng y ba lần tự mình đến nhà ông ra sức mời gọi, Đinh thái phó mới hồi tâm chuyển ý  sóng gió mới tạm lắng xuống.

Mới vừa không bao lâu.

Đại trưởng công chúa xoay qua nhìn Lý Thái phi cười hỏi: “ Thái hoàng thái phi có biết bệ hạ đi đâu không? Nhiếp Chính Vương với Vương phi sắp đến rồi, nếu bệ hạ không có mặt ta e có phần không ổn lắm đâu.”

Bà là con do Cao tổ có được lúc tuổi già, nên tuổi không lớn lắm hiện giờ chưa quá bốn mươi, thêm thay ngày thường sống an nhàn sung sướng nhìn lại càng lộ vẻ trẻ trung.

Nhưng vai vế lại cực kỳ cao ngang hàng với Lý Thái phi, xem như là em chồng lại cộng thêm Lý Thái phi cũng không phải chính thê, dĩ nhiên thái độ không cung kính như đối với người khác, ăn nói tùy ý vô cùng.

Lý Thái phi cũng không đáp lời, chỉ quay qua nhìn Lan Thái hậu.

Lan Thái hậu vừa lo nhường chỗ cho Hiền vương Lão Vương phi, đã quên mất đứa con mình từ lâu. Bây giờ mới phát hiện ra người chưa có mặt.

Với đám Vương phi còn lại thì không sao, bối phận người cô mẫu trên đầu mình.

Nam Khang đại trưởng công chúa nhìn mình mỉm cười cong khóe môi, hiển nhiên tâm tình không tệ.

Lan Thái hậu biết bà ta luôn xem thường mình, sau lưng từng cười cợt mình với người khác nói rằng:  là Thái hậu nhặt được chỗ tiện nghi.

Mà bản thân bà, lại không thể bắt bẻ lại vị cô em chồng này được.

Về thân phận địa vị của bà ta không cần phải nói, Võ đế chọn cho hoàng muội một vị chồng kế là Trần Hàn cũng là người không tầm thường.

Tổ phụ của Trần Hành viên tướng có công lập nên nước Ngụy, làm quan đến chức thái sư. Bản thân Trần Hành, chẳng những dung mạo đặc biệt tuấn mỹ, cũng không phải thứ rảnh rỗi con ông cháu cha dựa vào việc có công danh lúc trẻ mà phách lối cao ngạo, người này từng làm qua chức ngự tiền thân vệ cho Võ đế rất lâu, sau vì lập được công rất lớn và được phong danh hiệu Quảng Bình hầu phụng chỉ cưới Nam Khang.

Nhưng không biết tại sao về sau bị thất sủng, bị Võ đế điều ra khỏi kinh thành ngược lại bây giờ có vẻ rất rảnh rỗi.

Những năm đó dù đã trôi qua trong yên lặng, nhưng hiện nay ông lại được Nhiếp Chính Vương xem trọng, làm quan Thứ sử quận Tịnh châu là nơi trọng yếu của thiên hạ dsại Nguỵ, là một vị quan địa phương có quyền thực nắm trong tay.

Một người có tài lại được lòng dân, giao trọng trách quản lý tính lương thảo đây được gọi là có tài Tiêu Hà, sau này nếu triều đình khởi xướng binh Bắc phạt, hiển nhiên Khương Tổ Vọng mang binh đi trước thì Trần Hành ở lại giữ vữnghậu phương, trong cả hai người thiếu đi một người cũng không được.

Cho nên trưởng công chúa Nam Khang có liên quan cũng sẽ nở mày nở mặt.

Tình cảnh như hôm nay, con bà lại gây rắc rối, Lan Thái hậu chỉ thấy mất mặt đến tận cùng. Nhưng ngoài mặt lại nói giúp con như không có việc gì: “ Sáng nay bệ hạ nói thấy thân thể hơi khó chịu, thiếp bảo ngài ấy nghỉ ngơi một chút, không chừng có lẽ vì thế mà chậm trễ cũng nên. “

Lý Thái phi chăm sóc Minh đế từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, dĩ nhiên cũng xem Thiếu đế như vật trân bảo hỏi han với vẻ rất lo lắng.

Chúng Vương phi ngoài mặt cũng lộ ra vẻ ân cần.

Lan Thái hậu cười cười trấn an nói: “ Thái hoàng thái phi đừng quá lo lắng, chắc ngài ấy cũng ổn rồi thiếp sẽ cho người sang xem sao.”

Vừa nói vừa liếc mắt sang Nam Khang bên cạnh, cảm thấy nàng ta có vẻ giễu cợt mình trong lòng hận thù không thôi.

Năm ngoái vào ngày thọ thần của bà, trên đường về một là vì xe bà phải đi trước, hai là lúc ấy bà có tâm sự nên không có phát hiện thấy tình cảnh phía sau có gì không ổn.

Xảy ra chuyện xong Lan Thái hậu liền phái người của mình vào cung con trai, bắt phải giám sát Thiếu đế thật kỹ nếu có chuyện lập tức báo mình.

Lúc này cũng không mấy để ý kẻ thù đối đầu nữa, nói xong bèn quay lại liếc mắt  qua một lão cung nhân đứng đợi gần cửa điện.

Lão cung nhân là người của bà bắt gặp ánh mắt liền hiểu, đang định đi tìm Thiếu đế bỗng ngoài điện một đội người rầm rộ đi đến, đi đầu là một thiếu niên phía sau đều là tiểu nô tài đi theo.

Đầu đội mũ lưu châu rủ xuống, người mặc bào phục hoa văn mười hai đám mây, chân mang giày đỏ có hoa văn mây trời, không phải Thiếu đế thì là ai.

Chỉ thấy cậu bước đi thoăn thoắt lướt trên các đá gạch của hành cung, mũ đội có mười hai hàng lưu châu sáng rực đung đưa bay múa trước mặt, lưu châu màu đen lách cách va vào mặt cậu.

Chắc hơi đau cậu nghiến răng chửi nhỏ, một hơi đã tới ngoài điện đang định nhấc chân bước vào, bỗng có lẽ nhớ ra mình phải có dáng vẻ quân vương lại cứng nhắc thu chân từ giữa không trung, đứng nghiêm chỉnh gỡ ra mớ dây hạt châu đang xoắn lại một chỗ, sửa sang lại đai lưng ngọc bội bên hông, đợi mọi thứ khôi phục nguyên trạng mới để hai tay chấp ra sau, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ nghiêm chỉnh nện bước khoan thai đi vào trong điện.

Giờ này người Lan Thái hậu không muốn gặp nhất có lẽ là con trai bà, thế mà con bà lại đột nhiên xông ra.

Bà còn chưa mặt đối mặt dặn riêng với thằng con, Lan Thái hậu sợ bị lộ vội đứng lên, xoay lưng về phía đám người, ném một ánh mắt sắt như dao sang thằng con của mình, ra hiệu nó đừng nên mở miệng mình đã nói đỡ cho rồi.

Thúc Tiển nào có nhận được sự ra hiệu của mẹ, cũng không nhìn mở miệng lẹ làng nói: “ Thái hoàng thái phi an khang. Mẫu hậu an khang. Trẫm thấy còn sớm mới đi thư phòng ôn tập công việc do nhớ nhầm giờ, đến trễ xin Thái hoàng thái phi và Mẫu hậu trừng phạt ”. Nói xong lại híp mắt cười rồi xoay qua Hiền vương Lão Vương phi  gọi to: “ Hoàng bá tổ mẫu, an khang ”.

Rồi xoay ra hành lễ với Đại trưởng công chúa nói: “ Hoàng cô tổ mẫu an khang ”.

Thái hoàng thái phi cũng chỉ thoáng liếc nhìn qua Lan Thái hậu mỉm cười gật đầu với Thiếu đế ý bảo cậu ngồi vào bên cạnh mình.

Lão Vương phi thì cười khen bệ hạ đọc sách rất nhập tâm, đám người còn lại cũng khen ngồi không ngớt như quên hết sạch lời Lan Thái hậu mới vừa nói.

Trừ mỗi Nam Khang trưởng công chúa liếc sang Lan Thái hậu sắc mặt đang căng cứng cười nói: “ Bệ hạ quả nhiên rất chăm chỉ. Thân thể không khoẻ vẫn đọc sách không biết mệt mỏi, Đinh thái phó mà biết chắc hẳn rất vui mừng.”

Thúc Tiển nào biết nguyên do sâu xa bên trong mà mù tịt hỏi: “ Thân thể không khoẻ gì ?”.

Trưởng công chúa cười cười khoát tay nói: “ Hoàng cô tổ mẫu chỉ thuận miệng nói thôi, bệ hạ không có sao là tốt nhất ta cũng yên tâm.”

Lan Thái hậu chịu đựng tức giận trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt lên tiếng nói chen vào: “ Có lẽ là bệ hạ khỏe rồi mới đi thư phòng đọc sách, ngược lại còn quên luôn giờ giấc ”. Vừa nói vừa nhìn chằm chằm thằng con.

Đại trưởng công chúa cười “xùy”.

Dù đã cố đè tiếng cười thật nhỏ, nhưng giữa khoảng không rộng lớn trong đại điện ngược lại có thể nghe rõ ràng.

Dù Lan Thái hậu có luồng lách cỡ nào, trận chiến này cũng không kết thúc được, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Thiếu đế nói mình đi ngự thư phòng nên mới đến trễ, đám người ngoài mặt không tỏ vẻ gì. Nhưng bên trong đều cho rằng cậu đang nói dối, đến Lan Thái hậu mẹ ngài cũng nghĩ thế, bà cho rằng con mình lại đi chơi bời ở đâu mà quên mất giờ.

Nhưng thật ra, tất cả đều nghĩ sai hết rồi.

Thúc Tiển đúng là đi thư phòng học tập phê duyệt tấu chương, còn vì sao mà cậu lại cần cù chăm chỉ như thế là do cậu âm thầm suy tính chút nhỏ nhặt.

Bình thường cậu vốn nhạy bén về cảm xúc của người khác, vừa nãy do không hề hay biết giờ thấy dáng vẻ của đại trưởng công chúa và mẹ thế này cũng biết hai bà thường ngày bất hòa. Sau lưng như hai con gà chọi bổ nhào vào nhau trong sân vậy.

Lại liên tưởng đến lời vừa nói, trong lòng gần như đã hiểu rõ ràng.

Chắc là mình tới trễ Thái hậu vì để giữ gìn mặt mũi mới bịa chuyện tìm cớ giải vây cho mình, vừa hay mình lại đến nên hai bên không ăn khớp nhau, rước lấy sự giễu cợt của đại trưởng công chúa.


Nói thật cậu cũng chả ưa vị Hoàng cô tổ mẫu Nam Khang công chúa chanh chua ngang ngược này, cũng thấy phiền vì Thái hậu muốn nắm mọi cơ hội cả ngày lẫn đêm chỉ dạy mình các thứ âm mưu quỷ kế này nọ, phía trước có vỏ dưa  phía sau có một bỏ dừa, cả hai bà cậu đều không muốn giải thích.

Cộng thêm bản tính trời sinh có mấy phần kiêu ngạo, hiểu lầm thì hiểu lầm đi cậu cũng lười giải thích cho mình, dứt khoát giả ngốc đến cùng không nói một lời nào.

Lý Thái phi nhìn sang phía Hiền vương Lão Vương phi bên cạnh.

Lão Vương phi biết Lý thái phi và Đại trưởng công chúa luôn chẳng để bà vào mắt.

Lý Thái phi cũng không chào đón bà.

Được rồi tự dưng lại náo loạn ra cảnh tượng lúng túng này, Lan Thái hậu thì cũng thôi đi liên quan đến mặt mũi của Thiếu đế, bà đã nhìn mình là đã có ý nhờ mình ra mặt hoà giải không ra mặt là không được bèn cười nói: “ Bệ hạ đến là tốt rồi, mau mau ngồi xuống đi, Tam hoàng thúc và hoàng thẩm của ngài hẳn đã sắp đến rồi.”

Trái lại đối với Hiền vương Lão vương phi và Đại trưởng công chúa vẫn nể mặt mấy phần, thấy bà mở miệng nói coi như bỏ qua thôi.

Thúc Tiển nhìn ra ngoài điện rồi ngồi yên vị xuống.

Lan Thái hậu ổn định tinh thần đè xuống cơn giận, từ từ ngồi về chỗ.

Đám Vương phi các phu nhân còn lại dĩ nhiên như không có chuyện gì, cuối cùng cảnh lúng túng cũng qua lúc này có cung nhân bên ngoài vào truyền lời.

Nhiếp Chính Vương và Vương phi đến.

Lập tức trong điện ngoại trừ ba người Thái phi, Lan Thái hậu và Thiếu đế, còn lại toàn bộ đứng thẳng lên chào đón ngay cả Đại trưởng công chúa cũng không thể ngoại lệ.

Lan Thái hậu giờ mới thấy trong ngực bớt ngột ngạt, nghe tiếng bước chân từ ngoài điện giương mắt nhìn thấy bóng của hai người được lễ quan trong cung dẫn đường đi đến đã xuất hiện ngoài cửa điện.

Hôm qua bắt đầu từ khi Nhiếp Chính Vương đón nữ tướng quân xảy ra một màn kinh hồn bạt vía bên ngoài cổng chính Vương phủ, rồi Thiếu đế xuất cung trong đêm thậm chí chuyện phát sinh trong phủ Cao vương sau đó, Lan Thái hậu tuy ở trong cung nhưng biết rõ mồn một.

Đương nhiên những chuyện này cũng từ miệng người bên cạnh bà mà biết được, nữ tướng quân Khương gia kia có vẻ cũng không phải có dáng vẻ la sát như trong lời đồn.

Dẫu thế đi chăng nữa đến giây phút khi tận mắt nhìn thấy, Lan Thái hậu vẫn thấy thật bất ngờ.

Có cảm nhận như vậy không chỉ có mỗi mình Lan Thái hậu bà thôi đâu.

Y phục Khương Hàm Nguyên mặc tương tự người đàn ông bên cạnh, bên trong áo tơ tằm thuần sắc bên ngoài hai màu đen và đỏ nhạt, ở vạt áo bả vai và ống tay áo được thêu mây trời vô cùng tinh xảo, chẳng qua y phục của y dùng màu đen làm chủ màu đỏ làm phụ, còn cô thì ngược lại đỏ cả người, chỉ có mảnh lụa trang trí ở hông và ống tay áo là đen.

Trong ánh mắt tập trung chú ý của những người xung quanh, cô bước vào sau đó đứng thẳng đầy vững vàng vẻ mặt điềm nhiên, trên mặt chẳng hề có chút ngượng ngùng hay câu nệ của nàng dâu mới cưới bóng người không hề nhúc nhích.

Cô làm cho bọ họ cảm nhận được cảm giác như gió cát và sóng biển dữ dội ập đến, đất dưới chân cũng khó mà rung chuyển.

Cô và y phục bề ngoài cao quý đỏ thẫm nhưng đầy trang trọng kia hoà thành một thể, như trời gặp biển núi gặp sông, gặp nhau càng tăng thêm sức mạnh cô hẳn nên là như vậy.

Ngày thường bất kể trên triều hay bất cứ nơi đâu, phàm nếu có mặt Nhiếp Chính Vương tất nhiên y sẽ là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Nhưng giờ đây chẳng ai nhìn y, mà đồng loạt trong nháy mắt toàn bộ ánh mắt đều rơi xuống người nữ tướng quân đứng bên cạnh y.

Trong phút chốc trong điện không ai lên tiếng, mãi đến khi giọng Nhiếp Chính Vương vang lên mới phá vỡ đi sự yên tĩnh này.

Y đưa Vương phi mới cưới hành lễ với Lý Thái phi đang ngồi.

Thái phi người như tên hiền hậu nhân đức trên mặt luôn nở nụ cười từ ái miễn lễ cho cả hai, lập tức mở miệng lo lắng hỏi thăm chuyện đêm qua.

Nhiếp Chính Vương nói: “ Chỉ là đám dân đen không biết hiểu biết trời cao đất rộng thôi ạ thần không sao, Thái hoàng Thái phi không cần lo lắng.” Thái phi lên tiếng khiển trách bọn nghịch tặc lại căn dặn y sau này phải cẩn thận một chút, Nhiếp Chính Vương đáp vâng dạ từng câu.

Thái phi xem xét Khương Hàm Nguyên một lát liền cười nói với Hiền vương Lão Vương phi: “ Năm ngoái Nhiếp Chính Vương từng đến thăm lão thân, lão thân nghĩ đến nay cậu ta vẫn chưa lập gia đình, sợ rằng bận rộn quốc sự cả ngày mà chậm trễ việc chung thân đại sự liền khuyên đôi ba câu, khi đó mới biết thì ra là Nhiếp Chính Vương ngưỡng mộ nữ tướng quân của Khương gia. Giờ cuối cùng tâm nguyện đã thành sự thật, có thể nói là ông trời tác hợp đám trưởng bối chúng ta về sau cũng không cần quan tâm đến nữa có thể yên tâm rồi.”

Lão Vương phi cũng cười đáp lại nói:  “ Thái hoàng thái phi nói đúng. Lần này Hiền vương về kinh ở trước mặt tôi cũng tự khen Vương phi không ngớt miệng, bảo Vương phi danh tiếng truyền xa quân dân nơi biên thành nhắc đến Vương phi người người đều kính trọng. Ta nghe xong liền mong ngóng sao cho mau được thấy mặt “.

Ánh mắt Lão Vương phi dừng lại trên mặt Khương Hàm Nguyên liền hài lòng gật đầu nói: “ Hôm nay nhìn thấy, ta càng tin hơn. Một nữ tử làm sao mà có thể thua kém đấng nam nhỉ được? Là phải như Trường Ninh tướng quân vậy. Đại Ngụy ta có cha con Khương đại tướng quân trung thần lương tướng như thế này, thực là phúc phận của xã tắc.”

Thái hoàng thái phi khen bà nói phải.

Đám người còn lại nhìn nữ tướng quân cũng rối rít cười gật gù, lời ngợi khen trong phút chốc không dứt cả điện đầy hòa khí.

Khương Hàm Nguyên thi lễ nói:  “ Được Thái hoàng Thái phi và Hiền vương phi đã quá khen không dám nhận.” Nói xong nhìn sang Lan Thái hậu.

Thái độ Lan Thái hậu rất thân thiện cũng nói câu mang đầy tính hình thức:  “ Hoàng đế chưa tự mình chấp chính được, đăng cơ đến nay tất cả đều nhờ vào Nhiếp Chính Vương giúp đỡ. Từ hôm nay, bớt đi một trưởng bối nhiều thêm một người thầy. Vương phi là tướng quân của triều ta, ngày sau chuyện võ nghệ bắn cung cưỡi ngựa của Hoàng đế nếu cũng có thể được Vương phi chỉ dạy, lẽ nào không phải chuyện tốt.”

Lan Thái hậu nói xong cả đám người đều cười nói phải, chỉ có mỗi Thiếu đế mặt mày tỉnh bơ ra.

Dẫu cậu chưa trưởng thành còn sớm để tự mình chấp chính, nhưng cậu vẫn là Hoàng đế.

Khương Hàm Nguyên quay sang nhìn cậu hành lễ.

Chỉ thấy cậu ta cùng người đêm hôm qua cứ tưởng như hai người khác nhau, dáng ngồi thẳng tắp nhìn không chớp mắt mà nhận lễ bái.

Lễ đã xong với ngôi vị của cô tiếp theo là đám người đến chào cô.

Người đầu tiên chính là Nam Khang đại trưởng công chúa.

Tiếng lễ quan vừa dứt, hai luồng ánh mắt của Nhiếp Chính Vương phi dừng thẳng trên mặt Đại trưởng công chúa.

Lễ quan lên tiếng lặp lại lần nữa cô vẫn chẳng hề đáp lại.

Lần này lễ quan như cảm giác được gì đó, không dám tùy tiện mở miệng nữa.

Bầu không khí trong điện bỗng dưng lạnh xuống, lại trở nên tĩnh lặng hơn.

Đại trưởng công chúa đang  cười, từ từ ý cười trở nên có mấy phần miễn cưỡng một lát sau tránh ánh mắt nữ tướng quân, đổi lại xoay sang Nhiếp Chính Vương đang bầu bạn bên cạnh nữ tướng quân, dĩ nhiên là bà có ý nhờ y nói một câu.

Không ngờ Nhiếp Chính Vương vẫn bình thản, xem như không biết gì mà đếm xỉa đến, cũng chẳng mở miệng giải vây giúp.

Năm đó Trưởng công chúa vừa mất chồng đang trên đường đến đất phong, nửa đường đổi hướng cho gọi Khương Tổ Vọng đến khiến ông mất đi người vợ, tuy về sau chuyện này nhanh chóng đè xuống trong im lặng che đậy kín kẽ, lại qua nhiều năm người ngoài không có ai biết. Nhưng hôm nay, ai có thể vào trong cung Đôn Ý ngồi này làm sao mà không biết chuyện năm xưa được.

Nữ tướng quân gặp mặt Đại trưởng công chúa có phản ứng như vậy, mặc dù đám người thấy hơi ngoài ý muốn.

Nhưng cũng là hợp tình hợp lý.

Chỉ là đám phu nhân quý tộc này dù sao cũng chẳng ngờ được Nhiếp Chính Vương đối với một màn trước mắt này lại làm như không nhìn thấy, đến cả một câu giảng hòa cũng không chịu nói, dung túng nữ tướng quân đến mức này, làm cô ruột cũng không xuống nước được trước mặt tất cả mọi người.

Sắc mặt đại trưởng công chúa giờ đây so với Lan Thái hậu ban nãy thật là khó phân cao thấp.

Cơn giận còn sót lại trong lòng Lan Thái hậu rốt cuộc cũng tan biến hoàn toàn, tâm tình cực kỳ vui sướng.

Nhiếp Chính Vương nóng lòng muốn dựa dẫm Khương gia, chẳng những xin cưới con gái ông ấy về làm Vương phi, vì để nàng ta vui vẻ đến cả thể diện của cô ruột y  cũng có thể ngó lơ để qua một bên không xử lý.

“ Không dám nhận lễ của đại trưởng công chúa.”

Cuối cùng cả đám đã nghe nữ tướng quân mở miệng.

Lễ đã xong cô nói xong liền xoay mặt, ánh mắt lướt qua Vương phi và nhóm phu nhân còn chưa kịp hồi thần lại sau màn vừa rồi, bà ta nói  tất cả không cần hành lễ nữa.


“ Ta lớn lên ở biên cương thô lỗ đã quen không biết lễ nghi, nếu có chỗ mạo muội đường đột mong rộng lòng tha thứ cho.”  Vẻ mặt cô tự nhiên dứt lời, xoay sang nhìn Nhiếp Chính Vương.

Thúc Thận Huy vừa như làm không khí ở bên cạnh, giờ lại bái tạ Thái hoàng Thái phi.

Lễ bái ở đây cũng không như con ruột bái lạy mẹ chồng của mình, lượt bớt cho qua loa lễ đã xong nên dĩ nhiên liền kết thúc.

Hai người xuất cung trở về vương phủ, trong cung bên này Thiếu đế tiếp tục bầu bạn cạnh Thái phi và Hiền vương Lão Vương phi chốc lát, rồi mượn cớ là Đinh thái phó tra bài vở đành vội vàng thi lễ với Thái phi, rồi co cẳng đi mất.

Theo sau cậu bình thường sẽ là một hàng người, cậu vừa cúi đầu vội vã đi xuôi theo một con đường trong cung, thầm tính toán trong đầu chợt nghe sau lưng có tiếng nói: “ Bệ hạ, Thái hậu mời bệ hạ tới nói chuyện”.

Dừng bước quay đầu thấy Thái hậu cũng đến đây đành dừng bước chân, đợi Thái hậu bãi giá đến gần mới bước lên hành lễ.

Lan Thái hậu nhìn mặt con trai chằm chằm nói: “ Con đi theo ta.”

Thiếu đế bất đắc dĩ phải theo Thái hậu đến Thể Di cung, vừa bước vào Thái hậu liền sai người lui ra ngoài hết đến khi chỉ còn một mình Thiếu đế trước mặt vẻ mặt thâm trầm nghiêm nghị quát lên: “ Con có chuyện gì thế hả. Nói con bao nhiêu lần rồi sáng nay không ngờ bị con làm cho mất mặt sạch sẽ cả. Lần dạy dỗ trước con vẫn chưa nhớ à. Rốt cuộc thì con muốn sao mới nhớ đây? Không được nói dối, nhìn vào mắt ta cũng không biết hay sao?”.

Thúc Tiển đáp lời ngay: “ Sáng nay con đã đi đâu, người hỏi người theo dõi sát sao con chẳng phải biết rồi sao?  Muộn chút cũng không phải không kịp, sợ gì chứ. Trong lòng con đã có tính toán. Ai bảo tự người nói bậy “.

Lan Thái hậu càng thêm tức giận nói: “ Được lắm. Hoàng đế lông cánh đã cứng cáp lên rồi. Tất cả đều là ta sai. Sao ta phải che dấu giùm con chứ, còn không phải vì con làm ra nhiều việc hoang đường bị  chỉ trích hết lần này đến lần khác sao. Có biết đám người kia ở sau lưng chê cười ta thế nào không? Con muốn chọc giận cho ta chết đúng không? “.

Lan Thái hậu trước kia không được Minh đế sủng ái, sinh con ra đợi con lớn lên phát hiện đứa con có phần thông minh này, bà liền trăm phương ngàn kế muốn nhờ vào con mà được thánu sủng, từ nhỏ nhiều lần đứa con này đã không chịu bà quản thúc. Cũng như tình cảnh ngày hôm nay, Thúc Tiển đương nhiên có cách trả lời khác nhưng nó lại ngậm miệng không nói một lời.


Lan Thái hậu tự mình dạy dỗ con một lát cũng không có ý nghĩa gì, thấy dáng vẻ cậu chẳng thèm để ý lại nghĩ cậu đăng cơ cũng đã một hai năm đến nay mình vẫn chưa có uy nghiêm của Thái hậu, lại nổi cơn giận dữ hơn chỉ thẳng mặt thằng con nói :“ Hoàng đế, ngài chớ quên ngài là Hoàng đế của Đại Ngụy này. Ngài cứ tiếp tục thế này, đến chừng nào mới có thể tự mình chấp chính được.”

Thái hậu chua xót trong lòng vành mắt liền đỏ lên nghẹn ngào nói: “ Sao người chẳng biết thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta. Không phải là ta vì người….”.

Thúc Tiển lẩm bẩm nói tiếp: “ Là vì bản thân người thôi, muốn đè đầu người ta…”.

“ Ngươi nói cái gì?”. Lan Thái hậu lập tức nổi giận.

“ Không có gì…”. Thúc Tiển lại bắt đầu thả hồn tiếp.

Lan Thái hậu nén giận nhìn thằng con chằm chằm một lát, cũng hiểu giờ đây con mình chẳng còn như trước đã lớn dần, cuối cùng cật lực đè ngọn lửa giận trong lòng xuống hoà hoãn sắc mặt đổi giọng dụ dỗ nói: “ Thôi, nếu thật sự là con đi thư phòng cố gắng học tập tất nhiên là chuyện tốt, mẫu hậu không nên trách con. Nhưng nếu lần sau lại có trường hợp như này, con tuyệt đối đừng đến trễ.”

Bà dừng lại hạ giọng cực thấ nói: “ Tiển nhi, con nên nhớ hiện giờ con vẫn còn là Hoàng đế chỉ có danh xưng có sai lầm gì, nếu bị những người kia nắm được sẽ có sóng to gió lớn cỡ nào, con cần phải luôn luôn tỉnh táo làm việc ăn nói đều không thể để ai tìm ra nhược điểm gì được. Sau này, tự con chấp chính nắm quyền lớn trong tay rồi, đến chừng đó sẽ toàn bộ do con quyết định.  Chớ nói mấy chuyện nhỏ như sáng nay, quyền sinh sát cũng nằm trọn trong tay con. Tiển nhi, chả lẽ con không muốn sớm đến ngày đó sao?”.

Thúc Tiển ừ đáp nói: “ Hiểu rồi, nếu mẫu hậu đã dạy xong nhi thần xin cáo lui trước.” Dứt lời liền đi.

“ Đừng lại ”.

Thúc Tiển quay lại nhìn.

Lan Thái hậu dùng vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép đi đến bên cạnh con lại hạ giọng nói thêm: “ Hiện nay triều đình muốn trọng dụng Khương Tổ Vọng. Sáng nay con cũng thấy Tam hoàng thúc con đối với con gái Khương gia rất nhường nhịn. Cô ta vô lễ như vậy, không coi ai ra gì mà hắn cũng làm như không có việc gì. Sau này con lanh lẹ chút, trừ Tam hoàng thúc của con ra nữ tướng quân Khương gia con cũng phải gần gũi hơn, tóm lại không được có chỗ sai xót gì.”

Thiếu đế bâng quơ đáp vâng.

Thái hậu chằm chằm nhìn bóng lưng con nhăn mày, lão ma ma già theo hầu bà từ nhà mẹ đẻ bước lên, hầu hạ bà thay y phục khuyên nhủ nói: “ Thái hậu hãy thoải mái tinh thần đi ạ, bệ hạ thông minh hơn người sau này chắc chắn sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của Thái hậu người thôi.”

Lan Thái hậu thở dài ngồi xuống lấy tay chống đầu nói: “ Ban nãy ở bên kia, hai huyệt Thái Dương ta giật đến không ngừng được.”

Lão ma ma bận bịu xoa nhẹ giúp bà nói: “ Thái hậu thân thể vạn phúc phúc hậu sẽ dài, không cần tức giận hại thân thể. Mạng bệ hạ đã định là rồng trong loài người tất nhiên không phải nói nữa, chỉ là tâm tính chưa ổn định thôi. Lão nô có ý kiến chi bằng đầu xuân nay bệ hạ cũng mười bốn tuổi, tuy nói là còn sớm để cưới vợ, nhưng tìm một người thích hợp để định hôn sự trước cũng chưa hẳn không thể, như thế có lẽ bệ hạ có thể cảm giác đã trưởng thành sớm ngày giác ngộ được sự từ ái của tấm lòng Thái hậu đối với người.”

Lan Thái hậu nhắm mắt nói: “ Lời bà cũng không phải hoàn toàn không có lý. Trước giờ mọi chuyện đều nhắm vào ta  loạn cả lên không có suy nghĩ tới, bây giờ triều đình cũng đã ổn ta suy tính một phen lại bàn tiếp việc này.”

Lão ma ma thưa vâng, tiếp tục xoa đầu cho bà chợt nhớ một tin vừa biết được lại thấp giọng nói: “ Thái hậu, lão nô nghe nói gần đây Ôn Tào lang cũng đang tuyển hôn phu cho muội muội của mình , người cầu hôn nhiều như mây trên trời ạ.”

Lan Thái hậu vẫn nhắm mắt thuận miệng hỏi: “ Là người nhà nào?”.

“ Có lai lịch thì tầm ba bốn nhà, nghe nói có Định Quốc công phủ, Tào Hầu phủ, Bình Cao quận công phủ….”. Lão ma ma nói một chuỗi tên.

Những dòng dõi này phần lớn đều có điểm chung, chính là vốn cao quý nhưng đa số là kẻ có công lao lập nước ngày xưa đều có quyền thế trước kia, vì nhiều nguyên nhân mà giờ đây con cháu đã không còn thuộc trong các tầng lớp cao quý xuất hiện trong thành Trường An nữa, bây giờ cũng chỉ còn lại những hư danh này.

Khóe môi Lan Thái hậu giật giật nói: “ Đều là người có chút sa cơ thất thế.”

Lão ma ma vội phụ họa nói: “ Còn không phải sao, chỉ muốn làm cho nổi trội thế thôi .”

Lão ma ma vì nhớ đến chuyện một năm trước của nữ nhi Ôn gia và chuyện chọn chồng ở hiện tại nên hiếu kỳ mới nói đến, Tào lang lúc này mới nghĩ đến việc gả muội đi, nghe nói tất cả mọi chuyện chính là xuất phát từ Nhiếp Chính Vương có dây dưa với muội muội của hắn.


Bây giờ hắn muốn rũ sạch mọi liên quan đến Nhiếp Chính Vương vì ngài ấy đã cưới nữ tướng quân làm Vương phi.

Còn Ôn gia tương lai phải gả  muội muội cho một gia đình khác, cho dù không vì muội muội mình thì cũng phải vì Ôn gia.

Sau này, Nhiếp Chính Vương cũng sẽ vì ân sư là Ôn thái phó vẫn sẽ niệm tình cũ.

Tuy trong miệng Lan Thái hạu nói những người đó là :“Người sa cơ thất thế”, nhưng bọn họ cũng tranh nhau muốn cưới được Ôn nữ.

“ Biết Ôn gia vừa ý nhà ai không?”.

Lão ma ma xoa ấn đầu rất giỏi Lan Thái hậu thấy dễ chịu hơn nhiều nhắm mắt hỏi: “ Hẳn là chọn trúng con trai Nội sử thượng sĩ họ Chu, mấy ngày nay nữ quyến hai nhà qua lại rất thân thiết .”

Chu gia dựa vào tổ tiên nên được phong tước phong hầu làm quan cũng không mấy nổi bật, tương đương với chức quan của anh trưởng nhà họ Ôn hiện giờ.

Còn có một điểm mà hai nhà khá giống nhau, Chu gia cũng là gia tộc về thư hương cao quý.

Lan Thái hậu ừ bằng giọng mũi nói: “ Cuối cùng người nhà họ Ôn xem như cũng có đầu óc. Kết thân cùng mấy gia tộc chỉ có vẻ bề ngoài kia, không bằng tìm người thanh nhã, sau này thành thành thật thật dựa vào tình xưa nghĩa cũ, nói không chừng tương lai có thể có được một chỗ tốt hơn.”

“ Còn không phải sao. Nhưng lão nô lại nghe nói, ngoài mấy nhà kia còn có đại trưởng công chúa bà ấy cũng có dính dáng vào.”

“ Bà ta?”. Lan Thái hậu chợt mở mắt bỗng quay đầu nhìn lại khiến chuỗi trâm phượng cài tóc mai rối bời rơi xuống.

“ Vâng ”.

Lão ma ma  gật đầu nói thêm: “ Lão nô nghe nói, hình  như đại trưởng công chúa cũng muốn lên tiếng vì mối hôn sự của con bà ấy.”

Lan Thái hậu khó nén khỏi sự kinh ngạc: “ Sao bà ta lại dính vào làm gì nhỉ?”. Cặp chân mày vừa vuốt phẳng ra của bà lại nhíu chặt lại.

Sở dĩ Lan Thái hậu kinh ngạc như thế, là vì trước đó khiến bà nhớ ra một chuyện.

Ngày thọ thần mùa thu năm ngoái hôm đó chuyện đã xong, Thái hậu cố ý giữ lại một mình Ôn Loan muốn tạo một cơ hội gần gũi với nàng ta sau này muốn quay lại với Nhiếp Chính Vương thông qua Ôn Loan này. Vì bà nhằm vào quan hệ trong lời đồn của Nhiếp Chính Vương với Ôn nữ.

Sở dĩ bà làm vậy cũng có nguyên nhân khác, đó là sau khi Kỳ vương nhiếp chính vị trí Vương phi rơi vào nhà nào đều sẽ là đề tài mà bá quan trong triều đình âm thầm theo dõi và thảo luận, có người muốn ra tay không ít trong đó nổi bật nhất chính là Nam Khang đại trưởng công chúa.

Quảng Bình hầu Trần Hành chồng bà có một người cháu gái, bà vẫn luôn muốn để cô cháu này  gả cho Nhiếp Chính Vương.

Lan Thái hậu làm sao để cho bà ta được như ý, bèn để ý sang cô con gái Ôn gia có tình cảm thanh mai trúc mãi với Nhiếp Chính Vương. Hai năm qua, bà quan tâm mọi mặt cật lực lấy lòng thiếu nước nhận làm con gái nuôi, còn liên tiếp gọi vào cung chủ  ý là bà muốn tạo cơ hội cho Nhiếp Chính Vương và Ôn nữ gặp nhau.

Cho dù Ôn Loan không thể trở thành Vương phi, sau này cũng có thể là Trắc Phi, nếu như vậy bên cạnh Nhiếp Chính Vương bà cũng có một tay trong sẽ có tác dụng lớn khi cần thiết.

Về sau kết quả chứng minh cả hai phe đều bị hố một vố lớn.

Có điều chỉ cần đại trưởng công chúa không đạt được ý đồ thì với Lan Thái hậu đã là một sự thắng lợi rồi.

Vốn tưởng chuyện này xem như đã qua rồi, không ngờ trong chuyện này đại trưởng công chúa cũng muốn đạp vào một chân, rốt cuộc bà ta muốn làm gì nhỉ ?.

Lão ma ma thấy bà nhăn mày vội trấn an nói: “ Cho dù là con của đại trưởng công chúa, sao Ôn gia có thể nhận lời mối hôn sự này chứ ?”.

Đại trưởng công chúa và Trần Hành người chồng hiện tại chưa từng có con cái, bà ta chỉ có một đứa con trai với người chồng trước, sau lưng được gọi là “ Tráng vương”.

Sở dĩ có biệt hiệu này là bởi trí não trời sinh của đứa con này hơi thua kém người bình thường.

Nói trắng ra là không thông minh, nhưng vì thân phận của mẹ mình nên mới được phong hào là quận vương sớm như vậy.

Theo sau đó, còn có một đám người vuốt mông ngựa phụ hoạ, cả ngày cưỡi ngựa dạo phố không làm chuyện gì đàng hoàng cả, thiếu chút bị nói thành công tử ăn chơi trách tán đệ nhất Trường An.

Lan Thái hậu nhíu mày nói: “ Nếu bà ta lấy thế ép người, Nhiếp Chính Vương vì không muốn đắc tội Khương nữ để tránh hiềm nghi mà bỏ mặc, cũng khó giải quyết nhỉ.”

Lão ma ma liền nhớ tới một màn trong cung Đôn Ý của Thái phi sáng nay, Nhiếp Chính Vương bên cạnh nữ tướng quân dáng vẻ như sứ giả hộ hoa, chợt thấy Thái hậu nói không phải không có lý bèn phụ họa vâng dạ.

Lan Thái hậu trầm ngâm dặn dò nói: “ Bên Hoàng đế cứ để đấy, bà theo sát việc này cho ta.”

Ngoài cung, xe ngựa của Nhiếp Chính Vương và Vương phi đang đi trên đường trở về vương phủ.

Không giống lúc đi đường phố trống trải mặc cho xe chạy băng băng, lúc này là lúc đông người ngựa xe như nước đi qua phố xá sầm uất cần thị vệ đi dọn đường trước nên tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Người qua đường gặp xe ngựa từ hướng hoàng cung chạy ra cũng khó tránh nhìn thêm mấy lần, rất nhanh có tin chiếc xe ngựa này hình như là xe hôn lễ hôm qua của Nhiếp Chính Vương đón vị nữ tướng quân nổi danh của đương triều ai nấy đều hiếu kì không thôi.

Người bán hàng buông gánh đi xem, người dắt lừa cũng dừng ở ven đường, người đang đi đường dừng chân nhìn xem bỗng chốc bị kẹt đường, trật tự vốn có đã đại loạn, một người đang đứng tức giận vì bị người giẫm phải chân làm rùm beng um sùm cả lên, chọc cho đám hộ vệ vương phủ phụ trách việc xuất hành bảo vệ hôm nay âm thầm khẩn trương lo lắng e lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như đêm qua.

Thống lĩnh hộ vệ vương phủ là Vương Nhân ngầm hạ lệnh cho thu thập đội ngũ, tăng tốc độ để đi qua.

Thúc Thận Huy nghe bên ngoài ồn ào, mở một góc cửa bên phía mình nhìn ra ngoài lập tức đóng lại, ngăn âm thanh ầm ĩ bên ngoài lại, liền quay lại nhìn cô gái sánh vai ngồi chung với mình.

Lúc vừa ra khỏi hoàng cung thần sắc cô cứng đờ, đi được một lúc giờ mới nhìn tốt hơn nhưng vẫn không nói một câu nào.

Ngoài xe ồn ào náo nhiệt thế kia dường như không hề liên quan đến cô, cô chỉ nhìn thẳng phía trước như thả hồn  đắm chìm trong thế giới của chính cô.

Y chần chừ một lúc, đợi xe ngựa qua khỏi phố xá sầm uất bên ngoài yên ắng hơn mới quay sang, nhìn sườn mặt đang tập trung của cô  phá vỡ im lặng nói: “ Khương thị, liên quan đến chuyện mẹ nàng nhiều năm trước mất sớm, ta cũng nghe được đôi chút tất cả đều là tội lỗi của người Hoàng gia ta, ta thấy rất áy náy.”

Cô không chút động tĩnh đến cả mắt cũng không chớp mà đáp lời: “ Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Huống chi chỉ là vậy. Điện hạ ngài nói quá lời rồi.”

Thúc Thận Huy dừng lại rồi nói: “ Ta biết bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, ta cũng không thể có bất kỳ đền bù gì, chuyện duy nhất có thể làm chính là đợi sau này, nếu có cơ hội ta muốn đến tế bái nhạc mẫu, bày tỏ tấm lòng tạ tội của ta. Đây là lời từ đáy lòng ta.”

“ Liên quan gì với điện hạ. Điện hạ đi tạ tội gì chứ?”.

Thúc Thận Huy lại dừng đoạn nói: “ Nàng và ta đã là vợ chồng. Sau này, cho dù là lấy thân phận chồng của nàng, ta cũng nên đi một chuyến.”

Cô nghe xong chậm rãi xoay mặt, ánh mắt dừng trên mặt y như muốn tường tận xem xét kỹ gương mặt của người trước mắt này.

Thúc Thận Huy bị cô nhìn như vậy, cảm giác như nàng ấy đang tìm tòi nghiên cứu mình bỗng nghĩ đến đêm qua.

Chả lẽ là vì một chữ “ chồng” của mình, chọc cho nàng ấy xem thường mình lúc này ?

Một trận xấu hổ và uể oải lại ập tới, sau lưng Thúc Thận Huy lộ vẻ khô nóng, miễn cưỡng thản nhiên như không có việc gì nói: “ Nàng nhìn ta như vậy làm gì?”.

“ Ta thay mặt người mẹ đã mất, tạ ơn điện hạ.” Cô mở miệng chậm rãi nói.

“ Về phần chuyện trong tương lai, tương lai hãy nói sau đi.”

Khương Hàm Nguyên hờ hững thu lại ánh mắt, xoay mặt lại.

Quãng đường còn lại, hai người đều giữ yên lặng, trở về vương phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro