chương3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÌNH CỜ(🦁💕🐰)
Chương 3

Nửa tháng sau, trời cũng không còn mưa thường xuyên, Cố Ngụy và vị Quý tiên sinh kia cũng không còn tình cờ gặp nhau nữa, nghĩ lại giữa họ giống như là một giấc mơ hơn là thực tế.
Mấy ngày này công việc cũng không suôn sẻ, anh cùng người nhà bệnh nhân có chút mâu thuẫn trong quá trình điều trị, họ liên tục phàn nàn rồi dọa dẫm thưa kiện các thứ khiến bộ y tế cũng phải vào cuộc điều tra.....sự việc đi quá xa làm cho Cố Ngụy thực sự rất mệt mỏi.

Hôm nay lại có thêm ca phẫu thuật gấp, mà người nhà bệnh nhân thì không chịu hợp tác nên anh phải cùng họ trao đổi khá lâu ảnh hưởng không ích tới hiệu quả phẫu thuật và điều trị sau hậu phẫu, điều này làm Cố Ngụy thêm phần kiệt sức.
Lúc tan tầm đến ga tàu vừa lúc gặp phải một người phụ nữ là người nhà bệnh nhân giường số 8. Cô ấy trò chuyện với Cố Ngụy khá lâu, đại khái là thấy người thân của cô hồi phục không nhanh lắm, không nói là khá chậm, hy vọng Cố Ngụy dốc tâm dốc sức để xứng đáng là một bác sĩ có y đức, rồi còn bóng gió thêm mấy câu rằng khả năng của bác sĩ Cố có vấn đề, trụ được trong bệnh viện nhất định là nhờ quan hệ hay chỗ dựa ô dù gì đó.

Điều này cũng không là gì, vấn đề là lúc vừa đặt chân lên tàu, có một người đàn ông không thèm phân biệt trắng đen xanh đỏ đã trực tiếp chỉ trích rồi còn ra tay hành hung Cố Ngụy vì vợ của hắn ta mang thai nhưng thai nhi không giữ được, gã liền đổ hết tội lên đầu bác sĩ, bảo bác sĩ điều là lũ lang băm nên hễ gặp ai làm bác sĩ hắn điều lớn giọng mắng nhiết rồi còn động tay động chân. Cố Ngụy đúng là oan uổng không thể phân bài, cũng may trên tàu có vài người đứng ra can ngăn cộng thêm anh bảo vệ ở ga tàu trực tiếp can thiệp nên Cố Ngụy chỉ bị trầy xướt nhẹ, thương thế không hề đáng ngại có điều tâm trạng lại rơi xuống đáy vực sâu hung hút.
Tâm trạng cực kỳ tệ, nhưng vì là một bác sĩ anh phải giữ đạo đức nghề nghiệp nên sau khi người đàn ông kia không còn hung hăn, quát tháo, Cố Ngụy đã kiên nhẫn giải thích mọi việc cho hắn ta hiểu.
Cũng may mọi việc cũng nhanh chóng được giải quyết, chỉ là nó làm cho Cố Ngụy ngột ngạt muốn chết.
Lúc ra khỏi trạm tàu điện ngầm trời lại bắt đầu lất phất hạt mưa, anh cũng lười mở ô, dù sau cũng không lớn.Anh vừa đi vừa nghĩ tới công việc....

Mưa càng lúc càng lớn, Cố Ngụy cuối cùng vẫn dừng ở ven đường để mở ô lên vì vậy có chút không chú ý, chợt có giọng nói quen thuộc vang lên:

" Cố Ngụy"

Tâm trạng anh không tốt, cũng không quá chú ý nên chỉ mơ hồ có cảm giác hình như là ai đó gọi mình...

" Anh đang nghĩ cái gì đấy, vũng nước lớn như thế mà cũng không để ý"

Nghe thấy thế Cố Ngụy cũng không còn rãnh để chào hỏi, anh cuối đầu nhìn xuống chân quả nhiên đôi giầy đáng thương đang bị ngâm trong vũng nước, anh tiết đứt ruốt thật đau lòng không kể xiết.

"À...thôi chết..."

Cố ngụy bất giác ho to một tiếng

"Không có việc gì chứ, hình như anh có tâm sự"

Quý tiên sinh đi tới rất tự nhiên lấy ô trong tay Cố Ngụy, còn nở một nụ cười dịu dàng.

" Cũng không có việc gì..... lại quên mang ô sao?"

" Tôi không có thói quen mang ô, bởi vì vừa rồi mưa cũng không lớn, tôi tưởng sẽ thuận lợi về nhà, ai biết nửa đường lại mưa to thế này"

Quý tiên sinh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích. Đại khái có lẽ vị Quý tiên sinh kia cũng biết tâm trạng Cố Ngụy không tốt nên cứ thế thong thả đi bên cạnh.

" Gặp chuyện gì khó giải quyết sao?"

"Đúng vậy, có điều vừa rồi cũng giải quyết rồi"

"Giải quyết xong thì tốt rồi, không phải sao?"

"Nhưng những vấn đề này làm tôi thấy hơi khó chịu, hừm... nói nào đây.... cảm giác giống như là bị biến chứng khi làm rơi đồ gì đó"

Cố Ngụy cố nặn ra nụ cười với Quý tiên sinh, một nụ cười bất đắc dĩ...Tiếp theo họ không nói gì nữa, có lẽ là Quý tiên sinh không biết an ủi người khác nên đành im lặng, chỉ lẳng lặng đi cùng. Lúc đến tiểu khu trời đã tạnh, Quý tiên sinh cụp ô lại đưa qua cho Cố Ngụy....

" Hết mưa rồi cảm ơn ô của anh"

" Không sao, không cần xa cách như vậy, hẹn gặp lại"

Vẫy tay chào, Cố Ngụy lập tức bước đi nhưng mới đi được vài bước anh quay người nhìn lại:

"Chiếc ô này tặng cho cậu, về sao ra khỏi nhà nhớ phải xem dự báo thời tiết"

Cố Ngụy đưa ô cho người kia, nhưng vị kia không nhận mà chỉ im lặng nhìn anh, hình như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không chịu mở miệng...

"Không phải lần nào cũng may mắn gặp được tôi"

Cố Ngụy lại bổ sung thêm một câu, cũng không đợi người kia đồng ý đã trực tiếp nhét ô vào tay người kia rồi chạy đi...

" Này....Cố Ngụy...."

Anh chợt đứng khựng lại, sau đó lại nghe âm giọng trầm ấm của người kia tiếp tục lên tiếng:

"Hết thảy đều là quá khứ, không phải sao?"

Cố Ngụy biết Quý tiên sinh đang an ủi mình, nhưng làm gì có ai an ủi người khác lại dùng câu hỏi như thế bao giờ...

"Cảm ơn cậu, hôm nay quả thật tâm trạng không tốt may gặp được cậu, đã đỡ hơn rồi"

Tâm trạng Cố Ngụy tốt hơn rất nhiều, có lẽ vì được người ưu nhã lịch sự như Quý tiên sinh nhọc lòng an ủi....

"Anh đói không...hay chúng ta cùng ra ngoài tìm gì đó ăn rồi hãy về nhà, giờ cũng còn sớm mà"

Quý tiên sinh đứng nhìn châm châm vào Cố Ngụy trong lòng còn mang theo sự chờ mong. Rồi như mở cờ trong bụng khi nghe đối phương đáp gọn gẽ, còn kèm theo nụ khả ái

" Được.... tôi muốn ăn mì ý...."

Vốn là định đi ăn cho no bụng rồi về ngủ một giấc thật ngon lấy lại tinh thần sau thời gian dài mệt mỏi, nhưng Cố Ngụy tính lại không bằng con ma mem trong tiềm thức của anh tính. Để rồi hậu quả sau cơn say anh lại không thể lường trước được....
.......

Họ rời khỏi tiểu khu bằng chiếc tatxi màu trắng nhạt, trên ghế lái là bác tài xế ăn nói khóe léo tính tình lại cực kỳ hòa đồng. Cả đoạn đường tuy ngắn ngủi nhưng họ trong xe ba người trò chuyện rất rơm rả, nhất là bác tài xế cứ như được gặp lại người quen cũ, miệng lưỡi huyên thuyên nói không ngừng nghỉ......
Chẳng mấy chốc xe đã tới trước cửa một nhà hàng sang trọng của Ý, cuối chào bác tài rồi họ sảy bước cùng nhau vào bên trong và khi đã yên vị trên ghế hai người thực sự đã gọi hai phần mỳ, cũng tươi cười trò chuyện vui vẻ cùng nhau ăn.....

" Hướng Không! cậu ăn đi, ăn nhiều vào"

Không để dĩ lỡ lại quên mất hỏi tên người kia, lần này vừa ngồi vào xe tatxi Cố Ngụy đã hỏi tên người bên cạnh, thật là tên ứng với người cũng rất thanh nhã, Quý Hướng Không.... và theo yêu cầu của vị ưu sĩ thanh nhã ngồi bên cạnh thì Cố Ngụy cứ gọi là Hướng Không cho thân mật vì dù sao anh cũng lớn hơn vị Quý tiên sinh này những sáu tuổi.

Cách gọi tên này, Cố Ngụy không bài xích mà vui vẻ nhận lời cũng gọi rất trơn tru. Anh không rõ vì sao khi ở cạnh người này mình lại thấy rất thoải mái và có một chút ấm áp lạ thường, nhất là mõi khi nhìn vào nụ cười dịu dàng của người kia.
Và cũng vì một chút cảm giác gần gũi này mà Cố Ngụy đã bỏ qua hàng phòng thủ của bản thân, ăn xong không về mà một hơi cùng người mới quen vào quán bar uống rượu giải sầu. Hôm nay, anh thực sự rất buồn....

Còn tiếp......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hạng