Chap 26: Nhịn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốp!
Một cú đấm như trời giáng đánh thẳng vào người gã con trai đó. Do không chuẩn bị từ trước lên hắn hứng trọn. Đưa đôi tay ôm lấy một bên mặt đã sớm rướm máu, đôi mắt oán hận liếc nhìn hung thủ. Chỉ thấy người kia tay đang ôm cô gái mà hắn đoạt được, gương mặt điển trai vô cảm, đôi mắt diều hâu sắc bén lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hiện lên một tia run sợ. Nhưng cố tìm lại chút mặt mũi, hắn lớn tiếng chấp vấn.
-"Mày là ai? "
-"Muốn biết tao là ai, mày không có tư cách đó! "
Nói rồi, Sư Tử quay lại nhìn đám vệ sĩ thấp giọng ra lệnh.
-"Xử lý hắn tốt một chút. Người của ta mà cũng giám đụng. "
Không đợi đám vệ sĩ trả lời. Anh ngang nhiên ôm cô gái trong lòng đi mất.
Dọc đường đi, Bảo Bình không ngừng vùng vẫy trong vòng tay của Sư Tử, liên tục đập vào người anh, lớn tiếng nói.
-"Ôm cao lên một chút, tôi khó chịu quá. "
Sư Tử mồ hôi nhễ nhại, liên tục mắng chửi trong lòng. Bình thường cô đã đáng sợ, không ngờ khi uống say rồi mà vẫn còn ghê gớm như thế. Anh ôm Bảo Bình lên xe, Bảo Bình không chịu lên, bám chặt vào thành cửa, còn lau bàu.
-"BMW? Tôi nhớ mình đâu có chiếc này? "
Sư Tử méo mặt.
Đã say thế này mà vẫn còn phân biệt được BMW, cô đúng là thiên tài.
Sư Tử lâu nay là ông trời con. Người ta hầu hạ anh chứ anh đâu hạ mình đi hầu hạ người khác. Càng chẳng có kinh nghiệm gì trong việc đối phó với con gái say rượu chứ đừng nói đến ương bướng như Bảo Bình. Mắt thấy người qua đường chỉ trỏ bàn tán, anh bắt đầu bực bội. Sao mà dỗ kiểu gì cũng không được? Mềm không được thì ta cứng vậy.
Anh hắng giọng, cao giọng nói cộng thêm khuôn mặt đáng sợ.
-"Bảo Bình! "
Cô ngẩn ngơ nhìn lên. Anh dùng âm thanh tàn khốc nhất để uy hiếp.
-"Cô mà không lên xe, tôi để mặc cô ở đây một mình mà điên đấy. Tôi đi đây, không quan tâm cô nữa. "
Bảo Bình mở to mắt, ngơ ngác nhìn, không la cũng chẳng hét.
Sư Tử đắc ý, có vẻ có tác dụng rồi. Nhưng...... miệng cô cong lên, khoé mắt bắt đầu long lanh. Bất ngờ, cô oà khóc. Sư Tử ngớ người, mất sạch dũng khí.
-"Bà nội ơi, cháu sai rồi, cháu sai rồi được chưa? Bà nói đi, rốt cuộc bà muốn gì. Chỉ cần bà nói, cháu nhất định sẽ làm được chưa. "
Sư Tử định lại gần, đưa khăn giấy cho Bảo Bình, nhưng khi đến gần cô thì...
Oẹ!
-"Á, cô giám nôn lên trang phục của tôi. "
Sư Tử nổi đoá. Nhìn quần áo sạch sẽ của mình bị một đống dơ bẩn bám lên, mặt anh đen lại. Định lớn tiếng hét với Bảo Bình, nhưng lại sợ cô khóc, rồi lại im. Có trời mới biết, hôm nay anh chật vật biết bao, kìm nén biết bao. Mà người khiến anh kìm nén lại là người con gái điên điên khùng khùng này. Anh thầm nghiến răng :cô được lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro