CHƯƠNG 33: ĐÁNH ĐẾN NGƯỜI NHÀ KHÔNG NHẬN RA.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Cam Duyên.

.


"Đừng cử động."


Mục Thần Hạo nhắm mắt, cánh tay ôm chặt Tình Không.


Cơn buồn ngủ mau chóng kéo đến, Tình Không điều chỉnh tư thế ngủ, thực mau ngủ rồi.


Thật may mắn cánh tay bị thương của Tình Không cùng chiều với cánh tay bị thương của Mục Thần Hạo, nếu không tư thế này không phải đè lên vết thương của Mục Thần Hạo cũng ảnh hưởng đến vết thương của Hạ Tình Không.


Tám giờ sáng hôm sau, khi Tình Không tỉnh giấc, Mục Thần Hạo đã rời đi.


Hạ Tình Không xoay người, hướng chóp mũi về phía giường có hương vị của Mục Thần Hạo.


Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, khi có hắn bên cạnh, chính mình có thể ngủ ngon đến thế.


Mùi hương thật dễ chịu, hơi thở đặc trưng của Mục Thần Hạo. Tình Không xoa xoa gối của Mục Thần Hạo, ngủ thêm một lát nữa mới chịu xuống giường.


Rửa mặt xong, nàng vừa mở cửa liền nhìn thấy Bánh Bao đã ở cửa chờ.


"Bánh Bao này, cô không cần phải ở cửa đợi lệnh đâu, khi nào cần tôi sẽ gọi cô."


Tình Không phát hiện, mỗi ngày khi nàng mở cửa phòng ra, đều nhìn thấy Bánh Bao đang đứng chờ, liền cảm thấy có chút không cần thiết, nàng cũng không thích có người hầu mọi lúc đều phải hầu hạ chủ.


"Không sao đâu, thiếu phu nhân, đây là trách nhiệm của tôi."


Tình Không bất đắc dĩ lắc đầu, khi nàng xuống lầu, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng.


Tình Không ăn bánh sandwich, uống sữa bò, nhìn thoáng qua Bánh Bao, "Bánh Bao, có khá hơn chút nào không?"


"Vâng, tôi không sao, thiếu phu nhân không cần lo lắng cho tôi đâu."


"Mẹ của Mục Thần Hạo ra tay thực độc ác, đâu cần phải đánh mạnh thế!" Tình Không cắn một miếng sandwich, không nhịn được cơn nóng giận.


Bánh Bao vẫy vẫy tay, "Nếu người đó không phải là mẹ của tiểu thiếu gia, tôi đã sớm đánh cho một trận đến người thân cũng nhìn không ra."


Khuôn mặt nhỏ của Bánh Bao có chút sưng, nhưng so với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều.


Tình Không cười khúc khích, "Lần sau nhất định tôi sẽ xem cô đánh người khác đến nỗi người thân cũng không nhìn ra."


"Thiếu phu nhân có biết đầu heo không? Chính là như thế, thiếu phu nhân nghĩ còn có thể nhìn ra đầu heo sao?"


"Ha ha ha." Tình Không bị Bánh Bao chọc cho cười không ngừng được, cười đến đau cả bụng.


Mải mê trò chuyện cùng Bánh Bao, hoàn tất bữa sáng, Tình Không phát hiện mỗi buổi sáng thời điểm này đều không thấy bóng dáng Mục Thần Hạo, có chút tò mò.


"Bánh Bao, cô có biết vì sao mỗi ngày thiếu gia lại rời đi sớm không? Lúc tôi tỉnh dậy đều không thấy hắn."


"Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia mới rời đi khoảng một giờ thôi, thiếu phu nhân đã thấy nhớ rồi sao?"


"Chắc chắn là không." Tình Không trợn mắt nhìn Bánh Bao, nha đầu này cũng dám chọc ghẹo nàng.


"Thiếu gia kỳ thực rất bận rộn, từ năm trước Mục lão gia đã đem vị trí chủ tịch tập đoàn Mục thị giao cho tiểu thiếu gia. Mỗi ngày tiểu thiếu gia phải xem xét tất cả việc lớn bé trong công ty, hơn nữa lại nghiêm túc phụ trách, cơ bản mỗi hạng mục công việc đều tự mình xem qua, đảm bảo không có vấn đề gì mới có thể thực hiện."


"A, hóa ra là vậy." Tình Không liền suy tư, trách không được thời điểm Mục Thần Hạo rảnh rỗi, liền mở laptop xem sự vụ, Tình Không cũng có xem qua laptop vài lần, nhưng không hiểu lắm.


"Thiếu phu nhân đừng xem tiểu thiếu gia có thân thế địa vị cao, kỳ thật rất nhiều người muốn chiếm lấy vị trí của tiểu thiếu gia như hổ rình mồi, muốn kéo tiểu thiếu gia xuống, nhất là nhị thúc Mục Tử Hành."


"Chuyện là thế nào? Cô nói cụ thể hơn đi."


Bánh Bao lắc đầu, "Cụ thể tôi cũng không rõ, chỉ biết lão gia và nhị thúc của tiểu thiếu gia không hợp nhau, mấy mươi năm vẫn tranh đấu gay gắt."


Tình Không vốn tưởng rằng Mục Thần Hạo từ nhỏ sống trong gia đình có hoàn cảnh tốt, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, mới có thể bồi dưỡng hắn thành một con người như hôm nay.


Không ngờ tới, Mục gia với Hạ gia cũng không khác gì mấy.


Quả nhiên hào môn thế gia đều vô tình.


Thân tình so với cặn bã còn không đáng.


* Trans + Edit: Cam Duyên.


"Đúng rồi, có chuyện bí mật này, thiếu phu nhân nhất định phải giữ kín, không được tiết lộ cho ai."


Gương mặt Bánh Bao đột nhiên lộ vẻ tươi cười, lộ nét chi gian.


"Mau nói."


"Nghe nói năm xưa lão gia cũng nhị thúc của tiểu thiếu gia cùng thích một người phụ nữ, cuối cùng người phụ nữ ấy lại chọn lão gia, từ đó lão gia cùng nhị thúc ân đoạn nghĩa tuyệt."


"Người phụ nữ kia không phải là mẹ Mục Thần Hạo sao?"


"Hình như ... đúng như vậy."


Tình Không bĩu môi, tính tình mẹ hắn như thế, năm đó có thể lấy được Mục lão gia, thật là không thể tưởng tượng.


"Nhưng mà, phu nhân Hình gia lúc ấy cũng là thương nghiệp có thế lực nhất thì thành phố SH ... thiếu phu nhân có hiểu không?"


Mục Thần Hạo chớp chớp mắt, liền hiểu sự việc."


Phỏng chừng anh hai em Mục gia đều nhìn ra được Hình gia có thể củng cố sự nghiệp Mục gia, mới tìm mọi cách có được Hình Văn Tĩnh.


Chuyện trò một lúc lâu, trong đầu Tình Không bỗng xuất hiện hình ảnh Mục Thần Hạo.


"Đúng rồi, thiếu gia nhà cô hôm nay có nói lúc nào trở về không?"


"Vâng, thiếu gia có nói, hôm nay sẽ về dùng cơm trưa." Bánh Bao gật gật đầu.


"Được, chúng ta cùng đi siêu thị mua ít rau củ, tôi muốn nấu chút canh dạ huyết cho thiếu gia nhà cô."


Tuy rằng Mục Thần Hạo cũng bị thương nơi cánh tay như Tình Không, nhưng nàng chỉ bị vết thương nhẹ, còn Mục Thần Hạo là đạn bắn xuyên qua người, nghiêm trọng hơn nàng nhiều.


"Vâng." Bánh Bao gật gật đầu, nhanh chóng ra gara lấy xe.


*


Biệt thự Mục gia.


Hôm nay Tề Yên Nhi theo Hình Văn Tĩnh trở về Mục gia.


Mục gia và Tề gia vốn dĩ có mối quan hệ rất tốt, cho nên Tề Yên Nhi cũng được đối đãi như khách quý, Mục Tử Minh cũng xem Tề Yên Nhi như con nuôi.


Bởi vì từ lâu Mục Thần Hạo không có ở Mục gia, cho nên phòng của hắn cần phải quét dọn.


Lúc này tại Mục gia, Tề Yên Nhi thỉnh cầu Hình Văn Tĩnh cho cô ta buổi tối ngủ ở phòng của Mục Thần Hạo. Không cần sự cho phép của Mục Tử Minh, Hình Văn Tĩnh đáp ứng ngay.


Tề Yên Nhi run rẩy nằm trên chiếc giường mà Mục Thần Hạo từng nằm qua, trong lòng kích động cả đêm không ngủ được. Tề Yên Nhi tham lam ngửi lấy mùi hương trên chăn, nhắm mắt lại, cảm giác như Mục Thần Hạo đang ở cạnh cô ta.


Cảm giác này càng làm Tề Yên Nhi quyết tâm phải có được Mục Thần Hạo.


Chỉ tiếc là căn phòng này đã quá nửa năm không có bóng dáng Mục Thần Hạo, đệm chăn, ga giường, thậm chí bức màn, tất cả đều đã thay mới.


Cái gọi là mùi hương của Mục Thần Hạo, bất quá chỉ là ảo giác của Tề Yên Nhi mà thôi.


Rốt cuộc Tề Yên Nhi đã đi du học được ba năm.


Một đêm mất ngủ, làm Tề Yên Nhi có thêm một quầng thâm mắt to tướng, nhưng qua một lượt trang điểm tinh xảo, gương mặt cô ta liền khởi sắc một chút.


Tề Yên Nhi xuống lầu, nhìn thấy Hình Văn Tĩnh đang dùng bữa sáng, liền hỏi, "Mẹ nuôi, sao chỉ có mình mẹ vậy, cha nuôi đâu?"


"Cha nuôi con đam mê câu cá, sáng sớm đã đi ra ngoài, sớm nhất cũng đến trưa mới về, con mau đến đây dùng bữa sáng, hôm nay ta đã sai người hầu chuẩn bị món mà con thích nhất." Hình Văn Tĩnh lắc đầu mỉm cười.


Từ sau khi giao lại vị trí chủ tịch cho Mục Thần Hạo, Mục Tử Minh có nhiều thời gian nhàn hạ, nào là câu cá, leo núi, du lịch, ...


Tề Yên Nhi miễn cưỡng gật đầu, "Vâng, cảm ơn mẹ nuôi."


Hình Văn Tĩnh nhìn gương mặt Tề Yên Nhi có chút tiều tụy, có chút kỳ lạ, bà ta lo lắng hỏi, "Con làm sao vậy? Tại sao sắc mặt lại kém thế kia? Tối qua ngủ không ngon giấc?"


.

Trans + Edit: Cam Duyên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro