CHƯƠNG 3: CON CHÓ CỦA NHỊ TIỂU THƯ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.

.

Hạ Tình Không vẫn cúi đầu không nói lời nào, Hạ Tình Xuyên nhìn dáng vẻ quạnh quẽ và khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đối với nàng càng thêm chán ghét.


Dựa vào cái gì mà có chuyện tốt là đến lượt nàng ta, trở lại Hạ gia còn ăn vận bộ dạng này, cứ như vậy cũng có thể kết hôn cùng hào môn sao?


"Tình Không à?"


Hạ Tình Không vẫn luôn cúi đầu chịu đựng Hạ Tình Xuyên trào phúng, đúng lúc lại nghe được một âm thanh trầm thấp vang lên, vừa ngẩng đầu nhìn, đúng là ba của cô – Hạ Chính Hoa.


Hạ Chính Hoa đi tới, vừa chuẩn bị chất vấn tại sao mang tiểu thư về mà còn chưa vào phòng khách, còn đứng ở cổng lớn, thì vừa vặn nhìn thấy quần áo trên người Hạ Tình Không.


Chiếc đầm body trễ ngực ôm sát thân nàng, lại còn lộ cả ngực ra, váy thực ngắn chỉ che khuất trên đùi, huống hồ váy chật thực khó chịu mà.


"Chuyện này ..."


"Ba ba hỏi anh Vân Thâm xem anh ấy đón chị Tình Không ở nơi nào đi." Thấy Hạ Chính Hoa do dự, Hạ Tình Xuyên lập tức đến giật giật tay Hạ Chính Hoa, bất mãn nói.


"Là từ Hội Vương Miện." Chu Vân Thâm thấy Hạ Chính Hoa nhìn về phía mình, thành thật trả lời.


Hội Vương Miện đó ở nơi nào, cách ăn mặc như vậy Hạ Chính Hoa nhìn vào liền biết. Hạ Chính Hoa tối mặt nhìn Hạ Tình Không.


Hạ Tình Không cúi đầu không nói lời nào, cam chịu tất cả.


Hạ Tình Không bên ngoài sinh hoạt khổ sở, làm phục vụ cũng không có gì sai, Hạ Chính Hoa thở dài một hơi, vừa định không so đo, lại nghe thấy Thẩm Diệu Ngọc nói.


"Đại tiểu thư nhiều năm lưu lạc, không cần đối xử hà khắc với nàng ấy, vẫn là cô gái nhỏ không hiểu chuyện."


Hạ Tình Xuyên liền không muốn, chu miệng lên nhìn mẹ mình.


"Điều đó cũng cần phải biết được thân phận của mình là gì, ba ba sớm đã phái người đi tìm chị Tình Không, ăn mặc như vậy chắc chắn sẽ khiến người khác chê cười Hạ gia chúng ta!"


Hai người kẻ xướng người hoạ, Hạ Chính Hoa vừa giãn mày ra lại gắt gao nhíu lại.


Thân phận Hạ Tình Không đã sớm lan truyền khắp SH Thị. Nguyên do tình hình tài chính của Hạ gia gần đây đang gặp khó khăn, nói hợp tác vẫn còn chậm chạp chưa xác định, nếu bị truyền ra lời gièm pha sẽ là một đả kích lớn.


Nghĩ đến đây, Hạ Chính Hoa nhìn về phía Hạ Tình Không ánh mắt liền mang theo một tia chán ghét. Ông ta vừa mới nhìn về Hạ Tình Không, lại không khỏi ngây ngẩn cả người.


Hạ Tình Không vẫn là bộ dáng nhu nhược, chỉ là cô gái thanh khiết trong sáng, nhìn ông ta như thể mọi mong chờ hy vọng bị rơi xuống vực sâu.


Lời nói Hạ Chính Hoa tựa như bị cái gì chặn lại ở cổ họng, chưa kịp nói đã bị Tình Không cắt ngang.


Hạ Tình Không rút ra bản hợp đồng giấu bên hông, hai tay đưa cho Hạ Chính Hoa, trong ánh mắt nhút nhát sợ sệt, giống chú thỏ con bị dọa cho kinh sợ.


Hạ Chính Hoa sửng sốt, duỗi tay tiếp nhận xấp giấy kia, nhìn kỹ, lập tức hai tay run lên.


Đây là... Đây là...


Thẩm Diệu Ngọc tò mò liếc nhìn, trong đầu ong ong một chút.


Đây không phải là hợp đồng mà trước kia họ nhiều lần không thể ký kết với tập đoàn Chu Thị sao?


Tay Hạ Chính Hoa hơi run rẩy. Bản hợp đồng với Chu Thị này chính là mấu chốt cứu lấy Hạ gia, nhưng tập đoàn Đằng Vân luôn muốn thâu tóm Hạ gia, cho nên Chu thị cố ý cùng Đằng Vân ký hợp đồng liên thủ hợp tác, cho nên dù Hạ Chính Hoa dùng hết thành ý để mở lời mà vẫn không ký được hợp đồng.


"Làm sao con có thể ký được hợp đồng này..." Hạ Chính Hoa kinh ngạc nhìn Hạ Tình Không, đứa con gái gần hai mươi năm thất lạc bên ngoài, về đến nhà, liền cho mình một sự kinh ngạc lớn.


Hạ Tình Không cúi đầu, ấp ủ cảm xúc, sau đó hốc mắt ướt át ngước lên nhìn Hạ Chính Hoa.


"Lúc trước ba đã tìm thấy và muốn con trở về, con vẫn luôn lưu lạc bên ngoài, chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng chưa giúp được gì cho Hạ gia, nghe nói công ty ba đang gặp khó khăn, con liền nghĩ muốn giúp ba bằng khả năng của mình, như vậy con mới có tư cách trở lại Hạ gia..."


Hạ Tình Không cảm động sắp khóc với lý do của mình. Lúc trước nàng không muốn về Hạ gia bởi vì nàng không muốn trộn lẫn trong cổng lớn thủy thâm, sau đó lại biết được Thẩm Diệu Ngọc phái người tạo nên vụ tai nạn xe hòng ám sát nàng, nên nàng phải trở về.


Nếu phải trở về, nếu bị động mặc người xâu xé, không bằng chủ động xuất kích!


Hạ Chính Hoa nhìn Hạ Tình Không đang lau nước mắt, cũng không rảnh để ý nàng mặc cái gì để trang phục hở hang như thế, trực tiếp cởi áo khoác che cho Hạ Tình Không.


"Cho nên con mới ăn mặc như vậy đi đến Hội Vương Miện, là vì trợ giúp ta sao?"


"Dạ vâng..." Hạ Tình Không cố ý co thân mình lại, Hạ Chính Hoa vội vàng sai người chuẩn bị nước ấm, rồi cùng Hạ Tình Không đi vào sân.


Hạ Tình Xuyên đi theo sau, lúc này mới phản ứng lại, hung hăng dậm một chân, quả thực tức giận mà!


Hạ Tình Không vừa đi đến cửa đại sảnh, một chân mới bước vào, liền thấy một bóng xám chạy tới.


"Gâu, gâu!"


Là một con chó trắng phe phẩy cái đuôi, bắt đầu cắn rồi gặm chân Hạ Tình Không.


"Á!" Hạ Tình Không bị hoảng sợ, vội vàng giơ chân muốn đá con chó kia đi.


Vừa dừng lại, Hạ Tình Không đã bị chó cắn phá tất chân, rồi xé luôn tất chân thành một mảng to, Hạ Tình Không liếc nhìn con chó, thực sự bình tĩnh thuận thế ngã trên mặt đất, lăn lộn cùng con chó trắng kia.


"Mau, mau cứu đại tiểu thư!"


Hạ Tình Không vừa giả vờ vật lộn với con chó trắng, vừa nhìn đám vệ sĩ bên cạnh.


Những người đó rõ ràng là nôn nóng lo sợ nàng xảy ra chuyện, nhưng lại không dám bước tới.


Con chó trắng trước mắt này thoạt nhìn la lối kêu gào lăn lộn đều giống chó điên, nhưng da lông mềm mượt, vừa nhìn đã biết nó được chăm sóc thường xuyên.


Lại nhìn thấy Hạ Tình Xuyên đang đứng từ xa và ôm cánh tay xem náo kịch, Hạ Tình Không liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Nguyên do là muốn ra oai phủ đầu mình a!


Nhìn thấy đám vệ sĩ kia muốn đi tới bao vây con chó lại, Hạ Tình Không lập tức la lớn.


"Tất cả đừng nhúc nhích!"


Đám vệ sĩ nhẹ nhõm thở phào một hơi, bọn họ không thể làm vật cưng mà Nhị tiểu thư sủng ái bị thương cũng không thể để con chó cắn đại tiểu thư được.


Hạ Tình Không ngăn cản làm áp lực trong lòng bọn họ giảm đi, nhưng chưa kịp đứng vững, liền nghe thấy Hạ Tình Không hiên ngang lẫm liệt quát.


"Đây là một con chó điên, mọi người đừng bước tới, nó sẽ cắn người!"


Hạ Tình Xuyên cùng Thẩm Diệu Ngọc ánh mắt lạnh băng đứng ở một bên làm khán giả, đây xem như là giáo huấn Hạ Tình Không, hai người họ mới là người Hạ gia! 


Nào biết Hạ Tình Không mới vừa kêu xong, cũng không biết từ nơi nào móc ra một con dao găm. Dưới ánh đèn, lưỡi dao sắc bén lóe lên tia sáng lạnh buốt.


Hạ Tình Xuyên biến đổi sắc mặt, lòng lộp bộp một chút, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe "ẳng" một tiếng, nàng ta hai chân mềm nhũn ra.


Hạ Tình Không lúc này đá văng con chó trắng đã bị mình đâm chết ra, đứng lên kéo quần áo bị con chó cắn vụn, ném con dao xuống đất "keng" một tiếng. 


Một tiếng vang thật lớn làm đám người Hạ Chính Hoa có phản ứng, Hạ Chính Hoa chạy như bay nắm lấy cánh tay Hạ Tình Không và hỏi.


"Không có chuyện gì chứ, không có chuyện gì chứ, nhìn xem bị chó cắn rồi!"


Hốc mắt Hạ Tình Xuyên nóng lên, vừa tức giận muốn tiến lên mắng, lại bị mẹ nàng ta kéo lại.


Đó là loại chó chăn cừu Hungary mà nàng ta yêu quý nhất!


"Con không có vấn đề gì."


Hạ Chính Hoa trách cứ nhìn quản gia, "Con chó này từ đâu chạy đến, không ai canh chừng."


"Hình như là của Nhị tiểu thư..." Ai đó bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.


"Là con chó của Tình Xuyên sao ?"

______

Trans + Edit: Cam Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro