CHƯƠNG 27: VẺ MẶT MỘNG BỨC CỦA THẨM DIỆU NGỌC.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.

.


Đại sảnh yến hội dưới lầu, sắc mặt Thẩm Diệu Ngọc rất đẹp, ánh mắt từ mong chờ bỗng hóa thành vẻ mặt mộng bức.


Hạ Chính Hoa vốn dĩ vì sinh nhật, trương ra vẻ mặt hồng hào, trong nháy mắt liền kéo mây đen dày đặc.


Trên màn hình LED, con gái thứ của ông ta lả lơi, mái tóc dài rối tung. Trên giường còn có những người đàn ông khác đỡ con gái mình lên, nửa quỳ ở đầu giường, một người ở phía trước, một người ở phía sau, còn hai tên khác giở trò với nàng.


Ngay từ đầu, Hạ Tình Xuyên còn chút ý thức, liều mạng giãy giụa, nhưng trên người còn dược tính chậm rãi phát tác, hỏa dục bắt đầu sôi trào lên, rốt cuộc lí trí không chống lại được cơ thể, nỗ lực đón nhận những người đàn ông kia.


Ra trải giường nhuộm máu hồng, đâm vào mắt Thẩm Diệu Ngọc.


Quả là một hình ảnh tươi đẹp.


Dưới sảnh nhiều người không tự chủ được, nhìn chằm chằm vào màn hình, khẽ thì thầm bàn tán.


Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sự việc Nhị tiểu thư Hạ gia cùng một đám nam nhân trong phòng "hợp hoan" liền sẽ trở thành đề tài để mọi người bàn tán khi trà dư tửu hậu. (Trà dư tửu hậu: khi tàn cuộc vui, ý nói lúc rảnh rỗi bàn chuyện phiếm).


"Tắt đi, nhanh lên." Thẩm Diệu Ngọc điên cuồng tìm người phục vụ, hình ảnh bại lộ trang phục, bị những người đàn ông tìm cách lăn lộn này tại sao lại là con gái bà ta? Không phải là Hạ Tình Không sao?


Nếu không thể gả cho Mục Thần Hạo, tương lai bà ta cũng muốn con gái mình gả cho hào môn thế gia, nhưng bây giờ biến thành trò chơi trước thiên hạ, con gái bà ta còn muốn làm người nữa hay không?


Trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh, gà bay chó sủa, Hạ Chính Hoa đen mặt, nhảy dựng lên, rống giận với Chu Vân Thâm bên cạnh, "Nhị tiểu thư đâu? Nhị tiểu thư ở nơi nào? Đi tìm!"


Cảm nhận được lửa giận của lão gia, cơ thể Chu Vân Thâm run lên, "Vâng, lão gia."


Không cần biết chuyện thế nào, buổi tối này, Hạ Tình Xuyên đã làm Hạ Chính Hoa mất hết thể diện.


*


Phòng 1701.


"Thiếu phu nhân không biết sao? Màn hình LED dưới đại sảnh cũng đang phát trực tiếp hình ảnh này a." Khuôn mặt nhỏ của Bánh Bao tràn đầy hưng phấn, Bánh Bao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, thật tò mò, cũng có chút đỏ mặt.


Tình Không nhìn vào màn hình, thật lâu sau mới nhắm mắt lại, cuối cùng tắt màn hình đi.


Đôi mi xinh đẹp run run, nàng nhẹ giọng nói, "Như vậy đủ rồi, nếu được hãy bỏ qua đi."


Nhìn hình ảnh kia, Tình Không có chút không đành lòng, cứ như vậy đi xuống, cô em gái này khả năng sẽ chết mất.


Người con gái quan trọng nhất là danh tiết, bị hãm hại như thế này, nhất định sẽ là vết nhơ cả đời, như vậy quá đủ rồi, nếu cô ta xuống sảnh, thể diện trước mặt mọi người sẽ ...


Mục Thần Hạo ôm chầm lấy vai Tình Không, "Cảm thấy không đành lòng? Nếu A Chính không phát hiện sớm, hôm nay người nằm trên giường chính là cô, hình ảnh bị phát trực tiếp cũng là cô, những thứ này, tôi không có động tay vào, đều là kế hoạch của mẹ kế cô."


Nàng biết, biết tất cả.


Thời điểm Hạ Tình Xuyên mời rượu, nàng liền cảm giác có chuyện phát sinh, đạo lý nàng đều hiểu.


"Thiếu phu nhân, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn đối với bản thân, kết cục hôm nay của cô ta là tự làm tự chịu." Gương mặt tiếu lệ của Bánh Bao liền biểu hiện nghiêm túc.


Chung quy Tình Không vẫn là cô gái sinh trưởng trong gia đình bình thường, tuy rằng thông minh cơ trí. Thời điểm nàng biết mẹ kế từng phát người giết mình, thề muốn cho hai mẹ con họ trả giá, nhưng bây giờ vẫn có chút mềm lòng.


Trong lòng Mục Thần Hạo biết rõ.


Mục Thần Hạo phất tay nhìn A Chính.


A Chính gọi điện thoại, tắt đi màn hình LED dưới đại sảnh.


"Ừm" Tình Không gật đầu.


"Đi thôi, chúng ta cùng xuống." Mục Thần Hạo kéo tay nhỏ của Tình Không, đi ra khỏi phòng.


Đã đến nơi, thời điểm thang máy mở cửa, Thẩm Diệu Ngọc cùng Hạ Chính Hoa cùng lúc xuất hiện, theo sau còn có rất nhiều người tò mò xem náo nhiệt. Mục Thần Hạo cố ý cho bọn họ theo dõi, họ tra ra được Hạ Tình Xuyên đang ở phòng 1702.


Đôi mắt Thẩm Diệu Ngọc đỏ hồng, khuôn mặt gượng gạo hiền từ giả dối sớm đã biến mất.


Bà ta âm lãnh mặt, "Cô thật ác độc, tại sao đối xử với Tình Xuyên như vậy?"


Tình Không lập tức mỉm cười, hành vi của Thẩm Diệu Ngọc chẳng phải gậy ong đập lưng ong sao, trong nháy mắt những cảm xúc mềm lòng của Tình Không lập tức biến mất.


Bánh Bao nói đúng, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân.


"Dì à, con đối với Tình Xuyên như thế nào?" Tình Không nhìn thoáng qua những người xung quanh, ngáp dài một cái.


Thẩm Diệu Ngọc muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.


Bà ta cơ bản không thể nói, kế hoạch của bà ta, người nằm trên giường bị nam nhân chà đạp, phải là Hạ Tình Không chứ?


Cuối cùng lại biến thành con gái mình ...


Tội này bà ta gánh không nổi, cũng sẽ phá hỏng hình ảnh hiền thê trong lòng Hạ Chính Hoa.


"Mục bá bá, đã xảy ra chuyện gì? Khi nãy Tình Không uống chút rượu, có chút choáng váng đau đầu, con liền đưa nàng lên lầu nghỉ ngơi một lát." Mục Thần Hạo khẽ nhếch môi mỏng, ôm lấy vai Tình Không nói.


Cái gọi là việc xấu trong nhà không để người ngoài biết, Hạ Chính Hoa cũng không biết nên nói thế nào, nhưng vì muốn giữ thể diện, dù sao Hạ Chính Hoa cũng lớn tuổi, nếu Mục Thần Hạo không biết, vậy trước mắt cho qua đi.


"Không có việc gì, Mục thiếu gia, hãy đưa Tình Không về trước đi, nơi này tôi còn chút việc cần xử lý." Hạ Chính Hoa sắc mặt không tốt lắm, run rẩy xua tay.


Một buổi yến hội sinh nhật hoàn hảo, lại biến thành trò khôi hài.


"Vâng, vậy chúng con xin đi trước, đầu con vẫn còn đau." Tình Không chớp chớp mắt nói.


Bên ngoài khách sạn, A Chính đã khởi động S600, đợi Tình Không cùng Mục Thần Hạo lên xe, cả hai ngồi ghế sau, Bánh Bao ngồi ở ghế phụ phía trước.


Ô tô hướng về biệt thự Mục gia chậm rãi chạy đi.


Trên đường đi, Tình Không cũng không nói gì, chỉ ngắm nhìn cảnh vật chạy lùi về phía sau cửa kính xe.


"Thế nào? Còn đồng tình với cô em gái kia sao?" Thật lâu sau, giọng Mục Thần Hạo trầm thấp vang lên bên tai Hạ Tình Không.


Nàng quay đầu liếc nhìn Mục Thần Hạo một cái, lắc đầu nói, "Tôi không có, cô ta gieo gió thì gặt bão. Nhưng tôi không ngờ họ có thể tuyệt tình như vậy, yến hội sinh nhật ba mà còn làm chuyện quá đáng."


"Cô vừa trở về, đối với bọn họ chính là uy hiếp, đương nhiên họ sẽ tìm cách xử lý cô, chuyện đại gia đình rắc rối khó gỡ này, là chuyện không thể nào tránh khỏi."


"Nếu không có tôi, người gả cho anh chính là Hạ Tình Xuyên."


Nghĩ đến đây, trong lòng Tình Không có chút chua xót, nếu không phải Mục gia chỉ định muốn con gái trưởng của Nạp Lan Tuyết, Hạ gia tuyệt đối sẽ không tìm nàng về.


Mục Thần Hạo lại ôm eo nàng lần nữa, nàng quay đầu nhíu mày nhìn hắn.


Đôi mắt kia sâu không thấy đáy, tựa hồ mang theo một loại cảm khúc khác lạ, phảng phất có thể thấy được.


Hắn nhướng mày, "Nếu không có cô, Hạ Tình Xuyên không có khả năng gả cho tôi."


.

Trans + Edit: Cam Duyên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro