CHƯƠNG 30: MỘT CÁI TÁT.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.

.


"Sao lại như thế?" Tình Không giật mình tỉnh giấc, vừa lúc nãy còn mơ mơ màng màng, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an.


Tình Không nhanh chóng tìm một cái áo khoác lên người, nhanh chóng theo Bánh Bao ra cửa.


"Tôi cũng không rõ, vừa rồi A Chính vừa báo tin, tiểu thiếu gia đang trên đường về liền bị tên sát thủ phục kích."


Mục Thần Hạo có rất nhiều xe, một dãy xe trong gara, Bánh Bao tùy tiện chọn một chiếc, ngồi vào ghế điều khiển.


Tình Không không ngờ tới Bánh Bao có thể lái xe ô tô.


Bởi vì ban đầu Bánh Bao xuất hiện bên cạnh Tình Không, chính là một cô gái nhỏ đáng yêu, không nghĩ tới văn võ song toàn, mở mang tầm mắt.


Nửa giờ sau, Tình Không cùng Bánh Bao đã đến bệnh viện.


Vẫn là bệnh viện lần trước Tình Không bị thương ở cánh tay, Mục Thần Hạo đã đưa nàng đến đây.


Sau khi vào bệnh viện, A Chính chờ sẵn ở cửa.


"Tiểu thiếu gia nhà cậu đâu? Có nghiêm trọng không?"


"Không có nghiêm trọng, may mắn tiểu thiếu gia nhanh nhẹn né tránh kịp lúc, viên đạn lệch hướng đánh vào cánh tay thiếu gia."


"Ừm, tôi đi xem." Tình Không gật gật đầu, trong lòng lo âu cũng vơi bớt một ít.


Vừa nãy nghe tin Mục Thần Hạo bị phục kích bắn lén, Tình Không cảm giác tim mình nhảy ra ngoài.


Nàng cũng không biết mình sợ hãi điều gì.


"Nhưng mà ... thiếu phu nhân..."


A Chính còn chưa nói xong, Tình Không đã đẩy cửa bước vào, "Mục Thần Hạo, anh còn chưa chết sao?"


Vừa nói xong, Tình Không liền hối hận ...


Bởi vì giờ phút này trong phòng bệnh không phải chỉ có một mình Mục Thần Hạo.


Có một cô gái đang ngồi ở mép giường của Mục Thần Hạo rót nước, còn Mục Thần Hạo đang nằm trên giường, nhắm chặt mắt, không biết là đang ngủ hay hôn mê.


Cô gái kia quay đầu nhìn Hạ Tình Không.


So với nét mặt trang điểm tinh xảo xinh đẹp của cô ta, Hạ Tình Không không hề trang điểm, nhưng lại xinh đẹp tiếu lệ, trong lòng cô ta liền có một tia chán ghét.


"Ai cho phép cô vào đây, đi ra ngoài." Tề Yên Nhi khuôn mặt lạnh lùng, ngón tay được sơn móng đỏ yêu diễm chỉ thẳng về phía cửa.


Tình Không lập tức vui vẻ, nha đầu này là ai a? Sao dám múa tay múa chân trước mặt nàng.


"Tôi là ai có liên quan gì đến cô?" Hạ Tình Không đứng ở cửa, nhàn nhạt mở miệng.


Áo khoác trên người Tình Không cũng trang phục ở nhà cũng không phải hàng hiệu, Tề Yên Nhi không muốn nói chuyện quá nhiều với Hạ Tình Không, cầm lấy điện thoại di động, gọi đến phòng bảo vệ.


"Là phòng bảo vệ sao? Bệnh viện tư nhân Mục thị như thế nào lại để cho nhân viên tạp vụ tùy ý ra vào? Nhanh đến đây đem người này ra ngoài cho tôi."


Cô gái này vừa ra lệnh vừa liếc xéo Hạ Tình Không, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này hẳn là yêu thầm anh Thần Hạo, lại còn dám trèo tường vào bệnh viện, quá đáng lắm rồi.


Đội trưởng đội bảo vệ nhanh chóng chạy đến, vừa nhìn thấy Hạ Tình Không, liền không biết làm như thế nào cho phải, Tề tiểu thư không thể đắc tội, tiểu thư Hạ gia là hôn thê của Mục thiếu gia, càng thêm không thể đắc tội a.


Huống hồ, ngày ấy có rất nhiều người tận mắt chứng kiến Mục Thần Hạo ôm Tình Không vào bệnh viện.


"Chuyện này, Tề tiểu thư có hiểu lầm gì không ạ, vị này chính là tiểu thư Hạ gia, hôn thê của Mục thiếu gia." Đội trưởng đội bảo vệ xấu hổ cúi khom người nói với Tề Yên Nhi.


Tề Yên Nhi cảm thấy như sét đánh bên tai.


Anh Thần Hạo có hôn thê? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại không biết? Là khi nào?


Cô ta đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh giày cao gót lộc cộc.


Hình Văn Tĩnh cũng đến.


Vừa vào cửa, Hình Văn Tĩnh nhìn thấy Hạ Tình Không cũng đang ở nơi này, sắc mặt bà ta liền thay đổi.


Hiển nhiên bà ta cũng không muốn nhìn đến Hạ Tình Không. Nhưng Tề Yên Nhi lại còn ở nơi này, sắc mặt bà ta có chút hòa hoãn. Thật là ngoài ý muốn.


"Mẹ nuôi."


Tề Yên Nhi mở miệng hô lớn một tiếng, nhanh chóng chạy đến thân mật ôm lấy cánh tay Hình Văn Tĩnh. Thấy mẹ nuôi đến, Tề Yên Nhi lập tức thu hồi thái độ kiêu ngạo với Hạ Tình Không, trở thành một đứa con hiếu thảo.


"Yên Nhi? Con từ Anh quốc về sao? Sao không nói với mẹ tiếng nào, hai hôm trước mẹ cùng anh Thần Hạo có nhắc con đấy."


Hình Văn Tĩnh lập tức tươi cười, nắm lấy bàn tay mềm mại của Tề Yên Nhi.


Tề Yên Nhi cúi đầu, thẹn thùng nói, "Mẹ nuôi, còn không phải con cho mẹ niềm vui bất ngờ sao?"


"Ừm, nếu đã trở về, hay con sang ở với mẹ nuôi mấy hôm đi, vừa lúc anh Thần Hạo bị thương cần con chăm sóc.


Tề Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu.


"Mẹ nuôi, cô ta là ai? Vừa nãy bảo vệ nói cô ta là hôn thê của anh Thần Hạo." Tề Yên Nhi nũng nịu, đôi lông mày tỉ mỉ trang điểm nhăn lại, nhìn Tình Không bằng ánh mắt ghét bỏ.


Hình Văn Tĩnh nhìn thoáng qua Hạ Tình Không đang đứng ở cửa, nhẹ giọng hừ lạnh, "À bác Mục của con lúc còn trẻ cùng người khác định ra hôn ước đùa vui này, dù sao ta cũng không chấp nhận cô ta là con dâu."


"Vâng con cũng thấy thế, mẹ nuôi không biết đâu, ban nãy cô ta vừa vào cửa, câu đầu tiên cô ta nói chính là hỏi anh Thần hạo đã chết chưa, có vị hôn thê nào như thế."


Tề Yên Nhi đem tầm mắt dừng ở trên người Hạ Tình Không, đánh giá từ đầu đến chân một lần nữa.


Cô gái này tùy ý mặc một cái áo khoác, nhưng vẫn không che nổi dáng người quyến rũ, nhìn nhu nhu nhược nhược nhưng lại rất linh động, đặc biệt gương mặt không chút trang điểm, nhưng khuôn mặt nhỏ mịn màng, vũ mị động lòng người, làm Tề Yên Nhi càng thêm đố kị.


Cô gái như vậy, chỉ cần là đàn ông, chắc chắn sẽ động lòng.


"Tề tiểu thư nhìn gì thế? Trên mặt tôi có hoa sao?" Khóe miệng Tình Không hiện lên một nụ cười.


Nếu nàng đoán không lầm, Tề Yên Nhi này hẳn là thích Mục Thần Hạo.


Trách không được cô ta xem nàng như tình địch.


"Cô dám nguyền rủa con trai tôi chết? Hạ Tình Không, cô còn chưa gả vào Mục gia đã nguyền rủa con trai tôi chết để cô có thể chiếm đoạt gia sản Mục gia sao?" Hình Văn Tĩnh có chút kích động, vốn dĩ bà ta đã không có thiện cảm với Tình Không, lúc này ấn tượng càng tệ hơn.


Nhìn dáng vẻ hưng sư vấn tội của Hình Văn Tĩnh, Tình Không há miệng thở dốc, tốt nhất là lựa chọn im lặng, không nên nói chuyện, nếu Tình Không muốn quật lại, dùng một trăm câu thô tục mắng Hình Văn Tĩnh á khẩu không trả lời được.


Dù sao Hình Văn Tĩnh cũng là mẹ Mục Thần Hạo, phu nhân Mục gia. Hiện tại không phải thời điểm náo loạn, Tình Không vẫn cần sự giúp đỡ của Mục gia.


"Sao không nói nữa, cô giải thích cho tôi, cô nguyền rủa con tôi chết là có ý gì? Hôm nay tôi sẽ thay cha mẹ cô dạy cho cô một bài học."


Đối với Hình Văn Tĩnh, Hạ gia cũng là đang gặp nạn tìm cách tiếp cận Mục gia mà thôi, Hạ Tình Không cũng chỉ là tiểu thư con nhà sa sút, đừng nói là tiểu thư từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, càng không đáng tôn trọng.


Hơn mười năm qua, Mục gia phát triển, không chỉ vươn lên nhanh như ngọn tre ở thành phố SH này, mà ở nước ngoài cũng có chút tiếng tăm, Hình Văn Tĩnh cũng gặp qua rất nhiều nữ nhân danh môn nịnh bợ, cho nên càng hình thành nên tính cách ương ngạnh, không coi ai ra gì của bà ta.


HÌnh Văn Tĩnh càng nói càng sinh khí, đi đến trước mặt Hạ Tình Không, giơ bàn tay chính mình lên, bàn tay nhanh chóng rơi xuống.


.

Trans + Edit: Cam Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro