CHƯƠNG 25: MAU XIN LỖI CHỊ NGAY!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.

.


Gương mặt lạnh lùng của Mục Thần Hạo lộ ra một tia ôn nhu, thoáng nhìn qua Hạ Tình Không và Hạ Chính Hoa, "Hạ bá bá có thể yên tâm, con sẽ chiếu cố Tình Không."


Tình Không cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo vờn quanh người mình, không cần suy nghĩ cũng biết là Hạ Tình Xuyên.


Hạ Tình Xuyên vẫn luôn thích Mục Thần Hạo, đã sớm mộng tưởng phải gả cho Mục Thần Hạo.


Từ lúc cô ta nghe Thẩm Diệu Ngọc nói rằng Mục gia cùng Hạ gia có hôn ước, liền bị kích động, một lòng muốn gả cho Mục Thần Hạo.


Bây giờ bởi vì Tình Không, những mộng tưởng kia đều hóa thành bọt nước.


Hạ Tình Xuyên hận!!


Hận không thể hiểu vì sao lại có người chị này.


Tình Không cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của Hạ Tình Xuyên, sau đó nàng nhích người lại gần Mục Thần Hạo hơn, "Em Tình Xuyên, em có sao không? Sắc mặt em trông không được tốt lắm."


"Hạ Tình Không, chị có ý gì, ở chốn đông người lại còn dựa sát vào người Mục thiếu gia như thế, còn ra thể thống gì, thật không biết thuần phong mỹ tục." Hạ Tình Xuyên cố nuốt cơn giận đang bộc phát.


Thẩm Diệu Ngọc chớp chớp mắt, thật không thể nói nên lời, đứa con gái này dạy dỗ lâu như vậy, nhưng vẫn thiếu nhẫn nại.


"Chị như thế nào không thuần phong mỹ tục, Mục Thần Hạo là chồng của chị mà." Hạ Tình Không chớp chớp đôi mắt tinh xảo linh động.


Mục Thần Hạo duỗi tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Tình Không, bàn tay to ở sau lưng nàng nhẹ nhàng nhéo một cái ...


Tên gia hỏa này, tay đang làm cái quái gì thế?


Hạ Tình Không sắc mặt vẫn tươi cười, trong lòng như có một vạn mũi tên lao vút qua.


Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, dùng từ trẻ con để hình dung hành vi Mục Thần Hạo, quả thật chuẩn xác.


Nhưng thời điểm này nàng không thể làm hỏng hình tượng, đành phải tiếp tục cười.


Một ngón tay nhỏ nhắn trộm duỗi tới sau lưng, bấm vào tay Mục Thần Hạo.


Mục Thần Hạo bị đau, thân thể không tự chủ run rẩy một chút.


Tình Không lúc này cảm thấy sảng khoái rất nhiều.


"Cái gì chồng chị, chị còn chưa gả đi, có biết xấu hổ không vậy? Chị nhất định không thể gả đi đâu!"


Chỉ tiếc rằng Hạ Tình Xuyên đã bị cảm xúc che mất lí trí, đặc biệt là khi nhìn Tình Không dựa vào người Mục Thần Hạo, dáng vẻ như chim nhỏ ẩn nấp.


Điều này làm Hạ Tình Xuyên đặc biệt chán ghét!


"Chát."


Hạ Chính Hoa săc mặt xanh mét, cả giận nói, "Tình Xuyên, con đang nói cái gì? Mau xin lỗi chị ngay!"


"Ba, như thế nào lại đánh con..." Hạ Tình Xuyên quá bất ngờ không tin vào mắt mình, tay ôm lấy khuôn mặt, nước mắt chực trào ra.


"Thật không ra thể thống gì! Diệu Ngọc, ngày thường bà dạy nó cái gì?" Hạ Chính Hoa càng nói càng sinh khí, giơ bàn tay ra, không nhịn được muốn tát Hạ Tình Xuyên thêm một cái.


Thẩm Diệu Ngọc vội vàng kéo tay Hạ Chính Hoa lại, rồi nhanh chóng nhìn về Hạ Tình Xuyên, nhưng lúc này trong mắt Tình Xuyên còn mơ tưởng đến những lời lúc sáng Thẩm Diệu Ngọc nói với cô ta.


"Chính Hoa, con gái còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi thay con gái xin lỗi Tình Không."


"Tình Không, em gái con còn nhỏ dại không hiểu chuyện, con đừng để bụng."


Tình Không nhìn ánh mắt mẹ kế, ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh, nhưng sắc mặt tràn đầy chân thành. Nếu không phải nàng biết bà ta phái người đuổi giết mình, nói không chừng Hạ Tình Không còn tưởng bà ta là mẹ kế tốt.


"Không có việc gì, con sẽ không so đo với em đâu." Tình Không lắc đầu cười nói.


Sắc mặt Hạ Chính Hoa lúc này mới hơi giãn ra, liếc nhìn Hạ Tình Xuyên, sau đó nói với Tình Không, "Vẫn là Tình Không hiểu chuyện, Tình Xuyên, sau này phải lấy chị làm gương học tập, biết không?"


Hạ Tình Xuyên che lại khuôn mặt, cúi đầu rơi lệ, Thẩm Diệu Ngọc nhanh chóng kéo cô ta sang một bên, thấp giọng nói, "Những lời buổi sáng mẹ nói con đều quên mất?"


Hạ Tình Xuyên ngẫm nghĩ, dù sao ngày tốt của Hạ Tình Không cũng sắp chấm dứt, lúc này cô ta mới tự nguyện giảng hòa, "Thực xin lỗi chị Tình Không, em không nên nói với chị như thế."


Tình Không vẫn rộng lượng cười, "Ừm, không sao đâu."


Mục Thần Hạo ở bên cạnh vẫn không nói lời nào, thờ ơ nhìn gia đình Hạ gia, đôi mắt đen nhánh lộ ra một tia cảm xúc không rõ tươi cười.


"Được được, đều là người một nhà, nên giữ hòa khí." Thẩm Diệu Ngọc đứng ở một bên nói.


Chuyện này mau chóng trôi qua.


Hôm nay là đại thọ năm mươi năm tuổi của Hạ Chính Hoa, Tình Không cũng lười so đo cùng hai mẹ con Thẩm Diệu Ngọc.


Sau khi trò chuyện vài câu, mọi người thực mau ngồi vào vị trí, nhanh chóng khai tiệc.


Hạ Chính Hoa cùng Thẩm Diệu Ngọc tiếp tục đón khách, trên bàn tiệc chỉ còn lại Tình Không, Mục Thần Hạo cùng Hạ Tình Xuyên với vẻ mặt khó chịu.


Ngồi xuống không bao lâu, Mục Thần Hạo liền nhẹ giọng nói với Hạ Tình Không, "Bàn bên kia có một vị khách mà công ty tôi có hợp tác làm ăn, tôi đi chào hỏi một chút. Nếu có phục vụ mang rượu đến cho cô thì cô cứ việc uống."


"Hả?" Nửa đâu đầu Tình Không nghe hiểu, nhưng nửa câu sao có ý gì.


"Cô không cần động tay vào, cứ làm theo lời tôi nói, mọi chuyện lúc sau sẽ rõ."


Nói xong Mục Thần Hạo đứng dậy rời đi, A Chính theo sát Mục Thần Hạo.


* Trans + Edit: Cam Duyên.


Mục Thần Hạo đi được vài phút, quả nhiên liền có một người phục vụ tiến đến, trên tay cầm một khay rượu, bên trên có vài ly rượu vang đỏ.


"Hai vị tiểu thư, mời thưởng thức một chút rượu vang đỏ đặc sản của khách sạn chúng tôi." Người phục vụ lễ phép mỉm cười, đưa một ly rượu cho Hạ Tình Không.


Hạ Tình Không đón lấy ly rượu, đặt trên bàn.


Nhìn thấy Hạ Tình Không có vẻ không muốn uống, Hạ Tình Xuyên có chút nôn nóng, cô ta liền nháy mắt, người phục vụ cũng đưa cho Hạ Tình Xuyên một ly rượu.


"Chị Tình Không, vừa rồi em nói chuyện đắc tội, kính chị một ly rượu, mong rằng chị không trách em." Hạ Tình Xuyên nâng ly rượu lên, mang theo vẻ mặt càng ra vẻ xấu hổ lại càng buồn cười, nhìn Tình Không nói.


Nếu lúc nãy Mục Thần Hạo không nói với Tình Không, nàng tuyệt đối sẽ không uống ly rượu này.


Tình Không cầm lấy ly rượu, mỉm cười nói, "Không có việc gì." Sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ.


Sau khi Tình Không uống rượu xong, nàng thoáng nhìn qua Hạ Tình Xuyên, không biết vì điều gì, nàng có cảm giác ánh mắt Hạ Tình Xuyên mang theo một tia hưng phấn.


Cao hứng chuyện gì?


Chẳng lẽ rượu có vấn đề?


Nàng tin tưởng Mục Thần Hạo, nếu rượu có vấn đề, Mục Thần Hạo nhất định không cho nàng uống.


"Chị đã uống rồi, em không uống sao?"


Hạ Tình Xuyên cũng nâng ly rượu, giả bộ xoay xoay ly, chậm rãi uống hết.


Sau đó, Hạ Tình Xuyên cũng đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.


Trên bàn chỉ còn lại một mình Tình Không.


Tình Không trở lại Hạ gia không bao lâu, cho nên toàn bộ quyền quý thành phố SH, tiểu thư con nhà giàu có, Tình Không cơ bản không quen biết một ai, vì thế không ai tiến lại gần, Tình Không càng mừng rỡ.


*


Vài phút sau.


"Hạ tiểu thư, Mục thiếu gia đang trong toilet, có việc tìm cô." Phía sau truyền đến giọng của một người phục vụ khác.


.


Trans + Edit: Cam Duyên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro