Chương 6: Quà tặng cho chuyến đi xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vấn Thiên Liên?

Chẳng phải đó chính là chìa khóa mở cửa mắt trận trong bí cảnh, mà Chương Nguyệt đã moi lên từ bùn đất dưới ao hay sao?

Nàng ăn khi nào...

Trường Ương bỗng nhớ lại ngày hôm qua nàng đã ăn một hạt sen do Chương Nguyệt cho.

"Đúng rồi đó." Bóng đen bay tới trước mặt Trường Ương, cười toe toét nói, "Chả hiểu mấy đứa tiểu bối như ngươi nghĩ cái gì nữa, bia đá bên cạnh ao khắc ba chữ to đùng, ý chỉ hoa sen trong ao, sao các ngươi có thể cho rằng Vấn Thiên Liên là Ấn Cửu Liên trong bùn chứ?"

Trường Ương: "..."

Nàng nhìn cây bút ngọc thanh trúc trong tay, rồi tiến lên một bước, đặt lên mặt bàn, ngăn cản đối phương cảm nhận được suy nghĩ trong lòng mình, nhưng một tay khác thì không rời khỏi chuôi kiếm, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể rút kiếm: "Ăn Vấn Thiên Liên sẽ nằm mơ ư? Còn Ấn Cửu Liên là cái gì?"

Dường như bóng đen đã bị giam giữ trong bút quá lâu, nó đang sung sướng lượn quanh khắp nơi, khi nghe câu hỏi của nàng thì dành chút thời giờ đáp: "Ấn Cửu Liên không có gì to tát, chỉ là một pháp khí. Còn như Vấn Thiên Liên..."

Bà ấy ồn ào nhảy nhót trên đỉnh đầu của Trường Ương, định lấy tay gõ đầu nàng, trạng thái vô cùng tức giận: "Bọn tiểu bối các ngươi có biết Vấn Thiên Liên quý giá bao nhiêu không hả! Ăn Vấn Thiên Liên hoàn toàn trưởng thành có thể hỏi trời hỏi đất, nắm giữ vận mệnh! Kết quả nó còn chưa chín hoàn toàn thì đã bị sư muội ngu dốt của ngươi hái xuống! Đáng tiếc, ăn vào cũng chỉ có một giấc mơ tiên tri ngắn ngủi mà thôi!"

Trường Ương giơ kiếm đẩy bóng đen trên đầu ra, chỉ hỏi một câu: "Ngươi chắc chắn Vấn Thiên Liên có thể hoàn toàn trưởng thành?"

Bí cảnh Tồn Chân chỉ cho phép tu sĩ từ cảnh giới Trúc cơ trở xuống tiến vào, điều này chứng tỏ rằng linh khí bên trong không đủ dồi dào, một khi có tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ trở lên vào trong, thì rất dễ dàng phá hủy bí cảnh.

Trọng tâm của vấn đề này chính là, bên trong sẽ không có nhiều pháp bảo thần kỳ cao cấp.

Nếu như lời Bút Linh nói là đúng, Vấn Thiên Liên có thể hỏi trời hỏi đất, nắm giữ vận mệnh, ắt phải là bảo vật tuyệt phẩm hiếm gặp.

Bảo vật hiếm có này vừa ra đời, chắc chắn trời sẽ giáng dị tượng.

Nhưng lúc Chương Nguyệt hái sen, cũng không có hiện tượng khác thường, hơn nữa khi nàng ấy bóc vỏ sen vào hôm qua, mười hạt thì đã không có chín, chỉ còn lại một hạt sen non mềm.

E là linh khí bên trong bí cảnh Tồn Chân không hề đủ để nuôi dưỡng Vấn Thiên Liên hoàn toàn trưởng thành.

Quả nhiên, Bút Linh như bị vạch trần, im lặng bay đi. Nhưng bà ấy vòng vo hai vòng, rồi lại bay về, lý lẽ hùng hồn nói: "Nhưng ngươi cũng không nên ăn, hạt sen đó để một khoảng thời gian sẽ trưởng thành, hiệu quả tuyệt đối tốt hơn bây giờ!"

"Để bao lâu?"

Bút Linh dùng tay nắm cằm mình, như có điều suy nghĩ nói: " Ừm... Khoảng năm sáu trăm năm, tất nhiên một nghìn năm là tốt nhất."

Trường Ương lạnh lùng liếc mắt nhìn bóng đen của Bút Linh.

Nàng là người thường, ít nhất cũng phải tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, mới có thể sống được năm trăm năm.

Bút Linh nọ quan sát biểu cảm của Trường Ương, vội bổ sung thêm: "Đừng cho rằng thời gian quá dài, vừa khéo ngươi có thể nhân cơ hội đó nâng cao tu vi, mới có thể tiêu hóa được Vấn Thiên Liên đã chín. Nhưng cũng may là chưa chín, nếu không bản thân ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc cơ, đêm qua ăn Vấn Thiên Liên, thì sợ rằng đã nổ tan xác chết ngay tại chỗ."

Trường Ương không có nhiều phản ứng với lời nói của bà ấy, trong lòng chỉ suy nghĩ đến nội dung của giấc mơ tiên tri.

Nếu hoa Mộng Phi có thể chuyển đổi thích và ghét trong lòng người trúng độc, nếu giấc mơ đó là giấc mơ tiên tri, vậy thì Tinh Chủ trong mộng nảy sinh tình cảm sâu đậm với mình sau khi giải độc. Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là... thực tế thì ban đầu hắn rất ghét nàng?

Nàng suy nghĩ lại theo hướng khác, nàng đã chế tạo được hoa Mộng Phi thành công, có phải nghĩa là sau này nàng có thể tu luyện thành Sơn Vân Loạn hay không?

Năm ngón tay của Trường Ương nắm chặt chuôi kiếm, mới kìm nén được cảm xúc kích động đang trào dâng trong lòng, đã lâu lắm rồi Hợp Hoan tông không có ai tu thành Sơn Vân Loạn.

Tuy nhiên, lấy máu ở tim nhất định sẽ gây trở ngại cho tu vi, trong mơ nàng lại vì một kẻ vô cùng ghét mình mà khiến cho tu vi bị hao tổn. Không biết có phải vì nàng bị hai kẻ trong mơ cưỡng ép hay không nữa.

Nàng nghĩ đến ánh mắt thâm tình sau khi được giải độc của chàng trai trẻ.

Gần như ngay lập tức, Trường Ương đã đưa ra phán quyết: Người này làm ảnh hưởng đến tu vi của mình, là kẻ thù không đội trời chung.

...

"Trường Ương, ta nghe sư phụ nói chuyện Tinh Giới mở cửa lối vào."

"Sư tỷ, tỷ thật sự phải đi sao?"

Trước khi đi, Trường Ương bị Thường Nhạc và Chương Nguyệt chặn ở cửa, hai người cao giọng hỏi từ xa.

Nàng gật đầu: "Hôm nay giờ Thìn, sư phụ sẽ bày trận ở Chính Phong Đường."

[giờ Thìn: 7h – 9h sáng]

khurunghoangusaywordpress

"Sư muội, phải cẩn thận mọi việc." Khuôn mặt Thường Nhạc lộ vẻ buồn rầu, y cầm ba viên linh thạch thượng phẩm, đưa cho Trường Ương, "Muội hãy nhận lấy mấy viên linh thạch này."

Mỗi tháng Hợp Hoan Tông sẽ ước lượng phát một ít linh thạch cho các đệ tử, phần còn lại phải tự mình kiếm được.

Ở Linh Giới, một viên linh thạch thượng phẩm phải được đổi bằng một nghìn viên linh thạch trung phẩm, mà một viên linh thạch trung phẩm tương đương với một nghìn viên linh thạch hạ phẩm.

Viên linh thạch thượng phẩm, mà Trường Ương đã cho Thường Nhạc dùng ở bí cảnh Tồn Chân, nàng đã phải tích lũy rất lâu.

"Sư huynh, một viên là đủ rồi." Trường Ương cầm lấy một viên linh thạch thượng phẩm trong tay y, hai viên còn lại đoán chừng là do sư huynh Thường Nhạc xin từ trong nhà, y cũng chẳng dư dả gì.

Thường Nhạc cau mày, kiên quyết phải đưa cho nàng hai viên linh thạch thượng phẩm: "Sư muội, lần này đi Tinh Giới nguy hiểm chồng chất, muội cần linh thạch bên cạnh."

Trường Ương lắc đầu từ chối: "Sư huynh à, bản thân huynh cũng cần linh thạch."

"Sư tỷ, tỷ không muốn linh thạch, vậy cho tỷ cái này." Chương Nguyệt chen chúc đến cạnh Thường Nhạc, hân hoan lấy ra một món đồ, "Hôm trước muội đã hỏi sư phụ, nói vật này là một món pháp khí, chẳng qua là do muội chưa đủ linh lực nên không dùng được. Sư tỷ, tỷ mang theo đi!"

"Nó gọi là Ấn Cửu Liên." Trường Ương lướt qua hoa sen vàng chín tấc trong tay Chương Nguyệt, cũng từ chối, "Nếu như linh lực không đủ thì đợi linh lực đủ rồi hẳn dùng, đây là cơ duyên của muội."

Chương Nguyệt nghe thế, nhất thời xụ mặt: "Sư tỷ, đồ của chúng ta tỷ cũng không muốn sao?"

Trong mắt Trường Ương hiện lên ý cười: "Không muốn."

Thấy hai người còn định nói gì đó, nàng bèn ngắt lời trước: "Sư huynh, Chương sư muội, ta phải đến Chính Phong Đường rồi."

Thường Nhạc và Chương Nguyệt đành phải tránh ra, nhìn Trường Ương đi về hướng đỉnh núi.

"Tiểu bối, các ngươi cũng nghèo nàn quá rồi đó, có mấy viên linh thạch thượng phẩm mà cũng đẩy tới đẩy lui."

Trường Ương lườm bóng mực đen đang tung bay, nhàn nhạt nói: "Ngươi không nghèo, vậy cho ta mấy viên linh thạch thượng phẩm đi."

"Ta... Tiểu bối kia sao ngươi mở miệng ra toàn là linh thạch thế?" Bút Linh khịt mũi, "Nhớ năm ấy ta chỉ cần vẽ trên giấy, đừng nói linh thạch, cả ngọn núi thần ta cũng cho ngươi được."

"Ừ." Trường Ương đáp một tiếng cho có lệ.

Bút Linh thấy vậy hơi nổi đóa, nhưng cặp mắt của bà ấy lại xoay chuyển và nói thêm: "Ta nhớ Hợp Hoan Tông cũng được xem là một tông môn lớn, tại sao đến cả phát linh thạch cũng không phát được? Các ngươi là đệ tử ngoại môn?"

Trường Ương nghĩ trong đầu, trong lịch sử, Hợp Hoan Tông được xem như là một tông môn lớn thì ít nhất cũng là chuyện bắt nguồn từ năm mươi nghìn năm trước, ý thức của Bút Linh này đã sinh ra từ rất sớm.

Nàng đi trên con đường núi, không lâu sau, bóng đen đang lơ lửng bên cạnh nàng liền đột nhiên hóa thành làn sương khói mực đen rồi biến mất.

Ánh mắt Trường Ương không động đậy, chắc là có giới hạn thời gian Bút Linh được bay ra ngoài, lần trước cũng không bao lâu bà ấy liền biến mất và quay về thân bút.

...

Chính Phong Đường, Truyền Tống Trận trên mặt đất đang chậm chạp chuyển động.

"Trường Ương, con đến rồi." Hồng Anh Tán Nhân gọi nàng.

Trường Ương vào trong Truyền Tống Trận trước, trong tay bị nhét một túi đồ.

Hồng Anh Tán Nhân nhìn đệ tử: "Tông môn suy tàn, không có cách nào bảo vệ con suông sẻ."

Sức mạnh của Hợp Hoan Tông liên tục giảm sút, chỉ vì nó nằm trên đường ranh giới giữa Nhân Giới và Linh Giới nên có hoàn cảnh đặc biệt. Có những cây Hợp Hoan có thể dùng làm dược liệu, phối hợp với công pháp bảo dưỡng đặc biệt của môn phái, nên miễn cưỡng có thể chèo chống chi tiêu của tông môn.

"Trong thời gian tuyển chọn chức vụ ở Tinh Giới, ba nghìn tông môn đều được ban phước. Lần này đến Tinh Giới, con phải tự cố gắng tranh thủ, không cần phải lo lắng cho Hợp Hoan Tông."

"Sư phụ..."

"Đi đi."

Hồng Anh Tán Nhân chắp hai tay lại, đầu ngón tay bắn linh lực vào trận pháp dưới mặt đất, Truyền Tống Trận được kích hoạt ngay tức khắc, bên trong phòng ánh sáng tỏa hừng hực, linh khí quay vòng.

Trường Ương cảm thấy trước mắt nàng choáng váng, lập tức vận khí để giữ thăng bằng. Khi nàng ngước mắt lên lần nữa đã không còn thấy Hồng Anh Tán Nhân, mà chỉ nghe thấy giọng nói chúc phúc nhẹ nhàng của bà:

"Trường Ương, nguyện con từ đây đạp gió rẽ sóng, quyết chí tiến lên."

...

Chú thích của editor:

Nghe câu nói sư phụ nói với Trường Ương không hiểu sao mình cảm động dã man 🥹.

Trời giáng dị tượng: Người xưa thường cho rằng, "trời sinh dị tượng, ắt có yêu nghiệt xuất thế", tức là khi trên trời có những hiện tượng kỳ lạ, đó là dấu hiệu cho thấy yêu quái, điều quái dị, hoặc người chuyên làm việc xấu đang làm loạn thế gian. Ở đây, trời ban dị tượng còn có thể hiểu là khi có bảo vật quý giá gì xuất hiện thì trời sẽ sinh ra hiện tượng kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro