Chương 2: Phá mắt trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc lâu sau, y xác nhận xung quanh không còn ai nữa, mới nôn ra một bãi máu đen, đầu gối bên trái mềm nhũn trực tiếp quỳ thẳng xuống, tay phải cầm kiếm cắm vào trong bùn đất, mới không hoàn toàn ngã xuống.

Thường Nhạc cố gắng thở gấp. Y bất chấp mùi rỉ sét ngập trong hơi thở mà hối hả thu kiếm xoay người, lấy đan Dũ Nguyên mà sư phụ đã cho từ trong túi trữ vật và đút nó cho Chương Nguyệt.

"Cứu Hoàng sư muội..." Chương Nguyệt cố hết sức nuốt viên đan Dũ Nguyên xuống, rồi nắm chặt cổ tay của Thường Nhạc, nghiêng đầu liều mạng nhìn về sau.

Thường Nhạc gật đầu, nghiến răng lảo đảo đứng dậy đi tìm những sư đệ và sư muội khác.

...

Trên con đường nhỏ trong rừng có mấy cái bóng lướt nhanh qua, bên trong còn xen lẫn mấy câu bất bình.

"Nếu biết thế chúng ta đã cùng nhau ra tay, lãng phí thời gian mà còn chưa diệt khẩu được."

"Không ngờ mấy đệ tử tông môn đó có thể ngăn cản được chúng ta, lại còn có một đứa trong đấy cảnh giới thăng cấp ngay trước mặt chúng ta."

Xuyên qua bóng cây rậm rạp, ánh sáng tươi đẹp, chiếu rõ ràng vào khuôn mặt của đám người này, thật bất ngờ khi đó chính là các tán tu đã đột ngột rời đi trước đó.

Tán tu cầm mũi tên ở phía sau cùng mở miệng: "Không thể bịt đầu mối, vậy sau này ra ngoài, tông môn của bọn chúng có thể tìm chúng ta trả thù hay không?"

Gã đàn ông gầy gò áo bào xanh ở giữa có vẻ mặt u ám, chế nhạo: "Chỉ là một tông môn nhỏ sa sút sắp rơi khỏi bảng xếp hạng 3000 môn phái của Linh giới mà thôi."

"Sợ cái gì?" Thể tu phía trước quay đầu, "Chờ chúng ta lấy được món bảo vật kia, còn lo không tiêu diệt được một môn phái ư?"

Nhóm sáu người đi vào hành lang, đi ngược hướng với tất cả tu sĩ đang tiến về phía trước.

Lúc đi qua ngã rẽ, bước chân của tán tu mặc y phục màu xám đi đầu tiên đột nhiên chậm nửa nhịp, tên đàn ông gầy gò áo bào xanh phát hiện manh mối, nhìn theo tầm mắt của gã, mới phát hiện có người đang đi tới từ hướng đối diện.

Người nọ có một khuôn mặt trẻ trung thuần khiết, đôi mắt trong suốt, mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây màu đỏ trắng, bên hông đeo một thanh kiếm và một túi trữ vật màu đen phổ thông nhất, ngoài ra, trên người không còn vật gì khác.

Đám tán tu nhìn đạo bào sắc đỏ quen thuộc trên người, chợt im lặng.

Hành lang không quá hẹp, nhưng để ba người cùng đi thì có hơi chật chội.

Đối phương giương mắt, lướt qua hai tán tu xa lạ đang sóng vai đối diện, chủ động nhường một khoảng trống.

Hai bên đều không lên tiếng, họ lặng lẽ đối diện, sắp đi lướt qua nhau.

"Xin hỏi đạo hữu..." Người nọ đột nhiên ngăn họ lại, gò má nàng mang nét cười, rất ôn hòa lễ độ, "Chẳng hay các vị có từng gặp một nhóm tu sĩ mặc đạo bào giống như ta không?"

"Không có." Gã tán tu cầm mũi tên vội phủ nhận trước.

Tán tu y phục xám lúc này quay đầu, vờ như có điều suy nghĩ bổ sung: "Một nhóm tu sĩ thì không có, nhưng dọc đường đi trước đó hình như đã từng gặp một người, chúng ta không nhìn kỹ, đạo hữu có thể đi về phía trước tìm thử xem."

"Xin hỏi đạo hữu nhìn thấy người đó ở hướng nào?" Trường Ương bình tĩnh ôm bướm Lưu Hoan đang hơi run rẩy hỏi.

"Đằng đó." Tán tu y phục xám chỉ về hướng Tây Bắc trên hành lang.

"Đa tạ." Trường Ương gật đầu với đám người, đầu ngón tay xuôi ở bên người không dấu vết đong đưa một chút, ngay sau đó bèn đi theo hướng gã ta chỉ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của chúng.

Tại ngã rẽ, gã đàn ông gầy gò áo bào xanh và tán tu y phục xám trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng mở miệng: "Tu vi của ả ở trên ta."

Tuy đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng lúc đến gần người nọ, gã mới phát hiện ra đối phương.

"Có muốn cùng ra tay hay không..." Thể tu đặt một tay lên cổ, làm động tác cắt ngang.

Tu sĩ y phục xám lắc đầu: "Đừng lãng phí thời gian, chúng ta phải cướp được đồ trước khi bí cảnh đóng."

Người đàn ông gầy gò áo bào xanh khẽ vung tay: "Đi thôi!"

Nhóm tán tu chợt có cảm giác gấp rút, lại lần nữa bước nhanh hơn, chạy về hướng mục tiêu.

Một đầu hành lang khác, Trường Ương ngừng lại.

Nàng lật bàn tay trái, bướm Lưu Hoan vốn đang run rẩy mãi trong lòng bàn tay cuối cùng cũng được bay lên.

           —— đi hướng Đông Bắc.

Bướm Lưu Hoan là linh vật mà Hợp Hoan tông đặc chế, chỉ cần rót linh lực vào là sẽ hoạt động, lúc run rẩy nó sẽ phát tán ra vụn phấn màu vàng nhạt, một khi bám vào liền như vật vô hình, bị dính phải có thể tồn tại trong vòng mấy tháng.

           Nó có thể theo dõi được bột phấn bươm bướm của đồng loại.

           Mà vừa rồi, nó cảm ứng được bột phấn bươm bướm trên người của Thể tu phía trước.

           Mấy tán tu đó có điều kỳ lạ.

           Nụ cười nhạt bên gò má của Trường Ương hoàn toàn biến mất, nàng bỗng quay về hướng ngược lại, trong chớp mắt, ở đó chỉ còn lại những chiếc lá rơi xoay tròn.

           . . .

           "Sư tỷ!"

Chương Nguyệt là người đầu tiên phát hiện ra Trường Ương đến, Thường Nhạc bên cạnh nàng đang một tay đè sau lưng Hoàng sư muội, hai ngón tay khác thì ấn lên huyệt thần đình của sư đệ đang nằm dưới đất, truyền linh lực cho họ.

           Những người khác đã ăn đan Dũ Nguyên, miễn cưỡng bắt đầu thiền định tự phục hồi, nhưng hai người này lại bị thương quá nặng, không có Y tu để chữa trị, Thường Nhạc chỉ đành liều mạng dùng linh lực để giữ lại mạng sống cho họ.

           Tuy nhiên bản thân Thường Nhạc cũng như nỏ mạnh đã hết đà, sắc mặt vô cùng tái nhợt, máu tươi trên đạo bào sắc đỏ đã khô cứng và chuyển thành màu đen, y mở rộng gân mạch đột ngột dẫn đến đau nhói dữ dội, linh phủ đã truyền tới cảm giác khô cạn từ lâu.

Trường Ương chạy tới, nàng thấy vậy cũng không nhiều lời mà chỉ lấy một viên đan Dũ Nguyên từ trong túi trữ vật ra rồi nhét vào miệng Thường Nhạc, đồng thời nàng đưa cho y một viên linh thạch thượng phẩm. Kế đó, nàng thay thế Thường Nhạc, truyền linh lực cho các sư đệ và sư muội.

           So với y vừa mới cưỡng ép bước vào cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, còn bị thương nặng thì linh lực của Trường Ương dồi dào mạnh mẽ hơn, gần như trong một hơi thở, hô hấp như không tồn tại giữa hai người dần trở nên nặng nề.

Thường Nhạc ăn viên đan Dũ Nguyên, bóp nát linh thạch thượng phẩm, gân mạch như bị ép buộc xé rách ra vậy, cơn đau đớn cuối cùng cũng được xoa dịu một chút, linh phủ khô khốc đã được bổ sung.

Đan Dũ Nguyên không hề rẻ, trong lần rèn luyện này, mỗi đệ tử chỉ được nhận một viên, trước khi Trường Ương đến thì chỉ có mỗi y là chưa dùng viên nào.

Bây giờ rốt cuộc y cũng đã có sức mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Hoàng sư muội bị thương nặng nhất, ta đã đút hai viên đan Dũ Nguyên, nhưng tim của muội ấy đã vỡ nát, không chịu đựng được lâu đâu, cần phải mau chóng tìm được Y tu, nếu không. . ."

           "Sư huynh, ta bảo vệ bọn họ." Trường Ương liên tục truyền linh lực cuồn cuộn cho các sư đệ và sư muội, chữa trị vết thương nặng nhất của họ, nghiêng đầu nói ngắn gọn, "Huynh nghỉ ngơi trước đi."

           Sau khi thấy nàng, cuối cùng Thường Nhạc đã thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ ưu tư không cần thiết, y bắt đầu thiền định, muốn sớm khôi phục trạng thái của mình.

           Trong mười hai giờ, bảy người hoặc là ngồi thiền hoặc là chưa tỉnh dậy, lúc ấy cũng có mấy tán tu đi ngang qua, nhưng khi ánh mắt họ rơi vào người Trường Ương là Trúc Cơ hậu kỳ thì hơi e sợ nên họ đã mau chóng rời đi.

           Đến khi trái tim bị thương nặng của Hoàng sư muội đã được phục hồi, và hai sư đệ và sư muội đã có thể di chuyển thì Trường Ương mới buông tay, nàng lấy ra mấy viên linh thạch trung phẩm và nắm chúng: "Phải đi rồi."

           Dù mọi người chưa khỏi hẳn, nhưng đã tốt hơn so với trước đó, họ nghe vậy bèn rối rít đứng dậy.

Thường Nhạc nâng sư đệ dưới đất đứng lên rồi nói: "Muốn ra khỏi bí cảnh trước thời hạn cần phải phá mắt trận."

           Lối ra của bí cảnh sẽ tự động mở, nhưng không ai biết khi nào nó sẽ mở, bí cảnh nhỏ cũng cần ít nhất năm ngày.

           Muốn đi ra ngoài trước thời hạn, chỉ có thể phá mắt trận, đi ra ngoài từ trung tâm mắt trận.

           Trường Ương nói: "Sư huynh, ta đi ngay."

Chương Nguyệt ở bên cạnh đứng dậy, chạy đến trước tấm bia đá, ngồi xuống sờ soạng trong bụi cỏ, rồi mới xoay người cùng các sư muội khác đỡ Hoàng sư muội: "Sư tỷ, muội đã dùng ngọc Lưu Ảnh để ghi nhớ tướng mạo của đám tán tu đó."

           Khi đó nàng ấy đã nghĩ rằng cho dù bọn họ đều xảy ra chuyện bất trắc, song chỉ cần sư tỷ tìm đến đây thì sẽ phát hiện ra ngọc Lưu Ảnh, rồi mang về tông môn, sau này trả thù cho họ.

           "Chương Nguyệt! Chuyện này trở về rồi nói sau!" Thường Nhạc cau mày trầm giọng, bọn họ bị thương nặng, chờ sau khi thoát khỏi bí cảnh, tìm tông môn để khai báo thì sẽ ổn thỏa hơn.

           "Đại sư huynh. . ." Chương Nguyệt bị mắng, không khỏi cúi đầu, muốn thu lại ngọc Lưu Ảnh.

           Trường Ương nhanh hơn một bước lấy ngọc Lưu Ảnh từ lòng bàn tay của nàng ấy, nhưng cũng không mở ra xem, chỉ nói: "Đi ra ngoài trước, bên ngoài Sùng Sơn Đạo có hai vị Chấp sự trông coi, sau khi thoát khỏi bí cảnh thì liên lạc với họ ngay, đưa Hoàng sư muội đi tìm Y tu."

           Thường Nhạc thấy Trường Ương không có dấu hiệu lập tức xoay người đi tìm các tán tu để báo thù, mới bình tĩnh lại nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đã."

           Đoàn người bước qua cái hồ có chiếc cầu vòm bạch ngọc, chạy một mạch đến trung tâm mắt trận.

           Ở trung tâm mắt trận, có một số tán tu đang đi lang thang khắp nơi, đôi khi sẽ xuất hiện mấy con yêu thú nhỏ nhặt, lực công kích của chúng không quá mạnh, nhanh chóng được giải quyết xong.

           Kết quả khi giết xong, mọi người phát hiện tất cả đều biến thành giấy.

           Là giả.

           Thường Nhạc sau khi quan sát không khỏi kinh ngạc: "Ở đây không có trận pháp?"

           Nhiều trung tâm mắt trận của bí cảnh có thiết lập trận pháp, hoặc có yêu thú hung hãn trông nom, để ngăn cản tu sĩ tiến vào. Sau khi phá trận, giết yêu thú, liền có thể rời khỏi bí cảnh trước thời hạn.

           Sau khi phá vỡ mắt trận thì thường sẽ có thiên tài địa bảo hay là pháp bảo có phẩm cấp cao xuất hiện.

           Nhưng trong này trống rỗng, chẳng hề có gì cả.

           "Từ trước đến nay bí cảnh luôn quái lạ, nhưng vị trí linh khí hội tụ chắc sẽ có lối ra."

           Trường Ương đứng ở trung tâm mắt trận. Nàng nhìn khoảng đất trống phía trước và ra hiệu cho những người khác lui về sau.

           Mọi thứ xung quanh đều bị che giấu, Trường Ương bắt đầu cảm nhận phương hướng linh khí chuyển động ở trung tâm mắt trận, nàng hơi nhắm mắt, chân phải lui một bước nhỏ rồi vận chuyển linh lực hội tụ vào chuôi kiếm.

           Chẳng bao lâu sau, nàng bỗng rút kiếm.

           Ánh sáng vàng thật mỏng quanh quẩn bên thanh kiếm, mang theo khí thế mạnh như vũ bão mà trước nay chưa từng có chém tới.

           Chỉ một nhát kiếm, khoảng không ở trung tâm bắt đầu vặn vẹo, như thể chạm phải chỗ cứng rắn nào đó.

           Trong chớp mắt nó liền chống cự, một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động khiến các tu sĩ hốt hoảng né tránh.

           "Mở ra rồi!" Chương Nguyệt nhìn chăm chú vào khoảng không bị phá vỡ, không nhịn được sợ hãi hét lên. 

           Người của Hợp Hoan tông đều nhìn cái cửa bị phá ra không rời mắt.

           Trường Ương tiến lên, bổ thêm một kiếm ngăn chặn cái cửa đang định co rút lại. Nàng từ từ chuyển động kiếm, gân xanh trên mu bàn tay dần nổi lên.

           Một lát sau, chỗ rách chậm rãi mở rộng, cho đến khi đủ cho mọi người đi ra ngoài.

           Trường Ương nghiêng người: "Sư huynh."

           Thường Nhạc gật đầu, đỡ sư đệ đang hôn mê, cùng những sư đệ sư muội khác lần lượt bước ra.

           Sau khi sư đệ cuối cùng biến mất khỏi cửa ra, Trường Ương mới thu hồi kiếm, yên tĩnh nhìn chỗ bị xé rách trước mặt mình lại phục hồi như cũ, cuối cùng nàng biến mất vào hư không.

           Sau đó, nàng rũ mắt, mở ngọc Lưu Ảnh.

           Ngay khi Thường Nhạc ra khỏi bí cảnh, liền vội vàng dùng bùa truyền âm liên lạc với chấp sự bên ngoài Sùng Sơn Đạo, chờ đến khi y quay đầu, lại không nhìn thấy Trường Ương, tim tức khắc lỡ nhịp:

           ". . . Sư muội?"

***

Chú thích của editor:
Nguồn: sưu tầm

Túi trữ vật: Túi trữ vật là 1 loại túi đặc biệt, kích thước nhỏ và rất nhẹ, nhưng có không gian biệt lập, dùng để chứa vật phẩm. Muốn bỏ thứ gì vào trong, chỉ cần vỗ nhẹ thứ đó lên túi, muốn lấy ra thì đụng tay vào, sau đó tưởng tượng đến là được. Khi bị rách, túi vẫn có thể sử dụng được, nhưng sẽ có rủi ro hỏng luôn.

Thiên tài địa bảo: là một thuật ngữ phổ biến trong võ thuật và tiểu thuyết tu tiên, nó thường dùng để chỉ các loại thực vật quý hiếm hoặc khoáng vật có tác dụng đặc biệt, hầu hết chúng đều có thể tăng kỹ năng, tăng tuổi thọ, chữa bệnh, cải thiện một số khả năng nhất định sau khi dùng.

Linh thạch: có thể giúp tăng tu vi và là tiền lưu thông, linh thạch chia thành: Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Tỉ lệ đổi là 1: 100 hoặc 1: 1000. Để kiếm linh thạch, người tu tiên cũng phải mưu sinh.

Ngọc Lưu Ảnh: giống như điện thoại dùng để quay video.

Linh phủ: cõi lòng, con tim, tâm-linh, tư duy, suy nghĩ của con người.

Đan Dũ Nguyên: đan chữa lành/ khỏi bệnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro