CHƯƠNG 20: BẰNG KHÔNG CÔ NGHĨ TÔI NÊN CÓ THÁI ĐỘ GÌ VỚI CÔ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.

.


Giọng nói của Hạ Tình Xuyên vọng đến làm Hạ Tình Không có chút rùng mình.


Tình Không cho người hầu lui ra ngoài, rồi ném quyển truyện tranh lên bàn, sau đó nói, "Đừng có giả vờ nữa, có chuyện gì cô cứ nói thẳng đi!"


Hạ Tình Xuyên bị những lời nói của Tình Không làm cho sửng sốt, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, "Chị Tình Không, sao chị lại nói chuyện với em như thế? Em cũng được xem như người nhà của chị mà, chị còn chưa gả cho Mục thiếu gia mà đã quên mất sao?"


"Bằng không cô nghĩ tôi nên có thái độ gì với cô?"


Hạ Tình Không nghĩ không biết cô gái gọi là em gái có ngượng miệng không, rõ ràng hai người chưa bao giờ cùng ngồi trò chuyện, thời điểm ở Hạ gia, cô ta còn ngáng chân Hạ Tình Không, suy nghĩ nhiều kế sách khiến Tình Không bị vướng tai họa.


Mẹ kế còn muốn giết chết nàng, thì cô ta làm sao có thể đối tốt với nàng.


"Hạ Tình Không ... chị Tình Không, trước kia là em không đúng, do em còn nhỏ dại, còn không hiểu chuyện, đắc tội với chị, thành thật xin lỗi chị."


Hạ Tình Xuyên nhớ lời mẹ dặn dò, cắn chặt răng, cúi đầu nhận sai. Vốn dĩ câu nói kia của Hạ Tình Không ám chỉ cô ta đừng lại gần, cũng có ý muốn đuổi khéo cô ta.


Tình Không xem không hiểu, chính là trong hồ lô có độc dược a, tự nhiên cô ta tự đến đây nhận lỗi, nha đầu này chẳng phải lúc trước miệng lưỡi sắc bén sao? Không thể chanh chua được, lúc này lại giống Tôn Tử.


"Hạ Tình Xuyên, rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không còn việc gì tôi muốn đi ngủ trưa."


Tình Không cũng thật là lười biếng cùng cô nàng gọi là em gái này vòng vo.


"Cũng không có gì, ba mẹ nói chị chỉ có mình em là em gái, trước mắt thấy chị cùng Mục thiếu gia sắp kết hôn, muốn em sang đây ở cùng chị mấy ngày, sợ chị ở một mình sẽ buồn chán."


Còn tìm ra được lý do này, ai mà ngờ tới. Hơn nữa Tình Không chỉ có duy nhất một cô em gái, chính là Tạ Uyển Oánh.


Tình Không nghĩ ngợi một chút, hẳn là mẹ kế Thẩm Diệu Ngọc lại muốn chơi thủ đoạn gì đây.


Tình Không suy tư chi gian, phất phất tay, liền có một người hầu gái đi đến.


"Sắp xếp cho cô ta một phòng ở lại vài hôm." Tình Không phân phó người hầu.


"Chị Tình Không, em có thể đến phòng chị tham quan một chút không?" Hạ Tình Xuyên đột nhiên hỏi.


Tình Không ngây người một lúc, "Có thể."


Thấy Tình Không sảng khoái đáp ứng như vậy, ánh mắt Hạ Tình Xuyên trở nên vui vẻ, khóe miệng không nhịn được hơi hơi cong lên.


Biểu cảm này bị Tình Không chú ý đến, tham quan phòng thôi mà có gì cao hứng?


Tình Không tiếp tục hỏi, "Vì cái gì mà muốn tham quan phòng?"


Hạ Tình Xuyên nhún vai, một đôi mắt mỹ lệ nhìn Hạ Tình Không, đặc biệt chân thành cười nói, "Tò mò nơi sau này chị sinh hoạt có gì đặc biệt."


Tình Không nhìn thoáng qua liền biết Hạ Tình Xuyên đang nói dối.


Từ những kiến thức đã học, thời điểm con người ta nói dối với người đối diện, động tác nhún vai này tố giác lời nói không đáng tin.


Hơn nữa, nếu là nói dối, theo quán tính, sẽ lảng tránh ánh mắt đối phương và đảo mắt liên tục, điều này xác nhận Tình Không không thể tin lời cô ta nói.


Nhưng Hạ Tình Không lại cho phép Hạ Tình Xuyên vào phòng nàng.


"Tùy tiện tham quan, không cần khách khí."


* Trans + Edit: Cam Duyên.


Hạ Tình Xuyên, thật đúng là dạo bước khắp phòng mấy vòng, cô ta mặc váy công chúa màu hồng phấn, ngay cả phòng tắm cũng không tha.


Nhìn trong phòng tắm treo hai chiếc khăn lông xa xỉ, bàn chải đánh răng cùng ly cặp, tất cả như nhắc nhở cô ta rằng, Hạ Tình Không trở về, đoạt hết mọi thứ.


Sau 12 giờ trưa nắng cực tốt, gió nhẹ thổi qua, đặc biệt thoải mái, Tình Không thật đúng là có chút mệt mỏi, ngáp dài một cái, "Cô cứ tham quan, tôi đi ngủ một lát."


Tình Không nói xong, không đợi Hạ Tình Xuyên đáp lại, liền rời phòng ngủ, đi đến hoa viên.


Người hầu đã chuẩn bị một cái ghế dựa cho Tình Không nghỉ ngơi trong hoa viên.


*


Thời điểm Tình Không tỉnh lại, Hạ Tình Xuyên đã không còn ở đây.


Người hầu thuật lại rằng, sau khi Hạ Tình Xuyên tham quan phòng, lấy cớ Hạ gia có chuyện, liền vội vàng rời đi.


*


"Bánh Bao, thiếu gia khi nào mới trở về?" Tình Không duỗi cái eo lười.


Nàng ngủ trưa một giấc những 3 giờ hơn, cũng đủ thời gian để Hạ Tình Xuyên gây án.


"Giờ cơm chiều tiểu thiếu gia sẽ về." Người hầu gái mấy hôm nay vẫn luôn bên cạnh Hạ Tình Không nói.


Người hầu gái này chính là cô gái mà ngày nàng mới bước chân vào biệt thự đã nhờ cô ấy tìm giúp trang phục khác để thay, tên gọi là Lục Mạn, còn có một biệt danh dễ thương - "Bánh Bao".


Bánh Bao nói rằng cô ấy cũng là cô nhi, từ nhỏ Mục gia nuôi dưỡng nàng, từ nhỏ đã tròn mũm mĩm, lại thích ăn bánh bao, cho nên biệt danh ấy cũng ra đời, đến nay cũng mười mấy năm.


Tình Không thật không giấu được cảm thán, Bánh Bao bây giờ vô cùng xinh đẹp.


Sau đấy Tình Không lại biết được, sau khi được Mục gia nuôi dưỡng, liền tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, ở nữ tử võ cảnh bộ đội đặc huấn bảy năm ...


Ăn uống khổ cực, nước mắt chan cơm, người bình thường không thể chịu đựng nổi.


Quả nhiên đúng như lời Bánh Bao nói, giờ cơm chiều Mục Thần Hạo đã trở về.


Thấy Hạ Tình Không ngồi ở bàn ăn chờ hắn, không có ăn trước, Mục Thần Hạo cảm thấy trong lòng ấm áp.


Bỗng nhiên có người ở nhà chờ đợi mình, cảm giác cũng thật tốt.


Nhưng mà ngoài miệng hắn lại không buông tha, "Chà chà, Đại tiểu thư đang đợi vị trượng phu này về cùng nhau dùng cơm sao?"


Tình Không liếc mắt nhìn Mục Thần Hạo, tức giận nói, "Anh thật khoe khoang, tôi không có chờ anh về ăn cơm cùng tôi."


Thời điểm Mục Thần Hạo ở công ty, đang có cuộc họp hội đồng quản trị, hắn liền nghe được tin tức Hạ Tình Không hỏi hắn hôm nay mấy giờ về nhà.


"A, vậy sao? Do đầu bếp Mục gia chuẩn bị thức ăn không hợp khẩu bị Hạ tiểu thư chăng?"


"Được rồi, Mục Thần Hạo, anh không chọc tôi tức điên lên, anh sẽ chết à?" Tình Không bất đắc dĩ nói.


Tên Mục thiếu gia này vì sao luôn thích lấy nàng làm trò tiêu khiển?


"Tiểu thiếu gia, ý anh là anh thừa nhận đang trông đợi về nhà ăn cơm cùng thiếu phu nhân, có phải tốt hơn không." A chính lắm mồm nói một câu làm Mục Thần Hạo trừng mắt một cái.


"A Chính, cậu hơi bị nhiều chuyện rồi đấy!"


"Vâng, thiếu gia, là tôi sai." A Chính lễ phép cúi đầu.


Tình Không ở đây đợi Mục Thần Hạo cũng vì có chuyện, "Hôm nay em gái của tôi, Hạ Tình Xuyên đã đến."


"Ừm, tôi biết, ăn cơm trước." Mục Thần Hạo gật gật đầu, ưu nhã cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn cơm.


Tình Không vừa lúc cũng đói bụng, cũng động đũa. Đầu bếp Mục gia cũng đến từ khách sạn năm sao cao cấp, thức ăn trông rất đẹp, ăn lại càng ngon.


Một lúc sau, Tình Không ham ăn, đến nỗi bụng căng tròn.


Bánh Bao đứng một bên nhìn thấy sắc mặt Tình Không có chút không phải, vội vàng hỏi, "Thiếu phu nhân làm sao vậy, không thoải mái ở đâu?"


Tình Không có chút ngượng ngùng, Mục Thần Hạo còn ở đây mà.


"Không, không có việc gì."


"Có thật là không có việc gì? Tôi xem sắc mặt thiếu phu nhân không tốt lắm, có phải đồ ăn có vấn đề hay không?"


Tình Không vẫy vẫy tay, ý bảo Bánh Bao cúi người xuống.


Bánh Bao khó hiểu, duỗi người hướng về phía Hạ Tình Không.


.

Trans + Edit: Cam Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro