CHƯƠNG 13: THẬT SỰ KẾT HÔN CÙNG TIỂU THƯ HẠ GIA?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.

.

Tình Không nghe được lời này liền tức muốn hộc máu, nàng liếc nhìn Mục Thần Hạo một cái, rồi cử động một chút, chọn một vị trí thoải mái trên đùi thon dài của Mục Thần Hạo mà tựa đầu vào.

"Anh nói chuyện đàng hoàng một chút đi, có thể chết sao? Đúng là miệng chó không khạc ra được ngà voi, nếu không phải vì cứu anh, tôi sao lại bị chém một dao chứ?"

Hành động này của Tình Không, làm Mục Thần Hạo hít ngược một hơi khí lạnh, trong bụng nổi lên một trận nhiệt, cô gái này đang làm cái gì ... bị thương như vậy lại còn muốn câu dẫn hắn sao?

"Nhưng tôi đâu cần cô cứu."

Nghe những lời hờn mát của Mục Thần Hạo, Tình Không tức giận đến ngứa răng, nhưng nàng lại không thể cử động, đành phải nén giận nhắm mắt lại, không nói chuyện với hắn nữa.

"Hạ Tình Không, sao cô không nói nữa? Không thèm phản bác tôi à? Ngày thường cô không phải rất nhanh mồm dẻo miệng sao?" Mục Thần Hạo vẫn là vừa lái xe, vừa cúi đầu quan sát cử chỉ của Hạ Tình Không.

Nàng nằm ngửa trên đùi Mục Thần Hạo, từ góc độ của hắn có thế nhìn thấy một đôi gò bồng mềm mại, "sâu không lường được" ...

Mục Thần Hạo lắc lắc đầu, trong mắt hắn lộ ra cảm xúc khó tả, hắn có thế tự khống chế bản thân đối với nữ nhân khác, không biết vì lý do gì sau khi gặp Hạ Tình Không, hắn luôn bị nàng khơi dậy cơn sóng trong lòng.

Mục Thần Hạo điều khiển xe với tốc độ cực nhanh, chưa đến hai mươi phút đã có mặt ở bệnh viện.

Đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất của Mục thị. Ở đây chỉ phục vụ cho người nhà cùng bằng hữu thân thích của Mục gia.

Sau khi đến nơi, Mục Thần Hạo dìu Hạ Tình Không xuống xe, Tình Không cảm giác vết thương trên cánh tay rất đau nhức, sắc mặt không được tốt lắm.

Mục Thần Hạo tinh ý quan sát thấy, liền trực tiếp bế Hạ Tình Không lên.

Tình Không hoảng hốt, "Anh bỏ tôi xuống, tôi có thể tự đi được."

"Đừng cử động."

Đơn giản mấy chữ, nhưng làm Hạ Tình Không mệt nhọc thở dốc, quên mất phản bác hắn.

Nam nhân trước mặt nàng dù nghiêm túc nhưng gương mặt vẫn toát lên vẻ bá đạo.

Thấy Tình Không không có phản ứng gì, Mục Thần Hạo liền ôm nàng sải bước tiến vào bệnh viện.

"Xin chào Mục thiếu gia, bác sỹ Từ đã có mặt ở trong phòng chờ anh." Vừa bước vào cửa lớn bệnh viện, liền có y tá tiến đến xem xét tình trạng của Tình Không. A Chính đã sớm gọi điện thoại báo cho bệnh viện rằng Mục Thần Hạo sẽ đến, vì vậy các bác sỹ đã nhanh chóng chuẩn bị.

Bác sỹ Từ, tên là Từ Phỉ, năm nay đã 25 tuổi, xinh đẹp hào phóng, cũng là bác sỹ giỏi nhất bệnh viện tư nhân này, tốt nghiệp trường y đứng đầu thế giới tại Mỹ. Thuở niên thiếu, cha mẹ cô qua đời vì tai nạn xe, là Mục gia đã cưu mang, giúp đỡ cô sang Mỹ học tập, sau khi tốt nghiệp cô trở về nước, vì muốn báo đáp Mục gia, cô đã làm cho bệnh viện tư nhân này.

* Trans + Edit: Cam Duyên

Thời điểm Tử Phỉ nhận được thông tin từ A Chính, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh, cô cũng rất muốn nhìn xem cô gái có hôn ước từ xưa với Mục Thần Hạo là ai.

Nhìn thấy Mục Thần Hạo bế Hạ Tình Không nhanh chóng tiến vào, đôi mắt Từ Phỉ tròn xoe kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt lại trở nên bình tĩnh.

Từ Phỉ xưa nay chưa từng thấy Mục Thần Hạo ôm ấp nữ nhân.

"Tiểu thiếu gia, người phụ nữ này, à không, thiếu phu nhân làm sao vậy?"

"Tiểu Phỉ, cánh tay cô ấy bị đâm, cô xem giúp cô ấy đi."

Mục Thần Hạo sau khi tiến vào phòng, đặt Hạ Tình Không ngồi trên ghế. Tình Không đối với người phụ nữ này không quá thân thiết, cảm thấy nơi này có chút lạ lẫm, nàng nhìn thoáng qua Mục Thần Hạo, trong đầu suy nghĩ lung tung.

Thao tác của Từ Phỉ dứt khoát lưu loát, lập tức mang khẩu trang vào, bắt đầu giúp Hạ Tình Không sơ cứu.

"Thiếu phu nhân hãy kiên nhẫn một chút, quần áo trên người cô bị dính chặt vào miệng vết thương, tôi sẽ dùng kéo cắt phần quần áo đó ra, chạm vào vết thương sẽ hơi đau đấy."

"Muốn cắt quần áo? Vậy cô kêu cái tên khốn này đi ra ngoài đi." Hạ Tình Không dùng cánh tay còn lại chỉ chỉ Mục Thần Hạo.

Vẻ mặt ghét bỏ không muốn gần của Tình Không làm Tử Phỉ dở khóc dở cười, đành phải nói, "Tiểu thiếu gia, anh xem trên người anh đều là máu, còn không nhanh chóng thay trang phục khác đi!"

Mục Thần Hạo nghiến răng tức giận, "Cô đúng là không có lương tâm, sớm biết tôi đã không thèm cứu cô, để cô chết ở nhà kho đó luôn cho rồi."

"Đồ xấu xa, tự đại!" Hạ Tình Không nhẹ nhàng mắng hắn một câu, bác sỹ muốn cắt quần áo, chẳng lẽ Mục Thần Hạo muốn ở đây nhìn?

Từ Phỉ bất đắc dĩ cười trừ, tiếp tục cúi đầu nghiêm túc xử lý vết thương, "Thiếu phu nhân cũng đừng tức giận, tôi có cảm giác tiểu thiếu gia đối xử với cô không tệ, trước giờ tôi vẫn chưa từng thấy anh ta ôm qua cô gái nào."

"Làm sao có thể, đó là do cô chưa thấy mà thôi, mấy hôm trước tôi còn thấy hắn ta ở câu lạc bộ đêm cùng cô gái khác âu yếm trên giường!"

Từ Phỉ lắc đầu, đôi mắt linh động mang ý cười, "Không có khả năng đó, thiếu phu nhân à, tiểu thiếu gia không phải loại người như thế, nhất định anh ấy đang làm nhiệm vụ thôi."

"Được rồi, tôi chẳng quan tâm hắn đâu, mà này, cô đừng gọi tôi là thiếu phu nhân gì đó, tôi nghe không quen, cứ gọi tôi là Tình Không đi."

Tuy rằng không hoàn toàn tin tưởng những lời Từ Phỉ nói, nhưng Tình Không đối diện với bác sỹ Từ vẫn có thiện cảm.

Từ Phỉ cũng không khách sáo, cười nói, "Được, Tình Không."

Tình Không tính cách không tồi, hơn nữa hai cô gái này cũng trạc tuổi , cho nên họ nhanh chóng kết thân với nhau.

Mặt khác, Từ Phỉ cùng Hạ Tình Không nói chuyện phiếm để phân tán sự chú ý của Tình Không, khi xử lý miệng vết thương cũng sẽ không quá đau.

*

Sân bay quốc tế Hồng Kiều.

Hình Văn Tĩnh, chính là mẹ ruột Mục Thần Hạo vừa từ Los Angeles mua sắm hàng xa xỉ trở về, nhân viên đi theo phía sau xách hơn mười túi lớn nhỏ.

Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt bà ta vẫn không lưu lại vết tích của thời gian, hiển nhiên chăm sóc phi thường tốt, gương mặt trắng nõn sáng trong của bà ta trông giống nữ nhân ba mươi tuổi.

Thời điểm Hình Văn Tĩnh mua sắm ở Mỹ, vừa lúc nhìn thấy cà vạt hiệu Noble phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có 20 chiếc, liền mua cho con trai bảo bối của mình.

Nghĩ đến đứa con soái khí anh tuấn, hơn nữa năng lực cường hãn mang cà vạt trên người, Hình Văn Tĩnh liền không nhịn được vẻ hân hoan tươi cười.

Tài xế đã sớm chờ ở bãi đỗ xe, khi bà ta vừa bước tới, tài xế lập tức cung kính mở cửa cho bà ta.

"Mời phu nhân."

Sau khi Hình Văn Tĩnh lên xe, vị tài xế chậm rãi cho xe chạy đi.

"Tiểu thiếu gia đâu?" Hình Văn Tĩnh hỏi.

"Thưa phu nhân, tiểu thiếu gia hôm nay đi đón tiểu thư Hạ gia." Tài xế cung kính trả lời.

"Tiểu thư Hạ gia? Mục Tử Minh không phải muốn hôn ước năm đó thành sự thật chứ? Thật sự muốn con trai mình đi cưới tiểu thư Hạ gia, không phải từ nhỏ đã mất tích sao? Tìm trở về?" Nhắc đến điều này, Hình Văn Tĩnh không đánh mà nóng giận bộc phát. Năm đó chính bà ta đã phản đối hôn ước này, nhưng do Mục Tử Minh kiên quyết, Hình Văn Tĩnh cũng không đá động gì.

.

Trans + Edit: Cam Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro