Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#3

Không khí trong lớp tôi yên tĩnh đến ngột ngạt chẳng còn cái vẻ sôi nổi như thường ngày. Không ngờ lòi nói của 'học trưởng' còn hiệu lực hơn cả hiệu trưởng.

Trong lớp tôi toàn thành phần thiếu gia, tiểu thư con nhà có điều kiện nên có chút phá phách, rất ít khi sợ thầy cô ngoại trừ cô giáo chủ nhiệm. Nay lời nói của Tư Âm lại khiến bọn nó nghe lời răm rắp, im thin thít làm bài tập được giao một cách chăm chỉ.

Tư Âm cầm cây thước gỗ đi đi lại lại quan sát, ánh mắt anh lạnh lùng đến đáng sợ chẳng thằng con nào trong lớp dám hó hé, ngay cả tôi cũng vậy.

Anh cứ đi lại chỗ tôi, có lúc lại nhìn chằm chằm tôi khiến tôi khó chịu, cảm giác như có điều không lành. Tư Hạ tôi chỉ muốn đập bàn đứng lên rồi chỉ tay vào mặt anh chửi một trận cho đỡ tức nhưng tôi làm gì có can đảm để làm vậy.

"Tư Hạ!"

Tiếng kêu của anh làm tôi giật bắn người, nhưng ngay sau đó lấy lại bình tĩnh chậm rãi đứng dậy. Không biết tên anh trai khó ưa này đang có ý định gì đây?

"Vâng thưa anh h(ai) à không 'học trưởng'! "

Phù~~ suýt chút nữa là tôi phát ra từ 'anh hai' rồi, bị lộ mất. Trong trường chẳng ai biết tôi và Tư Âm là anh em cả, chỉ có Diêu An là đứa bạn chơi từ nhỏ với tôi mới biết.

"Em lên bàn hai ngồi với Diêu An đi."

Tôi khó hiểu nhìn anh rồi nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt tôi tức khắc đổ dồn vào người ngồi bên cạnh. À hóa ra là tôi đang ngồi cùng với bàn 'giống đực' nên anh ấy mới bắt tôi lên bàn hai ngồi với Tiểu An.

Tư Hạ tôi nào chịu khuất phục nghe lời dễ dàng như thế, tôi còn muốn khiêu khích Tư Âm một chút.

"Học trưởng Tư, chỗ này là chỗ của em ngồi từ đầu năm đến giờ, anh muốn chuyển là chuyển chắc?"

"Tư Hạ, hay là em muốn trừ điểm thi đua?"

Ặc, tôi bị nhắm vào điểm yếu rồi. Đau tim quá. Cả tuần này tôi đã bị trừ rất nhiều điểm rồi, nếu còn trừ tiếp nữa cô chủ nhiệm sẽ không tha cho tôi mất.

"Được, lên thì lên."

Tôi đành đồng ý vậy, về nhà rồi chửi sau.

Tôi xách balo lên ngồi với Tiểu An, khá uất ức nên tôi đặt cuốn tập xuống bàn khá mạnh.

Tiểu An nhìn tôi, ánh mắt nó bình thản không giống mấy ánh mắt 'sợ dùm' của đám trong lớp nhìn tôi. Nó quá quen với chuyện như thế này rồi, hồi học cấp 2 cũng vậy mà.

Tôi và Tiểu An hì hục làm bài tập được giao. Bỗng nó đưa một tờ giấy cho tôi kèm với dòng chữ "Cậu ổn chứ?". Tư Hạ tôi vốn không thích viết thư truyền tay nên trực tiếp trả lời câu hỏi của nó bằng miệng.

"Tớ không sao, chỉ hơi tức thôi." tôi nói nhỏ.

"Oh. Tớ hiểu mà." nó gật gật đầu rồi nói.

Tôi và Tiểu An cứ như vậy mà trò chuyện, nói đúng hơn là nói chuyện riêng trong giờ học. Chợt một viên phấn từ đâu bay tới táp thẳng vào đầu tôi, tôi đau đớn nhìn về phía nơi viên phấn bay tới hóa ra người ném là 'học trưởng' đáng kính.

"Tư Hạ, nói chuyện riêng trong giờ học trừ 5 điểm."

Trừ 5 điểm? Trong khi tôi và Tiểu An cùng nói chuyện, còn một số khác nữa cũng thì thầm chuyện riêng nhưng chỉ mỗi tôi bị ném phấn, chỉ mỗi tôi bị trừ điểm. Công bằng công lý ở đâu?

Rõ ràng là muốn nhằm vào tôi.

"Nh...nhưng học trưởng..."

Tôi chưa kịp nói hết thì anh vội cắt ngang.

"À còn nữa, Diêu An cũng là người nói chuyện riêng với Tư Hạ nên cũng trừ 5 điểm."

Tôi nhìn An, An nhìn tôi. Hai đứa tôi nhìn nhau cười khổ rồi nghiêng đầu nhìn tên 'học trưởng' đáng ghét kia.

Tư Âm chỉ nhìn hai đứa tôi rồi nhếch mép cười khiêu khích, tôi thật muốn đi tới tát một cách thật mạnh vào bản mặt đáng ghét đó nhưng Tư Hạ tôi biết điều đó là không thể.

Tên 'học trưởng' đáng ghét đó chính là anh trai tôi, là Tư Tổng quyền lực cao cao tại thượng tôi đánh vào mặt anh ấy trước con mắt của bao người thì khác gì đang sỉ nhục anh ấy, là mất dạy vô giáo dục.

Ừ thì một điều nhịn, chín điều lành. Tôi nhịn.

"Reng...reng..."

Cuối cùng tiếng chuông báo hiệu đã hết giờ học cũng đã reo, tôi được tự do rồi. Đúng là mệt mỏi.

Rồi mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến khi... Ngày mà  Tư Hạ tôi mười tám tuổi.

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaa