CHƯƠNG 21: CÔ TỰ LÀM HAY ĐỂ TÔI GIÚP CÔ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.

.


"Tôi, ăn nhiều ... hơi tức bụng thôi, đừng ồn ào..."


Bánh bao nghe xong cười khúc khích, vui vẻ nửa ngày.


Vị thiếu phu nhân này cũng rất ý tứ, trên người hoàn toàn không có ngạo khí của tiểu thư danh môn, đặc biệt bình dị gần gũi, cũng đặc biệt "ngốc".


Thời điểm dùng cơm, nhân lúc Tình Không không chú ý tới, A Chính đã lặng lẽ rời đi.


Mười lăm phút sau, A Chính đã trở lại.


Trong tay A Chính là một cái túi rút, bên trong có vài vật nhỏ.


Mục Thần Hạo ăn xong, ưu nhã xoa môi, sau đó đón lấy túi rút từ A Chính.


"Chà chà, bốn cái máy nghe trộm, ba cái camera mini, muội muội cô quả thực rất lợi hại." Mục Thần Hạo sờ sờ cằm, nhìn trong túi, ngón tay thon dài vô thức gõ trên bàn ăn.


Tình Không kinh ngạc, Mục Thần Hạo động tác thực mau, vừa nãy nàng nói rằng Hạ Tình Xuyên tới, lén lút làm chuyện mờ ám trong phòng, cho nên Tình Không mới tìm cớ ngủ trưa, nếu không Hạ Tình Xuyên sao có thể ra tay.


Tình Không biết được, rốt cuộc mục đích hôm nay Hạ Tình Xuyên đến đây để làm gì.


Chồn chúc tết gà, có thể có chuyện gì tốt.


*


Thời điểm Hạ Tình Xuyên đưa ra lời đề nghị muốn xem phòng ngủ của Hạ Tình Không, nàng liền suy đoán được cô ta muốn giấu thứ gì trong phòng.


Bởi vì lần trước, trên đường trở về Mục gia, Tình Không còn tự hỏi làm thế nào mà Trần Văn Khang có thể biết được hành tung của nàng. Mục Thần Hạo lại đột nhiên kéo Tình Không lại gần hắn khiến Tình Không hoảng sợ, đang muốn phản kháng thì hắn duỗi tay, đem chiếc kẹp hình con bướm trên tóc tháo xuống.


"Sao lại thế?"


Mục Thần Hạo cẩn thận quan sát chiếc kẹp này, từ chính giữa có một cái nhụy hoa trung, hủy đi vật nhỏ màu đen.


Là thiết bị định vị GPS mini.


*


Xem ra khẳng định Trần Văn Khang với Thẩm Diệu Ngọc thông đồng với nhau, cha tôi xem như bị cắm sừng rồi." Tình Không tay chống cằm, cùng Mục Thần Hạo trò chuyện.


Bánh Bao đã nhanh chóng đi tìm thuốc tiêu hóa.


Mục Thần Hạo lắc lắc đầu, "Không phải, Trần Văn Khang không phải vì mẹ kế cô mà tự sát đâu."


A Chính tiếp lời, "Thiếu phu nhân, tôi đã điều tra qua, bọn họ không có quan hệ này."


Tình Không đang muốn nói điều gì ...


"Đúng vậy, chuyện của Trần Văn Khang, tôi sẽ giúp cô điều tra, cô không cần nhọc lòng." Mục Thần Hạo nhàn nhạt cắt lời Hạ Tình Không, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Tình Không.


"Làm gì?" Tình Không hoảng sợ.


Không ngờ bàn tay to của Mục Thần Hạo chụp tới, bế cả người Hạ Tình Không lên, sau đó trở về phòng ngủ, "Hiện giờ cô nên lo lắng miệng vết thương có bị nhiễm trùng hay không?"


Tình Không là người ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa, liền quên mất lời bác sỹ dặn, không được để vết thương dính nước, làm cho vết thương nhiễm trùng.


Trở về phòng ngủ rồi, Bánh Bao nhẹ nhàng đóng cửa phòng, tự giác ra ngoài.


Mục Thần Hạo ngồi bên cạnh Tình Không, ánh mắt nghiêm túc nhìn thoáng qua nàng, "Tự mình cởi áo hay để tôi giúp cô cởi?"


Tình Không cuộn trong chăn, giống chú thỏ con hung hăng.


"Tào lao, Mục Thần Hạo anh muốn gì? Vừa ăn cơm xong, liền lên cơm thú tính quá độ sao?"


"Giúp cô thay thuốc, bằng không cô phải bỏ cánh tay này đi, tôi không nghĩ sẽ cưới một cô gái tứ chi không đầy đủ."


Hiện tại thời tiết không nóng, cũng không phải mùa hè, cho nên Tình Không thường mặc váy liền áo, nếu không cởi, thật chẳng có cách nào thay thuốc cả.


"Vì cái gì mà anh muốn thay thuốc cho tôi? Anh không biết nam nữ thọ thọ bất tương thân à, để Bánh Bao giúp tôi được rồi."


"Tôi cho cô ba giây."


"3"


"2"


"..."


"Được rồi, được rồi, anh xoay người lại đi, tôi tự cởi được, nhưng anh không được nhìn lén." Tình Không cắn môi thỏa hiệp.


Chỉ cần thay thuốc mà thôi, nàng ở trong chăn lộ ra một cánh tay, Mục Thần Hạo còn có thể làm gì?


"Không được." Mục Thần Hạo cự tuyệt.


Tình Không nổi giận, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng, lại có phần thẹn thùng, "Mục Thần Hạo, anh không biết nói đạo lý sao? Thỏa thuận sau kết hôn của chúng ta không phải đã viết rõ? Anh không được ép buộc tôi!"


"Thỏa thuận sau kết hôn? Cô nói tôi không được ép buộc cô phát sinh quan hệ. Nhưng đâu có nói là tôi không được nhìn cô."


"... Coi như anh lợi hại." Tình Không nghẹn lời.


Tình Không giãy giụa một chút, khẽ cắn moi, trùm kín chăn trên người, bắt đầu trong chăn cởi váy áo. Mục Thần Hạo rất có hứng thú ngồi một bên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Hạ Tình Không, làm nàng không tự nhiên, hai má ửng hồng.


* Trans + Edit: Cam Duyên.


Lúc sau, Tình Không chui đầu ra khỏi chăn, sau đó lộ ra cánh tay bị thương dán băng gạc, "Này, anh thay thuốc đi." Tình Không cảm thấy thật uất ức, tại sao nàng có thể gặp tên ác ma đại biến thái này?


Mục Thần Hạo nhìn dáng vẻ ủy khuất của Hạ Tình Không, khóe môi không nhịn được cười, vào toilet nhúng ướt khăn bông, giúp Tình Không rửa sạch chút vết thương, rồi thay thuốc mới.


Thuốc vừa chạm vào vết thương đặc biệt đua, Tình Không nhe răng, nước mắt nước mũi chảy một phen, Mục Thần Hạo trong lòng có chút xao xuyến, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha.


"Đáng tội, bây giờ biết đau rồi? Lời nói của bác sỹ Từ như gió thoảng bên tai."


Đôi mắt to tròn ngân ngấn nước của Tình Không liếc nhìn Mục Thần Hạo, "Anh đó, ngoài miệng nói lời ngon ngọt, nhưng hành động là cố ý, làm tôi đau chết đi được."


"Cô đừng không biết tốt xấu, nếu không phải cô tự tìm đường chết, miệng vết thương dính nước, thì đâu cần dùng thuốc này."


Tuy rằng thuốc Mục Thần Hạo vừa thay ban đầu vô cùng đau rát, nhưng lúc sau liền có cảm giác mát lạnh tràn ra tới, đau đớn cũng chậm rãi biến mất.


Tình Không vẫn nằm cuộn trong chăn, Mục Thần Hạo ngồi ở sô pha, bật laptop xử lý công việc công ty.


"Này Mục Thần Hạo, động tác thay thuốc của anh rất thuần thục, có phải anh thường xuyên phải thay thuốc cho người khác không?" Tình Không nhìn Mục Thần Hạo, ánh đèn hắt vào, làm dáng vẻ nghiêm túc của hắn thêm phần đẹp đẽ.


"Thường xuyên, nhưng không phải người khác, mà tự thay thuốc cho chính mình." Mục Thần Hạo không ngẩng đầu, đôi mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.


"Vì sao anh thường xuyên bị thương? Nhìn dáng vẻ của anh không giống a, anh là con trai trưởng của Mục gia, tựa như viên ngọc quý, thế nào lại bị thương?"


Mục Thần Hạo không trả lời, thậm chí không ngẩng đầu nhìn Tình Không, ngón tay to lớn gõ trên máy tính, thực sự nghiêm túc.


Tình Không chỉ cho rằng Mục Thần Hạo đang gấp, liền không hỏi thêm nhiều, tùy tiện chộp lấy một quyển truyện tranh ở đầu giường, tiếp tục đọc. Không lâu sau, cơn buồn ngủ kéo đến, Tình Không mơ màng chìm vào giấc ngủ.


Mục Thần Hạo xử lý xong chuyện của công ty, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tình Không đã ngủ rồi.


Nàng nằm trên giường, tay vẫn nắm chặt chăn, nhưng cũng buông lỏng ra một chút, lộ ra bờ vai cùng xương quai xanh gợi cảm.


Nàng thực giống mèo con lười biếng ham ngủ, lại còn có bờ vai nhỏ xinh tinh tế, làm bụng nhỏ Mục Thần Hạo dâng lên một ngọn lửa không tên ...


.

Trans + Edit: Cam Duyên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro