CHƯƠNG 17: NGƯỜI VỢ KHÔNG THỂ ÔM ẤP?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.
.

“Sau khi chúng ta rời đi, A Chính đem ông ta tới Cục Cảnh Sát.” Mục Thần Hạo trả lời.

Tình Không cau mày tự hỏi, chẳng có một manh mối nào, gió hạ thổi những giọt mồ hôi lấm tấm chảy xuống mái tóc dài của Tình Không, ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, thật không có mỹ từ nào diễn tả được.

Trong nháy mắt, Mục Thần Hạo có hơi hoảng hốt, tuy rằng hắn cũng không ưa gì cô gái này, nhưng cùng nàng trò chuyện, cảm giác cùng không tệ lắm.

Tuy rằng nói Tình Không hủy hoại cuộc sống của Trần Văn Khang, nhưng cũng chính ông ta tự làm tự chịu hậu quả.

Tình Không chẳng qua giống như “thay trời hành đạo” thôi.

“Có điều tra được hung thủ không?” Tình Không tiện đà hỏi.

“Ông ta tự sát. A Chính mang ông ta giao cho Cục Cảnh sát, theo thông lệ sẽ thẩm vấn trước, sau đó giam giữ  tạm thời. Chưa đến nửa giờ, ông ta lén uống một lượng lớn thuốc ngủ giấu trên người mà tự sát.”

Tự sát ... Suy nghĩ Tình Không bắt đầu loạn lên.

“Tôi nhớ rõ anh đã bắn thiết bị nghe lén vào tay Trần Văn Khang. Có nghe lén được thông tin gì không? Chẳng hạn như ông ta gọi điện thoại cho ai, hay lầm bầm gì đó...”

“Hạ Đại tiểu thư, cô có biết suy nghĩ không? Vào Cục Cảnh Sát còn nghĩ tới việc sử dụng điện thoại sao.” Mục Thần Hạo trào phúng nói.

Tình Không ngẩng đầu phản kích, “Tôi chưa đến Cục Cảnh Sát bao giờ, làm sao tôi biết được vào đấy có được gọi điện thoại hay không. Nhưng Mục thiếu gia thường xuyên ra vào Cục Cảnh Sát, chắc anh biết rõ điều đó.”

“Được thôi, xem ra Hạ gia đâu cần tôi trợ giúp.”

Hắn ta lấy điều này uy hiếp Tình Không sao?

“Được ... xem như anh lợi hại, tính tôi nóng vội, Mục thiếu gia, anh cho tôi xin lỗi.”

Hạ Tình Không biết rằng hắn ta uy hiếp, nếu không có sự giúp đỡ của hắn, Tình Không muốn điều tra chuyện năm đó thực sự khó khăn, cũng không có cách nào xử lý con dao nhọn chọc sau lưng Tình Không – chính là mẹ kế của cô em gái chướng mắt kia.

Chịu nhận thua rồi sao? Khóe miệng Mục Thần Hạo tươi cười, rời khỏi ghế da đang ngồi, đi đến trước mặt Hạ Tình Không, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Tình Không.

“Thực xin lỗi? Còn muốn cảnh sát làm gì?”

“Bằng không anh còn muốn làm gì?” Hạ Tình Không hỏi ngược lại, nàng cũng đã xin lỗi rồi, còn muốn thế nào nữa.

“Muốn cô, được không?’’

Tình Không nghe được câu trả lời này, liền bị sửng sốt, biểu cảm trên mặt nàng trông rất đẹp mắt, thanh một trận, bạch một trận, theo bản năng nàng liền phất tay Mục Thần Hạo ra, xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị Mục Thần Hạo ôm chầm lấy.

Nhịp tim của Mục Thần Hạo, sức nóng trên người hắn xuyên thấu qua lớp vải mỏng, chạm vào cơ thể Hạ Tình Không, làm nàng không thích ứng kịp.

Bên tai nàng đỏ ửng, Tình Không chợt quẫn bách, nam nhân này cho nàng ăn đậu hủ đến nỗi nghiện rồi chăng? Một lời không hợp liền ôm nàng.

“Anh buông tôi ra, cái tên lưu manh này!”

“Cô là hôn thê của tôi, tôi không thể ôm cô sao?”

Một lời không hợp, hai người lại làm ầm ĩ lên, cuối cùng, Hạ Tình Không dùng sức cắn lên vai Mục Thần Hạo một cái, làm Mục Thần Hạo buông nàng ra, thật mất hứng.

A Chính vẫn luôn chờ ở cửa, nghe được cuộc trò chuyện của hai người, A Chính liền toát mồ hôi lạnh, tiểu thiếu gia cùng thiếu phu nhân bên ngoài rất hợp nhau, nhưng bên trong như là oan gia, còn bị A Chính nghe thấy.

Cho đến bây giờ A Chính vẫn chưa có bạn gái, mười tuổi vào Mục gia, mười lăm tuổi làm việc cho Mục gia, một thân bản lĩnh, đi theo Mục Thần Hạo, nghe được động tĩnh trong phòng, A Chính bất giác đỏ mặt.

Thời điểm Tình Không cùng Mục Thần Hạo rời khỏi thư phòng, nhìn thấy A Chính cũng có chút xấu hổ.

“Thiếu phu nhân, tôi vừa mới tới ... không nghe thấy gì cả ... thật sự.”

Càng giải thích càng loạn ...

A Chính đành ngậm miệng.

* Trans + Edit: Cam Duyên.

Sau khi rời thư phòng, Tình Không liền trở về phòng ngủ.

Nội thất trong phòng ngủ được bày trí theo phong cách Châu Âu, thực lộng lẫy, làm Tình Không có chút kinh ngạc, nào là giường đôi, gương trang điểm, tủ quần áo, TV hiện đại, đèn chùm to lớn giữa phòng rất xa hoa.

Tất cả đều được bày trí tỉ mỉ.

Tuy rằng những vật dụng này đối với Mục gia không đáng kể chút nào, nhưng đối với Tình Không vẫn rất đáng giá, nàng vẫn không có thói quen tiêu xài lãng phí đó.

Từ nhỏ Tình Không đã thất lạc bên ngoài, nàng căn bản không hề biết cuộc sống hào môn như thế nào, nhưng nàng rất hiểu chuyện, giúp đỡ dưỡng mẫu công việc nhà, thời điểm học đại học nàng còn dùng thời gian rảnh rỗi đi làm thêm kiếm tiền phụ giúp dưỡng mẫu, dạy em gái Tạ Uyển Oánh học, đưa em ấy đi chơi.

Nhắc tới em gái, khóe miệng Tình Không không thể che giấu nụ cười, Tạ Uyển Oánh cùng Hạ Tình Xuyên trên danh nghĩa đều là em gái Hạ Tình Không nhưng lại khác nhau như trời với đất.

Cô em gái này tuy tính tình có chút tùy hứng, không nghe lời nàng nói, lại thích làm ầm ĩ, luôn trêu ghẹo Tình Không, nhưng nàng biết Tạ Uyển Oánh rất yêu thương nàng, thật lòng với người chị này.

Mặc dù thành tích học tập của Tạ Uyển Oánh không phải khá giỏi gì, nhưng lại có hứng thú với máy tính. Thời điểm cao hứng, bướng bỉnh không cẩn thận đã xâm nhập vào mạng lưới internet của Cục Cảnh Sát thành phố SH làm toàn bộ mạng lưới internet bị tê liệt trong vòng mười phút.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tạ Uyển Oánh được đặc cách học đại học công nghệ thông tin của Bộ Quốc Phòng, đi theo sư phụ học tập.

Cũng xem như nhân tài được trọng dụng.

Mới đảo mắt mà em gái đã đi học hơn một năm ...

Mãi nghĩ ngợi, Tình Không mơ màng chìm vào giấc ngủ.

*

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi căn phòng, làm Tình Không có chút không thích ứng, liền tỉnh giấc.

Sau một giấc ngủ thoải mái, Tình Không lười biếng duỗi thân người, lại chạm phải một vật ấm nóng.

Tình Không hoảng sợ, liền ngồi bật dậy nhìn sang bên cạnh.

Mục Thần Hạo an tĩnh nằm bên cạnh nàng, trên người hắn không mặc áo.

Tình Không hốt hoảng, suýt chút nữa đá Mục Thần Hạo xuống giường rồi.

Sau chuyện đêm qua, Tình Không mở chăn ra nhìn quần áo trên người mình, thở một hơi nhẹ nhõm.

Tình Không suy tư một chút, cuối cùng đặt chân xuống.

Bởi vì Mục Thần Hạo vẫn là còn người, mấy ngày nay tiếp xúc với hắn, Tình Không cũng hiểu được vài phần.

Thời đại học, ngành chính của nàng là hóa học, nhưng môn phụ về tâm lý học cũng đạt thành tích tốt, đạt điểm A cuối khóa.

Mục Thần Hạo vui buồn vô thường, thậm chí có chút ảo tưởng.

Hắn luôn hoài nghi nàng tiếp cận hắn.

Tình Không có chút khó hiểu, nhưng từ góc độ tâm lý học, trạng thái của hắn nguyên nhân đều do nóng nảy và không tín nhiệm người khác.

Nhưng mà Mục Thần Hạo là đại thiếu gia của Mục gia, không cần lo ăn mặc, Mục thị cũng nắm quyền toàn bộ mạch máu kinh tế chính trị của thành phố SH, thậm chí thế lực lan rộng ra nước ngoài.

Hắn là con trai duy nhất của Mục gia, tương lai thừa kế toàn bộ sản nghiệp tập đoàn Mục thị, vậy hắn còn buồn bực điều gì?

Tình Không đè nén ý nghĩ trong lòng, cũng không suy nghĩ nhiều.

Nàng chăm chú quan sát Mục Thần Hạo ngủ, an tĩnh giống thiên sứ.

Tình Không phát hiện thời điểm hắn ta câm miệng, cũng rất điển trai, không đáng ghét.

“Tôi biết tôi tuấn tú, nhưng cô cũng không cần nhìn chằm chằm tôi lâu như vậy.”

Vài phút sau, Mục Thần Hạo chậm rãi cất giọng, vẫn không hề mở mắt.

“Anh thật là có ý tứ, còn giả bộ ngủ. Tại sao anh lại ở trên giường của tôi? Biệt thự này có rất nhiều phòng mà?”

.
Trans + Edit: Cam Duyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro