CHƯƠNG 32: TỀ YÊN NHI THỰC GHEN GHÉT.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.

.

Tề Yên Nhi nghe không hiểu, "Là ý gì?"


Lúc sau Tề Yên Nhi mới có phản ứng lại, Tình Không mắng cô ta là kỷ nữ quán trà, tức giận đến không nhịn được, một khuôn mặt trang điểm tinh xảo có chút vặn vẹo, "Cô ..."


Hình Văn Tĩnh không rảnh để ý mấy chuyện này, nhìn về phía Từ Phỉ lạnh giọng nói, "Thần Hạo thế nào, có nghiêm trọng không?"


Từ Phỉ tươi cười trả lời, "Tiểu thiếu gia không có gì trở ngại, viên đạn xuyên qua bả vai, đã phẫu thuật lấy ra rồi, nhưng do mất máu quá nhiều, cần phải bồi bổ."


"Có cần phải lưu lại bệnh viện không?"


"Không cần đâu, chỉ cần tiểu thiếu gia về nhà tịnh dưỡng nửa tháng là có thể hồi phục."


Hình Văn Tĩnh lúc này mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang Mục Thần Hạo, "Thần Hạo, con về nhà cùng mẹ mấy hôm đi, mẹ sẽ cho người bồi dưỡng tốt cho con."


Mục Thần Hạo lắc đầu, "Không cần đâu, Tình Không sẽ chăm sóc tốt cho con, không làm phiền mẹ."


Nói xong Mục Thần Hạo nhìn thoáng qua Tình Không, nhướng mày, "Còn đứng đó nhìn cái gì? Còn không đến đây đỡ anh xuống giường."


Tình Không nhìn sang A Chính, nhờ A Chính chăm sóc Bánh Bao một chút, nàng nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Mục Thần Hạo.


"Đợi đã, em giúp anh mang giày." Tình Không cười ngọt ngào với Mục Thần Hạo, có thể chọc tức Tề Yên Nhi, Tình Không liền cảm thấy đối xử tốt với Mục Thần Hạo một chút cũng không ảnh hưởng gì.


Mục Thần Hạo nhìn cô gái ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêm túc giúp hắn xỏ giày, ánh mắt hắn lộ ra một cảm xúc mơ hồ.


Sau khi Mục Thần Hạo đứng lên, Hạ Tình Không cẩn thận đỡ lấy vòng eo hắn, cả hai cùng tiến ra cửa.


Trọng lượng trên người Tình Không càng lúc càng nặng, thời điểm đến cửa bệnh viện, Tình Không chịu không nổi nữa rồi, cả người Mục Thần Hạo đè lên người Hạ Tình Không!!


"Này, vương bát đản, đủ rồi a. Đừng có được voi đòi tiên." Tình Không khẽ cắn môi.


Mục Thần Hạo làm ra vẻ mặt vô tội, "Tôi làm sao? Cô không nghe Tiểu Phỉ nói gì à, tôi đang bị thương, mất máu quá nhiều, tay chân mềm nhũn là chuyện đương nhiên."


Tình Không không thể phản bác.


A Chính cùng Bánh Bao cũng nhanh chóng ra xe. A Chính khởi động xe, mau chóng quay về biệt thự.


* Trans + Edit: Cam Duyên.


Tề Yên Nhi bị chính Hạ Tình Không làm cho tức giận, mắt thấy tai nghe đều đả kích quá lớn, làm cô ta hô hấp có chút khó khăn.


Mãi đến khi Hạ Tình Không rời khỏi, Tề Yên Nhi cũng chưa hoàn hồn.

Đặc biệt khi nhìn đến cảnh Mục Thần Hạo tựa vào người Hạ Tình Không, cánh tay của nàng ôm lấy eo Mục Thần Hạo, hình ảnh kia, càng làm cho Tề Yên Nhi thực ghen ghét.


Từ nhỏ đến lớn, Tề Yên Nhi làm những động tác thân mật với Mục Thần Hạo, đều bị Mục Thần Hạo né tránh, vì cái gì mà cô gái trước mặt hắn có thể giúp hắn xỏ giày, cùng hắn ôm eo, cùng hắn về nhà?


Hình Văn Tĩnh nhìn bóng dáng con trai rời đi, vẫn có chút không cam lòng, đành phải dỗ dành Tề Yên Nhi, "Yên Nhi, con đừng nóng giận, con phải biết rằng, trong lòng mẹ nuôi chỉ có mình con là con dâu Mục gia."


"Vâng ạ, mẹ nuôi cũng biết đấy, là con không tốt, cho nên anh Thần Hạo mới không thích con, con phải nỗ lực hơn nữa." Tề Yên Nhi vừa nói, nước mắt lã chã rơi xuống, làm Hình Văn Tĩnh có chút đau lòng.


Bà ta nắm lấy tay Tề Yên Nhi, "Ngoan, lần này con về có nói cho ba mẹ con biết không? Hay con sang ở với ta mấy hôm đi, mẹ nuôi có một số chuyện cần nói với con, là chuyện của anh Thần Hạo."


"Vâng ạ, con sẽ nói với ba mẹ con." Tề Yên Nhi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói.


*


Mục Thần Hạo về đến nhà, nhờ A Chính mang laptop đến, lại bắt đầu xử lý sự vụ công ty. Tuy rằng trên đường về bị sát thủ phục kích, nhưng thật may hợp đồng đã ký kết ổn thỏa.


Nhìn tinh thần Mục Thần Hạo giống như không có gì không tốt cả, Hạ Tình Không cũng an tâm rồi.


Ai nói A Chính bên cạnh Mục Thần Hạo sẽ không xảy ra chuyện gì.


Thế nên Tình Không xuống bếp luộc mấy quả trứng gà, cầm túi chườm đá đi tìm Bánh Bao.


Bánh Bao vì nàng mà chịu cái tát của Hình Văn Tĩnh, trong lòng Tình Không có chút băn khoăn.


Phòng của Bánh Bao cách phòng của Hạ Tình Không cũng không xa.


Nàng gõ cửa phòng của Bánh Bao, cô ấy nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy trong tay Tình Không là trứng gà và túi chườm đá, trong lòng Bánh Bao có chút cảm động.


"Sao thiếu phu nhân lại đến đây?" Bánh Bao nhích người sang một bên cho Tình Không bước vào phòng.


Tình Không nhìn một lượt căn phòng. Đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào phòng của Bánh Bao, căn phòng thật sạch sẽ, không một chút bụi, nhưng nhìn qua không thể biết đây là phòng của nữ nhân a.


Chăn màn gấp vuông vức cực kỳ giống trong quân ngũ, thực quy củ.


Đôi giày giày thường Bánh Bao vẫn hay mang cũng đặt ngay ngắn trên giường.


Trên mặt bàn ngoài bộ chén trà ra không còn thứ gì khác.


"Bánh Bao ... trước kia cô là bộ đội thật sao?" Tình Không tò mò hỏi.


Bánh Bao gật gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Tôi ở Quân khu nữ tử võ cảnh huấn luyện bảy năm."


Cái miệng nhỏ của Tình Không thuận tiện biến thành chữ O ... không những bảy năm , mà còn ở Quân khu nữ tử võ cảnh ...


Trách không được ngày ấy Mục Thần Hạo nói Bánh Bao sẽ bảo vệ Tình Không. Lúc ấy Tình Không còn cươi tay chân Bánh Bao nhỏ nhắn, làm sao có thể bảo vệ nàng được.


"Bánh Bao, hôm nay tôi thực xin lỗi cô, làm hại cô bị đánh. Tôi hứa về sau tuyệt đối không cho kẻ nào đánh cô nữa, nhất là đánh vào mặt."


Tình Không đưa túi chườm đá cho Bánh Bao, sau đó lột trứng gà. Đến tận bây giờ mặt Bánh Bao vẫn còn sưng, làm Tình Không thật khó xử.


"Không có chuyện gì đâu, bảo vệ thiếu phu nhân là trách nhiệm của tôi." Bánh Bao tươi cười, không ngừng gãi đầu.


"Ừm, cảm ơn cô." Tình Không khẽ cười một tiếng, đem trứng gà đã lột cho vào chiếc khăn, xoa xoa nhẹ nhàng trên mặt Bánh Bao.


Khuôn mặt xinh đẹp thế kia, nếu lưu lại chút sẹo liền không ổn.


*


Sau khi xong việc, cũng đã quá nửa đêm, Tình Không ngáp dài một cái, muốn trở về phòng ngủ.


Tình Không vốn dĩ đã ngủ rồi, nhưng sự tình Mục Thần Hạo bị thương làm nàng tỉnh giấc.


Lúc nãy muốn ngủ cũng không được.


Trở lại phòng, Mục Thần Hạo đang ngồi ở đầu giường đợi nàng, "Đi đâu?"


"Bánh Bao bị mẹ của anh đánh, tôi giúp cô ấy giảm đau." Tình Không thành thật trả lời.


Mục Thần Hạo nhàn nhạt gật đầu, vỗ vỗ lên phần giường bên cạnh hắn, "Ngủ đi."


Tình Không vốn dĩ muốn hỏi hôm nay thời điểm ký kết hợp đồng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt Mục Thần Hạo có chút mệt mỏi, nàng không hỏi nhiều.


Nàng cởi áo khoác, bò lên giường, quay lưng về phía Mục Thần Hạo, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lấy thân người.


Nàng vừa nằm xuống, liền có cảm giác bị đè ép. Mục Thần Hạo từ phía sau ôm lấy nàng, bên tai truyền đến hô hấp chi gian rất nhỏ, làm Tình Không có chút ngứa ngáy.


"Anh làm gì thế? Mục Thần Hạo đừng có động vào tôi!" Tình Không tuy vậy cũng không dám động đậy, sợ không cẩn thận chạm vào cánh tay bị thương của Mục Thần Hạo.


.


Trans + Edit: Cam Duyên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro