Chương 4: Sơn Vân Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong điện yên tĩnh không tiếng động, Trường Ương cúi đầu bóp nát ngọc Lưu Ảnh và trầm mặc nhìn từng mảnh vỡ rơi xuống từ khe hở ngón tay, từ từ dừng lại trên mặt gã Thể tu đã không còn hơi thở.

Đến khi nàng ngước mắt lên lần nữa, con rắn chết giãy giụa trên mặt đất đã hóa thành những mảnh giấy, chỉ để lại gã tán tu y phục xám bị ăn mòn không còn ra hình người trong bụng rắn.

Rắn yêu vằn đen ba đầu cũng được vẽ ra.

Nàng quay đầu nhìn về phía cây cột khổng lồ ở trung tâm, không bị thân rắn cản trở, cuối cùng nàng đã thấy rõ hình dáng của cây cột khổng lồ: Là một cây bút thanh trúc với đầu bút màu đen, một cây bút lông rõ ràng sống động như thật.

Trường Ương vòng qua thi thể của tán tu, đi về hướng cây bút khổng lồ, bên dưới ngòi bút có một cổ trận, cực kỳ phức tạp, nhưng mà nó ảm đạm không có ánh sáng, còn có mấy chỗ bị hao mòn do đã lâu năm.

Nàng vừa bước một chân vào cổ trận, ánh sáng vàng trong trung tâm điện bắt đầu lóe lên, động đất làm rung chuyển núi non, cây cột khổng lồ phút chốc thu nhỏ lại, biến thành một cây bút lông có kích cỡ bình thường, trôi lơ lửng giữa không trung.

"Pháp bảo cấp cao?"

Trường Ương nhớ lại những gì gã đàn ông gầy gò áo bào xanh từng nói lúc trước, có lẽ cây bút đó chính là pháp khí của chủ nhân bí cảnh này.

Mất đi sự chống đỡ của cây cột khổng lồ, bí cảnh Tồn Chân liền sụp đổ nhanh chóng, nàng duỗi tay nắm lấy chiếc bút thanh trúc, cất vào túi trữ vật, rồi ngay lập tức xoay người trở lại, đi tìm cửa ra.

Băng qua hành lang đá dài tối tăm và chênh vênh, cuối cùng Trường Ương đã nhìn thấy cửa điện đang tan thành một lối ra, nàng nhanh nhẹn nhảy vào trong, khi sắp bước ra khỏi bí cảnh thì bước chân của nàng thoáng khựng lại, bỗng nhiên nàng ngoảnh đầu nhìn lên phía trên của cửa điện phía sau.

—— Tấm biển viết chữ  "Xương Hóa Phủ" vẫn treo cao, nét chữ tràn đầy hào hùng, rồng bay phượng múa.

Trường Ương nâng lòng bàn tay lên khẽ hút vào, lại lấy luôn cả tấm biển xuống, kèm theo hoa sen chín tất lõm vào trong, thu vào túi trữ vật.

Ngay sau đó, nàng bắt lấy giây phút cuối cùng trước khi bí cảnh sụp đổ, chạy thoát ra ngoài.

......

Trên Sùng Sơn Đạo,  hàng trăm tán tu lắc lư trong bí cảnh Tồn Chân, khi nó xuất hiện lối ra, liền dồn dập chạy đến, bây giờ đang la hét lộn xộn thành một đống.

"Bí cảnh đã bị phá hủy, e là sau này sẽ không còn tồn tại bí cảnh Tồn Chân nữa."

"Chẳng lẽ có người đã lấy báu vật ở mắt trận?"

"Chao ôi, sao pháp bảo của ta lại biến thành giấy?"

Mọi âm thanh thì thầm bàn bạc vang lên khiến Thường Nhạc rầu rĩ, y nhìn khắp nơi xung quanh, nắm chặt kiếm: "Tại sao Trường Ương vẫn chưa ra ngoài?"

Chấp sự tông môn bên cạnh mặc đạo bào tương tự thấy thế liền nhíu mày: "Bình tĩnh, gân mạch của con đang bị tổn thương, nên trở về tông môn điều dưỡng, ở đây đã có ta canh giữ."

Thường Nhạc quả quyết từ chối, cố gắng bình ổn linh phủ đang xao động: "Con muốn đợi sư muội ra ngoài."

Những sư đệ, sư muội khác đều đã được Chấp sự vội vã đưa về Y viện của Hợp Hoan Tông trị liệu, gân mạch của Thường Nhạc bị tổn thương, đã ăn đan Dũ Nguyên, lại được chấp sự tông môn tạm thời giải quyết linh lực hỗn loạn nên y mới cố gắng chịu đựng ở lại Sùng Sơn Đạo.

Hiện giờ mắt thấy tất cả tán tu đều gần như đã đi ra hết, nhưng vẫn không thấy sư muội Trường Ương, y khó tránh khỏi nôn nóng.

Ba mươi phút sau, Sùng Sơn Đạo trở nên hoàn toàn an tĩnh, chỉ còn lại bọn họ.

"Ở kia!"

Thường Nhạc mơ hồ nhìn thấy bóng dáng màu đỏ đang đi xuống sườn núi, không khỏi chỉ vào hướng đó và hét lên.

Ngay tức thì, chấp sự tông môn liền tóm lấy Thường Nhạc lao về hướng sườn núi đối diện.

"Sư muội Trường Ương!" Thường Nhạc vừa rơi xuống đất, vừa nhìn rõ là nàng, liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại hỏi, "Tại sao muội không cùng chúng ta ra ngoài, gặp phải nguy hiểm gì bên trong sao?"

"Không có, sư huynh." Trường Ương lắc đầu.

Thường Nhạc nhíu mày nhìn góc áo dính đầy máu tươi của nàng: "Vậy thì máu này từ đâu ra? Muội bị thương?"

Trường Ương thi triển thuật thanh tẩy lau sạch vết máu trên áo, rất lương thiện nói: "Không phải máu của ta."

"Tay phải của muội bị thương?" Ánh mắt Thường Nhạc sắc bén, khi nàng cử động liền phát hiện một vết cắt sâu trên lòng bàn tay.

Trường Ương lật lòng bàn tay: "Chỉ bị thương ngoài da."

Dù vậy, Thường Nhạc vẫn lấy thuốc trị thương, thoa lên lòng bàn tay nàng.

"Được rồi, các con nên trở về tông môn." Chấp sự bên cạnh thấy hơi thở Trường Ương vững vàng, mới duỗi tay nói, "Chương Nguyệt nói ngọc Lưu Ảnh ở trong tay con, giao cho ta đi."

Mặc dù hiện giờ Hợp Hoan Tông chỉ là một tông môn nhỏ sa sút, nhưng tán tu dám thách thức quyền uy của tông môn, còn muốn giết hại đệ tử của tông môn. Với tư cách là chấp sự, ông cũng có trách nhiệm diệt trừ hết đám tán tu đó.

Trường Ương cười cười, bên má hiện lên độ cong tiêu chuẩn: "Không cần, bọn họ đã chết."

Chấp sự tông môn khựng lại, hiểu rõ: "Được, tiêu diệt là được, ta đưa các con trở về tông môn."

......

Ở chân núi Hợp Hoan Tông, Thường Nhạc và Trường Ương vừa bước ra khỏi Truyền Tống Trận, đã có thể trông thấy những cây Hợp Hoan được trồng khắp các ngọn núi xung quanh, hoa Hợp Hoan nở quanh năm như một tầng sương mù đỏ tươi bao phủ các đỉnh núi.

"Sư muội, lần sau đừng ở lại một mình." Thường Nhạc nghẹn khuất hồi lâu, vẫn không nhịn được quay đầu nói dông dài, "Tuy rằng bí cảnh lần này chỉ có tu sĩ cảnh giới từ Trúc Cơ trở xuống mới vào được, nhưng cũng không ai biết đối phương có hậu chiêu gì."

Hai người đều là Trúc Cơ, nhưng Thường Nhạc có thể chất tinh thần trời sinh, còn Trường Ương chỉ là người phàm, cần bắt đầu tu luyện xương cốt từ việc dẫn khí, không thể so sánh với tu sĩ có thể dẫn khí bẩm sinh, hơn nữa y còn gia nhập tông môn trước nên mới trở thành đại sư huynh.

Song Trường Ương có đạo tâm kiên định, tốc độ tu luyện cực nhanh, sự chênh lệch mấy năm giữa họ đã được cân bằng.

Hiện giờ thực lực của nàng thậm chí còn vượt qua cả mình.

Tuy nhiên, thể chất tinh thần trời sinh của y cũng không phải thứ gì đó phi thường.

Trời đất này có Tứ Giới, một là Nhân Giới, hai là Linh Giới, ba là Yêu Giới, bốn là Ma Giới.

Trong đó tu sĩ của Linh giới và người thường của Nhân Giới là có tính cách và ngoại hình giống nhau nhất, nhưng ở Linh giới khắp nơi đều là linh khí, còn ở Nhân giới hỗn độn, hít vào thở ra đều là không khí lộn xộn.

Đây là cách phân biệt con người ở hai thế giới, con người ở Linh giới đều có thể chất tinh thần trời sinh, cũng tức là tu sĩ. Mà ở Nhân Giới, trừ khi bước vào con đường tu hành, nếu không tuổi thọ của người phàm sẽ chấm dứt sau trăm năm.

Đương nhiên, phần lớn những tu sĩ có thể chất tinh thần trời sinh của Linh giới cũng chỉ lởn vởn quanh Luyện Khí kỳ cả đời. Thậm chí họ còn không thể gia nhập tông môn, cũng không khác biệt lắm so với người phàm ở Nhân giới, tốt lắm cũng chỉ sống lâu hơn một trăm năm.

"Ta biết rồi." Trường Ương đáp ứng sau đó liền nói, "Sư huynh, ta đến Cổ Tịch Lâu trước."

"Muội..." Thường Nhạc nhìn bóng lưng Trường Ương vội vàng rời đi, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị cuối cùng cũng bị phá vỡ, nhịn không được gãi trán. "Dù sao cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ."

...

Cổ Tịch Lâu có ba tầng, ở đây có rất nhiều ghi chép quan trọng về bí kíp của Hợp Hoan Tông. Từ khi Trường Ương gia nhập môn phái tới nay, thì thời gian nàng ở đây là dài nhất, nhưng với cảnh giới của nàng, có rất nhiều bí kíp nàng đọc không hiểu, vì thế nàng đành liều mạng ăn tươi nuốt sống, cưỡng ép bản thân ghi nhớ, rồi tiếp tục học những thứ mình có thể hiểu.

Nàng đi lên tầng hai, tiếp tục đọc một cuốn bí kíp mà trước khi rời tông môn nàng đã đọc, thỉnh thoảng nàng chuyển động hai ngón tay, thấp thoáng có linh lực xoay vòng.

Hợp Hoan Tông chỉ có một phương pháp tu luyện tâm pháp chính thống, các tiền bối của tông môn đã để lại đủ loại bí kíp về tâm pháp ở trong tầng lầu này, chúng đều được phát triển cải tiến từ tâm pháp.

Tuy nhiên sư phụ đã từng đề cập, tu luyện đến cảnh giới Lâm Tiên, mới được xem như là tâm pháp chân chính của Hợp Hoan Tông —— Sơn Vân Loạn.

Con đường tu hành, cần chín cấp để trở thành Thần, được chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Tàng U, Lâm Tiên, Bán Tiên, Khuy Thần, Chân Thần.

Từ mười vạn năm trước, khi Chân Thần xé rách bầu trời phi thăng, Tứ Giới đã không còn Chân Thần, đạt đến cảnh giới Lâm Tiên đã có thể chưởng quản các tông môn lớn.

Bởi vì Hợp Hoan Tông trì trệ không ai có thể tu luyện thành Sơn Vân Loạn, cho nên dần suy yếu, bây giờ đã sắp rớt khỏi bảng xếp hạng 3000 tông môn của Linh Giới.

Trường Ương hoàn hồn, tiếp tục đắm chìm học tập bí kíp.

Ánh nắng rọi vào, vẩy lên người trước kệ gỗ màu đen, phản chiếu khuôn mặt gầy gò và tập trung ấy.

Ngoài cửa sổ gác mái không biết vật đổi sao dời đã bao nhiêu lần, nàng bỗng nhiên phát hiện điều gì đó, nàng khép lại quyển bí kíp rồi nhét nó về chỗ cũ, đồng thời nàng nghiêng người tránh thoát một đòn và trở tay đánh về phía sau.

"Ui da!"

Trường Ương nghe thấy âm thanh quen thuộc, bèn thu tay rồi lách người đỡ lấy kệ sách nghiêng đổ, nàng nhìn người đến: "Chương Nguyệt."

"Sư tỷ à." Chương Nguyệt cười hì hì nói, "Bị tỷ phát hiện rồi."

Trường Ương quan sát nàng ấy một lượt: "Trúc Cơ rồi."

Chương Nguyệt liên tục gật đầu: "Sau khi được chấp sự tông môn đưa về, Y tu đã giúp muội thanh lọc tạp chất bên trong gân mạch, nói muội sắp đột phá, kết quả hôm nay đã thành công!"

Hôm đó ở trong bí cảnh, nàng ấy đã hấp thu một đống linh thạch hạ phẩm, không kịp loại bỏ tạp chất, hơn nữa nàng ấy còn bị thương nặng, vừa trở về đã bắt đầu thiền định.

Sau khi Chương Nguyệt đột phá, vừa nghe tin đại sư huynh và sư tỷ trở về, nàng ấy liền gấp gáp chạy tới Cổ Tịch Lâu.

Trường Ương xoay người nhặt quyển bí kíp bị rơi xuống đất lên, thả lại kệ sách từng cuốn một, những quyển bí kíp này đều có thuật cấm chế, một Trúc Cơ kỳ như nàng cũng không thể gây tổn hại cho chúng.

"Sư tỷ." Chương Nguyệt đi theo sau ngồi xổm xuống cùng nhặt sách, đồng thời lấy ra một cái đài sen như thể đang hiến tặng vật báu, "Tỷ xem thử đây là gì?"

Trường Ương nhặt quyển sách cuối cùng lên rồi đứng dậy, lướt qua đài sen trong tay Chương Nguyệt, còn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương hoa sen tươi mát.

Nàng lục lọi túi trữ vật, cũng lấy ra một thứ và đưa nó cho Chương Nguyệt.

"Đây là hoa sen vàng trong hồ!" Chương Nguyệt mặt tròn vui mừng khôn xiết, nhận lấy rồi nói, "Sư tỷ, tỷ giúp bọn muội báo thù?"

"Ừ."

"Thật tốt quá! Muội biết sư tỷ là lợi hại nhất!" Chương Nguyệt một tay cầm hoa sen vàng chín tấc, vừa nói vừa không quên tách đài sen ra, kết quả nàng ấy bóp chặt nó, mười hạt thì đã không có chín, cuối cùng chỉ còn lại một hạt sen rắn chắc.

"Đài sen này nhìn bề ngoài trông đầy đặn như vậy, tại sao bên trong toàn là rỗng ruột?" Nàng ấy tự hỏi rồi đưa hạt sen rắn chắc kia cho Trường Ương, "Sư tỷ, tỷ ăn đi."

Trường Ương nhận lấy: "Muội vừa Trúc Cơ, nên trở về tu luyện thật chăm chỉ, củng cố cảnh giới."

"Muội biết rồi! Đại sư huynh đã giới thiệu cho muội một cuốn bí kíp, muội sẽ mượn nó để tu luyện." Chương Nguyệt vui vẻ rạo rực vuốt hoa sen vàng chín tấc, xoay người vẫy tay, "Sư tỷ ơi, muội đi đây."

Trường Ương thấy nàng ấy rời đi, đang định tiếp tục lật xem quyển bí kíp, thì khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy gì đó, bước chân khựng lại.

Một mảnh giấy ố vàng gấp làm đôi rơi xuống đất.

Nàng nhìn xung quanh, tờ giấy này có lẽ đã rơi ra từ trong quyển bí kíp nào đó.

Trường Ương khom lưng nhặt lên, mới phát hiện loại giấy nọ không phải là loại dùng trong quyển bí kíp, mà càng giống như một tờ giấy bình thường bị ai đó tùy tiện nhét vào.

Nàng dựa vào kệ sách, một tay mở tờ giấy ố vàng gấp làm đôi ra, tay khác thì nhét thẳng hạt sen vào trong miệng.

Hạt sen rất non, hẳn là còn chưa hoàn toàn chín, ngoại trừ vị chát bên ngoài, thì tâm sen bên trong không hề đắng.

Sau khi nàng nuốt xuống, như có một dòng nước thanh lọc nhàn nhạt chảy qua đan điền của nàng, nhưng khi nàng kiểm tra cẩn thận thì lại không có gì thay đổi.

Trường Ương liền cúi đầu nhìn tờ giấy, ngoại trừ một vết gấp trên giấy, còn có dấu vết của những nếp nhăn bị vo tròn, có một đoạn văn được viết trong đó.

【 Hễ là người tu thành Sơn Vân Loạn, lấy máu của mình làm thuốc và tạo ra hoa Mộng Phi thì có thể chữa được mọi loại độc. Tuy vậy, nó cũng có nhược điểm, rằng sau khi giải độc người bị trúng độc sẽ thay đổi cảm xúc yêu hay ghét với người hiến máu.】

Trường Ương cau mày, vẫn chưa hiểu rõ: Hoa Mộng Phi. thay đổi yêu ghét... Có ý nghĩa gì?

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nhét tờ giấy vào trong một quyển sách, định sẽ đi hỏi sư phụ sau.

Trường Ương đứng tại chỗ, cảm giác mệt mỏi chợt ập đến, nàng lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, giống như trạng thái tu luyện quá độ.

Nàng ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đầy sao.

Trời đã tối.

Trường Ương kiên quyết xoay người ra khỏi Cổ Tịch Lâu, trở về nghỉ ngơi trong đêm.

Không lâu sau, một gian phòng giữa sườn núi liền bị đẩy ra, Trường Ương cũng không mở đèn, xoay người đóng cửa thật kín, rồi đi thẳng tới chiếc giường hẹp, cởi giày rồi ngủ thiếp đi.

Một lát sau, nàng đã chìm sâu vào giấc mộng.

Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu vào khung cửa sổ hé mở, soi sáng một đống lộn xộn trên bàn, mớ giấy tờ chồng chất bừa bãi được dùng ly trà chặn lên một cách qua loa, vẫn còn sót lại vệt nước.

Hồi lâu sau, từ bên hông túi trữ vật của Trường Ương bay ra một bóng đen mờ nhạt, trước tiên nó ở trước giường đánh giá nàng, rồi tiện thể xoay vài vòng trong phòng, cuối cùng nó dừng lại trên bàn làm việc cạnh cửa sổ.

Sau đó, cái bóng này phát ra một âm thanh hãi hùng: "Chữ xấu kinh!"

Chú thích của editor:

Chấp sự: Là những người quản lý đệ tử, ban phát tài nguyên tu luyện, kiểm toán thu chi môn phái... nội dung nôm na như quản gia.

Cổ Tịch Lâu: lầu sách cổ, nhà sách cổ

Truyền Tống Trận: một loại trận pháp có thể đưa 1 hay nhiều người hoặc hàng hóa đi với khoảng cách xa, thay vì bay hay đi bộ vài tháng thì chỉ cần bỏ linh thạch vào, sau đó vài giây, bạn đã có mặt ở nơi bạn cần đến, với điều kiện là trên trận pháp có ghi chính xác vị trí cần tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro