CHƯƠNG 4: VỊ TRÍ TRONG LÒNG PHỤ THÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên

.

Chu Vân Thâm mang chú chó trắng tên Imie kia ra ngoài, Hạ Chính Hoa ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Hạ Tình Xuyên.


Hạ Tình Xuyên cố nén thống khổ trong lòng, "Em cũng không biết Imie hôm nay bị làm sao, không điều khiển được nó, làm tổn thương chị, thật là xin lỗi."


A, thật đúng là đóa sen trắng nở rộ sáng lạn a!


"Chị không vấn đề gì." Hạ Tình Không cũng nở một nụ cười sáng lạn. "Răng con chó kia sắc nhọn, nhìn quần áo bị nó cắn xem..."


Hạ Tình Không lơ đãng chỉ điểm, Hạ Chính Hoa lúc này mới nhớ tới con gái mình bị chó cắn, vội vàng hoảng loạn mang Hạ Tình Không đi vào.


Nhìn Hạ Tình Không không có việc gì, Hạ Chính Hoa phất tay gọi người chuẩn bị nước ấm cho Hạ Tình Không đi tắm rửa trước, ông cũng theo lên lầu sắp xếp người đưa thuốc.


Hạ Tình Xuyên dậm một chân, "Miệng lưỡi nàng ta không vừa đâu!"


"Nha đầu này tâm tư thông hiểu, như là nó nhìn ra đó là con chó của con nên mới cố ý." Thẩm Diệu Ngọc đè tay Hạ Tình Xuyên lại, làm nàng ta tạm thời đừng nóng nảy.


"Hạ gia này, chỉ có thể là của chúng ta."


Hạ Tình Xuyên an tâm hơn, chỉ là mất khi chó cưng trong lòng không thoải mái được, Hạ Tình Không mặc quần áo tươm tất đứng trước mặt nàng ta, sắc mặt liền không mấy tốt.


Hạ Tình Xuyên biết ba luôn quan tâm mình, chỉ cần chính không biểu hiện không vui, đảm bảo Hạ Chính Hoa sẽ tìm cách lấy lòng mình thôi.


Không đợi Hạ Tình Xuyên làm bộ làm tịch, liền thấy Hạ Tình Không vẻ mặt tội nghiệp nói với Hạ Tình Xuyên


"Thực sự xin lỗi Tình Xuyên a, chị không biết đó là chó của em."


Hạ Tình Xuyên không nói lời nào, liếc mắt nhìn ba ngồi một bên uống trà, thấy ông ấy mỉm cười, trong lòng như núi lửa phun trào.


"Chị còn tưởng con chó điên ấy đến từ đâu, nếu cắn phải ai cũng đều không tốt, em Tình Xuyên đừng nổi nóng."


"Chị..." Hạ Tình Xuyên tức giận quay đầu chuẩn bị mắng, lại nhìn thấy ba nhướng mày nhìn mình, đành phải kềm lòng nuốt lửa giận.


Hạ Tình Không đã ăn nói khép nép như vậy, nếu như nàng ta xụ mặt với chị, ba liền sẽ không có ấn tượng tốt với nàng ta.


Hạ Tình Xuyên cắn môi dưới, sau đó trên mặt hiện lên ánh sáng lộng lẫy nhu hòa như hoa sen trắng, giống như thánh mẫu từ bi.


"Chị cũng không cần để tâm, Imie cắn chị cũng là trách nhiệm của em, chị không trách em thì tốt rồi."


Hạ Tình Không nghe đến đó, mắt sáng ngời, lập tức tóm lấy đôi tay của Hạ Tình Xuyên, dùng sức lay động.


"Thật không thật không, Tình Xuyên tha thứ cho chị!"


Hạ Tình Xuyên còn chưa nói lời nào, chỉ cảm thấy móng tay sắc nhọn của Hạ Tình Không bấm vào mu bàn tay của mình. Nàng ta đau đớn nhe răng nhếch miệng, liền hung hăng xô Hạ Tình Không.


Hạ Tình Không lập tức nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngã ngồi trên mặt đất, còn đụng vào một góc ngăn tủ, đầu gối liền chảy máu.


"Hạ Tình Không!"


Hạ Chính Hoa lập tức lao đến như tên bắn, quan tâm nhìn miệng vết thương của nàng, lại vội vàng gọi bác sĩ tới xử lý.


Thẩm Diệu Ngọc mang hoa quả ra tới, vừa nhìn thấy, lập tức khẩn trương chạy tới.


Hạ Tình Không đáng thương ngồi dưới đất, sau đó rũ mắt.


"Chị biết Tình Xuyên không thích chị, chị đi là được."


Hạ Chính Hoa lập tức giữ nàng lại, đỡ nàng tới ghế sô pha, đùng đùng nổi giận nhìn Hạ Tình Xuyên.


"Tình Xuyên, chị cũng xin lỗi con rồi, con không thích, cũng không cần xuống tay tàn nhẫn vậy chứ?"


"Chị véo tay con!" Hạ Tình Xuyên cũng thét chói tai, liền giơ mu bàn tay cho ba xem.


Thẩm Diệu Ngọc nghe xong, đỡ bả vai Hạ Tình Xuyên, cũng nhìn về phía tay nàng ta.


Hạ Tình Không dùng sức đều đều, mà Hạ Tình Xuyên lại sống trong nhung lụa, kêu đau một lúc rồi xem lại, trên mu bàn tay chỉ có một vết đỏ nhợt nhạt, căn bản không có dấu vết bị véo.


"Chị chỉ quá kích động cho nên dùng sức, thật tình xin lỗi Tình Xuyên."


Hạ Tình Không cúi đầu, cắn môi dưới, Hạ Chính Hoa càng thấy nàng đáng thương hơn.


"Con biết là con đã quấy rầy ba."


"Tình Không..."


"Con nghe mẹ nuôi kể rằng, con lúc nhỏ bị mất tích, mẹ ruột con tìm không thấy nên buồn bực mà mất, ba lại bước thêm bước nữa...Tất cả mọi người đang sống tốt,con đã đi khỏi Hạ gia nhiều năm như vậy, dù có trở lại cũng không ảnh hưởng gì, không nên quấy rầy mọi người."


Hạ Tình Không ngước mắt ngấn lệ, "Bọn họ đều nói ba đã lớn tuổi mà vẫn luôn tìm con, con liền quay lại, không nghĩ tới dì và em vẫn không thích con."


Lời nói của Hạ Tình Không làm Hạ Chính Hoa chua xót trong lòng


Nguyên do là Thẩm Diệu Ngọc và Hạ Chính Hoa từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, Hạ Chính Hoa muốn phát triển thế lực gia tộc, lúc ấy cưới đại tiểu thư Nạp Lan gia, chính là mẹ đẻ của Hạ Tình Không - Nạp Lan Tuyết. năm đó Hạ Tình Không mất tích, Nạp Lan Tuyết cũng bởi vì tìm kiếm con gái mà thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, sau một trận bệnh không dậy nổi, sớm liền đi.


Sau này, Thẩm Diệu Ngọc gả cho ông ta và sinh ra Tình Xuyên.


Hạ Tình Xuyên được ông ta sủng ái hết mực, mà Hạ Tình Không lại ở bên ngoài cơ cực. may mắn nàng được mẹ nuôi thu dưỡng, chăm sóc nàng như con ruột.


Điều này làm ông ta thấy áy náy với Hạ Tình Không, liền không nhịn được muốn đối xử tốt với Hạ Tình Không một chút, huống hồ Hạ Tình Không vừa trở về liền cứu ông ta một trận lửa cháy sém lông mày.


"Tình Xuyên, còn không nhận lỗi!"


Hạ Chính Hoa lần đầu nổi nóng với Hạ Tình Xuyê làm nàng ta sửng sốt, mấy năm nay đều là nàng ta bên cạnh chăm sóc ông ta, bởi vì Hạ Tình Không trở về mà tính tình phát hỏa với mình!


"Ba ba!"


"Làm sai còn không chịu thừa nhận?"


Hạ Tình Xuyên còn muốn giải thích, lại bị Thẩm Diệu Ngọc lôi kéo, lắc đầu với nàng ta. Hạ Tình Xuyên lúc này không tình nguyện xin lỗi Hạ Tình Không, giận dỗi ngồi trên sô pha không nói lời nào.


"Không sao đâu."


Hạ Tình Không cười sáng lạn, lại làm Hạ Tình Xuyên càng thêm chán ghét.


Chị ta mong muốn kết quả như thế này!


Hạ Tình Không lại rộng lượng nói, "Không trách Tình Xuyên."


"Lúc con còn nhỏ, mẹ con đã chuẩn bị trước phòng riêng cho con rồi, ngày mai dì sẽ dọn dẹp cho con, sau này con sẽ ở đó."


Những lời này nói ra, Hạ Tình Xuyên trừng lớn hai mắt nhìn Hạ Chính Hoa.


Kia là căn phòng có ánh sáng đẹp nhất, trang hoàng xa hoa nhất toàn bộ biệt thự!


Huống chi ngoài cửa sổ chính là trời xanh, hồ nước biếc cùng vườn hoa, quả thực là nơi mà Hạ Tình Xuyên ao ước.


Tuy rằng ở nơi khác cũng có thể trang hoàng giống như thế, nhưng ở Hạ gia, căn phòng này tượng trưng cho quyền lợi, trước đây Hạ Chính Hoa dốc lòng trang hoàng nơi này, chính là dành cho đứa con gái ông yêu thương nhất, cũng là tượng trưng cho thân phận đại tiểu thư của phu nhân quá cố ở Hạ gia!


Nhiều năm qua, ỷ lại vào sự sủng ái của Hạ Chính Hoa, Hạ Tình Xuyên nghĩ sớm muộn gì căn phòng kia sẽ là của mình, Hạ Chính Hoa vẫn không nhắc tới, Hạ Tình Xuyên cảm thấy là do ông đắm chìm quá mức trong chuyện cũ, cho nên không muốn động chạm đến.


Chính là Hạ Tình Không vừa tới liền cho nàng ta ở?


Tuy rằng căn phòng kia vẫn luôn là của Hạ Tình Không, nhưng không thể không nghi ngờ nàng ta chiếm lấy vị trí trong lòng ba!


"Con cảm ơn!"


Hạ Tình Không vờ như vô tình nhìn thoáng qua Hạ Tình Xuyên, nở nụ cười chế giễu rất duyên, Hạ Tình Xuyên càng giận hơn, tâm tình không tốt lắm.


.

Trans + Edit: Cam Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro