CHƯƠNG 15: BỘI PHỤC KỸ THUẬT DIỄN XUẤT CỦA MỤC THẦN HẠO.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trans + Edit: Cam Duyên.

.

Hạ Tình Không nghe hai mẹ con họ đối đáp, lập tức vui vẻ. Kỹ thuật diễn xuất của Mục Thần Hạo cũng không tệ, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, suýt chút nữa Tình Không đã tin nàng là cô gái mà hắn yêu sâu đậm nhất.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hình Văn Tĩnh, trong lòng Hạ Tình Không có chút sảng khoái.

Nếu Mục Thần Hạo đã muốn diễn kịch, vậy thì nàng cũng sẽ phụ họa theo.

Hạ Tình Không đem bàn tay nhỏ trắng mềm mại đặt lên vai Mục Thần Hạo, dụi đầu vào ngực hắn, kiều nhu nói, "Em có chút đau đầu!"

Ánh mắt Mục Thần Hạo dần hiện ra một tia dị sắc, khóe môi nhếch lên cười nhạt, cô gái này hôm nay cũng biết phối hợp sao?

Hạ Tình Không cảm thấy bàn tay to của Mục Thần Hạo đã ôm trọn vòng eo tinh tế của nàng, bàn tay hắn nóng bỏng, xuyên qua quần áo chạm đến cơ thể Hạ Tình Không, làm cổ họng nàng có chút khó thở.

"Ngoan nào, anh sẽ đưa em về nghỉ ngơi." Mục Thần Hạo cong môi nói.

Mục Thần Hạo lại bế Tình Không lên, đi đến trước mặt Hình Văn Tĩnh, "Mẹ à, cũng không còn sớm, mẹ mau chóng trở về nghỉ ngơi đi, từ Mỹ về đường xa vất vả, còn chưa gặp mặt ba nữa."

Hình Văn Tĩnh ngạc nhiên, "Không cùng trở về sao?"

"Con và Tình Không còn phải đi hẹn hò, chúng con đã đính hôn rồi, cũng muốn bồi dưỡng tình cảm một chút, không tốt sao?"

Mục Thần Hạo sủng ái nhìn Hạ Tình Không, ánh mắt hắn đều tràn đầy yêu thương, làm Hạ Tình Không thật bội phục kỹ thuật diễn xuất của Mục Thần Hạo a.

Trước mặt mẹ mình, Mục Thần Hạo quả thực đúng là siêu sao thiên vương.

Trong lòng Tình Không chỉ có một từ, phục.

Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, Mục Thần Hạo vẫn không có thả Hạ Tình Không xuống, một đường đi ra, Tình Không đều ngoan ngoãn rúc trong lòng ngực hắn, hô hấp rất nhỏ của hắn có chút xao xuyến, làm hắn khó chịu trong lòng.

Tình Không rất xinh đẹp, toàn thân mềm mại, Mục Thần Hạo không tự chủ ôm nàng thật chặt, Hạ Tình Không cảm nhận được lực bên hông mình, tai hơi ửng đỏ, trong lòng oán hận mắng, "Cái tên này dám cho mình ăn đậu hủ!" (ý nói Mục Thần Hạo trêu chọc Tình Không)

Nàng vỗ vỗ vai Mục Thần Hạo, "Được rồi, không có ai ở đây, đừng diễn kịch nữa, mau thả thôi xuống đi!"

Mục Thần Hạo ừ một tiếng, trực tiếp thả lỏng đôi tay, Tình Không lại không chú ý, mông nàng vững chãi tiếp đất, trong lòng như có vạn mũi tên xuyên qua.

"Ai da, Mục Thần Hạo, anh rốt cuộc là ý gì đây?" Hạ Tình Không xoa xoa mông, quay đầu dò hỏi.

Mục Thần Hạo vẻ mặt vô tội vẫy vẫy tay, "Cô bảo tôi thả cô xuống."

Tình Không cắn chặt răng, một cơn phẫn nộ trong lòng trỗi dậy, tên nam nhân trước mặt nàng thật sự quá đê tiện.

Mục Thần Hạo nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Tình Không liền rất vui vẻ, vươn tay ra muốn đỡ Hạ Tình Không đứng lên.

Tình Không phất tay hắn, "Cút đi."

"Thế nào? Còn ngang bướng nữa."

"Bổn tiểu thư không cần bố thí!"

Nói xong Hạ Tình Không liền muốn tự mình đứng lên, nhưng mông nàng đau quá...

Giãy giụa một chút, nàng cũng chật vật đứng lên được.

Tình Không ý thức được trên người nàng chỉ có một cái áo sơ mi lớn, nếu tự mình trở về, nhất định sẽ bị lộ hàng.

Hơn nữa, bệnh viện này rốt cuộc ở đâu, Tình Không cũng không biết, tùy tiện rời đi như vậy khác nào tự hại bản thân.

Đầu óc Hạ Tình Không sáng suốt, chẳng biết vì sao gặp Mục Thần Hạo liền mất hết lý trí.

Nghĩ đến đây, Hạ Tình Không cắn môi, quay đầu nhìn sang Mục Thần Hạo, đang nghĩ ngợi tìm cách lấy áo Mục Thần Hạo che ở hông mình.

Lúc này mặc váy cũng vô dụng, lúc nãy váy đã bị cắt mất, căn bản là không cách nào mặc lại được.

Tình Không vẫn còn đang cân nhắc, không ngờ Mục Thần Hạo cởi áo sơ mi trên người, đem áo cột bên hông Hạ Tình Không, nói, "Đi thôi, đừng quấy nữa, hôm nay cô làm chậm trễ không ít thời gian của tôi, tôi đưa cô đến một nơi."

"Tôi muốn về nhà, tôi không đi." Tình Không bướng bỉnh nói.

Mục Thần Hạo nhẹ nhàng ôm eo, nhàn nhạt thì thầm bên tai Tình Không, "Cô không hiếu kỳ, vì sao Trần Văn Khang có thể biết được chính xác vị trí của cô, trong khoảng thời gian ngắn liền xuất hiện bắt cóc cô à?"

Hạ Tình Không có chút ngây người, hô hấp của hắn nhẹ nhàng bên tai Hạ Tình Không, làm nàng có chút ngứa ngáy.

Mục Thần Hạo tiếp tục nói, "Vì sao ông ta dám làm thế, không kiêng nể trả thù cô?"

Hai câu nói làm Hạ Tình Không từ bỏ ý niệm trở về Hạ gia, mà lựa chọn đi theo Mục Thần Hạo, bởi vì lời nói của hắn quá kích thích, khiến Hạ Tình Không cũng bắt đầu hoài nghi.

Rốt cuộc làm sao Trần Văn Khang biết nàng sẽ trở về Mục gia hôm nay? Làm sao ông ta biết được chính xác vị trí của nàng? Hơn nữa trên đường cao tốc cũng không có gì bất thường xảy ra, chiếc xe kia nhất định là từ lúc Hạ Tình Không rời khỏi Hạ gia liền theo sau, chờ cơ hội ra tay.

Tình Không còn đang suy nghĩ đã bị Mục Thần Hạo bế lên xe.

Hắn dường như thích cảm giác ôm nàng, thực thoải mái.

Mục Thần Hạo cũng lên xe, A Chính khởi động xe, chậm rãi rời khỏi bệnh viện.

Lúc này Hình Văn Tĩnh còn ở trong bệnh viện, bà ta nhìn rõ hết thảy, nhưng vẫn không hiểu được trong lòng con trai mình đang nghĩ gì.

Hạ Tình Không cùng Mục Thần Hạo ngồi ở ghế sau, chuyện vừa nãy làm Tình Không có chút bực bội, cho nên không muốn nói chuyện với Mục Thần Hạo, nhưng vẫn là không nhịn được.

"Trần Văn Khang biết hành tung của tôi chỉ có một khả năng, đó chính là bên trong Hạ gia có nội gián. Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến mẹ kế của tôi." Hạ Tình Không nghiêm túc suy luận.

"Không tệ, đầu óc cũng không phải toàn hồ nhão, đích xác có liên quan bà ta." Mục Thần Hạo gật gật đầu, khả năng lĩnh ngộ của Hạ Tình Không cũng không tệ, một điểm liền suy luận chính xác, làm Mục Thần Hạo dụi mắt mà nhìn một phen.

Mạng lưới tình báo của Mục gia rộng lớn đến nỗi người bình thường không thể tưởng tượng đến. Trong vòng năm giờ sau khi Hạ Tình Không bị bắt đi, mạng lưới tình báo của Mục gia đã tìm ra vị trí chính xác nhà kho ngầm của Trần Văn Khang.

Trong vòng ba giờ sau khi Mục Thần Hạo đưa Tình Không ra khỏi nhà kho ngầm kia, mạng lưới tình báo cũng đã sớm điều tra rành mạch chân tướng sự việc, nhanh chóng báo cáo cho Mục Thần Hạo.

Mạng lưới tình báo này không thuộc về Mục gia, mà chỉ thuộc về Mục Thần Hạo, chỉ nghe lệnh một mình Mục Thần Hạo mà làm việc.

"Đúng rồi, thời điểm anh đến cứu tôi, đồ vật bắn ra từ chiếc nhẫn của anh là cái gì?" Nhìn dáng vẻ hả hê của Mục Thần Hạo, Tình Không cũng chẳng thèm so đo với hắn, liếc mắt nhìn sang ngón tay Mục Thần Hạo.

Chiếc nhẫn đầu rồng vẫn ở trên tay hắn.

.

Trans + Edit: Cam Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro