Chương 3: Vấn Thiên Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bí cảnh Tồn Chân, bên ngoài cửa chính điện phía Nam.

Bướm Lưu Hoan bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu xoay tròn giữa không trung.

Một bàn tay mảnh khảnh chậm rãi nâng lên, ôm nó vào lòng bàn tay.

Trường Ương buông tay, xoay người nhìn sang cánh cửa lớn phía sau chính điện, bên trong có hai hàng binh lính tượng đá đang đứng mặc áo giáp sắt, nhìn từ xa có thể trông thấy những bậc thang cao cao, khung cảnh giống như đúc khi nàng đến.

Ngoại trừ...

Nàng ngửa đầu nhìn tấm biển trước điện.

Cho đến khi, nàng nhìn thấy một khe rãnh hoa sen nằm ngang trên dòng chữ đanh thép "Phủ Xương Hoá", vốn dĩ nàng tưởng đó chỉ là hoa văn do chủ nhân bí cảnh cố tình điêu khắc. Hiện giờ, khe rãnh ấy lại được lấp đầy chặt chẽ.

—— hoa sen vàng chín tấc nổi bật trong ngọc Lưu Ảnh.

Trường Ương nhìn chằm chằm một lát, bỗng nhiên duỗi hai ngón tay, dùng linh lực bắt lấy hoa sen vàng, di chuyển về phía trước.

Chín túi hạt sen ở đầu mỗi cánh hoa bỗng chốc nở rộ, như bông sen hé nở, những cánh hoa mới chậm rãi chuyển động theo vết khía, cánh cửa đang mở rộng đột nhiên đóng sầm lại, bụi nhẹ tung bay.

"Thì ra là chìa khóa à?"

Nàng thầm hỏi, nhưng không một ai trả lời.

Ngay sau đó, nàng bước lên và đẩy cánh cửa đang đóng ra, hai hàng binh lính tượng đá mặc áo giáp đã biến mất tăm, chỉ để lại một vùng tối tăm bên trong cánh cửa, tựa như có hai khoảng không gian ở trong và ngoài cửa.

Khi bóng dáng màu đỏ bước vào trong bóng tối, cánh cửa một lần nữa đóng lại, trên tấm biển những túi hoa sen mới nở từ từ rút lại, bông sen vàng chín tấc lại nằm ngang lần nữa.

Cho đến khi hoàn toàn trở về vị trí ban đầu, cửa điện dùng bút ngọc bích làm đinh cửa lại rộng mở, phía xa có thể mơ hồ trông thấy cầu thang bằng đá cẩm thạch màu trắng.

...

"Chết tiệt! Pháp bảo kia ở đâu?"

Thể tu quay cuồng tại chỗ, cố gắng hết sức tránh né bóng đen đang tấn công đến, không khỏi hét lên hỏi.

Gạch lát sàn bằng bạch ngọc dưới chân đã bị đập xuống một cái hố sâu gần năm mét. Mặc dù gã rất lấy làm tự hào vì thân thể cứng như pháp khí, nhưng gã cũng không dám tùy tiện phản kháng.

Thể tu ngẩng đầu quan sát tình hình lúc này, vô cớ đổ mồ hôi lạnh.

Trong điện trống trải và lạnh lẽo, ở giữa đột ngột có một cái cột to lớn đứng sừng sững, nhưng trên đó lại có một con rắn yêu cuộn vòng, không thấy rõ tình trạng cụ thể.

Vảy của rắn yêu đen nhánh như bị nhiễm độc, bên cạnh vẻ sắc bén còn lóe lên ánh sáng lạnh, thậm chí còn có một tia khí lạnh mơ hồ thoát ra, thế nhưng từ cổ rắn lại phân tách và mọc ra ba cái đầu rắn!

Đầu rắn trên cột uốn éo há miệng xông về phía gã tán tu bên dưới, phun nọc độc tung toé,  trong chớp mắt, gạch lát sàn đã phát ra âm thanh bị ăn mòn.

Tán tu y phục xám liên tục lùi về sau mấy bước: "Có lẽ là giấu trong cơ thể của con rắn yêu này."

Ba năm trước, bọn họ chém giết một con yêu thú, khi mổ bụng nó lấy đan thì phát hiện ra ngọc giản chưa hoàn toàn tiêu hoá hết.

Ngọc giản được làm từ chất liệu cực tốt, tuy nhiên mấu chốt vẫn là nội dung được ghi trên đó.

Chủ nhân của ngọc giản suy đoán rằng trong bí cảnh Tồn Chân có tồn tại pháp bảo cấp cao, thậm chí gã còn đích thân vào đó một lần, nhưng đáng tiếc là không tìm được, qua nhiều năm gã sắp xếp và tổng kết quyển bí kíp của tông môn, cuối cùng cũng phát hiện ra tung tích của pháp bảo, thế là gã bèn chờ đến lần bí cảnh tiếp theo mở ra, cũng chuẩn bị tiến vào lần nữa.

Song thật không may trên đường chạy tới bí cảnh gã đã bị yêu thú ăn thịt.

Theo ghi chép, bí cảnh Tồn Chân chỉ mở ra một lần trong 50 năm, chủ nhân của ngọc giản này đã sớm trở thành lương thực trong bụng yêu thú vào hơn một trăm năm trước, lại để cho bọn chúng được lời.

Chúng đợi ba năm, kết quả cũng đã tiến vào bí cảnh, quả nhiên thuận lợi tìm được Vấn Thiên Liên, mở ra mắt trận thật sự.

Đáng tiếc, đã hai ngày trôi qua.

Toàn bộ trung tâm mắt trận đều trống rỗng, ngoại trừ băng qua hàng lang đá thật dài, thì chỉ còn lại con rắn yêu quấn quanh cây cột khổng lồ này.

Rắn yêu nọ trước sau không chịu rời khỏi cây cột khổng lồ, đám người hoài nghi đây mới là trung tâm chính của mắt trận, vừa vặn cung cấp nguồn linh lực liên tục cho nó.

"Ba cái đầu của rắn yêu vằn đen ít nhất cũng đạt Trúc Cơ đỉnh, các ngươi chia ra hai bên thao túng đầu rắn, còn phần giữa ta sẽ xử lý!" Gã đàn ông gầy gò áo bào xanh quát khẽ.

Suy cho cùng, đám tán tu này cũng chiến đấu đã lâu, mỗi người mau chóng phân tán.

Trong động phủ trống trải, gã đàn ông gầy mặc mãng bào màu xanh bạc, chợt nhảy vọt lên không trung, hai cánh tay đều lộ ra, khuyên vàng hợp lại, linh lực hóa thành lồng giam đánh thẳng vào hàm dưới của cái đầu rắn đang há miệng cắn tới.

"Ầm ——"

Linh lực đánh mạnh vào con rắn yêu, gã đàn ông áo bào xanh bị chấn động ngược đánh bật ra sau, hai chân rơi xuống đất song vẫn miễn cưỡng đứng vững, cử động của đầu rắn chính giữa cũng bắt đầu trở nên chậm chạp.

Ba cái đầu rắn đều ở cảnh giới Trúc Cơ đỉnh, nên bọn chúng cần phải phân công nhau đánh lạc hướng.

"Ra tay!" Tên gầy mặc áo bào xanh lạnh lùng quát.

Thể tu và tán tu cầm tên một gần một xa, hấp dẫn sự chú ý của rắn yêu vằn đen bên phải, hai tán tu khác thì phụ trách ứng phó với rắn yêu vằn đen bên trái.

Tên đàn ông gầy gò áo bào xanh thì một mình phụ trách rắn yêu vằn đen ở giữa.

Còn duy nhất tán tu y phục xám thì đứng khựng lại, trước sau không ra tay tấn công.

Năm người vừa đánh vừa lui, dẫn dụ rắn yêu vằn đen ba đầu trên cột liên tục trườn xuống, dần dần tách khỏi cây cột.

Tuy nhiên khi rắn yêu ba đầu trườn xuống từ trên cây cột khổng lồ, thì đuôi rắn lao tới với tốc độ mà mấy gã tán tu không ngờ đến, quét sạch cả đám.

Bao gồm cả năm người, ngay cả tán tu cầm mũi tên ở xa nhất cũng bị liên lụy, bị đuôi rắn đánh trúng, xương đùi nháy mắt gãy vụn.

Rắn yêu vằn đen đong đưa cái đầu, sáu đôi đồng tử màu vàng kim dựng đứng đồng loạt nhìn chằm chằm vào gã tán tu y phục xám duy nhất vẫn đang đứng.

Tán tu y phục xám thấy thế bèn lui về sau mấy bước, rắn yêu oằn người, điên cuồng tấn công về phía gã, ba cái đầu rắn ngoác cái mồm to đỏ lòm, hàm răng nhọn của chúng chứa độc.

Tên gầy gò áo bào xanh ngã xuống đất hét to: "Chính là bây giờ !"

"Vừa kịp!"

Thời điểm mấu chốt, tán tu y phục xám lại đột ngột dừng hành động, gã lấy ra một lá bùa, tranh thủ lúc rắn yêu vằn đen ba đầu đối diện đang nhào tới, thì gã dùng sức đập lá bùa màu vàng về phía trước, linh lực bất ngờ đánh vào mặt bùa, mấy dòng chữ màu vàng liền thoát ra khỏi tấm bùa.

Thấm thoát, lá bùa màu vàng tự động bay vút lên, bao lấy ba cái đầu rắn, giây phút lá bùa mở rộng bao phủ lấy nó, rắn yêu liền lập tức không thể nhúc nhích, cương cứng ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, mấy tán tu vốn dĩ đã bị đánh bay nằm trên mặt đất, liền bò dậy. Trên mặt chúng mang theo nụ cười đắc thắng.

"Đồ ngu ngốc, biết ngay là mày sẽ trúng kế!"

"Bùa Định Thân vẫn rất hữu dụng! Không uổng công chúng ta đã chi giá cao để chế tác."

"Bùa Định Thân chỉ có thể cầm cự trong một nén nhang, để ta giết con rắn yêu này trước!"

Đôi mặt lạnh lẽo của tên áo bào xanh lóe lên sự hưng phấn, bay vụt đến cây cột khổng lồ.

Song, ngay lúc này, đột nhiên xảy ra biến hoá!

Một luồng kiếm khí bay tới từ trong góc, đánh trúng lá bùa chú màu vàng, trong thời gian ngắn trên bùa Định Thân đã xuất hiện một vết rách.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, rắn yêu đột ngột chui đầu ra khỏi vết rách, há mồm nuốt chửng tán tu y phục xám đang ở gần nhất.

Cùng lúc đó, hai cái đầu rắn còn lại cũng nhân cơ hội thoát ra, nhà giam chữ vàng cao vút hoàn toàn tiêu tan giữa không trung, chỉ còn lại một lá bùa cháy rụi rơi xuống đất.

"Á!!!"

Trong khoảnh khắc gã tán tu ở bên trái gần đó còn đang sững sờ, thì đã bị rắn yêu đuổi kịp, một luồng nọc độc tung tóe ập tới, nửa người gã tan chảy ngay tại chỗ, trong đại điện chỉ có mình gã thét lên một tiếng thảm thiết trước khi chết.

Cục diện thay đổi trong nháy mắt, mấy tán tu khác cũng đang điên cuồng chạy trốn.

"Là ai?" Gã đàn ông gầy gò áo bào xanh nhanh chóng lùi lại, đánh một quyền vào khoảng trống tối đen phía bên cạnh.

"Cút ra đây!"

Thân ảnh màu đỏ tươi quen thuộc xuất hiện trước mắt gã, thái dương của gã đàn ông áo bào xanh giật giật, nắm chặt tay: "... Là ngươi."

"Lại gặp nhau rồi." Trong bóng tối có thể thấy loáng thoáng gương mặt xinh đẹp ấy, thậm chí trên môi nàng còn mang theo ý cười ôn hoà, như thể chỉ bước ra để chào hỏi, "Trước đó quên nói, tên ta là Trường Ương."

Gã đàn ông áo bào xanh sửng sốt: "Cái gì?"

Trường Ương cúi đầu cười khẽ, khi ngẩng đầu lần nữa, kiếm đã ra khỏi vỏ!

Trong lòng gã đàn ông áo bào xanh sớm đã đề phòng, nên đã nghiêng người tránh thoát, gã muốn bắt lấy cánh tay cầm kiếm của đối phương.

Tuy nhiên, gã lại vồ hụt, người đối diện đột nhiên biến mất.

Sau khi bị lóa mắt bởi luồng ánh sáng màu bạc lạnh lẽo, gã đàn ông gầy gò áo bào xanh mới kịp nhận ra, người đó đang ở sau lưng mình!

Gã xoay người nâng cổ tay, khuyên vàng thống nhất chặt chẽ bảo vệ cánh tay, ngăn cản nhát kiếm đang lao tới, song trước khi va chạm, tay phải của người phụ nữ nọ lại thả lỏng chuôi kiếm, kiếm rơi xuống trước, thế nhưng cổ tay trái của nàng lại vượt ngang, mạnh mẽ bắt lấy chuôi kiếm, tiếp tục chém tới.

Nhanh quá!

Không kịp ngăn cản nữa!

Tên áo bào xanh lùi về sau ngay tức khắc, song vẫn không nhanh bằng mũi kiếm đang lao đến, mũi kiếm lạnh băng xẹt qua mặt gã, miệng vết thương quá sâu, trong nháy mắt, dòng máu bắn tung tóe, nửa bên mặt của gã đã dính đầy máu tươi.

Chỉ mới chạm trán, mà gã đã rơi vào thế yếu.

"Quả thật bọn ta đã làm các đệ tử của Hợp Hoan Tông bị thương, ngươi muốn gì?" Tên đàn ông áo bào xanh bất chấp vết thương trên mặt, tỏ ý thương lượng, "Ở đây có giấu pháp bảo cấp cao, nhường cho ngươi."

Kiếm của Trường Ương có xu hướng chậm lại, giương mắt nhìn gã.

Tên áo bào xanh liếc mắt sang mấy tán tu vẫn đang liều mạng chiếu đấu với rắn yêu gần đó, gã bèn lén xoay chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay cái của bàn tay trái, bất thình lình gã vung về phía nàng, hàng chục chiếc kim nhọn liền phóng qua.

Chỉ cần nàng vung kiếm ngăn chặn cơn mưa kim này, thì gã sẽ có cơ hội chạy trốn!

Cứ cố tình, ngoài dự kiến của tên áo bào xanh, nàng lại chẳng sợ hãi, dùng một góc độ gần như quỷ dị nghênh đón chúng.

Mọi thứ xung quanh gã dường như chậm lại hơn, thân ảnh đỏ tươi phản chiếu trong mắt của tên áo bào xanh càng ngày càng gần, cho đến khi trước mắt thoáng vụt qua, gã chỉ cảm thấy cổ hơi ngứa, hệt như bị đốt.

Tên áo bào xanh theo bản năng duỗi tay sờ cổ, tay dính đầy chất nhầy.

...... Là máu.

Cổ họng gã phát ra tiếng gầm gừ, muốn dùng cả hai tay bưng lấy miệng vết thương, nhưng gã kinh hoàng phát hiện ra khi mình bưng lấy nó, lại vô tình hất luôn đầu rớt xuống.

Trong chớp mắt, tên áo bào xanh cùng đầu và thân mình ngã xuống đất.

Trường Ương tay trái cầm kiếm, không chút nào để ý lòng bàn tay phải bị kim cắt qua, nhỏ giọt rơi xuống một vũng máu.

Nàng quay đầu nhìn hướng cách đó không xa, chỉ còn lại Thể tu và tán tu cầm tên còn đang đau khổ chiến đấu với rắn yêu ba đầu.

Trường Ương không tiến lên ngay, hai chân nàng hơi tách ra rồi tay trái đẩy kiếm về phía trước, bỗng nhiên kiếm bay vút lên trời cao.

"Đi!"

Nàng đặt hai ngón tay thẳng trước trán, thân kiếm xoay ngang, nhắm thẳng về phía trước, từ một biến thành năm, thân kiếm theo năm hướng gấp gáp lao về phía gã tán tu cầm tên.

Gã tán tu đó và Thể tu đang bị rắn yêu vằn đen đuổi giết, gã bị đuôi rắn cuốn vào trong, không thể kéo giãn khoảng cách, cũng không có cách nào giơ cung tấn công, khó khăn vô cùng, gã vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vài luồng kiếm đang bay về phía mình.

"Vù! Vù!"

Thân kiếm biến thành linh lực lần lượt đâm vào tứ chi của gã tán tu, chặt đứt gân tay gân chân, một nhát kiếm cuối cùng còn chính diện đâm thủng đầu gã, nét hoảng sợ trên mặt gã còn chưa kịp tan, đã đột ngột ngã xuống đất.

Trường Ương đã đến gần, nàng rút kiếm gốc ra, máu tươi tức khắc bắn tung tóe lên hoa văn Hợp Hoan dưới vạt áo.

Thể tu bên kia cũng bị rắn yêu bức đến đường cùng, ngã trên mặt đất, giây phút gã cho rằng mình sắp mất mạng trong miệng rắn, thì một ánh kiếm hiện lên, rắn yêu bị đau, nhao nhao táp về sau.

"Coong ——"

Trong lúc mơ hồ Thể tu thấp thoáng nghe thấy tiếng kiếm ngân vang, thanh âm đó như thể gần trong gang tấc, sóng lớn trào dâng, rồi trong nháy mắt, ba đầu của rắn yêu đồng loạt bị chặt đứt, ngã xuống đất rầm rầm, thoáng chốc từ chỗ thân rắn bị chặt đứt máu trào ra như suối.

Một bóng hình bước ra từ đằng sau thân rắn khổng lồ đang giãy giụa.

"Ngươi..." Đôi tay Thể tu chống trên mặt đất, vô thức lui về sau.

"Ta tên là Trường Ương."

"Cái gì?"

Thể tu nhìn tư thế thu kiếm của nàng, cho rằng mình có cơ hội xoay chuyển, thân thể đang dịch về sau bèn khựng lại.

Trường Ương thấy thế, cười cười, bỗng bước lên, một chân nàng đá vào đầu đối phương, thu lại ba phần lực, không đến nỗi chết.

Thể tu chỉ cảm thấy đầu choáng váng, ngực buồn nôn, kiên cường chịu đựng, gã muốn chạy trốn, nên bò bằng cả hai tay hai chân.

Trường Ương không nhanh không chậm đi theo gã, nhịp bước chân vang lên từng tiếng một, có vẻ nàng đang đi tản bộ ngoài sân, hệt như mèo bắt chuột.

Thể tu cực kỳ hoảng sợ, còn vô tình có một cảm giác quen thuộc lạ lùng.

Cho đến khi Thể tu đụng phải tảng đá sau lưng, không còn đường lui, thì nữ tử trẻ tuổi trước mặt mới đá một chân vào ngực gã, không chừa lực chút nào, trực tiếp đập vỡ linh phủ của gã, còn cười nói:

"Nhớ khai báo tên của ta trước điện Diêm Vương."

Thể tu hoảng hốt đối diện với cặp mắt đen nhánh nhưng lạnh nhạt của nàng, trước khi chết cuối cùng gã cũng nhớ ra: Cách đây không lâu, bọn chúng cũng đã trêu đùa đệ tử Hợp Hoan Tông như thế.

***

Chú thích của editor:

Ngọc giản: tương tự như USB, hay còn gọi là thẻ tre, thường dùng để lưu trữ thông tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro